Từ thuở khai thiên lập địa, giữa biển Đông mênh mông có một hòn đảo linh thiêng gọi là Hoa Quả Sơn. Nơi đây núi non hùng vĩ, vườn cây trĩu quả, vàng bạc chất như núi, dân cư thì đông đúc, hiền lành. Chủ nhân của đảo là một con khỉ kỳ lạ, mình vàng óng ánh, miệng luôn cười nhưng mắt thì sáng quắc như đang tính toán điều gì. Người đời gọi hắn là Tề Thiên Đại Thánh Bản Vàng.
Khỉ này vốn thông minh hơn người, giỏi biến hóa, lại biết lấy lòng Thiên Đình. Thoạt tiên, hắn dựng lầu vàng, xây cầu ngọc, mở hội vui cho dân, ai nhìn cũng xuýt xoa khen tài. Nhưng trong lòng, Đại Thánh Bản Vàng luôn mơ một ngày cả thiên hạ phải đi lại bằng loại mây điện mà hắn sáng chế.
Thời ấy, khắp bốn bể vẫn còn cưỡi mây xăng, mây dầu. Mây điện tuy mới mẻ nhưng dân gian e ngại: vừa ít linh khí, vừa khó nạp thêm khí lực. Đại Thánh Bản Vàng biết nếu chỉ dựa vào tài riêng thì khó thắng, bèn lén gửi lễ vật lên Thiên Đình.
Thiên Đình khi ấy do Ngọc Hoàng ngự trị. Ngọc Hoàng vốn thích giữ cho thiên hạ “an bài” theo ý mình, nên nghe lời Khỉ Vàng liền ban xuống Thiên chỉ: “Từ nay, mây dầu mây xăng sẽ dần thu lại, khắp nơi khuyến khích dùng mây điện. Ai không thuận, sẽ bị gió quan kiểm tra thổi tới.”
Dân Hoa Quả Sơn nghe tin, mặt mũi méo xệch:
– “Nhà ta còn mây xăng tốt, sao bắt bỏ?”
– “Mây điện của Khỉ Vàng đi giữa đường hay cạn linh khí, biết làm sao?”
Nhưng Thiên Đình đã gõ trống ban lệnh, Khỉ Vàng thì tung khắp thiên hạ lời hứa: “Mây điện ta bền hơn, rẻ hơn, tốt hơn. Đi một lần, nhớ cả đời!”
Chẳng bao lâu, các thị trấn, làng mạc mọc lên những trạm nạp linh khí của Hoa Quả Sơn. Ai đi qua cũng phải ghé, nếu không, mây sẽ lơ lửng giữa trời, chẳng biết trôi về đâu. Có kẻ bực mình, gọi đùa là “trạm xiềng mây”.
Ngọc Hoàng Tô Nâm thỉnh thoảng lại mở đại tiệc trên Thiên Cung, mời Khỉ Vàng lên ngồi ghế quý, cùng luận chuyện tương lai. Đại Thánh Bản Vàng cười hềnh hệch:
– “Có Thiên Đình hậu thuẫn, e rằng chẳng bao lâu thiên hạ này toàn là mây điện của Hoa Quả Sơn!”
Các vị tiên trong cung thì thầm: “Khỉ này gan lớn, tay dài, lòng lại chẳng nhỏ. Nhưng trời giúp thì khỉ hóa rồng cũng không lạ.”
Ngày qua tháng lại, mây xăng mây dầu càng hiếm, giá cao, dân gian buộc lòng phải mua mây điện. Khỉ Vàng khoác áo choàng đỏ, cưỡi mây vàng đi khắp bốn biển, tự xưng “Vua Mây”. Nhưng mỗi khi mây điện giữa đường hết khí, dân gian lại chép miệng:
– “Mây của Khỉ Vàng đẹp thật, nhưng sao phải mua kèm dây xích của hắn?”
Có kẻ bạo gan lên Thiên Đình kêu oan, nhưng gió của Ngọc Hoàng đã thổi khắp nơi: “Vì tương lai xanh, ai cũng phải đi mây điện!” – chẳng ai dám cãi.
Một hôm, Bồ Tát ghé qua Hoa Quả Sơn, nhìn cảnh dân cư chen chúc nạp linh khí, mới cười mỉa:
– “Tề Thiên, xưa ngươi đại náo Thiên Cung vì muốn tự do, nay lại bắt thiên hạ cưỡi mây của mình, há chẳng phải khác gì xiềng họ sao?”
Khỉ Vàng giả vờ ngẩn ra, rồi vội cười:
– “Xiềng ư? Không, đây là vòng kim cô… à không, là vòng bảo hộ. Đeo vào thì mới an toàn, mới văn minh.”
Bồ Tát lắc đầu, cưỡi hoa sen bay mất. Dân gian vẫn phải nối đuôi nhau dưới chân núi Hoa Quả Sơn, tay ôm túi tiền, mắt nhìn lên đỉnh núi vàng lấp lánh, nơi Khỉ Vàng ngồi rung đùi, đếm hạt linh thạch mà Thiên Đình ban cho.
Ngọc Hoàng trên trời, thi thoảng lại ngoảnh xuống, mỉm cười:
– “Thiên hạ này, có người biết cưỡi mây, có kẻ phải đẩy mây. Quan trọng là… tất cả đều ở dưới trời ta.”
Còn Khỉ Vàng, giữa tiếng khen chê, chỉ thì thầm một câu:
– “Ai không cưỡi mây ta, ắt sớm muộn cũng phải thôi.”
