Một tia sáng hồng thảm hại, chỉ lớn hơn ánh đèn pin một chút, bắn ra và va vào ngực tôi. Cảm giác chỉ như một luồng không khí ấm áp không hơn không kém.
Giọng nói lạnh lẽo của viên ngọc cuối cùng cũng quay trở lại. "Ý chí của nó đã tan vỡ. Ma pháp trở nên vô dụng. Những xúc tu này là tay chân mới của ngươi, là ý chí ngươi hóa hình. Bây giờ... khống chế con nhóc anh hùng này đi. Cho nó thấy thế nào mới là sức mạnh thực sự."
"Trói cô ta lại là được, phải không?" tôi lẩm bẩm. Các xúc tu bóng tối dễ điều khiển hơn tôi nghĩ, chúng lao tới trong tiếng trườn nhầy nhụa trên sàn nhà.
Hai cái quấn chặt quanh cánh tay cô ta, ghim vào hai bên sườn. Hai cái khác cuộn quanh đôi chân, làm cô ta hoàn toàn bất động. Cô ta vùng vẫy trong vô vọng, thân hình nhỏ bé không thể nào chống lại sức mạnh phi thường của xúc tu bóng tối. Bộ trang phục diềm xếp nếp bị nghiền nát và vấy bẩn.
"Phải đảm bảo con mồi không kêu cứu được nữa chứ?" tôi nhủ thầm. Một xúc tu thứ năm, mảnh khảnh hơn một chút, trườn lên ngực Miki và lướt qua đôi môi run rẩy, đẩy vào miệng cô. Tiếng nấc nghẹn ngào, ướt át là phản ứng duy nhất của cô.
Đôi mắt cô mở to vì kinh hoàng tột độ, đẫm nước mắt bất lực nhìn lại tôi. Cây quyền trượng bị lãng quên bên cạnh, ánh sáng mờ nhạt đã tắt lịm.
"Rồi tao phải làm gì nữa, hòn đá ngớ ngẩn?"
Khi cô nhóc anh hùng hoàn toàn nằm trong tay tôi, bị trói chặt và bịt miệng, giọng của viên ngọc vang lên. Nó nghe có vẻ hài lòng, như một kẻ săn mồi đang thưởng thức khoảnh khắc cuối trước khi hạ sát con mồi.
"Để hắc hoá nó, ngươi phải phá tan chính bản chất của nó. Tinh thần chính nghĩa, sự thuần khiết, danh tính... tất cả phải bị phá bỏ và tái tạo theo mong ước của ngươi. Sự khuất phục về thể xác chỉ là bước đầu tiên."
"Sức mạnh Ma Pháp Thiếu Nữ của nó được tập trung trong lõi phép thuật trên ngực. Hãy thả ta ra, để bóng tối của ta ghi đè lên ánh sáng của nó."
"Không cần đâu," tôi thầm thì với viên ngọc, một nụ cười tàn nhẫn nở trên môi. "Việc thú vị như vậy, để tao tự tay làm thì hơn." Tôi bước đến gần cô ta, xúc tu giữ chặt con mồi. "Mấy thứ này để làm cô ta... ngoan ngoãn hơn, phải không?"
Một tiếng rung trầm tán thành vang lên từ viên ngọc.
Từ xúc tu đang quấn quanh cánh tay trái, một đầu nhọn như kim nhỏ xíu nhô ra và chích vào vùng da mềm ở bắp tay. Miki phát ra tiếng rên đau đớn. Một chất lỏng sẫm màu, gần như vô hình, được bơm từ đầu kim vào người cô bé.
Sự vùng vẫy điên cuồng gần như chấm dứt ngay lập tức. Cơ thể cô ta mềm nhũn, đầu gục sang một bên. Một vệt ửng hồng sâu lan dần ra trên má. Tiếng rên khẽ, không tự chủ thoát ra khuôn miệng đang bị xúc tu chiếm giữ.
Đôi mắt cô mở to, mờ đi vì cảm giác kinh hoàng và khoái cảm hóa học vừa thức tỉnh mà tâm trí cô ta không thể hiểu được.
Giọng của viên ngọc vang lên đắc thắng. "Dâm dược liều mạnh. Cơ thể nó bây giờ đang khao khát những thứ mà tâm trí nó ghê tởm. Nó đã sẵn sàng để hắc hóa."
