Truyện sáng tác: Dưới mặt hồ băng

xXxguardianxXx

Yếu sinh lý
CHƯƠNG 1:

"ANH NHÌN ĐI! ANH NHÌN BỘ LÔNG CỦA BÉ KIWI ĐI! NÓ XƠ XÁC CẢ RỒI!"

Người phụ nữ gào lên. Tay bà ta ôm khư khư một con chó Poodle trắng muốt, thỉnh thoảng lại cúi xuống hôn lên đầu nó.

"Ôi Kiwi của mẹ, con có sợ không? Không sao, có mẹ đây rồi."

Con chó, được cưng nựng, càng thêm hăng hái. Nó ngẩng cái mõm nhỏ xíu lên và sủa inh ỏi vào mặt người đàn ông đối diện: "Gâu! Gâu! Gâu!".

"TÔI ĐI SPA CÓ BA TIẾNG THÔI! VÀ ANH ĐÃ BIẾN CON TÔI THÀNH MỘT CON CHÓ HOANG!"

Người đàn ông đập tay xuống bàn. "Em điên à?! Bác sĩ thú y đã nói nó phải ăn kiêng! Nó bị béo phì! Em cứ nhét thịt bò vào mồm nó thì có ngày nó đột quỵ chết đấy!"

"Ông bác sĩ đó thì biết cái gì?!"
bà ta rít lên, tay vuốt ve lưng con chó một cách đầy âu yếm. "Kiwi của mẹ là xinh đẹp nhất, phải không con? Gâu! Gâu!"
Hoàng ngồi giữa họ, hai tay đan vào nhau đặt trên bàn, khuôn mặt giữ một vẻ bình tĩnh chuyên nghiệp. Anh có thể thấy bộ lông xù của con chó cọ vào bộ vest đắt tiền của bà chủ, rồi thỉnh thoảng liếm lên mặt, bà ta một nụ cười mãn nguyện, trước khi bà ta lại quay sang gầm gừ với chồng mình.

"Mong anh chị bình tĩnh," giọng Hoàng vang lên.

Nhưng thực ra, tai anh đã không còn nghe thấy gì nữa. Tiếng gào thét của họ và tiếng sủa của con chó đã hòa vào nhau thành một thứ âm thanh vô nghĩa. Tâm trí anh đã trôi đi nơi khác, đến một nơi quan sát lạnh lẽo hơn.

Khoa học về những cái kết, anh luôn nghĩ nó là một ngành khoa học cần được nghiên cứu. Trước mặt anh là Vụ ly hôn thuận tình số 117/2023. Nhưng nguyên nhân dẫn đến đây không nằm ở những lá đơn pháp lý. Nó nằm ở đây. Trong một con chó được đặt tên theo một loại trái cây. Một người xem nó là "con", còn người kia thấy nó chỉ là con chó.

Và dùng nó để làm vũ khí tấn công người đàn ông mà bà ta đã từng hứa sẽ yêu thương trọn đời.
"...anh có nghe tôi nói không, luật sư Hoàng?" Giọng người phụ nữ kéo anh trở về thực tại. Con chó trong lòng bà ta cũng sủa lên một tiếng như để phụ họa.
"Tôi nghe đây, tôi nghe đây…" Hoàng gật đầu, cố gắng phớt lờ cơn đau đầu đang bắt đầu âm ỉ. "Vậy, về chiếc xe Mercedes, chúng ta sẽ thống nhất phương án..."

Một tiếng sau, cuối cùng họ cũng rời đi, bà ta vẫn ôm khư khư "bé Kiwi của mẹ". Khi cánh cửa văn phòng anh vừa khép lại, tiếng họ cãi nhau và tiếng "gâu gâu" vẫn còn vọng lại ngoài hành lang, nhỏ dần rồi mất hút.

