Chương 7:
Màn đêm buông xuống căn biệt thự. Mùi hoa sứ từ khu vườn len lỏi vào phòng qua ban công hé mở. Vài ngày đã trôi qua kể từ đêm trong thư phòng. Lời nói của ông Tiến về "lựa chọn" cứ vang vọng trong đầu cô, vừa như một lời xá tội, vừa như một sự chỉ dẫn.
Tại bàn ăn tối, cô nhìn Minh đang cẩn thận gỡ xương cá cho mình, một hành động mà trước đây cô luôn thấy ngọt ngào. Cô thấy sự đau khổ trong mắt anh khi anh ngẩng lên và bắt gặp ánh mắt cô, và một phần trong cô vẫn còn nhói đau. Tình yêu cô dành cho anh vẫn còn đó, dù đã trở nên mong manh. Cô thực sự muốn mọi thứ trở lại như cũ.
Nhưng rồi, ký ức về đêm đó lại ập về. Cảm giác bị chiếm đoạt, cơn khoái lạc tội lỗi. Một phần khác trong cô, một phần mà cô không dám thừa nhận, lại khao khát nó. Cô vô thức siết chặt chiếc nĩa trong tay, cảm nhận kim loại lạnh lẽo ấn vào da thịt.
Cô muốn trở thành người vợ tốt của Minh, nhưng cũng không thể quên được cảm giác trong vòng tay của cha anh. Lời nói của ông ta vang lên:
"Con sẽ trở lại với nó. Con sẽ là một người vợ tốt." Có lẽ đây là cách duy nhất. Để giữ được cuộc hôn nhân này, để mọi thứ có vẻ "bình thường", cô phải làm theo lời chỉ dẫn của ông ấy. Cô phải đóng kịch.
Cô quyết định, đêm nay, cô sẽ thử.
Cô bước ra từ phòng tắm, làn da vẫn còn ẩm và thoang thoảng mùi sữa tắm hoa hồng. Minh đang ngồi trên giường, đọc một cuốn sách nhưng ánh mắt anh không rời khỏi cô. Trong đôi mắt đó, Vy thấy một sự khao khát cháy bỏng, một sự tôn thờ và cả một nỗi sợ hãi mơ hồ. Cô im lặng trèo lên giường, nằm xuống bên cạnh anh, một sự cho phép không lời.
Minh lập tức đặt cuốn sách xuống. Anh quay sang, vòng tay ôm lấy cô, vùi mặt vào mái tóc cô và hít một hơi thật sâu.
"Anh nhớ em," anh thì thầm.
Vy chủ động hôn anh, một nụ hôn nhẹ nhàng, một nỗ lực để tìm lại cảm giác cũ. Minh, trong cơn hạnh phúc bất ngờ, đáp lại một cách cuồng nhiệt. Anh làm mọi thứ một cách hoàn hảo, dịu dàng và đầy yêu thương. Anh hôn cô, vuốt ve cơ thể cô với một sự thành kính, như thể đang chạm vào một báu vật vừa được tìm lại.
Khi bàn tay anh lướt trên eo cô, ký ức về một bàn tay khác, thô ráp và chiếm đoạt hơn, chợt lóe lên trong đầu Vy. Cô cắn nhẹ môi dưới, ép tâm trí mình quay trở lại với thực tại, với người đàn ông đang ở trước mặt cô. Cô phải làm được.
Minh bắt đầu hôn xuống thấp hơn, lưỡi anh lướt nhẹ qua những nếp gấp nơi cửa mình cô. Cơ thể cô, may thay, vẫn còn nhớ những đụng chạm này. Nó bắt đầu tiết ra dịch nhờn, một phản ứng bản năng chào đón sự quen thuộc.
Anh từ từ tiến vào. Cảm giác lấp đầy ùa đến, an toàn và vừa vặn. Minh bắt đầu chuyển động, vẫn giữ nhịp điệu nồng nàn, yêu thương, mắt không rời khỏi mặt cô. Vy nhắm mắt lại, cô tập trung vào hơi thở của anh, vào nhịp tim của anh, vào sức nặng của cơ thể anh trên người cô. Cô cố gắng gọi tên những cảm xúc cũ.
