Thiên Long Vũ
Yếu sinh lý
PHẦN 1.1 — ĐÊM BÙI VIỆN
Sài Gòn tối đó ẩm ướt sau cơn mưa đầu mùa. Phố Bùi Viện như thường lệ vẫn nhộn nhịp, người đông, nhạc xập xình, và những làn khói bia, thịt nướng quyện cùng mùi nước hoa rẻ tiền bay lơ lửng trong không khí.
Tuấn tới điểm hẹn sớm hơn dự tính. Khách chưa đến, nhưng Linh thì đã có mặt từ trước, đứng bên lề đường, ánh đèn neon hắt lên tà váy ôm sát khiến thân hình cô hiện rõ từng đường nét. Cô mặc chiếc đầm đen dài, xẻ hai bên đùi, ôm trọn vòng eo nhỏ và cặp mông săn chắc. Mái tóc buông xoã, đôi mắt sắc sảo mà vẫn ánh lên vẻ gì đó rất... ngoan.
“Chờ lâu chưa em?” – Tuấn tiến lại gần, nở một nụ cười nhẹ.
Linh quay sang, môi hồng hé mở: “Em cũng vừa đến thôi.”
Cả hai bước vào một quán nhậu kiểu Tây, bàn được đặt trước, vị trí khá kín. Tuấn ngồi xuống, rút điện thoại ra, rồi nhắc khẽ:
“Đưa anh điện thoại, anh chỉnh lại mấy điều khoản hợp đồng cho dễ nói chuyện với khách. Cái đoạn discount hơi căng.”
Linh mở túi xách, đưa điện thoại cho Tuấn không chút do dự. Cô đã quen với việc Tuấn xử lý những thứ quan trọng. Trong team, Linh vẫn thường để anh là người chốt deal cuối cùng.
Tuấn mở file PDF, kéo xuống đoạn cuối. Ngón tay thoăn thoắt sửa giá, chỉnh vài chi tiết. Vừa định save lại thì… bấm nhầm nút. File tắt.
“Anh lỡ tắt rồi, em mở lại file giùm đi.”
“Anh cứ vào thư mục quản lý file, Android nó sẽ hiện cái vừa mở gần nhất.”
Tuấn gật, kéo thanh công cụ xuống, mở file manager.
Và rồi…
Kế bên file hợp đồng là hai tấm hình.
Không cần mở to, chỉ nhìn thumbnail là đủ thấy — một cô gái mặc chiếc đầm đen xẻ tà, ngồi trên ghế, hai chân chéo nhau nhưng vẫn vô tình để lộ một khoảng khe hở sâu hun hút. Ảnh không lộ mặt, nhưng Tuấn nhận ra ngay… chính là Linh. Chiếc đầm đó cô từng mặc trong một buổi tiệc nội bộ. Góc chụp từ trên xuống, lộ rõ nội y màu đỏ thẫm, thậm chí như không mặc gì bên trong.
Không gian như lặng đi vài giây.
Tuấn ngẩng lên, ánh mắt lướt nhẹ sang Linh. Cô vẫn nhìn ra ngoài đường, mặt đỏ lên nhưng không giật lại điện thoại, chỉ khẽ mím môi.
Tuấn không nói gì, chỉ mỉm cười đầy ẩn ý, rồi quay lại mở file hợp đồng. Cảm giác điện giật nhẹ chạy dọc sống lưng.
Anh chỉnh sửa xong, đưa lại điện thoại cho Linh.
“Xong rồi. Em lưu gửi khách nhé.”
“Dạ… cảm ơn anh.” – Giọng Linh nhỏ hẳn đi, ánh mắt tránh né.
Khách đến. Cuộc nhậu bắt đầu. Tuấn đĩnh đạc ngồi giữa, Linh bên cạnh, lúc rót bia, lúc gắp đồ ăn cho đối tác, nụ cười ngọt như rót mật. Khách cười ha hả, Tuấn gật gù, mọi thứ diễn ra như kịch bản quen thuộc.
Đến gần nửa đêm, điện thoại Linh reo. Cô đứng dậy, xin phép ra ngoài nghe máy.
Một lúc sau, cô quay lại với khuôn mặt bực bội.
Tuấn ngó ra, bắt gặp nét khó chịu ẩn sau lớp son phấn. Lúc khách vào WC, Tuấn đứng dậy đi theo Linh ra ngoài.