Miki nằm mềm nhũn và ngoan ngoãn dưới nền nhà. Tiếng rên khe khẽ, nhịp nhàng rung lên trong cổ họng. Cô nhóc anh hùng đã hoàn toàn mất khả năng chống cự.
Cầm viên Hắc Ngọc trong tay, tôi xé toạc phần trên của bộ trang phục diềm xếp nếp, để lộ làn da trắng ngần trên ngực.
Ngay phía trên trái tim, một luồng ánh sáng hồng mờ ảo rung động; là lõi phép thuật của cô ta. "Chói mắt quá, thật trong sáng và thuần khiết," tôi cười chế nhạo. "Giờ em cảm thấy thế nào, Miki?"
Tôi ghì chặt vai cô bé xuống nền nhà. "Thôi nào, thả lỏng đi. Em muốn nổi tiếng, phải không? Sau khi cô trở thành của tôi, tôi sẽ làm em nổi tiếng. Để em được tái sinh và tỏa sáng như một Công Chúa Hắc Ám," tôi thì thầm.
Đôi mắt đẫm lệ của Miki mở to khi tôi đề cập đến khát khao sâu thẳm nhất, một tia tham vọng lóe lên, xuyên qua màn sương mờ mịt của mê dược.
"Chà, chà, hoàn tất nghi lễ của chúng ta thôi," tôi gầm gừ, ấn viên đá quý đen đúa, lạnh lẽo vào ánh sáng ấm áp, rung động của lõi phép thuật.
Khoảnh khắc hai thứ tiếp xúc, một vụ nổ năng lượng xảy ra. Miki hét lên, một âm thanh đau đớn và đê mê khi bóng tối của viên ngọc tràn vào lõi pháp thuật. Hai luồng năng lượng, một đen một hồng quấn lấy nhau, bùng nổ dữ dội.
Và sự hắc hoá bắt đầu.
Màu hồng rực rỡ trên trang phục cô bắt đầu chuyển sang màu tím sẫm như vết bầm. Những diềm xếp trắng chuyển sang xám bẩn, biến dần thành màu đen tuyền. Biểu tượng trái tim trên ngực nứt toác, năng lượng đen và nhớp nháp rỉ ra từ vết nứt. Hào quang ánh sáng ngây thơ quanh cô ta bị dập tắt, thay thế bằng luồng năng lượng bóng tối cuộn xoáy quấn quanh thân.
Các xúc tu trượt khỏi da cô ta và rút vào cơ thể tôi, như thể chúng chưa từng tồn tại.
Miki từ từ ngồi dậy. Nỗi sợ hãi, những giọt nước mắt cũng như nỗi đau, tất cả đã biến mất. Cô ta nhìn vào hình dạng mới của mình, rồi nhìn vào cây quyền trượng nằm bên cạnh. Nó đã thành một cây gậy đen xoắn, đầy gai nhọn, với một trái tim bằng đá đen nứt vỡ phía trên đỉnh.
Một nụ cười chậm rãi, gợi cảm lan dần trên môi. Đôi mắt cô giờ là màu thạch anh tím sâu, cháy bỏng, khóa chặt vào mắt tôi. Không còn chút ngây thơ nào trong đó, chỉ có tham vọng, lòng sùng kính, và một sức mạnh đen tối, thèm khát.
Cô ta duyên dáng đứng dậy, phủi bụi khỏi chiếc váy đen mới của mình.
"Chủ Nhân của em..." Giọng cô ta không còn là tiếng ríu rít cao vút của một đứa trẻ. Nó trầm khàn hơn, pha lẫn sự tự tin quyến rũ khiến tôi rùng mình. "Sức mạnh của ngài thật độc đáo. Em chưa bao giờ cảm thấy điều gì sảng khoái đến thế. Tên của em... bây giờ là Dark Heart Princess, phải không ạ?"
Giọng của viên ngọc vang lên dứt khoát. "Hắc Hóa đã hoàn tất. Nó là người đầu tiên của ngươi. Ma Pháp Thiếu Nữ Hắc Ám của ngươi."
"Chà, cái trò hắc hoá này có vẻ thú vị hơn mình nghĩ." tôi nghĩ thầm, nhếch mép cười. Nó không biến cô ta thành một con rối vô hồn, chỉ là... làm cô ta thành thật hơn với bản thân mình, với ham muốn của mình.