Đây rồi. Cảm giác này đây. Sự an toàn. Sự thân thuộc.
Cô bắt đầu rên rỉ khe khẽ, nhưng lần này không phải là diễn kịch. Cô ưỡn người theo nhịp của anh, hai tay vòng qua cổ anh, móng tay cào nhẹ lên lưng anh. Cô đang cố gắng hòa làm một với anh, cố gắng vá lại vết nứt giữa hai người.
Khi cảm thấy anh sắp đến giới hạn, cô cũng để cho cơ thể mình buông lỏng. Cô hét lên tên anh, và trong khoảnh khắc đó, cô tin rằng nó là thật.
Khi mọi thứ kết thúc, anh nằm bên cạnh, ôm cô vào lòng, hơi thở vẫn còn gấp gáp. Anh hôn lên trán cô.
"Anh yêu em," anh nói, giọng tràn đầy hạnh phúc và nhẹ nhõm.
"Em cũng vậy," Vy đáp
Cô nằm im trong vòng tay anh, cảm nhận một sự nhẹ nhõm đến lạ. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, cô tự nhủ. Tình yêu có lẽ không cần phải cháy bỏng hay điên cuồng. Đôi khi, nó chỉ cần là sự bình yên này.
Thế là đủ rồi.
_________________________________________
Trạng thái bình yên đó cứ tiếp tục kéo dài. Buổi sáng, cô cùng Minh ngồi ở ban công uống cà phê, lắng nghe anh nói về những dự định mới. Buổi chiều, cô cùng anh đi dạo quanh hồ bơi, thậm chí còn mỉm cười khi anh té nước vào người cô.
"Mọi chuyện ổn rồi," cô tự nhủ mỗi sáng khi thức dậy.
"Mình có thể làm được. Mình có thể quên đi. Đây mới là cuộc sống của mình." Cô đang vun đắp lại hạnh phúc, và chủ động tránh mặt ông Tiến, chỉ chào hỏi một cách lễ phép khi không thể tránh được.
Cho đến một buổi ngày.
Minh và Linh đều đã ra ngoài. Vy cảm thấy tâm trạng khá tốt liền xuống bếp, quyết định làm món tráng miệng mà Minh thích. Cô đang ngân nga một giai điệu thân quen thì ông Tiến bước vào. Không khí ngay lập tức thay đổi.
Tim Vy đập lỡ một nhịp. Cơ thể cô căng cứng lại.
Đi đi, làm ơn hãy đi đi. Cô cố gắng giữ vẻ bình thản, chào ông một cách lịch sự rồi quay lại tiếp tục công việc của mình, hy vọng ông ta sẽ rời đi.
Ông ta không rời đi. Ông ta đứng ngay sau lưng cô, rất gần. Vy có thể cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ người ông ta.
"Con có vẻ vui hơn rồi," ông ta nói, giọng trầm và đầy ẩn ý.
Đừng trả lời. Cứ im lặng rồi ông ta sẽ đi thôi. Vy không trả lời, chỉ gật đầu, bàn tay đang trộn bột khựng lại một giây.
Ông ta không nói gì thêm. Ông ta cúi người về phía trước, vươn tay qua người cô để lấy một quả dâu trên đĩa. Hành động cúi người đó khiến toàn bộ phần cơ thể của ông ta áp sát vào lưng cô. Và Vy cảm nhận được nó. Rất rõ ràng.
Qua lớp quần tây phẳng phiu của ông ta và lớp váy mỏng của cô, cô cảm nhận được một vật cứng rắn, nóng hổi đang ấn thẳng vào giữa hai khe mông mình. Rồi ông ta giữ nguyên tư thế đó trong vài giây, một, hai, ba giây dài như cả thế kỷ. Ông ta cố tình nán lại, để cho sự hiện diện của vật đó ghim sâu vào tâm trí và da thịt cô.