“Có chuyện gì vậy em?”
Linh đứng bên vỉa hè, tay cầm điện thoại, màn hình vẫn sáng. Cô thở dài:
“Bạn trai em gọi. Hẹn em đi đón. Nhưng thấy em còn nhậu nên giận… cãi nhau.”
“Em nói em đang đi tiếp khách, vì công việc chứ có phải đi chơi đâu.”
“Em có nói. Nhưng ảnh không hiểu. Giờ tắt máy luôn rồi.” – Giọng Linh khẽ run, pha lẫn men say và nỗi buồn.
Tuấn im lặng một chút. Ánh đèn đường hắt lên gương mặt Linh, đôi môi khô và ánh mắt long lanh.
“Vô lại đi, còn nửa chai nữa.” – Tuấn cười nhẹ.
“Thôi anh… em uống hết nổi rồi.”
“Không ai ép. Nhưng ngồi với anh chút, để ngoài đây cảm lạnh đấy.”
Linh gật. Họ cùng quay lại bàn. Đối tác đã về. Giờ chỉ còn hai người, trong góc quán, nhạc vẫn bật, không khí như trầm hơn.
Tuấn rót bia cho Linh. Cô cụng ly, uống một ngụm nhỏ, rồi nhìn anh bằng đôi mắt lờ đờ:
“Nãy… anh thấy mấy tấm hình đó hả?”
Tuấn không đáp, chỉ nhếch môi cười. Linh đỏ mặt, liếc nhẹ.
“Xoá rồi. Hồi đó… chụp chơi thôi.”
“Chơi kiểu đó là chơi lớn đấy.” – Tuấn trầm giọng, tay xoay nhẹ ly bia, ánh mắt không rời khỏi bờ vai mảnh mai của cô.
Một khoảng lặng mơ hồ. Linh tựa nhẹ vào ghế, cơ thể hơi đổ về phía Tuấn, mái tóc dài rũ xuống, phảng phất mùi hoa nhẹ.
Tuấn hỏi nhỏ:
“Em có muốn anh chở về không?”
“Khách sạn gần đây có phòng không anh?” – Câu hỏi nhẹ như gió thoảng nhưng khiến máu trong người Tuấn nóng bừng.
“Có. Em say rồi, nghỉ một chút rồi về.”
Linh không nói nữa. Chỉ gật đầu.
Tuấn dìu Linh ra khỏi quán, tay đặt sau lưng cô, cảm nhận rõ sự mềm mại dưới lớp vải mỏng. Cô ngoan ngoãn tựa vào vai anh, bước chân khẽ khàng.
Chỉ vài phút sau, họ dừng trước một khách sạn nhỏ trong hẻm. Tuấn nói chuyện với lễ tân, rồi dẫn Linh lên phòng. Không ai nói gì thêm.
Căn phòng đơn, ánh đèn vàng dịu, điều hoà phả khí mát lạnh. Linh nằm xuống giường, mắt nhắm hờ, váy kéo lên một chút, để lộ đùi trắng muốt.
Tuấn ngồi xuống bên mép giường, đưa tay gỡ nhẹ sợi tóc bết mồ hôi khỏi má cô. Bàn tay vô tình lướt nhẹ xuống xương quai xanh, cảm nhận làn da nóng rẫy. Linh vẫn không phản kháng.
Không khí giữa hai người như đặc quánh lại. Không cần lời nói.
[PHẦN 1.2 – MÀN DẠO ĐẦU DƯỚI ÁNH ĐÈN]
Linh nằm nghiêng trên chiếc giường trắng, ánh đèn ngủ vàng nhạt từ đầu giường phủ lên làn da cô một màu mật ong ấm áp. Ánh sáng vẽ nên những bóng đổ mềm mại trên từng đường cong cơ thể. Chiếc váy ôm sát vẫn còn trên người, nhưng đã bị kéo lên quá đùi, hở ra cặp chân trắng mịn, dài miên man và gợi cảm như mời gọi.
Tuấn ngồi cạnh giường, một tay chống xuống nệm, một tay nhẹ nhàng vuốt dọc theo đùi cô, từ đầu gối lên tới phần mép váy. Mỗi cái chạm như luồng điện chạy qua da thịt. Linh khẽ cựa mình, đôi mắt lim dim đầy mời gọi.
Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn lên đùi cô – nhẹ nhàng, chậm rãi, rồi di chuyển dọc lên, hôn qua mép váy như muốn khiêu khích hơn là cởi bỏ. Đôi môi anh nóng bỏng, nhưng chuyển động thì từ tốn như đang thưởng thức một món ăn quý giá.
Tuấn luồn tay vào dưới váy, kéo dần phần vải lên cao hơn. Đùi cô hoàn toàn lộ ra, và thứ anh thấy bên dưới làm nhịp thở anh khựng lại – một chiếc quần lót ren đỏ mỏng dính, gần như trong suốt, và ẩm ướt rõ ràng. Vùng tam giác ấy nhỏ đến mức đường viền không che được hết phần rãnh ẩn dưới làn da mịn màng. Làn da cô trắng đến nỗi lớp vải mỏng như nhuộm lên đó một vệt đỏ thẫm, đầy cám dỗ.
Không nói một lời, Tuấn chậm rãi kéo váy khỏi người cô. Từng nấc một. Mỗi lần anh nâng phần váy lên cao hơn, là từng phần da thịt của Linh lộ ra dưới ánh sáng, mềm mại, trơn láng và run nhẹ theo từng nhịp thở gấp gáp. Khi chiếc váy được cởi bỏ hoàn toàn, Linh chỉ còn lại hai mảnh vải nhỏ – chiếc áo ngực ren cùng bộ với quần lót, mỏng đến mức anh có thể thấy rõ màu da, và hình dáng nhũ hoa bên dưới.
Tuấn không lao vào ngay. Anh ngắm nhìn cô – như một nghệ sĩ đang đứng trước tuyệt tác điêu khắc. Ngực Linh cao, tròn và đều, khe ngực sâu, nhũ hoa ẩn hiện qua lớp ren mỏng, cứng lại vì lạnh hoặc vì cảm giác khao khát. Bụng cô phẳng, eo thon như rút gọn từng centimet. Vùng mu hơi nhô, chiếc quần lót bé xíu bị ướt đẫm, dán chặt lấy phần da non mịn khiến mọi đường nét bên dưới đều phơi bày.
Anh cúi xuống, hôn lên bụng cô – một cái hôn sâu, kéo dài. Rồi anh vùi mặt vào giữa hai bầu ngực, hít một hơi thật sâu như muốn lưu lại mùi da thịt này mãi mãi. Tay anh mân mê viền áo ngực, kéo dây xuống nhẹ nhàng. Khi tay cởi móc khóa sau lưng, chiếc áo rơi xuống, hai bầu ngực lập tức nhô lên, tự do và đầy sức sống.
Linh rướn người, ngực cô đập vào má anh, đầu vú cứng dựng. Tuấn liếm quanh một vòng, rồi bất chợt ngậm lấy một bên, mút sâu như trẻ con bú mẹ, lưỡi anh xoay quanh đầu vú, cắn nhẹ rồi mút, phát ra tiếng chụt chụt đầy kích thích. Tay kia không rảnh rỗi – anh bóp nhẹ bên còn lại, ngón tay cái xoa đầu núm, kéo nhẹ rồi ấn xuống như thử độ đàn hồi. Linh rên thành tiếng, tay bấu chặt vào vai anh, chân co lên vì khoái cảm.
Anh hôn dọc xuống bụng dưới, chậm rãi như đang đi theo bản đồ khoái cảm. Đến khi môi anh chạm viền quần lót, anh ngừng lại, liếc nhìn cô, như hỏi bằng mắt: "Cho anh cởi nhé?" Cô gật nhẹ, mắt nhắm lại, môi hé thở gấp.
Tuấn dùng răng ngoạm lấy phần mép quần lót, kéo nhẹ xuống, tay anh trượt theo hông cô, hỗ trợ. Chiếc quần từ từ tuột khỏi phần mu, lộ ra vùng tam giác trơn láng và hồng hào đang rịn ướt. Cô hoàn toàn trần truồng. Ánh sáng vẽ lên thân thể ấy những bóng cong mềm mại – từ bầu ngực nhô cao, đến bụng dưới hơi gợn, và vùng kín ẩm ướt đầy kích thích.
Anh quỳ hẳn xuống, nâng một chân cô lên, mở nhẹ hai đùi. Mắt Tuấn dán chặt vào nơi đó – một khe rãnh đỏ hồng đang ướt nhẹp, co giật nhẹ như mời gọi. Mùi hương da thịt nồng lên, trộn với vị ngọt tự nhiên khiến anh không thể cưỡng lại.
