Chưa Đặt Tên

Thiên Long Vũ

Yếu sinh lý
PHẦN 1.1 — ĐÊM BÙI VIỆN

Sài Gòn tối đó ẩm ướt sau cơn mưa đầu mùa. Phố Bùi Viện như thường lệ vẫn nhộn nhịp, người đông, nhạc xập xình, và những làn khói bia, thịt nướng quyện cùng mùi nước hoa rẻ tiền bay lơ lửng trong không khí.

Tuấn tới điểm hẹn sớm hơn dự tính. Khách chưa đến, nhưng Linh thì đã có mặt từ trước, đứng bên lề đường, ánh đèn neon hắt lên tà váy ôm sát khiến thân hình cô hiện rõ từng đường nét. Cô mặc chiếc đầm đen dài, xẻ hai bên đùi, ôm trọn vòng eo nhỏ và cặp mông săn chắc. Mái tóc buông xoã, đôi mắt sắc sảo mà vẫn ánh lên vẻ gì đó rất... ngoan.

“Chờ lâu chưa em?” – Tuấn tiến lại gần, nở một nụ cười nhẹ.

Linh quay sang, môi hồng hé mở: “Em cũng vừa đến thôi.”

Cả hai bước vào một quán nhậu kiểu Tây, bàn được đặt trước, vị trí khá kín. Tuấn ngồi xuống, rút điện thoại ra, rồi nhắc khẽ:

“Đưa anh điện thoại, anh chỉnh lại mấy điều khoản hợp đồng cho dễ nói chuyện với khách. Cái đoạn discount hơi căng.”

Linh mở túi xách, đưa điện thoại cho Tuấn không chút do dự. Cô đã quen với việc Tuấn xử lý những thứ quan trọng. Trong team, Linh vẫn thường để anh là người chốt deal cuối cùng.

Tuấn mở file PDF, kéo xuống đoạn cuối. Ngón tay thoăn thoắt sửa giá, chỉnh vài chi tiết. Vừa định save lại thì… bấm nhầm nút. File tắt.

“Anh lỡ tắt rồi, em mở lại file giùm đi.”

“Anh cứ vào thư mục quản lý file, Android nó sẽ hiện cái vừa mở gần nhất.”

Tuấn gật, kéo thanh công cụ xuống, mở file manager.

Và rồi…

Kế bên file hợp đồng là hai tấm hình.

Không cần mở to, chỉ nhìn thumbnail là đủ thấy — một cô gái mặc chiếc đầm đen xẻ tà, ngồi trên ghế, hai chân chéo nhau nhưng vẫn vô tình để lộ một khoảng khe hở sâu hun hút. Ảnh không lộ mặt, nhưng Tuấn nhận ra ngay… chính là Linh. Chiếc đầm đó cô từng mặc trong một buổi tiệc nội bộ. Góc chụp từ trên xuống, lộ rõ nội y màu đỏ thẫm, thậm chí như không mặc gì bên trong.

Không gian như lặng đi vài giây.

Tuấn ngẩng lên, ánh mắt lướt nhẹ sang Linh. Cô vẫn nhìn ra ngoài đường, mặt đỏ lên nhưng không giật lại điện thoại, chỉ khẽ mím môi.

Tuấn không nói gì, chỉ mỉm cười đầy ẩn ý, rồi quay lại mở file hợp đồng. Cảm giác điện giật nhẹ chạy dọc sống lưng.

Anh chỉnh sửa xong, đưa lại điện thoại cho Linh.

“Xong rồi. Em lưu gửi khách nhé.”

“Dạ… cảm ơn anh.” – Giọng Linh nhỏ hẳn đi, ánh mắt tránh né.

Khách đến. Cuộc nhậu bắt đầu. Tuấn đĩnh đạc ngồi giữa, Linh bên cạnh, lúc rót bia, lúc gắp đồ ăn cho đối tác, nụ cười ngọt như rót mật. Khách cười ha hả, Tuấn gật gù, mọi thứ diễn ra như kịch bản quen thuộc.

Đến gần nửa đêm, điện thoại Linh reo. Cô đứng dậy, xin phép ra ngoài nghe máy.

Một lúc sau, cô quay lại với khuôn mặt bực bội.

Tuấn ngó ra, bắt gặp nét khó chịu ẩn sau lớp son phấn. Lúc khách vào WC, Tuấn đứng dậy đi theo Linh ra ngoài.

“Có chuyện gì vậy em?”

Linh đứng bên vỉa hè, tay cầm điện thoại, màn hình vẫn sáng. Cô thở dài:

“Bạn trai em gọi. Hẹn em đi đón. Nhưng thấy em còn nhậu nên giận… cãi nhau.”

“Em nói em đang đi tiếp khách, vì công việc chứ có phải đi chơi đâu.”

“Em có nói. Nhưng ảnh không hiểu. Giờ tắt máy luôn rồi.” – Giọng Linh khẽ run, pha lẫn men say và nỗi buồn.

Tuấn im lặng một chút. Ánh đèn đường hắt lên gương mặt Linh, đôi môi khô và ánh mắt long lanh.

“Vô lại đi, còn nửa chai nữa.” – Tuấn cười nhẹ.

“Thôi anh… em uống hết nổi rồi.”

“Không ai ép. Nhưng ngồi với anh chút, để ngoài đây cảm lạnh đấy.”

Linh gật. Họ cùng quay lại bàn. Đối tác đã về. Giờ chỉ còn hai người, trong góc quán, nhạc vẫn bật, không khí như trầm hơn.

Tuấn rót bia cho Linh. Cô cụng ly, uống một ngụm nhỏ, rồi nhìn anh bằng đôi mắt lờ đờ:

“Nãy… anh thấy mấy tấm hình đó hả?”

Tuấn không đáp, chỉ nhếch môi cười. Linh đỏ mặt, liếc nhẹ.

“Xoá rồi. Hồi đó… chụp chơi thôi.”

“Chơi kiểu đó là chơi lớn đấy.” – Tuấn trầm giọng, tay xoay nhẹ ly bia, ánh mắt không rời khỏi bờ vai mảnh mai của cô.

Một khoảng lặng mơ hồ. Linh tựa nhẹ vào ghế, cơ thể hơi đổ về phía Tuấn, mái tóc dài rũ xuống, phảng phất mùi hoa nhẹ.

Tuấn hỏi nhỏ:

“Em có muốn anh chở về không?”

“Khách sạn gần đây có phòng không anh?” – Câu hỏi nhẹ như gió thoảng nhưng khiến máu trong người Tuấn nóng bừng.

“Có. Em say rồi, nghỉ một chút rồi về.”

Linh không nói nữa. Chỉ gật đầu.

Tuấn dìu Linh ra khỏi quán, tay đặt sau lưng cô, cảm nhận rõ sự mềm mại dưới lớp vải mỏng. Cô ngoan ngoãn tựa vào vai anh, bước chân khẽ khàng.

Chỉ vài phút sau, họ dừng trước một khách sạn nhỏ trong hẻm. Tuấn nói chuyện với lễ tân, rồi dẫn Linh lên phòng. Không ai nói gì thêm.

Căn phòng đơn, ánh đèn vàng dịu, điều hoà phả khí mát lạnh. Linh nằm xuống giường, mắt nhắm hờ, váy kéo lên một chút, để lộ đùi trắng muốt.