Miki ngước mắt nhìn lên, như đọc được suy nghĩ của tôi "Con rối vô hồn ư? Ồ, không đâu, Chủ Nhân. Ngược lại mới đúng. Cứ như một màn sương vừa tan đi vậy. Em đã giả vờ trong sáng, vị tha quá lâu rồi! Em đã nói dối mọi người và cả chính bản thân mình. Ngài không hắc hoá em, ngài đã giải phóng cho em."
Tôi cúi xuống và xoa đầu cô bé, ngón tay lún vào mái tóc hồng mượt mà, vừa có thêm những lọn tóc đen xen kẽ. "Vậy thì... mình làm quen nhé?" tôi nói khẽ. "Kể cho anh nghe thêm về em, sức mạnh và ham muốn của em đi, Miki."
Thay vì lùi lại, Dark Heart Princess lại rúc đầu vào tay tôi, nhắm đôi mắt thạch anh tím lại với tiếng ngâm nga hài lòng. Cô ta hôn lên các đốt ngón tay, đôi môi mát lạnh và tự tin.
"Ham muốn của em," cô ta tiếp tục, "chúng vẫn như cũ. Em muốn cả thế giới biết tên em. Gào thét vì em. Nhưng không phải Ma Pháp Thiếu Nữ Miki."
"Anh hùng sẽ bị lãng quên. Nhưng một công chúa xinh đẹp, mạnh mẽ, quyền năng? Người ta sẽ viết sử thi về những người phụ nữ như thế."
Cô ta nhặt cây quyền trượng đen đầy gai mới của mình lên, nó rung lên trong tay cô ta. Một trái tim nhỏ màu đen bằng năng lượng bóng tối hiện ra trong lòng bàn tay, xoáy tít và quằn quại trước khi cô ta tinh nghịch nắm tay lại và dập tắt nó.
"Sức mạnh của em giờ độc đáo hơn. Trước đây, em chỉ có 'Heartful Shine', một thứ ánh sáng rực rỡ vô dụng. Còn bây giờ...". Cô ta chĩa quyền trượng vào một chậu cây nhỏ ai đó để quên trên sân thượng và thì thầm 'Heartbreak Bloom'."
Một tia sáng mỏng màu tím bắn ra từ quyền trượng trúng vào chậu cây. Ngay lập tức, những chiếc lá xanh tươi héo úa, chuyển sang màu đen và giòn tan trước khi vỡ vụn thành bụi. Chỉ còn lại một cành cây khô chết trong chậu.
"Em không còn lan tỏa hy vọng nữa," cô ta nói, nhìn về phía tôi. "Em hút cạn nó. Em có thể làm cho người ta cảm thấy tuyệt vọng, ghen tị, hối tiếc, tất cả những cảm xúc chân thật tuyệt vời mà họ cố gắng che giấu. Em có thể làm cho họ yếu đuối, giống như em trước đây."
"Và tất cả sức mạnh này đều thuộc quyền chỉ huy của ngài, Chủ Nhân. Mệnh lệnh đầu tiên của ngài cho Dark Heart Princess là gì ạ?"
"Chà, đêm nay chắc em cũng mệt rồi..." không nghĩ ra được mệnh lệnh gì, tôi nhún vai, véo má cô ta. "Vậy về nhà nghỉ ngơi đi, tiếp tục công việc của mình cho tới khi anh nghĩ ra mệnh lệnh tiếp theo."
Dark Heart Princess cười khúc khích, một âm thanh trầm ấm, dễ chịu. Cô ta dụi mặt vào tay tôi, lòng sùng kính tuyệt đối. "Mệt mỏi? Không đâu, Chủ Nhân. Đây là đêm hạnh phúc nhất trong đời em. Nhưng nếu ngài muốn em nghỉ ngơi, thì em sẽ nghỉ ngơi."
"Em sẽ làm theo lệnh ngài. Em sẽ về nhà và đợi lệnh. Nhưng Chủ Nhân?" cô ta hỏi, chỉ vào bộ trang phục đen, hở hang. Những diềm xếp rách rưới bay trong gió đêm. "Còn cái này thì sao? Em cứ mặc thế này à? Hay em có thể trở lại thành Miki Aoyama?"
Trước khi tôi kịp trả lời, giọng nói lạnh lẽo của viên ngọc xen vào.