Và rồi, anh cúi xuống, đặt một nụ hôn – thật chậm – lên khe hẹp ấy…
[PHẦN 1.3 – NHỮNG CÚ RÙNG MÌNH ĐẦU TIÊN]
Nụ hôn đầu tiên ấy – lên đúng phần khe ẩm ướt giữa hai đùi – khiến toàn thân Linh co giật. Cô bấu chặt vào ga giường, đôi chân vô thức ép lại rồi lại mở ra, như vừa muốn né tránh, vừa khát khao được tiếp tục. Hơi thở cô đứt quãng, lồng ngực phập phồng, đầu ngửa ra sau.
Tuấn đặt môi lên lần nữa, lần này lâu hơn, mềm hơn, rồi lưỡi anh nhẹ nhàng tách đôi môi nhỏ đang run rẩy kia. Anh khám phá từng kẽ, từng nếp gấp bằng đầu lưỡi ấm và ướt, không vội, không mạnh, chỉ đơn giản là vuốt ve – như đang viết một bài thơ bằng vị giác.
Mùi hương cơ thể cô phả ra nồng nàn, trộn lẫn với chút mằn mặn tự nhiên của khoái cảm, khiến anh nghiện. Lưỡi anh lướt lên đỉnh điểm nhô ra – nơi như hạt châu đỏ hồng đang căng lên từng nhịp. Linh giật bắn người, bật ra tiếng rên nghẹn, đôi đùi cô siết chặt lấy đầu anh theo phản xạ.
Tuấn vòng tay luồn xuống dưới mông cô, nâng hẳn lên để lưỡi anh có thể tiếp cận sâu hơn. Anh mút lấy, day vòng tròn, rồi bất chợt thọc vào nhẹ như một lời thì thầm. Tay anh xoa khắp hông, rồi trượt lên ngực, bóp và vân vê hai đầu nhũ hoa đang cứng ngắc.
Linh vặn người, toàn thân cô như bị chích điện liên tục. Mỗi khi lưỡi anh xoáy sâu hay day mạnh vào đúng điểm nhạy, cô lại bật ra những âm thanh ướt át, hoang dại và trần trụi. Không còn sự e dè. Chỉ còn bản năng.
Anh đổi nhịp, lúc thì mút thật sâu như hút cạn chất ngọt, lúc thì liếm nhẹ dọc theo rãnh – như vẽ lại hình thể cô bằng đầu lưỡi. Một ngón tay chậm rãi trượt vào trong – chỉ một chút – và cảm nhận được độ ẩm nóng co bóp mời gọi.
– “Ư… anh ơi…” – Linh bật thành tiếng, như van xin, như thổn thức. Cô cong người, lưng cô nhấc khỏi nệm, đầu gối run lên từng cơn.
Tuấn không dừng lại. Ngón tay anh khẽ xoay tròn bên trong, trong khi lưỡi tiếp tục tấn công điểm mẫn cảm bên ngoài. Kết hợp hoàn hảo, nhịp nhàng, đều đặn – như một bản hòa tấu nhục cảm.
Bàn tay Linh luồn vào tóc anh, ép mạnh đầu anh vào sát vùng đó. Cô không còn kiểm soát được phản ứng cơ thể – hai chân run rẩy, ngực phập phồng, và từ giữa hai đùi, từng cơn co bóp liên hồi bắt đầu dâng lên.
– “A… a… aaah… em… sắp… Ư… ư… aaaa…”
Tiếng rên cuối cùng vỡ ra như một làn sóng vỡ bờ. Cô giật mạnh người, lưng cong như cánh cung, rồi đổ sụp xuống như tan chảy. Từ giữa đùi cô, từng nhịp co bóp vẫn tiếp diễn, để lại trên miệng Tuấn một lớp mật ẩm – mằn mặn, ngọt ngào, và đầy dư vị đê mê.
Anh không nói gì. Chỉ ngước nhìn cô – người phụ nữ đang thở hổn hển, tóc rối bời, thân thể mềm rũ, nhưng ánh mắt long lanh như vừa được đánh thức sau giấc ngủ sâu.
Tuấn vươn người lên, lau môi bằng mu bàn tay, rồi cúi xuống, đặt một nụ hôn dài lên môi cô – để cô nếm chính mình.