Toàn thân Vy như có điện giật. Cái ấn chặt đó như một chiếc chìa khóa, mở tung chiếc hộp Pandora mà cô đã cố gắng niêm phong.
Cô không nói gì, nhưng cơ thể lại phản ứng. Hơi thở cô trở nên gấp gáp. Hai má nóng bừng. Và cô cảm nhận được một dòng nước ấm đang từ từ rỉ ra từ bên trong âm đạo mình.
Không... không... tại sao lại như vậy? Mình đã cố gắng rồi mà.
Cuối cùng, ông ta mới từ từ đứng thẳng dậy, tách khỏi người cô. Mặt hoàn toàn bình thản như không có chuyện gì xảy ra, rồi lặng lẽ rời đi, để lại Vy đứng một mình trong bếp, tay chân run rẩy, đối mặt với sự thật phũ phàng: cô có thể lừa dối lý trí của mình, nhưng không thể lừa dối được cơ thể mình.
Trạng thái "bình yên" của cô đã hoàn toàn sụp đổ.
Cô đứng trong bếp, tâm trí hỗn loạn. Cô vừa tức giận, vừa xấu hổ, vừa bị kích thích. Thua rồi. Mình thực sự đã thua rồi. Cô không thể tiếp tục lừa dối bản thân được nữa. Và một lát sau, ông Tiến quay trở lại. Ông ta biết cô đã sẵn sàng. Lần này, không cần lời nói, không cần sự giả vờ.
Vy quay lại, nhìn thẳng vào mắt cha của chồng mình. Cô bước đến, cởi phăng chiếc áo đang mặc, để lộ ra bộ ngực trần. Đôi vú căng tròn, đầy đặn của cô khẽ rung lên theo từng bước đi, hai núm vú sẫm màu cương lên vì kích thích. Cô kéo nốt chiếc váy dài, cặp mông tròn lẳn và khe âm hộ được cạo tỉa gọn gàng hoàn toàn phơi bày trước mặt ông ta.
Ông Tiến nhìn cô từ đầu đến chân rồi từ từ ngồi xuống ghế.
Vy không đợi ông ta hành động. Cô bước đến, đứng giữa hai chân ông ta. Cô quỳ xuống, áp mặt vào vùng đũng quần đang căng phồng. Cô dùng tay, chậm rãi kéo khóa quần của xuống. Dương vật của cha chồng cô bật ra, sừng sững, sẫm màu, những đường gân xanh nổi rõ đầy uy quyền. Cô ngắm nhìn một lúc, rồi ngậm lấy nó, lưỡi cô bắt đầu chuyển động một cách thành thạo, một sự đầu hàng tuyệt đối trước bản năng của mình.
Người đàn ông này khẽ rít lên, một tay đặt lên đầu cô, những ngón tay siết nhẹ vào mái tóc, ấn đầu cô sâu hơn.
Cảm giác khiến người đàn ông này phải khuất phục... thật thỏa mãn…
Sau vài phút, ông ta kéo cô đứng dậy.
"Thế chưa đủ," ông ta nói, rồi nhấc bổng cô lên, đặt cô ngồi ngay trên bàn bếp lạnh buốt.
Cái lạnh của mặt đá xuyên qua da thịt khiến Vy khẽ rùng mình. Cô dạng hai chân ra, tư thế mời gọi. Ông ta đứng giữa hai chân cô, không vội vã tiến vào. Ông cúi xuống, dùng lưỡi của mình. Không giống như Minh, lưỡi của người đàn ông này không dịu dàng. Nó thô bạo, xông xáo, vừa liếm vừa mút lấy hạt vật nhỏ bé đang sưng lên của cô, rồi lại đưa sâu vào trong, khuấy đảo. Vy rên lên, hai tay bấu chặt lấy mép bàn đá, ưỡn mông nhấc lên khỏi mặt bàn. Cô cảm nhận một dòng dịch nhờn trào ra, nóng hổi và trơn tuột.