Tuấn ngồi xuống bên mép giường, đưa tay gỡ nhẹ sợi tóc bết mồ hôi khỏi má cô. Bàn tay vô tình lướt nhẹ xuống xương quai xanh, cảm nhận làn da nóng rẫy. Linh vẫn không phản kháng.

Không khí giữa hai người như đặc quánh lại. Không cần lời nói.

[PHẦN 1.2 – MÀN DẠO ĐẦU DƯỚI ÁNH ĐÈN]

Linh nằm nghiêng trên chiếc giường trắng, ánh đèn ngủ vàng nhạt từ đầu giường phủ lên làn da cô một màu mật ong ấm áp. Ánh sáng vẽ nên những bóng đổ mềm mại trên từng đường cong cơ thể. Chiếc váy ôm sát vẫn còn trên người, nhưng đã bị kéo lên quá đùi, hở ra cặp chân trắng mịn, dài miên man và gợi cảm như mời gọi.

Tuấn ngồi cạnh giường, một tay chống xuống nệm, một tay nhẹ nhàng vuốt dọc theo đùi cô, từ đầu gối lên tới phần mép váy. Mỗi cái chạm như luồng điện chạy qua da thịt. Linh khẽ cựa mình, đôi mắt lim dim đầy mời gọi.

Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn lên đùi cô – nhẹ nhàng, chậm rãi, rồi di chuyển dọc lên, hôn qua mép váy như muốn khiêu khích hơn là cởi bỏ. Đôi môi anh nóng bỏng, nhưng chuyển động thì từ tốn như đang thưởng thức một món ăn quý giá.

Tuấn luồn tay vào dưới váy, kéo dần phần vải lên cao hơn. Đùi cô hoàn toàn lộ ra, và thứ anh thấy bên dưới làm nhịp thở anh khựng lại – một chiếc quần lót ren đỏ mỏng dính, gần như trong suốt, và ẩm ướt rõ ràng. Vùng tam giác ấy nhỏ đến mức đường viền không che được hết phần rãnh ẩn dưới làn da mịn màng. Làn da cô trắng đến nỗi lớp vải mỏng như nhuộm lên đó một vệt đỏ thẫm, đầy cám dỗ.

Không nói một lời, Tuấn chậm rãi kéo váy khỏi người cô. Từng nấc một. Mỗi lần anh nâng phần váy lên cao hơn, là từng phần da thịt của Linh lộ ra dưới ánh sáng, mềm mại, trơn láng và run nhẹ theo từng nhịp thở gấp gáp. Khi chiếc váy được cởi bỏ hoàn toàn, Linh chỉ còn lại hai mảnh vải nhỏ – chiếc áo ngực ren cùng bộ với quần lót, mỏng đến mức anh có thể thấy rõ màu da, và hình dáng nhũ hoa bên dưới.

Tuấn không lao vào ngay. Anh ngắm nhìn cô – như một nghệ sĩ đang đứng trước tuyệt tác điêu khắc. Ngực Linh cao, tròn và đều, khe ngực sâu, nhũ hoa ẩn hiện qua lớp ren mỏng, cứng lại vì lạnh hoặc vì cảm giác khao khát. Bụng cô phẳng, eo thon như rút gọn từng centimet. Vùng mu hơi nhô, chiếc quần lót bé xíu bị ướt đẫm, dán chặt lấy phần da non mịn khiến mọi đường nét bên dưới đều phơi bày.

Anh cúi xuống, hôn lên bụng cô – một cái hôn sâu, kéo dài. Rồi anh vùi mặt vào giữa hai bầu ngực, hít một hơi thật sâu như muốn lưu lại mùi da thịt này mãi mãi. Tay anh mân mê viền áo ngực, kéo dây xuống nhẹ nhàng. Khi tay cởi móc khóa sau lưng, chiếc áo rơi xuống, hai bầu ngực lập tức nhô lên, tự do và đầy sức sống.

Linh rướn người, ngực cô đập vào má anh, đầu vú cứng dựng. Tuấn liếm quanh một vòng, rồi bất chợt ngậm lấy một bên, mút sâu như trẻ con bú mẹ, lưỡi anh xoay quanh đầu vú, cắn nhẹ rồi mút, phát ra tiếng chụt chụt đầy kích thích. Tay kia không rảnh rỗi – anh bóp nhẹ bên còn lại, ngón tay cái xoa đầu núm, kéo nhẹ rồi ấn xuống như thử độ đàn hồi. Linh rên thành tiếng, tay bấu chặt vào vai anh, chân co lên vì khoái cảm.

Anh hôn dọc xuống bụng dưới, chậm rãi như đang đi theo bản đồ khoái cảm. Đến khi môi anh chạm viền quần lót, anh ngừng lại, liếc nhìn cô, như hỏi bằng mắt: "Cho anh cởi nhé?" Cô gật nhẹ, mắt nhắm lại, môi hé thở gấp.

Tuấn dùng răng ngoạm lấy phần mép quần lót, kéo nhẹ xuống, tay anh trượt theo hông cô, hỗ trợ. Chiếc quần từ từ tuột khỏi phần mu, lộ ra vùng tam giác trơn láng và hồng hào đang rịn ướt. Cô hoàn toàn trần truồng. Ánh sáng vẽ lên thân thể ấy những bóng cong mềm mại – từ bầu ngực nhô cao, đến bụng dưới hơi gợn, và vùng kín ẩm ướt đầy kích thích.

Anh quỳ hẳn xuống, nâng một chân cô lên, mở nhẹ hai đùi. Mắt Tuấn dán chặt vào nơi đó – một khe rãnh đỏ hồng đang ướt nhẹp, co giật nhẹ như mời gọi. Mùi hương da thịt nồng lên, trộn với vị ngọt tự nhiên khiến anh không thể cưỡng lại.

Và rồi, anh cúi xuống, đặt một nụ hôn – thật chậm – lên khe hẹp ấy…

[PHẦN 1.3 – NHỮNG CÚ RÙNG MÌNH ĐẦU TIÊN]

Nụ hôn đầu tiên ấy – lên đúng phần khe ẩm ướt giữa hai đùi – khiến toàn thân Linh co giật. Cô bấu chặt vào ga giường, đôi chân vô thức ép lại rồi lại mở ra, như vừa muốn né tránh, vừa khát khao được tiếp tục. Hơi thở cô đứt quãng, lồng ngực phập phồng, đầu ngửa ra sau.

Tuấn đặt môi lên lần nữa, lần này lâu hơn, mềm hơn, rồi lưỡi anh nhẹ nhàng tách đôi môi nhỏ đang run rẩy kia. Anh khám phá từng kẽ, từng nếp gấp bằng đầu lưỡi ấm và ướt, không vội, không mạnh, chỉ đơn giản là vuốt ve – như đang viết một bài thơ bằng vị giác.

Mùi hương cơ thể cô phả ra nồng nàn, trộn lẫn với chút mằn mặn tự nhiên của khoái cảm, khiến anh nghiện. Lưỡi anh lướt lên đỉnh điểm nhô ra – nơi như hạt châu đỏ hồng đang căng lên từng nhịp. Linh giật bắn người, bật ra tiếng rên nghẹn, đôi đùi cô siết chặt lấy đầu anh theo phản xạ.

Tuấn vòng tay luồn xuống dưới mông cô, nâng hẳn lên để lưỡi anh có thể tiếp cận sâu hơn. Anh mút lấy, day vòng tròn, rồi bất chợt thọc vào nhẹ như một lời thì thầm. Tay anh xoa khắp hông, rồi trượt lên ngực, bóp và vân vê hai đầu nhũ hoa đang cứng ngắc.