Và thế là, câu chuyện về Hoa Quả Sơn – Mây Điện – Thiên Chỉ vẫn tiếp diễn, như một hồi kịch mà ai cũng biết kết thúc, nhưng chẳng ai dám nói to.
Khỉ này vốn thông minh hơn người, giỏi biến hóa, lại biết lấy lòng Thiên Đình. Thoạt tiên, hắn dựng lầu vàng, xây cầu ngọc, mở hội vui cho dân, ai nhìn cũng xuýt xoa khen tài. Nhưng trong lòng, Đại Thánh Bản Vàng luôn mơ một ngày cả thiên hạ phải đi lại bằng loại mây điện mà hắn sáng chế.
Thời ấy, khắp bốn bể vẫn còn cưỡi mây xăng, mây dầu. Mây điện tuy mới mẻ nhưng dân gian e ngại: vừa ít linh khí, vừa khó nạp thêm khí lực. Đại Thánh Bản Vàng biết nếu chỉ dựa vào tài riêng thì khó thắng, bèn lén gửi lễ vật lên Thiên Đình.
Thiên Đình khi ấy do Ngọc Hoàng ngự trị. Ngọc Hoàng vốn thích giữ cho thiên hạ “an bài” theo ý mình, nên nghe lời Khỉ Vàng liền ban xuống Thiên chỉ: “Từ nay, mây dầu mây xăng sẽ dần thu lại, khắp nơi khuyến khích dùng mây điện. Ai không thuận, sẽ bị gió quan kiểm tra thổi tới.”
Dân Hoa Quả Sơn nghe tin, mặt mũi méo xệch:
– “Nhà ta còn mây xăng tốt, sao bắt bỏ?”
– “Mây điện của Khỉ Vàng đi giữa đường hay cạn linh khí, biết làm sao?”
Nhưng Thiên Đình đã gõ trống ban lệnh, Khỉ Vàng thì tung khắp thiên hạ lời hứa: “Mây điện ta bền hơn, rẻ hơn, tốt hơn. Đi một lần, nhớ cả đời!”
Chẳng bao lâu, các thị trấn, làng mạc mọc lên những trạm nạp linh khí của Hoa Quả Sơn. Ai đi qua cũng phải ghé, nếu không, mây sẽ lơ lửng giữa trời, chẳng biết trôi về đâu. Có kẻ bực mình, gọi đùa là “trạm xiềng mây”.
Ngọc Hoàng Tô Nâm thỉnh thoảng lại mở đại tiệc trên Thiên Cung, mời Khỉ Vàng lên ngồi ghế quý, cùng luận chuyện tương lai. Đại Thánh Bản Vàng cười hềnh hệch:
– “Có Thiên Đình hậu thuẫn, e rằng chẳng bao lâu thiên hạ này toàn là mây điện của Hoa Quả Sơn!”
Các vị tiên trong cung thì thầm: “Khỉ này gan lớn, tay dài, lòng lại chẳng nhỏ. Nhưng trời giúp thì khỉ hóa rồng cũng không lạ.”
Ngày qua tháng lại, mây xăng mây dầu càng hiếm, giá cao, dân gian buộc lòng phải mua mây điện. Khỉ Vàng khoác áo choàng đỏ, cưỡi mây vàng đi khắp bốn biển, tự xưng “Vua Mây”. Nhưng mỗi khi mây điện giữa đường hết khí, dân gian lại chép miệng:
– “Mây của Khỉ Vàng đẹp thật, nhưng sao phải mua kèm dây xích của hắn?”
Có kẻ bạo gan lên Thiên Đình kêu oan, nhưng gió của Ngọc Hoàng đã thổi khắp nơi: “Vì tương lai xanh, ai cũng phải đi mây điện!” – chẳng ai dám cãi.
Một hôm, Bồ Tát ghé qua Hoa Quả Sơn, nhìn cảnh dân cư chen chúc nạp linh khí, mới cười mỉa:
– “Tề Thiên, xưa ngươi đại náo Thiên Cung vì muốn tự do, nay lại bắt thiên hạ cưỡi mây của mình, há chẳng phải khác gì xiềng họ sao?”
Khỉ Vàng giả vờ ngẩn ra, rồi vội cười:
– “Xiềng ư? Không, đây là vòng kim cô… à không, là vòng bảo hộ. Đeo vào thì mới an toàn, mới văn minh.”
Bồ Tát lắc đầu, cưỡi hoa sen bay mất. Dân gian vẫn phải nối đuôi nhau dưới chân núi Hoa Quả Sơn, tay ôm túi tiền, mắt nhìn lên đỉnh núi vàng lấp lánh, nơi Khỉ Vàng ngồi rung đùi, đếm hạt linh thạch mà Thiên Đình ban cho.
Ngọc Hoàng trên trời, thi thoảng lại ngoảnh xuống, mỉm cười:
– “Thiên hạ này, có người biết cưỡi mây, có kẻ phải đẩy mây. Quan trọng là… tất cả đều ở dưới trời ta.”
Còn Khỉ Vàng, giữa tiếng khen chê, chỉ thì thầm một câu:
– “Ai không cưỡi mây ta, ắt sớm muộn cũng phải thôi.”
Và thế là, câu chuyện về Hoa Quả Sơn – Mây Điện – Thiên Chỉ vẫn tiếp diễn, như một hồi kịch mà ai cũng biết kết thúc, nhưng chẳng ai dám nói to.