Khi cô đang gần đến đỉnh, ông đột ngột dừng lại, đứng thẳng dậy, nhìn vào nơi cửa mình đang ướt đẫm và đỏ ửng của cô. Ông ta nắm lấy dương vật của mình, từ từ đưa nó đến cửa vào. Đầu dương vật to và bóng loáng vì dịch nhờn khẽ chạm vào môi âm hộ của Vy.
Như để trêu ngươi, ông chỉ đút một chút đầu khấc vào, rồi dừng lại. Một cảm giác căng tức không trọn vẹn. Rồi ông ta từ từ rút ra, rồi lại ấn nhẹ vào. Cứ thế nhập nhả, trêu chọc một cách tàn nhẫn. Mỗi một lần đầu dương vật của ông ta cọ xát vào những thớ thịt nhạy cảm nhất, cơ thể Vy lại run lên. Âm đạo cô bắt đầu co bóp một cách tuyệt vọng, cố gắng nuốt lấy thứ đang hành hạ nó.
"Muốn nữa không?" ông ta thì thầm.
Có... Vy gào thét trong câm lặng, tâm trí hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn lại cảm giác bị tra tấn ngọt ngào. Hông cô vô thức ưỡn về phía trước, cố gắng để ông ta vào sâu hơn.
Đúng lúc cơn điên cuồng của cô lên đến đỉnh điểm, họ nghe thấy tiếng chìa khóa lạch cạch ở cửa sau, rồi tiếng nói chuyện.
"Chắc tôi để quên cái điện thoại ở đây thôi." Tiếng của bà giúp việc lớn tuổi.
"Để tôi vào tìm cùng chị cho nhanh." Tiếng của cô giúp việc trẻ hơn.
Hai người.
Tim Vy như muốn nổ tung.
Ông Tiến rút phắt ra. Ông ta túm lấy tay Vy, kéo cô nhảy xuống khỏi bàn. Trần truồng và hoảng loạn, cả hai lao về phía góc khuất của căn phòng, nép sau bức tường lớn giữa nhà bếp và phòng khách.
Họ vừa kịp nép mình vào bóng tối thì hai người giúp việc bước vào.
Ông ta ép cô vào bức tường lạnh lẽo, người ông ta áp sát vào lưng cô. Vy nín thở, mặt úp vào tường. Một bàn tay ông ta vòng ra trước, bịt chặt lấy miệng cô. Cùng lúc đó, cô cảm nhận được đầu dương vật nóng rực của ông ta đang ấn mạnh vào khe mông mình.
Ôi không... ông ta định làm gì... Đừng mà... Một lời phản kháng yếu ớt "ưm...ưm" bị bàn tay ông ta chặn đứng. Nhưng khi cô cảm nhận được đầu khấc căng tròn đó đang từ từ tách hai mép thịt mềm mại của mình ra, lý trí của cô tan chảy. Hoàn toàn vô thức, Vy khẽ uốn cong lưng, cặp mông tròn khẽ đẩy về phía sau.
"Trời đất, xem cậu mợ bày ra này," cô giúp việc trẻ, tên Lan, thốt lên.
"Bột vẫn còn ướt, dâu tây cắt dở. Chắc đang hứng lên làm bánh thì bị 'chuyện khác' xen vào đây mà."
Cây gậy thịt của cha chồng cô từ từ lún sâu vào bên trong. Và một sự thật kinh tởm, trần trụi bỗng nổ tung trong đầu Vy:
Trời ơi... cảm giác này... kích thích quá... Vy giật nhẹ, cảm giác căng tức đang từ từ lan tỏa khắp bụng dưới. Một tiếng "ưm" tắc nghẹn bật ra khỏi cổ họng, nhưng ngay lập tức bị một bàn tay chặn lại. Bàn tay còn lại của luồn xuống phía dưới, những ngón tay chai sạn tìm đến hột le đang sưng lên của cô và bắt đầu mân mê một cách chậm rãi.
Bà giúp việc lớn tuổi, bà Ba, tặc lưỡi.
"Phí của. Bày ra rồi không dọn." Ánh mắt bà dừng lại ở đống quần áo của Vy.
"Coi kìa, quần áo cũng vứt luôn ra sàn. Đúng là hoang dại thật."