Linh vặn người, toàn thân cô như bị chích điện liên tục. Mỗi khi lưỡi anh xoáy sâu hay day mạnh vào đúng điểm nhạy, cô lại bật ra những âm thanh ướt át, hoang dại và trần trụi. Không còn sự e dè. Chỉ còn bản năng.

Anh đổi nhịp, lúc thì mút thật sâu như hút cạn chất ngọt, lúc thì liếm nhẹ dọc theo rãnh – như vẽ lại hình thể cô bằng đầu lưỡi. Một ngón tay chậm rãi trượt vào trong – chỉ một chút – và cảm nhận được độ ẩm nóng co bóp mời gọi.

– “Ư… anh ơi…” – Linh bật thành tiếng, như van xin, như thổn thức. Cô cong người, lưng cô nhấc khỏi nệm, đầu gối run lên từng cơn.

Tuấn không dừng lại. Ngón tay anh khẽ xoay tròn bên trong, trong khi lưỡi tiếp tục tấn công điểm mẫn cảm bên ngoài. Kết hợp hoàn hảo, nhịp nhàng, đều đặn – như một bản hòa tấu nhục cảm.

Bàn tay Linh luồn vào tóc anh, ép mạnh đầu anh vào sát vùng đó. Cô không còn kiểm soát được phản ứng cơ thể – hai chân run rẩy, ngực phập phồng, và từ giữa hai đùi, từng cơn co bóp liên hồi bắt đầu dâng lên.

– “A… a… aaah… em… sắp… Ư… ư… aaaa…”

Tiếng rên cuối cùng vỡ ra như một làn sóng vỡ bờ. Cô giật mạnh người, lưng cong như cánh cung, rồi đổ sụp xuống như tan chảy. Từ giữa đùi cô, từng nhịp co bóp vẫn tiếp diễn, để lại trên miệng Tuấn một lớp mật ẩm – mằn mặn, ngọt ngào, và đầy dư vị đê mê.

Anh không nói gì. Chỉ ngước nhìn cô – người phụ nữ đang thở hổn hển, tóc rối bời, thân thể mềm rũ, nhưng ánh mắt long lanh như vừa được đánh thức sau giấc ngủ sâu.

Tuấn vươn người lên, lau môi bằng mu bàn tay, rồi cúi xuống, đặt một nụ hôn dài lên môi cô – để cô nếm chính mình.
 

Thiên Long Vũ

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Ánh đèn ngủ phủ xuống căn phòng một màu mật ong dịu dàng, như thể sợ làm tổn thương khoảnh khắc đang chín muồi giữa hai người. Tuấn đứng lặng, đôi mắt như thiêu đốt nhìn Linh – người con gái đang run nhẹ trong cơn khát kìm nén.


Anh bắt đầu cởi đồ.


Từng chiếc cúc áo bung ra, không phải vội vã, mà là như thể anh đang lột trần một tầng cảm xúc của chính mình. Lớp áo sơ mi rơi xuống sàn, để lộ phần ngực rắn chắc, bờ vai rộng, từng múi cơ hằn rõ như được tạc bằng ánh nhìn của dục vọng. Linh nuốt khan, cổ họng nghẹn lại, đôi chân vô thức siết nhẹ vào nhau như để kiềm giữ dòng chảy đang dâng lên trong cơ thể.


Tuấn không nói gì. Tay anh trượt xuống, tháo chiếc thắt lưng bằng một động tác thành thục nhưng không kém phần cố ý. Âm thanh kim loại bật mở vang lên, nhẹ nhưng chạm thẳng vào từng sợi thần kinh nhạy cảm của Linh. Chiếc quần jeans trượt dần xuống, chậm rãi, đến khi chỉ còn lại mảnh vải cuối cùng che chắn sự cứng cáp đang cựa quậy dưới đó.


Ánh mắt Linh đóng đinh vào nơi ấy.


Nó không cần phô bày để trở thành tâm điểm. Thứ mà anh đang giữ lại sau cùng kia – không chỉ là cơ thể, mà là lời thách thức, là sự khiêu khích đến tột cùng bản năng đàn bà trong cô.


Khi mảnh vải đó cũng được anh gỡ bỏ – không còn gì giữa họ ngoài sự trần trụi của khát khao.


Linh há hốc miệng, ánh mắt lấp lánh giữa ngỡ ngàng và thèm muốn. Cô chưa từng nhìn thấy một người đàn ông nào như vậy – vừa như một kẻ hoang dã, vừa như một bức tượng điêu khắc đang sống, đang thở, đang chờ được chạm vào.


Tuấn bước đến. Cơ thể anh nóng hổi, mỗi bước chân như kéo theo một làn hơi khiến Linh phải ngửa cổ hứng lấy. Khi anh cúi xuống, đặt môi vào khe ngực cô, Linh siết tay ôm cổ anh như thể sợ nếu buông ra thì chính mình sẽ tan chảy.


Hai chân cô quặp lấy eo anh bản năng, như một đóa hoa khép cánh mời gọi loài ong đêm.


Nhưng Tuấn không vội. Anh không xâm nhập, không lao vào như cơn giông đầu hạ. Anh vờn. Như một con báo chậm rãi quấn quanh con mồi. Như người họa sĩ dùng đầu ngón tay vẽ từng nét lên tấm toan đang rên rỉ dưới tay mình

Tuấn cúi xuống, hơi thở anh lướt qua khe ngực Linh như một lưỡi lửa mềm mại. Nó không cháy rừng rực, mà âm ỉ – đủ để khiến từng lỗ chân lông trên cơ thể cô dãn nở, da thịt rạo rực như ngâm trong suối ấm trộn thảo dược kích thích giác quan.


Đầu lưỡi anh trượt xuống, liếm dọc theo đường viền nơi bầu ngực mềm mại nâng lên hạ xuống theo nhịp thở cô. Mỗi lần môi anh lướt qua, Linh như giật nhẹ, toàn thân nổi gai ốc. Hai bàn tay cô bấu chặt vai anh, đầu ngửa ra, cổ trắng ngần lộ rõ từng đường gân mạch đập như trống trận.


– Ư… Tuấn… – cô rên khe khẽ, môi hé hở, tiếng gọi anh như pha chút run rẩy, chút van xin.


Anh không trả lời.


Tuấn ngậm lấy đầu nhũ hồng hào, khẽ đá nhẹ bằng đầu lưỡi. Như thể đang trêu chọc. Như thể đang đánh vần tên cô bằng ngôn ngữ chỉ cơ thể mới hiểu được. Đầu kia bị anh vo tròn bằng tay, vê nhẹ, kéo căng, rồi nhào nắn như thứ trái chín mọng vừa được hái xuống trong một buổi trưa hè đổ lửa.


Linh cong người lên như chiếc cung bị kéo căng. Hai chân cô vẫn quặp chặt lấy anh, gót chân đập nhẹ vào lưng Tuấn theo từng nhịp. Bên dưới, mông cô không chịu nằm yên – nó rướn lên, áp sát vào vùng hông cứng cáp của anh, như thể đang tự tìm lấy con đường thỏa mãn.


Nhưng Tuấn vẫn chưa cho.