Hoàng thở hắt ra, ngả lưng vào ghế. Sự tĩnh lặng đột ngột gần như làm anh thấy đau tai. Anh xoay ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi có một góc nhìn hoàn hảo xuống cây cầu bắc qua con sông đen ngòm. Cây cầu đi bộ đó, từ vài năm nay, đã trở thành một chứng tích lố bịch cho cái gọi là "tình yêu vĩnh cửu". Hàng ngàn, có lẽ hàng chục ngàn chiếc ổ khóa đủ màu sắc, bám chi chít vào thành cầu như một loại nấm mốc kim loại. Mỗi chiếc khóa là một lời thề. Hoàng nhếch mép. Anh tự hỏi có bao nhiêu cặp đôi trong số đó, sau khi ném chìa khóa xuống dòng sông, cuối cùng rồi cũng sẽ ngồi vào chiếc ghế đối diện anh, cãi nhau về một con chó.

Cánh cửa bật mở, cắt ngang dòng suy nghĩ của Hoàng. Tuấn, gã đồng nghiệp đang lững thững bước vào, trên người là mùi nước hoa nồng nặc và cái vẻ tự mãn của một kẻ vừa vớ được một hợp đồng béo bở.

"Này, xem cái gì mà đăm chiêu thế, triết gia dỏm?" Tuấn cười hềnh hệch, cái bụng bia của hắn rung lên.
"Lại ngắm mấy đứa dở hơi trên cầu à? Tôi mới chốt được vụ của bà chủ spa đấy. Chia chác ngon lành. Tối nay phải đi giải ngố thôi. Cậu có hứng không?"

Hoàng không buồn quay lại. "Tôi không có hứng ngắm ông tự đổ cả chai Chivas vào cổ họng rồi phun ra những câu chuyện bịa đặt về chiến tích giường chiếu của mình."

Tuấn cười lớn, không hề tự ái. "Haha phũ thế. Mà thôi, không đi thì phí. Tôi đặt phòng có view sông hẳn hoi. Nghe nói tối nay còn có mấy em sinh viên năm cuối đến thực tập ở quầy bar." Rồi gã nháy mắt.

Hoàng im lặng. Thực tập, anh nghĩ, một từ thật thơ ngây để chỉ việc những cô gái trẻ đẹp dùng nụ cười để đổi lấy những ly cocktail đắt tiền từ những gã đàn ông trung niên bụng phệ và tuyệt vọng.

Ngay lúc đó, một mùi hương khác, ngọt ngào hơn cùng với Trang, cô trợ lý, bước vào. Trang hai mươi bảy tuổi, có một cơ thể mà đám đàn ông như Tuấn sẽ gọi là "biết cách ăn mặc". Chiếc váy công sở bó sát vừa đủ để khoe ra một vòng eo thon và một cặp mông đầy đặn. Cổ áo sơ mi luôn được cố ý mở thêm một cúc. Cô ta di chuyển trong văn phòng như một con mèo. Trang đặt ly cà phê đen không đường lên bàn Hoàng, cố tình cúi thấp người, để mùi nước hoa ngọt ngào và một phần khe ngực lấp ló lọt vào tầm mắt anh.

"Cà phê của anh nè, luật sư Hoàng đẹp trai" giọng cô ta mềm mại.

"Cảm ơn" Hoàng đáp gọn, mắt vẫn dán vào màn hình máy tính.

Tuấn huýt sáo một tiếng nhỏ. "Trang dạo này xinh quá. Cuối tuần có ai đưa đón chưa em?"

Trang mỉm cười, một nụ cười đã được diễn tập kỹ càng. "Em còn bận việc bù đầu, làm gì có thời gian hẹn hò anh ơi." Cô liếc nhanh về phía Hoàng.