Nghe thấy từ "hoang dại", ông Tiến dường như có hứng thú hơn. Ông ta rút dương vật ra gần hết, chỉ để lại phần đầu khấc bên trong, rồi lại từ từ đẩy vào. Sự trêu chọc khiến Vy phải bấu chặt tay vào bức tường lạnh ngắt.
A... đừng... Vy có thể cảm nhận từng gợn vân của nó đang cọ xát, kéo theo những thớ thịt nóng bỏng của cô. Cửa mình cô co thắt dữ dội, siết lại trong vô vọng.
"Mà này chị Ba," Lan hạ giọng, bước lại gần hơn.
"Dạo này em cứ thấy khắp nhà lạ lạ. Thỉnh thoảng em ngửi thấy cái mùi gì ngai ngái, khó tả lắm..."
"Ơ mà khoan đã," Lan đột nhiên khựng lại, giọng đầy vẻ ngơ ngác. "
Cậu chủ có ở nhà đâu nhỉ? Sáng nay chính em thấy cậu đi ô tô đi làm mà."
Không khí trong bếp chợt im lặng trong vài giây. Sự im lặng đó còn đáng sợ hơn cả tiếng nói. Trong khoảnh khắc đó, ông ta lại tiếp tục hành trình của mình, một cách thong thả đến tàn nhẫn. Mỗi milimet được lấp đầy, cô lại cảm nhận dòng dịch tình ứa ra. Những ngón tay bắt đầu xoay tròn, day ấn mạnh hơn, như thể muốn trừng phạt.
Bà Ba ho khan một tiếng, phá vỡ sự im lặng.
"Chắc cô chủ có khách. Thôi, lo tìm điện thoại đi."
Nhưng Lan dường như chưa muốn dừng lại. Cô ta thì thầm, giọng đầy vẻ bí ẩn:
"Khách khứa gì đâu chị. Em thấy lạ lắm. Hôm qua em đi ngang thư phòng ông chủ, em thề là có mùi đó. Sáng nay lau dọn gần phòng cô Linh, lại thấy thoang thoảng. Lạ nhất là... cả những tiếng động nữa. Không phải tiếng ti vi đâu... nó cứ... khe khẽ, có lúc lại như tiếng nấc..."
Trong góc tối, trái tim Vy như thắt lại. Sự sợ hãi tột độ và cơn khoái lạc bệnh hoạn đang dày vò cô bất ngờ bị đẩy đến giới hạn bởi từng cú ấn sâu hơn của ông ta.
Và cô đã không thể kìm nén được nữa.
Một tiếng rên khẽ, tắc nghẹn nhưng đầy nhục dục, thoát ra từ cổ họng cô, lọt vào không gian đang im lặng.
Hai người giúp việc đột ngột im bặt. Vy đông cứng người, trái tim như ngừng đập. Trong bếp, Lan và bà Ba nhìn nhau, ánh mắt cả hai đều chứa đầy sự hoảng hốt và một sự thấu hiểu không cần nói ra lời. Vài giây im lặng nặng như chì trôi qua.
Cuối cùng, bà Ba là người hành động trước. Bà ta không dám nói thêm một lời nào, chỉ lẳng lặng đặt đống quần áo lên ghế, đôi tay có chút run rẩy.
"Đi thôi," bà ta thì thầm, giọng nói khẩn trương, rồi kéo tay Lan đi thẳng ra cửa, gần như là chạy trốn.
Tiếng bước chân vội vã xa dần. Cửa bếp đóng lại.
Họ đã an toàn.