Anh ép sát vào cô, nhưng chỉ đủ để cô cảm nhận sự cương cứng rực nóng đang kề cận, đang thở dồn, đang lặng lẽ thì thầm bên vành đùi ướt mềm. Anh không vào. Anh vờn. Anh mài nhẹ, trượt dọc – đủ để Linh nghẹn lại vì thèm muốn, toàn thân giật khẽ từng cơn.


– Chơi em đi… Em chịu không nổi rồi… Em nứng quá… – cô thì thầm, tiếng gấp gáp như gió lùa qua cửa sổ giữa đêm đông.


Tuấn ngẩng mặt nhìn cô.


Ánh mắt anh – một cái nhìn chậm rãi, đục ngầu dục vọng – nhưng lại chứa đầy quyền lực. Anh như đang thưởng thức khoảnh khắc này: người con gái dưới anh – đẹp đẽ, thèm khát, và hoàn toàn tự nguyện mở ra như một đóa sen bừng nở đón lấy ánh bình minh.


Anh lại cúi xuống, lần này không hôn vào ngực nữa. Môi anh trượt dần xuống bụng, ngón tay xoa nhẹ quanh vùng da mềm ở hông, ở đùi non, rồi bất ngờ kéo dài lên xương chậu. Linh thở dốc, bụng co lại, cơ thể cô run bần bật như vừa bị dòng điện vô hình quét qua.


Cô như không còn kiểm soát được chính mình. Hai bàn tay cô luồn vào tóc anh, đè đầu anh sát xuống, như muốn anh tiếp tục, như muốn anh không được dừng lại, dù chỉ một giây.

Linh cảm thấy rõ cơ thể mình như một cánh đồng sau mùa hạn – nứt nẻ, khô khát và chỉ chờ một cơn mưa rào trút xuống. Nhưng Tuấn thì như đám mây đen treo lơ lửng trên đầu cô, quằn quại, đè nén, sấm sét rền vang... nhưng mãi không trút lấy một giọt.


Môi anh vẫn trườn trên da cô như một con rắn mượt mà đầy bản năng. Trượt qua bụng dưới, áp sát bẹn trong, rồi lại lượn ngược lên đùi non. Lưỡi anh lướt như sợi lụa, vừa mát vừa rát. Mỗi lần lướt ngang, cơ thể Linh lại co giật như bị ai đó đánh thức từ bên trong.


Tuấn dùng mũi hôn nhẹ rốn cô, lưỡi xoáy vòng rồi trượt xuống, xuống nữa… đến tận rìa ranh giới mềm ẩm giữa hai đùi. Nhưng thay vì lao vào, anh lại thở lên đó. Một hơi nóng, đậm mùi khao khát, phả vào da thịt đang rạo rực.


– Anh… đừng chọc em nữa… – Linh rên trong hơi thở đứt đoạn, hai tay quấn lấy ga giường, đầu ngửa, mồ hôi rịn trên trán và cổ.


Tuấn khẽ nhếch môi, không nói một lời.


Anh dùng sống mũi miết chậm theo đường viền mép trong đùi cô – từ sát đầu gối lên tới tận vùng lông mịn cong cong như ngọn cỏ dại. Mỗi lần lướt qua, cơ đùi Linh lại giật nhẹ, như một sợi dây đàn bị ai đó gảy bằng móng tay ướt.


Bất ngờ, Tuấn xoay mặt áp hẳn vào hạ thân cô. Nhưng không phải để "vào", mà chỉ để cọ. Môi anh trượt ngang, từ đùi bên này sang bên kia, lưỡi liếm nhẹ lớp da trong cùng, như đang viết một bản nhạc bằng đầu lưỡi.


Linh gần như muốn hét lên. Cô cong người, hai chân siết lấy lưng anh, kéo ép người Tuấn sát hơn nữa. Mông cô rướn cao, đẩy đón, tìm kiếm sự xâm nhập. Nhưng anh vẫn kiềm chế.


– Em nứng lắm rồi… Tuấn… em chịu không nổi nữa… – tiếng cô thì thầm như nấc lên trong cơn mê loạn.


Tuấn lúc này mới hé môi, ngậm nhẹ vào vùng mép ướt đang run lên từng đợt.


Anh không vội.


Lưỡi anh chỉ xoáy vòng, rồi rút ra. Lại liếm dọc. Rồi dừng. Mỗi động tác của anh đều như cố tình tra tấn cô bằng chính dục vọng của mình. Cô không đau – chỉ là cái "đói" bên trong đang nổ tung, khát đến hoang dại.


Linh vặn người, tay cô bấu lấy tấm lưng rắn chắc của anh, kéo rướn lên như một nhành hoa muốn được hái.


Nhưng Tuấn vẫn chưa vào.


Cái thứ đang dựng thẳng giữa hai người – thứ đang nóng bỏng, to lớn và căng tức kia – anh chỉ dùng nó cạ nhẹ vào rãnh trơn mềm bên dưới, trượt lên trượt xuống, khiến Linh muốn phát điên. Âm thanh "chụt… chụt…" phát ra nhỏ thôi, nhưng vang trong đầu Linh như tiếng giục giã bản năng.


Tuấn ghé miệng sát tai cô, giọng trầm, khàn khàn:


– Muốn không?


– Muốn… quá muốn… – Linh rên, mặt đỏ bừng, mắt long lanh như người sắp khóc.


– Vậy thì xin anh đi… – Tuấn thì thầm, vẫn vờn nhẹ nơi giữa hai chân cô bằng đầu khấc cứng cáp, như một cái roi đang chà sát lên cảm xúc cô.


Linh run rẩy. Cô không còn tự trọng, không còn lý trí.


– Làm ơn… đụ em đi… em nứng quá rổi… em muốn nó vào xé toạt em ra…

Tấm drap một vũng nước.

Tuấn cười. Không phải cười hả hê, mà là cười đầy ám muội.

Và ngay khoảnh khắc đó…
 

Thiên Long Vũ

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Linh không còn giữ nổi lớp mặt nạ cuối cùng. Sự khát khao trong cô bùng cháy như lửa bén rơm, bén đến tận xương tủy. Tay cô run lên khi đưa xuống, tìm lấy thứ đang căng cứng đến tàn nhẫn của anh. Cô kéo nó về phía mình, tự đặt vào giữa khe thịt đang rực đỏ như than hồng – nóng hổi, ẩm ướt, khao khát được lấp đầy đến từng tế bào.

Mông cô rướn lên, nhón về phía anh như bị kéo bằng một sợi dây bản năng. Hai chân quặp chặt hông anh, ép anh tiến vào. Đôi mắt cô ngước lên, ánh nhìn van lơn xen lẫn thèm khát cháy bỏng. Môi cô run run, thốt lên như một tiếng gọi bản năng: — Chơi em đi… làm em đi anh… sâu vào…

Tuấn gằn nhẹ một tiếng như thú dữ bị khiêu khích. Anh nghiến răng, đưa phần đầu nóng rực của mình cọ vào mép môi ướt mềm giữa hai chân cô, như vẽ một đường thiêng liêng bằng thứ bản năng đàn ông dồn nén. Anh nhấn nhẹ – phần đầu chỉ mới len lỏi vào một chút, rồi rút ra. Rồi lại vào, sâu thêm một đoạn. Rút ra. Lặp lại. Nhịp chậm, gằn, như thể đang chơi một trò chơi chết người với cơn đói khát của cô.

