Thiên Long Vũ
Yếu sinh lý
Tôi không cố ý. Mọi chuyện không nằm trong kế hoạch, càng không phải điều tôi từng dám nghĩ.
Vy – vợ Nam – trẻ, hiền, hay cười, kiểu phụ nữ khiến đàn ông thấy yên tâm khi ở cạnh. Nam là đồng nghiệp thân, nhiều năm cùng phòng, đi nhậu, đi đá banh, chia sẻ mọi chuyện… trừ chuyện Vy. Mà đúng thôi, ai lại mang vợ mình ra kể?
Tôi gặp Vy lần đầu ở buổi tất niên công ty, lúc em còn là người yêu mới của Nam. Khi đó em ngồi cạnh, hỏi han tôi đôi câu, ánh mắt lấp lánh và nụ cười dễ làm người ta quên mất đang nhìn ai là "hoa có chủ". Tôi chỉ cười đáp xã giao. Nhưng ánh nhìn ấy… không quên được.
Hôm ấy là cuối tuần, Nam đi công tác, gọi nhờ tôi ghé nhà đưa cho Vy tiền lương của Nam nhờ tôi lĩnh thay. Tôi tới, em mặc váy ngủ dài qua gối, tóc búi cao, tay còn ướt vì mới rửa chén.
“Anh vô nhà đi, đợi em pha ly nước.”
Tôi ngồi xuống. Phòng khách yên tĩnh lạ lùng. Vy bước ra, đặt ly trà trước mặt tôi, rồi ngồi đối diện. Em không hỏi chuyện Nam, không hỏi công việc. Chỉ nhìn tôi. Thẳng.
Một thoáng im lặng kéo dài. Không ai nói. Tôi nuốt khan, định đứng dậy thì em lên tiếng, nhỏ, mà như bắn thẳng vào ngực:
“Em… có thể ích kỷ một lần được không?”
Chúng tôi lao vào nhau như những người đói khát. Không cần lý do, không còn danh phận. Mọi sự tỉnh táo bị ném ra khỏi phòng. Em hôn tôi không ngập ngừng. Em ngồi lên người tôi, tay run run mà vẫn chủ động kéo từng lớp vải xuống đất. Cơ thể em nóng rẫy, thở gấp từng hồi, đôi mắt vừa tội lỗi vừa tha thiết. Tôi không dừng lại được. Cũng không muốn.
Chúng tôi không nói gì sau đó. Tôi mặc áo, đứng dậy đi về như chưa có gì xảy ra. Vy không tiễn. Cửa đóng lại. Lặng thinh.
Một lần. Không ai nhắc đến. Nhưng trong đầu tôi, mọi thứ vẫn đang phát lại – rõ như ngày hôm đó chưa từng trôi .
Vy – vợ Nam – trẻ, hiền, hay cười, kiểu phụ nữ khiến đàn ông thấy yên tâm khi ở cạnh. Nam là đồng nghiệp thân, nhiều năm cùng phòng, đi nhậu, đi đá banh, chia sẻ mọi chuyện… trừ chuyện Vy. Mà đúng thôi, ai lại mang vợ mình ra kể?
Tôi gặp Vy lần đầu ở buổi tất niên công ty, lúc em còn là người yêu mới của Nam. Khi đó em ngồi cạnh, hỏi han tôi đôi câu, ánh mắt lấp lánh và nụ cười dễ làm người ta quên mất đang nhìn ai là "hoa có chủ". Tôi chỉ cười đáp xã giao. Nhưng ánh nhìn ấy… không quên được.
Hôm ấy là cuối tuần, Nam đi công tác, gọi nhờ tôi ghé nhà đưa cho Vy tiền lương của Nam nhờ tôi lĩnh thay. Tôi tới, em mặc váy ngủ dài qua gối, tóc búi cao, tay còn ướt vì mới rửa chén.
“Anh vô nhà đi, đợi em pha ly nước.”
Tôi ngồi xuống. Phòng khách yên tĩnh lạ lùng. Vy bước ra, đặt ly trà trước mặt tôi, rồi ngồi đối diện. Em không hỏi chuyện Nam, không hỏi công việc. Chỉ nhìn tôi. Thẳng.
Một thoáng im lặng kéo dài. Không ai nói. Tôi nuốt khan, định đứng dậy thì em lên tiếng, nhỏ, mà như bắn thẳng vào ngực:
“Em… có thể ích kỷ một lần được không?”
Chúng tôi lao vào nhau như những người đói khát. Không cần lý do, không còn danh phận. Mọi sự tỉnh táo bị ném ra khỏi phòng. Em hôn tôi không ngập ngừng. Em ngồi lên người tôi, tay run run mà vẫn chủ động kéo từng lớp vải xuống đất. Cơ thể em nóng rẫy, thở gấp từng hồi, đôi mắt vừa tội lỗi vừa tha thiết. Tôi không dừng lại được. Cũng không muốn.
Chúng tôi không nói gì sau đó. Tôi mặc áo, đứng dậy đi về như chưa có gì xảy ra. Vy không tiễn. Cửa đóng lại. Lặng thinh.
Một lần. Không ai nhắc đến. Nhưng trong đầu tôi, mọi thứ vẫn đang phát lại – rõ như ngày hôm đó chưa từng trôi .