Một màn kịch quen thuộc. Một con thú săn mồi đang khoe mẽ bộ lông của mình, một con thú khác thì đang chảy nước dãi, và con thứ ba – Hoàng – chỉ ngồi đếm nhịp chán chường. Mối quan hệ thể xác của anh và cô ta đã bắt đầu từ sáu tháng trước, sau một bữa tiệc công ty. Nó nhanh chóng trở thành một dạng “bạn tình”. Với Hoàng, cô ta chỉ là một chỗ để xả bớt căng thẳng, dù sau mỗi lần anh đều thấy trống rỗng hơn. Nhưng anh biết, với Trang, đó là một cuộc săn đuổi. Cô ta nghĩ rằng một ngày nào đó sẽ chiếm đoạt được anh hoàn toàn. Tình dục, với anh, chỉ là một hành động trút bỏ. Với cô ta, nó là một công cụ đầu tư. Một vở kịch mà cả hai đều thuộc vai của mình, nhưng lại diễn trên hai sân khấu hoàn toàn khác nhau.

"Anh Hoàng," Trang ngắt lời, "khách hàng mới của anh đã đến rồi ạ. Em đã mời chị ấy vào phòng chờ."

"Được rồi. Cho cô ấy vào đi,"
Hoàng nói, đóng tập hồ sơ "Chó Kiwi" lại. Anh chỉnh lại cà vạt, khoác lên mình bộ mặt chuyên nghiệp. Lại một bi kịch nữa. Lại một câu chuyện về những lời hứa tan vỡ. Anh đã sẵn sàng cho những giọt nước mắt, những lời kể lể, những câu chửi rủa. Anh đã thuộc lòng kịch bản.

Cửa phòng mở ra.

Và thế giới của Hoàng dừng lại.

Mọi âm thanh trong văn phòng tiếng máy lạnh, tiếng đồng hồ, tiếng gõ bàn phím từ phòng bên dường như bị hút vào một khoảng chân không. Lớp giọng châm biếm, hoài nghi trong đầu anh, thứ vốn hoạt động không ngừng nghỉ như một cơ chế phòng vệ, đột nhiên câm bặt. Anh chỉ còn là một kẻ quan sát, hoàn toàn bị tước vũ khí.
Người phụ nữ bước vào.

Cô không giống bất kỳ khách hàng nào của anh trước đây. Trang phục của cô gần như kín cổng cao tường. Một chiếc áo sơ mi lụa màu kem, cổ cao, tay dài. Một chiếc váy màu rêu đậm dài quá gối, che giấu mọi đường cong. Không có gì hở hang, không có gì cố tình khêu gợi. Nhưng chính sự kín đáo đó lại tạo ra một sự tương phản chết người với cái cách bộ trang phục chuyển động theo từng bước đi của cô. Lớp vải lụa mềm mại lướt trên một cơ thể mà Hoàng có thể nhận ra là gần như hoàn hảo.
Anh lờ mờ nhận ra một vòng eo thon gọn, sự đầy đặn của phần hông và một cặp đùi săn chắc ẩn sau lớp váy dài. Cô không có vẻ bốc lửa, phô trương như Trang, nhưng cơ thể này lại gợi lên một sự tò mò mãnh liệt hơn, một lời hứa hẹn về một vẻ đẹp chỉ dành cho riêng tư. Mái tóc đen dài của cô được búi gọn gàng, để lộ một chiếc cổ cao và thanh tú. Cô bước đi nhẹ nhàng, không một tiếng động, như thể đang lướt đi trên mặt đất.

Và rồi anh thấy nó. Trên gò má trắng ngần thanh tú, là một vết bầm. Nó không lớn, nhưng có màu tím sẫm, đang bắt đầu ngả sang vàng ở viền ngoài. Một dấu hiệu của bạo lực, một nốt nhạc chói tai trong một bản giao hưởng hoàn hảo.

Nhưng thứ đóng đinh ánh nhìn của Hoàng là đôi mắt cô.

Đôi mắt mà anh gọi là "mặt hồ băng". Bề mặt của chúng ướt át, long lanh như thể lúc nào cũng chực chờ rơi lệ sâu bên dưới lại là một sự lạnh lẽo, tĩnh lặng, không thấy đáy. Khi ánh mắt họ chạm nhau, Hoàng có một cảm giác kỳ lạ, một cảm giác mà anh chưa từng trải qua. Anh không phải là người đang quan sát. Anh là người đang bị quan sát. Lần đầu tiên trong sự nghiệp, anh cảm thấy mình mới là người trần trụi trong căn phòng này.