Linh rên rỉ, không còn kiểm soát được âm thanh phát ra từ cổ họng mình nữa. Tiếng cô run rẩy như tan chảy:

— Đừng… đừng đụ kiểu hành hạ em nữa mà… Anh đừng…
— Em chịu không nổi đâu… đừng giày vò em nữa…

Nhưng cô lại chính là người chủ động cong mông lên, ép sát hông vào người anh, kéo anh vào sâu hơn. Hai chân cô như chiếc khóa sống ôm trọn eo anh, giữ chặt như sợ mất. Mỗi lần anh nhấp vào một đoạn, thân cô lại run lên như bị dòng điện quét qua. Cô đu theo chuyển động đó, đẩy về phía anh, rướn lên như muốn nuốt trọn lấy tất cả.

Và rồi, không một báo hiệu, Tuấn dồn hết lực, đâm mạnh vào một cú sâu đến tận đáy. Lực va đập khiến thân thể cô gần như nhấc bổng lên, đầu va nhẹ vào thành giường, nhưng thay vì đau, cô chỉ rên lên đầy khoái cảm, cơ thể co giật vì sung sướng:
— Á… Aaa… trời ơi… sao em lại sướng lồn thế này… anh… aahh!

Tiếng da thịt chạm vào nhau vang lên dồn dập, nhịp nhàng như một bản giao hưởng hoang dại. Mỗi cú nhấp của anh như chạm trúng dây thần kinh khoái lạc. Âm thanh ướt át và rên rỉ của Linh hòa quyện trong không khí đặc quánh hơi thở dâm tình.

Cô nói không thành lời nữa, chỉ biết úp mặt vào cổ anh, cắn khẽ như để giữ lại chút ý thức, trong khi hai chân siết chặt hơn, hai tay cào lên lưng anh đầy vết xước. Mỗi cú đẩy từ anh khiến cô bật ra những tiếng rên bị nghẹn trong cổ, đứt quãng, khàn đặc:
— Chậm thôi… không… đừng mạnh vậy… nhưng mà… aaah… sướng quá…đụ mạnh nữa đi anh ....

Anh ghì lấy cô, giữ sát mông cô trong tay, liên tục thúc từng nhịp mạnh bạo mà vẫn đầy kiểm soát. Anh thì thầm vào tai cô, giọng trầm khàn:
— Em thích vậy đúng không? Em muốn anh làm tới cùng chứ gì?

Linh chỉ biết gật đầu loạn xạ, môi cô bật ra những tiếng:
— Vâng… vâng… làm em nữa đi… đừng dừng lại… đừng rút ra… anh ơi… chết mất…Đụ tét lồn em ra cũng được...

Tuấn như con sóng bạc đầu, hết gầm gào dữ dội rồi lại vỗ về bằng những cú thúc chậm mà sâu, vừa nhẹ nhàng, vừa tàn phá. Cô không biết mình đã rên bao nhiêu lần, bao nhiêu nhịp thúc khiến cô bật khóc vì khoái cảm.

Linh gào rú. Cả người cô như vỡ òa lần nữa. Tay bấu lấy vai anh, móng tay cào rướm đỏ. Cơ thể cô run bắn lên từng hồi, như thể mọi tế bào đang nhảy múa trong lửa.

— Ưưưhhh… chết mất… aaah… Tuấn ơi… mạnh nữa đi… sâu nữa… em muốn bị anh đụ thật sâu,em sướng lồn quá…!

Anh không dừng. Bàn tay kéo nghiêng cô sang một bên, bàn tay rắn chắc kẹp lấy eo cô. Một chân cô được anh gác hẳn lên vai, mông cô bị đẩy ngửa ra phía sau, nơi anh tiếp tục vùi lấp bằng từng cú thúc như muốn xuyên qua đáy sâu thẳm.

Tư thế dâng trọn, cô hoàn toàn mất kiểm soát.

Tuấn cúi xuống, môi anh liếm dọc đùi non đang run rẩy của cô. Lưỡi anh miết lên từng tấc da mịn trắng, nơi làn da mỏng manh ửng hồng lên vì hưng phấn.

Một tay anh bóp mạnh lấy mông cô. Cái bóp vừa thô vừa chính xác, như đốt lên đốm lửa mới. Rồi anh vỗ bốp! – một tiếng vang dội khiến toàn thân Linh co lại, đùi cô run cầm cập.

— Aahh…! Mạnh nữa đi… vỗ nữa đi anh… aaah…!

Tay kia anh luồn qua bụng cô, trườn vào mép thịt mềm đang ướt đẫm. Anh day tròn ngay điểm hạt le – đầu ngón tay như cơn gió thốc thẳng vào trung tâm thần kinh đê mê. Cô rít lên, ngực phập phồng, từng nhịp thở rối loạn.

Từ đó, anh lướt lên cao. Bàn tay lớn bao trọn bầu ngực tròn căng, nóng bỏng. Anh bóp – siết – rồi kéo hai đầu vú như đang nhào nặn từng luồng sung sướng từ tận sâu trong cô.

— Ưưư… aaahhh… Tuấn… nữa đi… mạnh vào… em chịu được mà…!

Cô túm lấy tay anh, đặt lên vú mình, như muốn anh bóp mạnh hơn, điên dại hơn. Cô không còn e lệ – giờ đây, chỉ còn bản năng trỗi dậy và cơn khát dục tình chưa từng có.

Anh nhấp. Không phải nhịp vừa phải nữa, mà là từng cú thúc như vũ bão, dồn dập, sâu đến tận cùng. Giường kêu cót két, cơ thể cô nảy lên từng cú.

— Bốp! Bốp! Bốp!

Âm thanh va chạm da thịt vang như trống trận. Lửa dục bùng cháy, cả hai như muốn đốt cháy nhau thành tro. Cô rên rỉ không thành tiếng, chỉ còn những âm thanh đứt đoạn, dồn dập, run rẩy, đê mê:

— Ưưưh… aaah… a… aaa… trời ơi… em không… chịu nổi… nữa…

Anh gầm lên, đẩy từng cú như muốn hòa làm một. Cô bật khóc – thật sự rơi nước mắt vì quá sướng. Người cô mềm nhũn, rồi căng cứng lại như bị bóp nghẹt.

Linh lên đỉnh lần nữa – dữ dội hơn trước. Thân thể cô co giật, đầu cô ngửa ra sau, gào rú như bản năng cuối cùng trỗi dậy.

— Aaahhh… Ưưư… Em ra… aaaahhh… ưưưư… TUẤN ƠIIII…!!!

Cơn sóng khoái cảm quét qua như bão cấp mười, thổi tung mọi lý trí. Cô quằn quại trong tay anh, hai chân giật liên hồi, hai tay bấu chặt lưng anh không dứt.

Nhưng Tuấn… vẫn chưa dừng.

Anh nhẹ nhàng tách hai bờ mông mềm mại ra, rồi bắt đầu nhấp nhẹ vào trong cô. Mỗi cú chuyển động đều như đang dạo chơi trên mép ranh giới giữa lý trí và hoang dại. Tay anh luồn xuống, trượt dọc rãnh khe đầy ẩm ướt, rồi tiếp tục thấp hơn, chạm vào lổ hậu nơi chưa từng được ai xâm phạm,ngón tay anh đẩy nhẹ vào. Cô rướn hông về phía sau, mông ngoáy nhẹ, như hướng dẫn anh đi đúng vào nơi cô đang âm thầm khát khao.