"Sự hắc hóa là vĩnh viễn. Nó sẽ không bao giờ trở thành một Ma Pháp Thiếu Nữ ánh sáng được nữa. Tuy nhiên, nó vẫn có thể biến hình trở lại thành người thường."
"Bóng tối sẽ nằm im lìm bên trong, vô hình, cho đến khi nó được triệu hồi lại. Ra lệnh cho nó giải trừ biến hình và trở về nhà. Lòng trung thành của nó giờ là tuyệt đối! Nó sẽ không phản bội ngươi."
"Em có thể biến hình trở lại," tôi nói với cô ta. "Về nhà và sống cuộc sống bình thường của mình đi, vậy tốt hơn."
Dark Heart Princess gật đầu ngoan ngoãn, một nụ cười ranh mãnh hiện trên môi. Rõ ràng cô ta thích nhận lệnh từ tôi. "Theo lệnh của ngài, Chủ Nhân."
Miki nhắm mắt lại, cơ thể cô bé lại bị bao bọc trong một cơn lốc xoáy hai màu tím đậm và đen. Bộ trang phục không biến mất; nó dường như tan vào da cô ta, được hấp thụ trở lại vào chính con người cô.
Những lọn tóc đen trên mái tóc cô ta biến mất, trả lại màu hồng rực rỡ ban đầu. Chỉ trong vài giây, Dark Heart Princess quyến rũ và nguy hiểm đã biến mất.
Thay vào đó là Miki Aoyama, mặc một bộ đồng phục trung học đơn giản: một chiếc áo sơ mi trắng, váy caro, và đôi tất cao đến đầu gối. Cô ta trông giống như bất kỳ học sinh nào khác, ngoại trừ một ánh thạch anh tím mờ nhạt còn vương lại trong mắt trước khi hoàn toàn biến mất.
"Chà, suýt nữa thì quên mất," tôi nói, cố tỏ ra ngầu khi đưa điện thoại của mình ra, "để tiện liên lạc với em sau này." Tôi cảm thấy hơi ngượng. "Không được cười... lâu rồi anh không có xin số điện thoại con gái."
Miki nhìn vào chiếc điện thoại tôi chìa ra. Một nụ cười khẽ và chân thật thoáng hiện trên môi, và có phần... trìu mến. Cô bé không cười vì lời thú nhận của tôi. Thay vào đó, cô cầm lấy chiếc điện thoại với sự kính cẩn nhẹ nhàng.
"Em sẽ không cười đâu, Chủ Nhân. Được làm người đầu tiên của ngài là một vinh dự."
Ngón tay của Miki khéo léo gõ trên màn hình, lưu số của mình dưới tên "Dark Heart Princess

". Cô bé trả lại điện thoại cho tôi, màn hình vẫn sáng ở mục danh bạ mới tạo.
"Gọi cho em bất cứ khi nào ngài cần." cô ta nói, giọng như một lời hứa nhẹ nhàng. "Em sẽ chờ lệnh ngài. Còn bây giờ, nếu ngài cho phép, em nên về nhà trước kẻo bố mẹ lo."
Cô ta cúi chào tôi một cách trang trọng, chiếc váy học sinh phấp phới. Một hành động tôn kính tuyệt đối.
"Chúc ngủ ngon, Chủ Nhân."
Tôi bị bỏ lại một mình trên sân thượng. Không khí đêm mát lạnh giờ lại trống rỗng một cách kỳ lạ. Sức mạnh phi tự nhiên tràn đầy trong cơ thể tôi tan biến, để lại cho tôi cảm giác uể oải thường lệ. Nhưng viên ngọc trên ngực tôi vẫn còn đó, sức nặng lạnh lẽo và rắn chắc trên da.
Giọng nói của viên ngọc vang lên trong đầu tôi, đầy lạnh lùng và tính toán. "Người đã thu được tài sản đầu tiên. Lòng trung thành của nó là tuyệt đối. Thành phố này đầy rẫy những đứa như nó. Mỗi đứa là một ngọn hải đăng ánh sáng ngọt ngấy kinh tởm, đang chờ bị dập tắt và chà đạp và hắc hoá."
"Đây chỉ là khởi đầu! Về nhà nghỉ ngơi đi. Ta sẽ sớm tìm cho ngươi một mục tiêu khác."