"Mời chị ngồi," Hoàng nghe thấy giọng mình vang lên, có phần cứng nhắc hơn bình thường. Anh chỉ tay vào chiếc ghế đối diện bàn làm việc của mình.
Cô ngồi xuống, lưng thẳng, hai tay đặt ngay ngắn lên đùi. Cô không bộc lộ sự lo lắng, sợ hãi hay vội vàng. Chỉ có một sự bình thản đến phi lý.

Hoàng hắng giọng, cố gắng lấy lại quyền kiểm soát. "Tôi là luật sư Hoàng. Cảm ơn chị đã tin tưởng tìm đến văn phòng chúng tôi. Chị có thể cho tôi biết tôi có thể giúp gì cho chị không?" Anh mở một cuốn sổ mới, tay cầm cây bút, sẵn sàng ghi chép.

Người phụ nữ nhìn thẳng vào anh, đôi mắt hồ băng không hề xao động. "Tôi muốn ly hôn."

Giọng cô trong trẻo và rõ ràng, nhưng lại có một sự phẳng lặng đến rợn người.

"Tôi hiểu," Hoàng nói, bắt đầu kịch bản quen thuộc. "Chị có thể cho tôi biết lý do được không? Tất cả những gì chị nói ở đây đều sẽ được bảo mật tuyệt đối." Anh liếc nhẹ về phía vết bầm trên má cô.

Như làm theo ánh nhìn của anh, cô đưa tay lên chạm nhẹ vào gò má mình, cử chỉ không để che giấu, mà để xác nhận sự tồn tại của nó.

"Chồng tôi," cô nói, vẫn bằng cái giọng đều đều đó, "anh ấy rất yêu tôi. Anh ấy yêu tôi đến mức đôi khi không kiểm soát được hành động của mình. Tuần trước, anh ấy thấy tôi đọc một cuốn sách của một tác giả nam mà anh ấy không thích. Anh ấy cho rằng tôi đang ngoại tình tư tưởng. Anh ấy đã ném cuốn sách vào tường. Sau đó, anh ấy dùng tay để giúp tôi 'hiểu ra vấn đề'."

Hoàng ngừng viết. Não anh đang cố gắng xử lý sự mâu thuẫn khủng khiếp. Cái cách cô kể về một hành vi bạo lực tàn bạo, lại bằng một ngôn từ và tông giọng bình thản như đang kể lại một công thức nấu ăn.

Không có nước mắt. Không có sự phẫn uất. Không có sự run rẩy. Chỉ đơn giản trình bày các sự kiện một cách lạnh lùng .

Một người bình thường sẽ cảm thấy thương hại. Nhưng Hoàng không phải người bình thường. Cái anh cảm thấy lúc này không phải là sự thương hại. Đó là một sự tò mò cháy bỏng, một sự kích thích về mặt trí tuệ mà anh đã không cảm thấy trong nhiều năm. Cô không phải một nạn nhân. Cô là câu hỏi mà anh biết mình sẽ không bao giờ muốn giải xong.

"Tên chị là gì?" Hoàng hỏi, giọng anh gần như là thì thầm.
Cô nhìn vào mắt anh, ánh nhìn như xuyên thấu.

"Phạm Thanh Trúc."

Hoặc có lẽ, anh nên gọi cô là Trúc. Vì lần đầu tiên sau một thời gian rất dài, Hoàng cảm thấy mình không phải đang bắt đầu một "vụ án".