Anh cúi người, thân mình phủ trùm lấy lưng cô. Hai bàn tay không ngừng xoa bóp, nhào nặn lấy bầu ngực tròn căng phía dưới, kéo nhẹ hai đầu vú như thể muốn kéo dài khoái cảm. Tay cô đặt lên tay anh, cùng siết, cùng nắn, cùng nhào nặn — như một màn đồng điệu bản năng.

Một tay cô khác trượt xuống giữa hai chân, miết dọc hai mép mượt mà, rồi day vào đỉnh hột le nhạy cảm. Nước từ trong cô tuôn trào, dồn dập theo từng cú thúc, chảy xuống cả đùi anh, hòa vào nhau thành tiếng nhóp nhép ướt át không che giấu.

Anh bắt đầu tăng tốc, từng cú nhấp như muốn xuyên qua tất cả những lớp vỏ bọc của lý trí. Hai tay anh rời khỏi bầu ngực, luồn lên nắm lấy mái tóc cô kéo ngược ra sau. Gương mặt cô quay lại, miệng hé mở, mắt nhắm hờ, ánh nhìn như tan chảy vì hoan lạc.

Bờ mông cô là nơi anh trút hết mọi kìm nén. Những cái vỗ tay vào mông Linh chan chát vang lên đỏ tấy đầy mê hoặc, mỗi cú đập khiến cô nảy lên, rồi ngoáy hông lại như mời gọi. Nhịp thúc trở nên điên cuồng, đầu Linh va đập mạnh vào thành giường liên tục,từng cú dập như sóng lớn xô bờ, vừa dữ dội vừa đầy khao khát chiếm hữu.

Cô không còn cảm nhận được đâu là đau, đâu là sướng. Chỉ còn lại một cơn lốc đang cuốn mình đi, mạnh mẽ, choáng ngợp. Mỗi cú thúc làm toàn thân cô co giật, mông rướn, eo lắc, cơ thể cô như đang nhảy múa trong khoái cảm.

Rồi khoảnh khắc vỡ òa đến. Cô giật lên từng đợt, lồn co thắt liên hồi, tay vươn ra sau giữ chặt lấy hông anh, như thể van xin anh đừng rút ra, đừng rời khỏi. Cô siết chặt, như muốn giữ lấy anh ở lại sâu nhất, lâu nhất.

Cơn chấn động lan đến tận đỉnh điểm, rồi dịu xuống. Cô đổ người về trước, kéo anh ngã theo đè lên lưng mình. Cơ thể cô vẫn chưa ngừng co thắt, vẫn tiếp tục siết lấy anh, kẹp chặt như chưa muốn buông.Nó như muốn vắt kiệt anh.

Họ nằm đó, da kề da, thở chung một nhịp, như vừa cùng nhau vượt qua cơn bão hoan lạc dữ dội – không ai lành lặn trở lại.
 

Thiên Long Vũ

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Linh không còn giữ nổi lớp mặt nạ cuối cùng. Sự khát khao trong cô bùng cháy như lửa bén rơm, bén đến tận xương tủy. Tay cô run lên khi đưa xuống, tìm lấy thứ đang căng cứng đến tàn nhẫn của anh. Cô kéo nó về phía mình, tự đặt vào giữa khe thịt đang rực đỏ như than hồng – nóng hổi, ẩm ướt, khao khát được lấp đầy đến từng tế bào.

Mông cô rướn lên, nhón về phía anh như bị kéo bằng một sợi dây bản năng. Hai chân quặp chặt hông anh, ép anh tiến vào. Đôi mắt cô ngước lên, ánh nhìn van lơn xen lẫn thèm khát cháy bỏng. Môi cô run run, thốt lên như một tiếng gọi bản năng: — Chơi em đi… làm em đi anh… sâu vào…

Tuấn gằn nhẹ một tiếng như thú dữ bị khiêu khích. Anh nghiến răng, đưa phần đầu nóng rực của mình cọ vào mép môi ướt mềm giữa hai chân cô, như vẽ một đường thiêng liêng bằng thứ bản năng đàn ông dồn nén. Anh nhấn nhẹ – phần đầu chỉ mới len lỏi vào một chút, rồi rút ra. Rồi lại vào, sâu thêm một đoạn. Rút ra. Lặp lại. Nhịp chậm, gằn, như thể đang chơi một trò chơi chết người với cơn đói khát của cô.

Linh rên rỉ, không còn kiểm soát được âm thanh phát ra từ cổ họng mình nữa. Tiếng cô run rẩy như tan chảy:

— Đừng… đừng đụ kiểu hành hạ em nữa mà… Anh đừng…
— Em chịu không nổi đâu… đừng giày vò em nữa…

Nhưng cô lại chính là người chủ động cong mông lên, ép sát hông vào người anh, kéo anh vào sâu hơn. Hai chân cô như chiếc khóa sống ôm trọn eo anh, giữ chặt như sợ mất. Mỗi lần anh nhấp vào một đoạn, thân cô lại run lên như bị dòng điện quét qua. Cô đu theo chuyển động đó, đẩy về phía anh, rướn lên như muốn nuốt trọn lấy tất cả.

Và rồi, không một báo hiệu, Tuấn dồn hết lực, đâm mạnh vào một cú sâu đến tận đáy. Lực va đập khiến thân thể cô gần như nhấc bổng lên, đầu va nhẹ vào thành giường, nhưng thay vì đau, cô chỉ rên lên đầy khoái cảm, cơ thể co giật vì sung sướng:
— Á… Aaa… trời ơi… sao em lại sướng lồn thế này… anh… aahh!

Tiếng da thịt chạm vào nhau vang lên dồn dập, nhịp nhàng như một bản giao hưởng hoang dại. Mỗi cú nhấp của anh như chạm trúng dây thần kinh khoái lạc. Âm thanh ướt át và rên rỉ của Linh hòa quyện trong không khí đặc quánh hơi thở dâm tình.

Cô nói không thành lời nữa, chỉ biết úp mặt vào cổ anh, cắn khẽ như để giữ lại chút ý thức, trong khi hai chân siết chặt hơn, hai tay cào lên lưng anh đầy vết xước. Mỗi cú đẩy từ anh khiến cô bật ra những tiếng rên bị nghẹn trong cổ, đứt quãng, khàn đặc:
— Chậm thôi… không… đừng mạnh vậy… nhưng mà… aaah… sướng quá…đụ mạnh nữa đi anh ....

Anh ghì lấy cô, giữ sát mông cô trong tay, liên tục thúc từng nhịp mạnh bạo mà vẫn đầy kiểm soát. Anh thì thầm vào tai cô, giọng trầm khàn:
— Em thích vậy đúng không? Em muốn anh làm tới cùng chứ gì?

Linh chỉ biết gật đầu loạn xạ, môi cô bật ra những tiếng:
— Vâng… vâng… làm em nữa đi… đừng dừng lại… đừng rút ra… anh ơi… chết mất…Đụ tét lồn em ra cũng được...

Tuấn như con sóng bạc đầu, hết gầm gào dữ dội rồi lại vỗ về bằng những cú thúc chậm mà sâu, vừa nhẹ nhàng, vừa tàn phá. Cô không biết mình đã rên bao nhiêu lần, bao nhiêu nhịp thúc khiến cô bật khóc vì khoái cảm.

Linh gào rú. Cả người cô như vỡ òa lần nữa. Tay bấu lấy vai anh, móng tay cào rướm đỏ. Cơ thể cô run bắn lên từng hồi, như thể mọi tế bào đang nhảy múa trong lửa.