Sài Gòn tối đó ẩm ướt sau cơn mưa đầu mùa. Phố Bùi Viện như thường lệ vẫn nhộn nhịp, người đông, nhạc xập xình, và những làn khói bia, thịt nướng quyện cùng mùi nước hoa rẻ tiền bay lơ lửng trong không khí.
Tuấn tới điểm hẹn sớm hơn dự tính. Khách chưa đến, nhưng Linh thì đã có mặt từ trước, đứng bên lề đường, ánh đèn neon hắt lên tà váy ôm sát khiến thân hình cô hiện rõ từng đường nét. Cô mặc chiếc đầm đen dài, xẻ hai bên đùi, ôm trọn vòng eo nhỏ và cặp mông săn chắc. Mái tóc buông xoã, đôi mắt sắc sảo mà vẫn ánh lên vẻ gì đó rất... ngoan.
“Chờ lâu chưa em?” – Tuấn tiến lại gần, nở một nụ cười nhẹ.
Linh quay sang, môi hồng hé mở: “Em cũng vừa đến thôi.”
Cả hai bước vào một quán nhậu kiểu Tây, bàn được đặt trước, vị trí khá kín. Tuấn ngồi xuống, rút điện thoại ra, rồi nhắc khẽ:
“Đưa anh điện thoại, anh chỉnh lại mấy điều khoản hợp đồng cho dễ nói chuyện với khách. Cái đoạn discount hơi căng.”
Linh mở túi xách, đưa điện thoại cho Tuấn không chút do dự. Cô đã quen với việc Tuấn xử lý những thứ quan trọng. Trong team, Linh vẫn thường để anh là người chốt deal cuối cùng.
Tuấn mở file PDF, kéo xuống đoạn cuối. Ngón tay thoăn thoắt sửa giá, chỉnh vài chi tiết. Vừa định save lại thì… bấm nhầm nút. File tắt.
“Anh lỡ tắt rồi, em mở lại file giùm đi.”
“Anh cứ vào thư mục quản lý file, Android nó sẽ hiện cái vừa mở gần nhất.”
Tuấn gật, kéo thanh công cụ xuống, mở file manager.
Và rồi…
Kế bên file hợp đồng là hai tấm hình.
Không cần mở to, chỉ nhìn thumbnail là đủ thấy — một cô gái mặc chiếc đầm đen xẻ tà, ngồi trên ghế, hai chân chéo nhau nhưng vẫn vô tình để lộ một khoảng khe hở sâu hun hút. Ảnh không lộ mặt, nhưng Tuấn nhận ra ngay… chính là Linh. Chiếc đầm đó cô từng mặc trong một buổi tiệc nội bộ. Góc chụp từ trên xuống, lộ rõ nội y màu đỏ thẫm, thậm chí như không mặc gì bên trong.
Không gian như lặng đi vài giây.
Tuấn ngẩng lên, ánh mắt lướt nhẹ sang Linh. Cô vẫn nhìn ra ngoài đường, mặt đỏ lên nhưng không giật lại điện thoại, chỉ khẽ mím môi.
Tuấn không nói gì, chỉ mỉm cười đầy ẩn ý, rồi quay lại mở file hợp đồng. Cảm giác điện giật nhẹ chạy dọc sống lưng.
Anh chỉnh sửa xong, đưa lại điện thoại cho Linh.
“Xong rồi. Em lưu gửi khách nhé.”
“Dạ… cảm ơn anh.” – Giọng Linh nhỏ hẳn đi, ánh mắt tránh né.
Khách đến. Cuộc nhậu bắt đầu. Tuấn đĩnh đạc ngồi giữa, Linh bên cạnh, lúc rót bia, lúc gắp đồ ăn cho đối tác, nụ cười ngọt như rót mật. Khách cười ha hả, Tuấn gật gù, mọi thứ diễn ra như kịch bản quen thuộc.
Đến gần nửa đêm, điện thoại Linh reo. Cô đứng dậy, xin phép ra ngoài nghe máy.
Một lúc sau, cô quay lại với khuôn mặt bực bội.
Tuấn ngó ra, bắt gặp nét khó chịu ẩn sau lớp son phấn. Lúc khách vào WC, Tuấn đứng dậy đi theo Linh ra ngoài.
“Có chuyện gì vậy em?”