Và anh mắt đó khoét sâu vào tâm trí anh.
 

xXxguardianxXx

Yếu sinh lý
Chủ thớt

CHƯƠNG 2:​

Bảy giờ tối. Ánh đèn đường màu cam hắt những vệt sáng xiên xẹo qua khung cửa sổ văn phòng, cắt bóng đồ đạc thành những hình thù kỳ dị trên sàn nhà. Cái bóng của chiếc giá đựng hồ sơ trải dài trên tường như những chiếc lồng giam rỗng tuếch. Tuấn đã về từ lâu, sau khi nỗ lực lần cuối để rủ rê Hoàng vào một cuộc vui mà hắn gọi là "xả stress sau một tuần cày cuốc". Lời mời của hắn phảng phất mùi cồn và sự tuyệt vọng được che đậy vụng về. Trang cũng đã dọn dẹp xong bàn làm việc của mình, di chuyển trong không gian tĩnh lặng với một sự ý thức quá mức về cơ thể, như thể mọi đường cong trên người cô đều là một câu mời gọi câm lặng.

Trước khi đi, cô nán lại trước cửa phòng Hoàng, ánh mắt nán lại thêm vài giây, rồi buông một câu "Anh nhớ về sớm" đầy ẩn ý trước khi biến mất sau cánh cửa. Tiếng giày cao gót của cô ta gõ lóc cóc trên hành lang, một giai điệu đã được học thuộc lòng, nhỏ dần rồi tắt hẳn.

Tĩnh lặng. Điều mà hằng ngày anh luôn khao khát như một kẻ nghiện khao khát liều thuốc tiếp theo. Nhưng tối nay, nó không mang lại cảm giác bình yên quen thuộc. Nó trĩu nặng, trống rỗng, chứa đầy tiếng vọng từ cuộc gặp gỡ buổi chiều. Sự tĩnh lặng ồn ào.

Hoàng vẫn ngồi bất động tại bàn làm việc. Ly cà phê đã cạn, để lại một vệt màu nâu sẫm dưới đáy, lạnh ngắt. Màn hình máy tính đã chuyển sang chế độ ngủ, một tấm gương đen sì phản chiếu khuôn mặt vô cảm của anh, chỉ có đôi mắt là rực lên một ngọn lửa không tên. Anh tự nhủ với bản thân rằng anh ở lại để giải quyết nốt đống giấy tờ tồn đọng. Một lời nói dối trắng trợn, một sự tự huyễn hoặc mà ngay cả bản thân anh cũng không tin nổi.

Anh sợ phải về nhà. Căn hộ trống trải của anh đêm nay sẽ còn ngột ngạt hơn cả cái văn phòng đầy những bóng ma của các cuộc hôn nhân đã chết.

Ít nhất tại đây, anh còn có một cái cớ, một thứ để bám víu.

Anh di chuột. Một tiếng click khô khốc. Màn hình sáng lên. Con trỏ chuột lơ lửng một lúc như một con diều hâu trước khi di chuyển dứt khoát đến thư mục "Khách hàng mới". Tập tin Word mang tên "PHAM_THANH_TRUC_info" hiện ra. Một cái tên bình thường, nhưng giờ đây nó hiện lên như một lời thách đố.

Anh click đúp.

Văn bản hiện ra, chứa đầy những thông tin cơ bản mà Trang đã thu thập: Tên, tuổi, ngày sinh, địa chỉ thường trú, số điện thoại. Những dòng chữ khô khốc. Như bình thường, anh sẽ lướt qua chúng trong ba mươi giây, chỉ tìm kiếm những thông tin có thể dùng làm đòn bẩy pháp lý: tài sản chung, tài khoản ngân hàng, các mối quan hệ xã hội có thể làm chứng. Anh sẽ xem xét chúng cùng sự thờ ơ của một tay đồ tể đang nhìn vào một con vật sắp bị xẻ thịt.

Nhưng tối nay, anh không đọc nó như một luật sư. Anh đọc nó như một nhà khảo cổ vừa phát hiện ra một ngôi mộ chưa từng được biết đến.

Trước mắt anh không phải là hồ sơ thân chủ. Nó là một di chỉ. Mỗi dòng thông tin là một lớp đất đá cần được gạt đi một cách cẩn thận, hy vọng tìm thấy một mảnh gốm vỡ, một mẩu xương hóa thạch, bất cứ thứ gì có thể tiết lộ về nền văn minh đã mất ẩn giấu dưới "mặt hồ băng" đó.