— Ưưưhhh… chết mất… aaah… Tuấn ơi… mạnh nữa đi… sâu nữa… em muốn bị anh đụ thật sâu,em sướng lồn quá…!

Anh không dừng. Bàn tay kéo nghiêng cô sang một bên, bàn tay rắn chắc kẹp lấy eo cô. Một chân cô được anh gác hẳn lên vai, mông cô bị đẩy ngửa ra phía sau, nơi anh tiếp tục vùi lấp bằng từng cú thúc như muốn xuyên qua đáy sâu thẳm.

Tư thế dâng trọn, cô hoàn toàn mất kiểm soát.

Tuấn cúi xuống, môi anh liếm dọc đùi non đang run rẩy của cô. Lưỡi anh miết lên từng tấc da mịn trắng, nơi làn da mỏng manh ửng hồng lên vì hưng phấn.

Một tay anh bóp mạnh lấy mông cô. Cái bóp vừa thô vừa chính xác, như đốt lên đốm lửa mới. Rồi anh vỗ bốp! – một tiếng vang dội khiến toàn thân Linh co lại, đùi cô run cầm cập.

— Aahh…! Mạnh nữa đi… vỗ nữa đi anh… aaah…!

Tay kia anh luồn qua bụng cô, trườn vào mép thịt mềm đang ướt đẫm. Anh day tròn ngay điểm hạt le – đầu ngón tay như cơn gió thốc thẳng vào trung tâm thần kinh đê mê. Cô rít lên, ngực phập phồng, từng nhịp thở rối loạn.

Từ đó, anh lướt lên cao. Bàn tay lớn bao trọn bầu ngực tròn căng, nóng bỏng. Anh bóp – siết – rồi kéo hai đầu vú như đang nhào nặn từng luồng sung sướng từ tận sâu trong cô.

— Ưưư… aaahhh… Tuấn… nữa đi… mạnh vào… em chịu được mà…!

Cô túm lấy tay anh, đặt lên vú mình, như muốn anh bóp mạnh hơn, điên dại hơn. Cô không còn e lệ – giờ đây, chỉ còn bản năng trỗi dậy và cơn khát dục tình chưa từng có.

Anh nhấp. Không phải nhịp vừa phải nữa, mà là từng cú thúc như vũ bão, dồn dập, sâu đến tận cùng. Giường kêu cót két, cơ thể cô nảy lên từng cú.

— Bốp! Bốp! Bốp!

Âm thanh va chạm da thịt vang như trống trận. Lửa dục bùng cháy, cả hai như muốn đốt cháy nhau thành tro. Cô rên rỉ không thành tiếng, chỉ còn những âm thanh đứt đoạn, dồn dập, run rẩy, đê mê:

— Ưưưh… aaah… a… aaa… trời ơi… em không… chịu nổi… nữa…

Anh gầm lên, đẩy từng cú như muốn hòa làm một. Cô bật khóc – thật sự rơi nước mắt vì quá sướng. Người cô mềm nhũn, rồi căng cứng lại như bị bóp nghẹt.

Linh lên đỉnh lần nữa – dữ dội hơn trước. Thân thể cô co giật, đầu cô ngửa ra sau, gào rú như bản năng cuối cùng trỗi dậy.

— Aaahhh… Ưưư… Em ra… aaaahhh… ưưưư… TUẤN ƠIIII…!!!

Cơn sóng khoái cảm quét qua như bão cấp mười, thổi tung mọi lý trí. Cô quằn quại trong tay anh, hai chân giật liên hồi, hai tay bấu chặt lưng anh không dứt.

Nhưng Tuấn… vẫn chưa dừng.

Anh xoay cô lại, úp mặt cô xuống nệm. Cơ thể cô vẫn đang siết lấy anh như một cái bẫy nhung nhớ chưa muốn buông. Tay anh giữ chặt lấy eo cô, kéo ngược về phía mình, đặt cô vào thế phục tùng nguyên thủy nhất — bản năng nhất.


Anh nhẹ nhàng tách hai bờ mông mềm mại ra, rồi bắt đầu nhấp nhẹ vào trong cô. Mỗi cú chuyển động đều như đang dạo chơi trên mép ranh giới giữa lý trí và hoang dại. Tay anh luồn xuống, trượt dọc rãnh khe đầy ẩm ướt, rồi tiếp tục thấp hơn, chạm vào nơi chưa từng được ai xâm phạm. Cô rướn hông về phía sau, mông ngoáy nhẹ, như hướng dẫn anh đi đúng vào nơi cô đang âm thầm khát khao.


Anh cúi người, thân mình phủ trùm lấy lưng cô. Hai bàn tay không ngừng xoa bóp, nhào nặn lấy bầu ngực tròn căng phía dưới, kéo nhẹ hai nụ hoa như thể muốn kéo dài khoái cảm. Tay cô đặt lên tay anh, cùng siết, cùng nắn — như một màn đồng điệu bản năng.


Một tay cô khác trượt xuống giữa hai chân, miết dọc hai mép mượt mà, rồi day vào đỉnh điểm nhạy cảm nhất. Nước từ trong cô tuôn trào, dồn dập theo từng cú thúc, chảy xuống cả đùi anh, hòa vào nhau thành tiếng nhóp nhép ướt át không che giấu.


Anh bắt đầu tăng tốc, từng cú nhấp như muốn xuyên qua tất cả những lớp vỏ bọc của lý trí. Hai tay anh rời khỏi bầu ngực, luồn lên nắm lấy mái tóc cô kéo ngược ra sau. Gương mặt cô quay lại, miệng hé mở, mắt nhắm hờ, ánh nhìn như tan chảy vì hoan lạc.


Bờ mông cô là nơi anh trút hết mọi kìm nén. Những cái vỗ tay vang lên đầy mê hoặc, mỗi cú đập khiến cô nảy lên, rồi ngoáy hông lại như mời gọi. Nhịp thúc trở nên điên cuồng, từng cú đập như sóng lớn xô bờ, vừa dữ dội vừa đầy khao khát chiếm hữu.


Cô không còn cảm nhận được đâu là đau, đâu là sướng. Chỉ còn lại một cơn lốc đang cuốn mình đi, mạnh mẽ, choáng ngợp. Mỗi cú thúc làm toàn thân cô co giật, mông rướn, eo lắc, cơ thể cô như đang nhảy múa trong khoái cảm.


Rồi khoảnh khắc vỡ òa đến. Cô giật nẩy mông lên từng đợt, lồn Linh co thắt liên hồi, tay vươn ra sau giữ chặt lấy hông anh, như thể van xin anh đừng rút ra, đừng rời khỏi. Cô siết chặt, như muốn giữ lấy anh ở lại sâu nhất, lâu nhất.


Cơn chấn động lan đến tận đỉnh điểm, rồi dịu xuống. Cô đổ người về trước, kéo anh ngã theo đè lên lưng mình. Cơ thể cô vẫn chưa ngừng co thắt, vẫn tiếp tục siết lấy anh, kẹp chặt như chưa muốn buông.


Họ nằm đó, da kề da, thở chung một nhịp, như vừa cùng nhau vượt qua cơn bão hoan lạc – không ai lành lặn trở lại.
 

Thiên Long Vũ

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Căn phòng tối chỉ le lói ánh đèn ngủ màu vàng cam, đủ để ánh lên những đường cong trần trụi của hai thân thể vẫn còn ướt đẫm mồ hôi và hoan lạc. Hơi thở họ vẫn chưa hoàn toàn bình ổn. Trên tấm drap nhàu nhĩ, hai cơ thể ôm siết lấy nhau như thể đang giữ lại dư âm sau cùng của một cơn giông.