Ngay khi cánh cửa vừa đóng lại, sự im lặng đột ngột sau đó còn đáng sợ hơn cả tiếng nói chuyện. Vy không thể chịu đựng được nữa. Ông ta nắm lấy tay cô, bắt đầu thúc mạnh và nhanh, mỗi cú đâm đều như muốn xé toạc cô ra. Và Vy, không còn nỗi sợ nào nữa, chỉ có ham muốn, cô ưỡn người đáp lại từng cú thúc, rên lên những âm thanh không còn che giấu cho cha chồng mình nghe. Cả hai cùng lúc vỡ òa trong một cơn cực khoái dữ dội, đồng bộ, một sự giải thoát của tội lỗi và nhục dục. Ông ta gầm lên một tiếng trầm đục, bắn toàn bộ tinh dịch của mình vào trong cô, vào sâu bên trong tử cung của đứa con dâu mà ông ta đang chiếm đoạt, cùng lúc cơn co giật của cô siết chặt lấy ông ta.
Khi mọi thứ kết thúc, ông ta vẫn giữ cô như vậy một lúc lâu. Rồi ông ta mới từ từ rút ra, để lại một cảm giác trống rỗng. Ông ta lùi lại, bình thản kéo khóa quần.
Vy vẫn úp mặt vào tường, run rẩy.
"Con thấy không?" cha chồng cô nói, giọng trầm và đầy quyền lực. "Khoái lạc thực sự đến từ quyền lực và sự nguy hiểm. Chỉ một người phụ nữ đặc biệt như con mới hiểu được. Thằng Minh không bao giờ cho con được cảm giác này."
Lời nói đó như một sự khai sáng. Nó hợp thức hóa tất cả.
_____________________________________________________________
Tối hôm đó, Vy cảm thấy một sự thôi thúc phải hiểu rõ mọi chuyện. Cô không đi tìm ông ta ngay. Cô chờ. Cô chờ cho đến khi Minh đã ngủ say, hơi thở anh đều đều bên cạnh. Cô nhẹ nhàng rời khỏi giường, khoác lên mình chiếc áo choàng lụa, rồi mới đi đến thư phòng.
Cửa phòng không khóa. Ông ta như đang đợi cô. Ông ta đang ngồi đọc sách.
"Con không hiểu," cô bắt đầu ngay, giọng nói không còn run rẩy mà chứa đầy một sự gay gắt, đòi hỏi.
"Tại sao anh ấy lại làm thế với chị gái mình?" Vy hít một hơi, giọng cô hạ xuống một chút, nhuốm màu lo lắng.
"...Và những người giúp việc... trong bếp lúc chiều... họ đã nghe thấy. Con nghĩ là họ biết."
Ông Tiến đặt cuốn sách xuống, tháo kính ra, chậm rãi lau mắt kính. Ông nhìn cô một lúc lâu. Rồi đứng dậy, đi đến quầy bar nhỏ và rót hai ly rượu mạnh.
Về chuyện người giúp việc
"Ta trả tiền cho họ để họ làm việc, không phải để họ nói chuyện. Họ sẽ tự hiểu, con không cần phải bận tâm về chuyện đó." Còn về 2 đứa con của ta. Ông đưa một ly cho cô.
"Uống đi, con sẽ cần nó."
Ông quay lại ghế ngồi, vẻ mặt đột nhiên trở nên mệt mỏi và đau khổ. Không trả lời câu hỏi của cô ngay. Thay vào đó, ông hỏi một câu khác, giọng trầm và sâu:
"Con có muốn biết tại sao ta lại làm vậy với con không?"
Vy sững người. Đó chính là câu hỏi mà cô không dám hỏi. Cô chỉ im lặng gật đầu, bàn tay cầm ly rượu khẽ run lên.
Rồi ông nhấp một ngụm rượu, đôi mắt nhìn xa xăm, như đang chìm vào một ký ức đau buồn.
"Vợ ta... mẹ của Minh, bà ấy không chỉ là vợ ta. Bà ấy là cả thế giới của ta. Nhưng ta đã không thể bảo vệ được bà ấy. Ta đã bất lực nhìn bà ấy rời xa ta."
Ông ta quay lại nhìn Vy, và lần đầu tiên, cô thấy một sự tổn thương chân thật trong mắt ông.
"Khi ta thấy con, trong ba ngày con tự nhốt mình... ta đã không nhìn thấy con dâu của mình. Ta đã nhìn thấy lại hình ảnh của chính ta năm xưa. Bất lực và cô đơn."