Phạm Thanh Trúc. 27 tuổi. Hoàng dừng lại một chút. Hơi thở anh ngưng lại trong lồng ngực. Hai mươi bảy. Bằng tuổi Trang. Anh bất giác bật ra một tiếng cười khẩy trong cổ họng, âm thanh câm lặng không ai nghe thấy. Thật khó tin hai sinh vật ở cùng độ tuổi lại có thể tồn tại ở hai đầu hoàn toàn trái ngược. Một người, như Trang, thì đã biến sự lẳng lơ thành một bộ môn nghệ thuật trình diễn, trưng bày mọi thứ ra như hàng hóa trong siêu thị với mong muốn tìm được một người mua hào phóng. Kinh nghiệm sống của cô ta có lẽ được đo bằng số lần thay ga trải giường trong khách sạn.

Còn người kia, Thanh Trúc, thì lại kín đáo như một pháo đài. Mọi thứ về cô đều là một sự che giấu, một lớp sương mù dày đặc, một lời mời gọi im lặng đến những kẻ thích giải đố. Cô cũng có kinh nghiệm, anh chắc chắn thế, nhưng đó là loại kinh nghiệm được khắc vào tâm hồn bằng một con dao sắc lạnh, không phải những vết xước trên đầu gối sau một đêm say.

Anh lắc đầu, cố gạt đi sự so sánh khập khiễng. Nó làm vấy bẩn đối tượng nghiên cứu của anh. Anh quay lại với tập hồ sơ, đôi mắt quét qua từng chữ một cách ám ảnh.

Địa chỉ: Chung cư cao cấp The Royal, Quận X. Anh nhíu mày, những nếp nhăn hiện ra trên vầng trán. Một nơi ở sang trọng. Không giống nơi ở của một người vợ bị bạo hành và phụ thuộc kinh tế. Hoặc là gia đình cô có điều kiện, hoặc gã chồng kia không chỉ giàu có mà còn cực kỳ keo kiệt trong việc chia tài sản, chỉ ban phát sự xa hoa như một hình thức kiểm soát, một cái lồng mạ vàng. Giả thuyết thứ hai có vẻ hợp lý hơn. Nó giải thích cho sự bình thản khi kể về nỗi đau – một sự quen thuộc bệnh hoạn, một nỗi đau đã được thuần hóa.

Anh mân mê con chuột, tâm trí lang thang. "Khảo cổ học" – môn khoa học về các di vật, nghiên cứu quá khứ qua những gì còn sót lại. Đó chính xác là những gì anh đang làm. Anh đang cố gắng tái tạo lại một con người từ những mảnh vỡ thông tin rời rạc.

Rõ ràng dây là hành vi vượt quá xa giới hạn nghề nghiệp. Một sự xâm phạm quyền riêng tư trắng trợn. Nhưng anh không cảm thấy chút tội lỗi nào. Chỉ có sự phấn khích lạnh lẽo, là thứ men say của trí tuệ đang ngấm dần vào từng thớ thịt. Anh đang đi săn. Và con mồi của anh còn không biết đến sự tồn tại của kẻ săn mồi.

Những buổi tư vấn tiếp theo biến thành một ván cờ cân não. Hoàng, trong vai một luật sư tận tâm, và Thanh Trúc, trong vai một thân chủ hợp tác, di chuyển những quân cờ vô hình trên một bàn cờ chỉ tồn tại trong không khí giữa họ.

Hoàng một bậc thầy trong việc che giấu ý định thật sự, biến những câu hỏi tò mò nhất thành những thủ tục pháp lý bắt buộc.