Tuấn nằm nghiêng, một tay gác lên eo cô. Bàn tay ấy không chịu đứng yên. Nó như một sinh vật đói khát, men theo làn da mịn màng của cô gái, mơn trớn, thám hiểm từng nhánh đồi, từng gờ gập của cơ thể mà anh vừa khám phá xong. Đầu ngón tay tham lam lần tìm về hai nhành hoa đang ươn ướt, ấm nồng.

Cô nhắm mắt, môi khẽ hé, nhưng tay lại đưa xuống, luồn qua thắt lưng anh rồi trượt dọc theo chiều dài dương vật anh đang dần cứng trở lại. Những ngón tay mảnh mai của cô như đang vẽ một đường thẳng nồng cháy giữa hai người.

– “Lại muốn đụ em nữa hả?” – cô hỏi nhỏ, môi cười tinh quái, đầu ngả vào vai anh.

Tuấn cười khẽ, không trả lời, chỉ dùng bàn tay đang chiếm lấy ngực cô để bóp khẽ, rồi se,kéo dài lấy đầu vú đã cứng lại như phản xạ.

– “Còn em? Cứ sờ cặc anh vậy là phải chịu trách nhiệm đó nha.”

– “Bộ em không được quyền sờ cặc anh hả? Hồi nãy ai đụ em dữ vậy? Mỗi cú nhấp là như muốn đập nát tử cung luôn đó.”

– “Tại em rên quá... không kiềm được.”– anh khẽ thì thầm, môi áp nhẹ lên vành tai cô.

– “Anh biết mỗi lần em rướn người lên, cong mông là anh mất kiểm soát mà...”

Cô bật cười thành tiếng, lăn người lại đối mặt với anh. Ánh mắt cả hai chạm nhau, đầy những tia tàn lửa chưa tắt.

– “Thôi khỏi đổ thừa. Cái mặt anh lúc nãy nhìn thô bạo dã man. Mà... em thích.”

– “Ờ, còn cái mặt em lúc sướng nhìn dâm vãi. Cắn môi, lắc mông, rên như muốn nuốt anh luôn.”

– “Bớt nói đi. Anh thấy em dâm muốn đụ em tới sáng đúng không?” – cô khẽ cười, giọng mềm mại nhưng nhấn từng chữ đầy ẩn ý.

Tuấn đưa mặt xuống ngực cô, không nói nữa. Miệng anh lặng lẽ ngậm lấy một bên đầu vú, đầu lưỡi xoay vòng, cắn nhẹ như đánh dấu chủ quyền. Tay anh vẫn trượt nhẹ vùng gò mu, mơn man phần lông dày mềm mượt đã hơi rối sau những va chạm.

– “Lông lồn em mượt quá… đêm nào cũng được vuốt chỗ này chắc anh chết vì sướng.”

Cô cười, rướn người lên, thở khẽ vào cổ anh:

– “Lông bạn trai em thưa hơn anh nhiều á. Mà cũng không biết vuốt như anh. Làm như thầy dạy sinh học...”

– “Thầy sinh học mà biết day mép lồn như anh chắc em chết tại lớp.” – Tuấn cười ranh mãnh.

Cô đấm vào ngực anh một cái nhẹ, rồi lại thở dài, lần này thì dịu hơn:

– “Thật luôn á… từ hồi biết đụ tới giờ chưa ai làm em lên đỉnh ra nước như vậy đâu.”

Tuấn nhướng mày:

– “Vậy hả? Ảnh không chịu đụ mạnh hả?”

– “Không hẳn. Mà ảnh kiểu… đụ nhẹ quá, sợ làm đau với mau ra. Với lại ảnh hiền.”

– “Còn anh?”

– “Anh như sóng thần. Vô là cuốn sạch lý trí em. Nãy có mấy lần em gào lên thiệt, anh nhớ không?”

Tuấn gật đầu, bàn tay vẫn lặng lẽ lần tìm đến hột le vừa tê rần, ngón giữa trượt một đường dài khiến cô rùng mình, chân hơi co lại.

– “Nhạy thật đó. Cẩn thận nha, đụng nữa là nó tỉnh dậy thiệt à.”

– “Ờ thì… cho nó dậy đi. Mới có hiệp đầu mà.” – Tuấn thì thầm.

– “Bộ anh tính đụ nữa không cho em ngủ hả?”

– “Ai biểu lúc sướng rên nghe dâm quá làm chi…”

Cô bật cười, tay trượt từ ngực xuống bụng, rồi lại siết nhẹ khối thịt đang cứng từng chút một.

– “Cứng nhanh ghê… mới xả xong mà lại vậy rồi…”

– “Tại em cứ sờ hoài. Với lại, em có biết cái mặt em lúc ôm anh từ sau, ngoáy mông không?”

– “Sao?”

– “Giống như một con mèo động dục vậy đó.”

Cô đỏ mặt nhưng không giận, chỉ hất nhẹ tay anh ra rồi lại vòng tay ôm cổ kéo anh sát lại.

– “Anh nói chuyện mất dạy thiệt. Nhưng mà đúng, em vậy á. Có anh chạm vô là em như phát điên. Mỗi cú đập như lùa thẳng vào tim em luôn á.”

Tuấn nhìn cô, dịu giọng:

– “Anh cũng không hiểu sao. Mỗi lần vào trong em là anh như bị nghiện. Nóng, ướt, co bóp như nuốt trọn mình vậy.”

Cô thì thầm, giọng chùng xuống:

– “Biết vậy… chắc em không nên thử. Thử rồi giờ không dứt ra được.Nứng ghê luôn”

Tuấn im lặng vài giây, rồi vòng tay ôm trọn lấy cô:

– “Muộn rồi. Em dính anh rồi đó. Muốn dứt là phải trả phí.”

– “Phí gì?”

– “Cho anh mỗi tuần 3 ngày.”

– “Ít vậy? Nãy anh nói nghiện mà.”

– “Thì… Còn trong mơ thì anh ăn em mỗi đêm rồi.”

Cô bật cười, tay lại trượt xuống, vuốt dọc chiều dài dương vật anh đang cương cứng dần lên, lần này là nhẹ hơn, thong thả.

– “Nó muốn đụ em nữa rồi kìa.”

– “Thì em lo nó đi. Vuốt như vậy… nó không nhịn đâu.”

– “Anh biết em ghét gì không?” – cô bất ngờ hỏi.

– “Gì?”

– “Mỗi lần làm với bạn trai em, xong là ảnh ngủ. Không nói gì, không ôm. Em trơ trọi một mình. Còn anh…”

Cô ngừng lại, mắt nhìn Tuấn.

– “Anh làm em thấy em là đàn bà thật sự.”

Tuấn siết chặt cô hơn, áp môi lên trán cô, khẽ hôn rồi cười:

– “Vì em đáng để được như vậy.”

Cô nhắm mắt, thì thầm:

– “Anh làm em muốn bỏ người yêu ...”

Tuấn không trả lời, chỉ trượt tay lần nữa xuống giữa hai đùi cô.

– “Vậy để anh cho em thêm lý do nữa…”

Tiếng thở dài của cô tan ra cùng tiếng sóng gió mới bắt đầu dâng lên trong đêm.
 
Bên trên