Linh đứng bên vỉa hè, tay cầm điện thoại, màn hình vẫn sáng. Cô thở dài:
“Bạn trai em gọi. Hẹn em đi đón. Nhưng thấy em còn nhậu nên giận… cãi nhau.”
“Em nói em đang đi tiếp khách, vì công việc chứ có phải đi chơi đâu.”
“Em có nói. Nhưng ảnh không hiểu. Giờ tắt máy luôn rồi.” – Giọng Linh khẽ run, pha lẫn men say và nỗi buồn.
Tuấn im lặng một chút. Ánh đèn đường hắt lên gương mặt Linh, đôi môi khô và ánh mắt long lanh.
“Vô lại đi, còn nửa chai nữa.” – Tuấn cười nhẹ.
“Thôi anh… em uống hết nổi rồi.”
“Không ai ép. Nhưng ngồi với anh chút, để ngoài đây cảm lạnh đấy.”
Linh gật. Họ cùng quay lại bàn. Đối tác đã về. Giờ chỉ còn hai người, trong góc quán, nhạc vẫn bật, không khí như trầm hơn.
Tuấn rót bia cho Linh. Cô cụng ly, uống một ngụm nhỏ, rồi nhìn anh bằng đôi mắt lờ đờ:
“Nãy… anh thấy mấy tấm hình đó hả?”
Tuấn không đáp, chỉ nhếch môi cười. Linh đỏ mặt, liếc nhẹ.
“Xoá rồi. Hồi đó… chụp chơi thôi.”
“Chơi kiểu đó là chơi lớn đấy.” – Tuấn trầm giọng, tay xoay nhẹ ly bia, ánh mắt không rời khỏi bờ vai mảnh mai của cô.
Một khoảng lặng mơ hồ. Linh tựa nhẹ vào ghế, cơ thể hơi đổ về phía Tuấn, mái tóc dài rũ xuống, phảng phất mùi hoa nhẹ.
Tuấn hỏi nhỏ:
“Em có muốn anh chở về không?”
“Khách sạn gần đây có phòng không anh?” – Câu hỏi nhẹ như gió thoảng nhưng khiến máu trong người Tuấn nóng bừng.
“Có. Em say rồi, nghỉ một chút rồi về.”
Linh không nói nữa. Chỉ gật đầu.
Tuấn dìu Linh ra khỏi quán, tay đặt sau lưng cô, cảm nhận rõ sự mềm mại dưới lớp vải mỏng. Cô ngoan ngoãn tựa vào vai anh, bước chân khẽ khàng.
Chỉ vài phút sau, họ dừng trước một khách sạn nhỏ trong hẻm. Tuấn nói chuyện với lễ tân, rồi dẫn Linh lên phòng. Không ai nói gì thêm.
Căn phòng đơn, ánh đèn vàng dịu, điều hoà phả khí mát lạnh. Linh nằm xuống giường, mắt nhắm hờ, váy kéo lên một chút, để lộ đùi trắng muốt.
Tuấn ngồi xuống bên mép giường, đưa tay gỡ nhẹ sợi tóc bết mồ hôi khỏi má cô. Bàn tay vô tình lướt nhẹ xuống xương quai xanh, cảm nhận làn da nóng rẫy. Linh vẫn không phản kháng.
Không khí giữa hai người như đặc quánh lại. Không cần lời nói.
[PHẦN 1.2 – MÀN DẠO ĐẦU DƯỚI ÁNH ĐÈN]
Linh nằm nghiêng trên chiếc giường trắng, ánh đèn ngủ vàng nhạt từ đầu giường phủ lên làn da cô một màu mật ong ấm áp. Ánh sáng vẽ nên những bóng đổ mềm mại trên từng đường cong cơ thể. Chiếc váy ôm sát vẫn còn trên người, nhưng đã bị kéo lên quá đùi, hở ra cặp chân trắng mịn, dài miên man và gợi cảm như mời gọi.
Tuấn ngồi cạnh giường, một tay chống xuống nệm, một tay nhẹ nhàng vuốt dọc theo đùi cô, từ đầu gối lên tới phần mép váy. Mỗi cái chạm như luồng điện chạy qua da thịt. Linh khẽ cựa mình, đôi mắt lim dim đầy mời gọi.
Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn lên đùi cô – nhẹ nhàng, chậm rãi, rồi di chuyển dọc lên, hôn qua mép váy như muốn khiêu khích hơn là cởi bỏ. Đôi môi anh nóng bỏng, nhưng chuyển động thì từ tốn như đang thưởng thức một món ăn quý giá.
Tuấn luồn tay vào dưới váy, kéo dần phần vải lên cao hơn. Đùi cô hoàn toàn lộ ra, và thứ anh thấy bên dưới làm nhịp thở anh khựng lại – một chiếc quần lót ren đỏ mỏng dính, gần như trong suốt, và ẩm ướt rõ ràng. Vùng tam giác ấy nhỏ đến mức đường viền không che được hết phần rãnh ẩn dưới làn da mịn màng. Làn da cô trắng đến nỗi lớp vải mỏng như nhuộm lên đó một vệt đỏ thẫm, đầy cám dỗ.
Không nói một lời, Tuấn chậm rãi kéo váy khỏi người cô. Từng nấc một. Mỗi lần anh nâng phần váy lên cao hơn, là từng phần da thịt của Linh lộ ra dưới ánh sáng, mềm mại, trơn láng và run nhẹ theo từng nhịp thở gấp gáp. Khi chiếc váy được cởi bỏ hoàn toàn, Linh chỉ còn lại hai mảnh vải nhỏ – chiếc áo ngực ren cùng bộ với quần lót, mỏng đến mức anh có thể thấy rõ màu da, và hình dáng nhũ hoa bên dưới.
Tuấn không lao vào ngay. Anh ngắm nhìn cô – như một nghệ sĩ đang đứng trước tuyệt tác điêu khắc. Ngực Linh cao, tròn và đều, khe ngực sâu, nhũ hoa ẩn hiện qua lớp ren mỏng, cứng lại vì lạnh hoặc vì cảm giác khao khát. Bụng cô phẳng, eo thon như rút gọn từng centimet. Vùng mu hơi nhô, chiếc quần lót bé xíu bị ướt đẫm, dán chặt lấy phần da non mịn khiến mọi đường nét bên dưới đều phơi bày.
Anh cúi xuống, hôn lên bụng cô – một cái hôn sâu, kéo dài. Rồi anh vùi mặt vào giữa hai bầu ngực, hít một hơi thật sâu như muốn lưu lại mùi da thịt này mãi mãi. Tay anh mân mê viền áo ngực, kéo dây xuống nhẹ nhàng. Khi tay cởi móc khóa sau lưng, chiếc áo rơi xuống, hai bầu ngực lập tức nhô lên, tự do và đầy sức sống.
Linh rướn người, ngực cô đập vào má anh, đầu vú cứng dựng. Tuấn liếm quanh một vòng, rồi bất chợt ngậm lấy một bên, mút sâu như trẻ con bú mẹ, lưỡi anh xoay quanh đầu vú, cắn nhẹ rồi mút, phát ra tiếng chụt chụt đầy kích thích. Tay kia không rảnh rỗi – anh bóp nhẹ bên còn lại, ngón tay cái xoa đầu núm, kéo nhẹ rồi ấn xuống như thử độ đàn hồi. Linh rên thành tiếng, tay bấu chặt vào vai anh, chân co lên vì khoái cảm.
Anh hôn dọc xuống bụng dưới, chậm rãi như đang đi theo bản đồ khoái cảm. Đến khi môi anh chạm viền quần lót, anh ngừng lại, liếc nhìn cô, như hỏi bằng mắt: "Cho anh cởi nhé?" Cô gật nhẹ, mắt nhắm lại, môi hé thở gấp.
Tuấn dùng răng ngoạm lấy phần mép quần lót, kéo nhẹ xuống, tay anh trượt theo hông cô, hỗ trợ. Chiếc quần từ từ tuột khỏi phần mu, lộ ra vùng tam giác trơn láng và hồng hào đang rịn ướt. Cô hoàn toàn trần truồng. Ánh sáng vẽ lên thân thể ấy những bóng cong mềm mại – từ bầu ngực nhô cao, đến bụng dưới hơi gợn, và vùng kín ẩm ướt đầy kích thích.
Anh quỳ hẳn xuống, nâng một chân cô lên, mở nhẹ hai đùi. Mắt Tuấn dán chặt vào nơi đó – một khe rãnh đỏ hồng đang ướt nhẹp, co giật nhẹ như mời gọi. Mùi hương da thịt nồng lên, trộn với vị ngọt tự nhiên khiến anh không thể cưỡng lại.