"Về tài sản chung," anh bắt đầu trong một buổi gặp, giọng điệu hoàn toàn chuyên nghiệp, tận tâm, "ngoài căn hộ ở The Royal, vợ chồng chị còn sở hữu những bất động sản nào khác không? Cổ phiếu? Trái phiếu?"
"Không có gì đứng tên tôi," Thanh Trúc trả lời, vẫn giọng đều đều. Cô nhìn vào tập hồ sơ, không nhìn anh. "Tất cả đều là của anh ấy."

"Chị có thể kể cho tôi nghe một chút về cuộc sống hàng ngày không? Chị biết đấy, toà án cần bằng chứng về mức độ đóng góp của chị vào đời sống gia đình. Nó là một yếu tố quan trọng khi phân chia tài sản."
Một lời nói dối chuyên nghiệp. Anh chẳng quan tâm đến tài sản. Thứ anh muốn biết đó là thế giới khép kín mà cô đang sống. Anh cần bản đồ của cái pháo đài đó.

Thanh Trúc ngập ngừng một lúc, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi thành phố đang lấp lánh ánh đèn. "Công việc của tôi là dịch thuật, nên chủ yếu tôi làm việc tại nhà." Giọng cô đều đều, nhưng có một sự ngụ ý sâu xa. "Với lại, anh ấy cũng không thích tôi ra ngoài nhiều."

Dịch thuật. Một tia sáng lóe lên trong đầu Hoàn. Công việc đơn độc nhưng trí tuệ. Nó phù hợp với cô. "Một công việc thú vị," Hoàng nói, cố làm ra vẻ đây chỉ là một câu hỏi xã giao bâng quơ. "Chị thường dịch sách thể loại gì?"

"Chủ yếu là văn học cổ điển. Những thứ đòi hỏi sự kiên nhẫn,"
cô đáp, rồi cụp mắt xuống nhìn vào hai bàn tay đang đan vào nhau của mình. Ngón tay cô thon dài, trắng nhợt, không sơn móng. Một cử chỉ phòng thủ. Anh đã chạm đến một vùng nhạy cảm, một khu vườn riêng mà cô không muốn ai nhìn vào.

Hoàng ghi chú vào sổ: "Dịch thuật. Văn học cổ điển."

Trong buổi gặp tiếp theo, anh lại lái ván cờ theo một hướng khác. "Chị và chồng quen nhau trong hoàn cảnh nào? Theo luật, thời gian hai người bên nhau trước khi kết hôn có thể ảnh hưởng đến khối tài sản hình thành trước hôn nhân." Lại một cái cớ nữa, một quân tốt được thí đi để mở đường cho một cuộc tấn công sâu hơn.

"Chúng tôi học cùng đại học," cô nói, giọng thoáng một chút xa xăm.
"Trường nào vậy?"
"Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn."


Lại thêm một mảnh ghép. Hoàng hơi nhíu mày. Một chi tiết có vẻ không khớp, nhưng anh nhanh chóng gạt đi. Biết đâu gã đó chỉ là một kẻ có nhiều bộ mặt. Anh có thể hình dung ra cô lúc đó, một cô sinh viên trẻ với đôi mắt đã sớm mang một nỗi buồn sâu thẳm.

Anh có thể hình dung ra cô lúc đó, một cô sinh viên trẻ với đôi mắt đã sớm mang một nỗi buồn sâu thẳm, ngồi ở một góc thư viện, lạc lõng giữa những tiếng cười nói ồn ào. Môi trường đó sản sinh ra những con người lãng mạn, hoặc những kẻ hoài nghi tuyệt đối. Thanh Trúc có lẽ là cả hai, một sự kết hợp chết người.

Tối đó, sau khi Thanh Trúc đã về, Hoàng lại ngồi một mình trong bóng tối quen thuộc của văn phòng. Anh đã vượt qua ranh giới đầu tiên. Anh mở trình duyệt web. Cái màn hình sáng rực lên trong bóng tối như một cánh cổng dẫn đến một thế giới cấm. Anh gõ tên "Phạm Thanh Trúc""Đại học KHXH&NV" vào thanh tìm kiếm. Enter.