Bất lực và cô đơn. Đúng vậy. Đó chính là cảm giác của cô. Cảm giác bị cả thế giới bỏ rơi, chìm trong một bi kịch mà không ai thấu hiểu. Lẽ nào... ông ấy thực sự hiểu?
Ông ta nhìn cô, giọng trầm xuống.
"Những gì đã xảy ra giữa chúng ta... đó là hai con người cô đơn tìm thấy sự an ủi ở nhau trong bóng tối. Ta muốn cho con thấy rằng con không hề đơn độc."
Ông dừng lại, để cho những lời nói đó thấm vào cô. Cả căn phòng chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng tích tắc của đồng hồ. "Hai con người cô đơn tìm thấy sự an ủi". Lời giải thích đó, lại như một chiếc phao cứu sinh ném vào tâm trí đang chết chìm trong tội lỗi của Vy. Nó không phải là ngoại tình. Nó là sự đồng cảm. Nó không phải là ham muốn bẩn thỉu. Nó là một điều tất yếu của bi kịch.
Vy nhìn xuống ly rượu trên tay mình, rồi từ từ, cô ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt ông ta và khẽ gật đầu.
Ông ta thấy cái gật đầu đó. Sau đó thở ra một hơi dài, như thể vừa trút đi một gánh nặng, rồi lúc này mới chậm rãi kể tiếp.
"Và bi kịch của con... nó bắt nguồn từ một sai lầm trong quá khứ của ta," ông tiếp tục.
"Vợ ta mất ngay sau khi sinh. Ta sợ thằng Minh lớn lên mà không có mẹ sẽ cô đơn. Đúng vào thời điểm đó, ta biết được một chuyện. Có một đứa bé gái sơ sinh bị mẹ nó bỏ lại ở bệnh viện nơi vợ ta vừa mất. Không ai nhận nuôi. Ta đã nghĩ... đó là định mệnh. Ta nghĩ rằng có lẽ sự xuất hiện của một người chị em sẽ bù đắp được cho nó."
"Và rồi, ta đã phạm một sai lầm. Để con bé không bao giờ cảm thấy mình là người ngoài, để chúng nó lớn lên như một, không có sự khác biệt, ta đã nói với mọi người, kể cả thằng Minh, rằng chúng là anh em song sinh. Ta đã nhận nuôi Linh, và biến con bé thành chị ruột của nó."
Vy ngắt lời, giọng đầy vẻ không tin nổi.
"Vậy... anh Minh không biết? Cả đời anh ấy... đều tin vào điều đó sao?"
Ông Tiến thở dài, một tiếng thở của sự hối hận.
"Đó là sai lầm lớn nhất đời ta, con à. Một lời nói dối để bảo vệ, cuối cùng lại trở thành một nhà tù."
Ông ta tiếp tục, giọng đầy vẻ cay đắng.
"Những năm sau đó, ta đã quá sa đà vào công việc, cố gắng quên đi nỗi đau mất vợ. Ta đã không để ý đến chúng nó đủ nhiều. Ta chỉ thấy chúng nó quấn quýt bên nhau và nghĩ rằng điều đó là tốt. Cho đến khi mọi chuyện đã quá muộn."
"Khi chúng đến tuổi dậy thì, ta bắt đầu thấy những dấu hiệu không đúng đắn. Ta đã rất sốc và đau khổ." Ông ta đưa tay lên xoa thái dương.
"Cuối cùng, ta phải đưa Linh đi du học, hy vọng khoảng cách sẽ chữa lành mọi thứ. Ai ngờ, ngay khi nghe tin Minh cưới, nó lại tự ý trở về."
Vy liền hiểu ra, tất cả mọi chuyện đều là nạn nhân của một sai lầm xuất phát từ tình yêu thương.
Vy đặt ly rượu xuống. Cô không còn cảm thấy tội lỗi nữa. Thay vào đó là một sự bình an kỳ lạ. Cô cảm thấy được thấu hiểu. Cô nhìn người đàn ông trước mặt, không chỉ như một đồng minh, mà như một người bạn tâm giao.