Và rồi, anh cúi xuống, đặt một nụ hôn – thật chậm – lên khe hẹp ấy…
[PHẦN 1.3 – NHỮNG CÚ RÙNG MÌNH ĐẦU TIÊN]
Nụ hôn đầu tiên ấy – lên đúng phần khe ẩm ướt giữa hai đùi – khiến toàn thân Linh co giật. Cô bấu chặt vào ga giường, đôi chân vô thức ép lại rồi lại mở ra, như vừa muốn né tránh, vừa khát khao được tiếp tục. Hơi thở cô đứt quãng, lồng ngực phập phồng, đầu ngửa ra sau.
Tuấn đặt môi lên lần nữa, lần này lâu hơn, mềm hơn, rồi lưỡi anh nhẹ nhàng tách đôi môi nhỏ đang run rẩy kia. Anh khám phá từng kẽ, từng nếp gấp bằng đầu lưỡi ấm và ướt, không vội, không mạnh, chỉ đơn giản là vuốt ve – như đang viết một bài thơ bằng vị giác.
Mùi hương cơ thể cô phả ra nồng nàn, trộn lẫn với chút mằn mặn tự nhiên của khoái cảm, khiến anh nghiện. Lưỡi anh lướt lên đỉnh điểm nhô ra – nơi như hạt châu đỏ hồng đang căng lên từng nhịp. Linh giật bắn người, bật ra tiếng rên nghẹn, đôi đùi cô siết chặt lấy đầu anh theo phản xạ.
Tuấn vòng tay luồn xuống dưới mông cô, nâng hẳn lên để lưỡi anh có thể tiếp cận sâu hơn. Anh mút lấy, day vòng tròn, rồi bất chợt thọc vào nhẹ như một lời thì thầm. Tay anh xoa khắp hông, rồi trượt lên ngực, bóp và vân vê hai đầu nhũ hoa đang cứng ngắc.
Linh vặn người, toàn thân cô như bị chích điện liên tục. Mỗi khi lưỡi anh xoáy sâu hay day mạnh vào đúng điểm nhạy, cô lại bật ra những âm thanh ướt át, hoang dại và trần trụi. Không còn sự e dè. Chỉ còn bản năng.
Anh đổi nhịp, lúc thì mút thật sâu như hút cạn chất ngọt, lúc thì liếm nhẹ dọc theo rãnh – như vẽ lại hình thể cô bằng đầu lưỡi. Một ngón tay chậm rãi trượt vào trong – chỉ một chút – và cảm nhận được độ ẩm nóng co bóp mời gọi.
– “Ư… anh ơi…” – Linh bật thành tiếng, như van xin, như thổn thức. Cô cong người, lưng cô nhấc khỏi nệm, đầu gối run lên từng cơn.
Tuấn không dừng lại. Ngón tay anh khẽ xoay tròn bên trong, trong khi lưỡi tiếp tục tấn công điểm mẫn cảm bên ngoài. Kết hợp hoàn hảo, nhịp nhàng, đều đặn – như một bản hòa tấu nhục cảm.
Bàn tay Linh luồn vào tóc anh, ép mạnh đầu anh vào sát vùng đó. Cô không còn kiểm soát được phản ứng cơ thể – hai chân run rẩy, ngực phập phồng, và từ giữa hai đùi, từng cơn co bóp liên hồi bắt đầu dâng lên.
– “A… a… aaah… em… sắp… Ư… ư… aaaa…”
Tiếng rên cuối cùng vỡ ra như một làn sóng vỡ bờ. Cô giật mạnh người, lưng cong như cánh cung, rồi đổ sụp xuống như tan chảy. Từ giữa đùi cô, từng nhịp co bóp vẫn tiếp diễn, để lại trên miệng Tuấn một lớp mật ẩm – mằn mặn, ngọt ngào, và đầy dư vị đê mê.
Anh không nói gì. Chỉ ngước nhìn cô – người phụ nữ đang thở hổn hển, tóc rối bời, thân thể mềm rũ, nhưng ánh mắt long lanh như vừa được đánh thức sau giấc ngủ sâu.
Tuấn vươn người lên, lau môi bằng mu bàn tay, rồi cúi xuống, đặt một nụ hôn dài lên môi cô – để cô nếm chính mình.