Hàng loạt kết quả hiện ra. Tin tức về cựu sinh viên, danh sách lớp, diễn đàn cũ kỹ. Một đống rác kỹ thuật số. Anh kiên nhẫn lướt qua từng link, cảm giác như một kẻ đãi vàng trong sa mạc. Và rồi anh tìm thấy nó. Giữa những kết quả vô nghĩa, có một dòng chữ làm tim anh đập lệch một nhịp.

Một liên kết dẫn đến kho lưu trữ luận văn của trường.

"Luận văn tốt nghiệp Cử nhân Văn học, chuyên ngành Văn học nước ngoài, năm 20xx. Sinh viên thực hiện: Phạm Thanh Trúc. Đề tài: 'Sự tha hóa và nỗi cô độc hiện sinh trong tác phẩm 'Hóa Thân' của Franz Kafka'."

Anh click vào, gần như nín thở. Một file PDF hiện ra. Anh bắt đầu đọc. Ngôn từ sắc sảo, lập luận chặt chẽ, và một sự thấu cảm lạnh lùng đến rợn người với nỗi đau của nhân vật Gregor Samsa. Cô không viết về nhân vật, cô viết về một trạng thái tồn tại. Anh đọc một đoạn: "Gregor Samsa không biến thành côn trùng vào một buổi sáng. Anh ta vốn đã là một con côn trùng từ rất lâu trước đó, bị giam cầm trong trách nhiệm, bị gia đình coi như một công cụ. Sự biến hình về thể xác chỉ là một sự kiện làm phơi bày tấn bi kịch về tinh thần đã tồn tại sẵn."

Hoàng ngả lưng vào ghế, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Đây không phải bài làm của một sinh viên bình thường. Đây là suy nghĩ của một người đã thực sự sống trong cảm giác đó. Một người tự coi mình là một sinh vật xa lạ trong chính ngôi nhà của mình. Anh đã tìm thấy một mảnh xương sườn trong ngôi mộ.

Anh đã có một vũ khí.

Sau đêm hôm đó, sự tò mò của anh được đẩy lên mức độ mới, nguy hiểm hơn. Anh không lên mạng nữa. Hành động trên không gian ảo là không đủ. Anh cần một sự tiếp xúc vật lý, một dấu vết hữu hình. Sự thôi thúc mạnh đến mức anh không thể chống cự. Anh tự biện minh rằng đây là một phần của việc "hiểu rõ thân chủ". Lời nói dối mà chính anh cũng cảm thấy ghê tởm, nhưng anh vẫn đứng dậy lấy chìa khóa xe và lao ra khỏi văn phòng.

Anh lái xe đến thư viện thành phố. Không gian rộng lớn, tĩnh lặng, nồng nặc mùi giấy cũ và keo dán sách. Một nhà thờ cho những linh hồn đã chết. Anh tiến đến quầy thủ thư, một phụ nữ trung niên với cặp kính dày cộp đang nhìn với ánh mắt dò xét. Không sao, anh đã chuẩn bị sẵn một câu chuyện.

"Chào chị, tôi đang làm một dự án nghiên cứu nhỏ về thói quen đọc của giới trẻ," anh bắt đầu, nở một nụ cười mà anh hy vọng là trông có vẻ học thuật và vô hại.
"Một người bạn của tôi, Phạm Thanh Trúc, có giới thiệu vài đầu sách nhưng tôi lại quên mất. Chị có thể giúp tôi kiểm tra lịch sử mượn sách gần đây của cô ấy không ạ? Nó sẽ giúp ích rất nhiều cho nghiên cứu của tôi."

Người thủ thư nhìn anh dò xét qua cặp kính. "Chúng tôi không thể cung cấp thông tin cá nhân của người đọc, thưa anh. Đó là quy định."

Hoàng đã đoán trước. Anh rút ra một tấm danh thiếp. "Tôi hiểu. Thật ra thì đây là một phần trong một vụ án khá nhạy cảm. Cô ấy là thân chủ của tôi." Anh hạ giọng. "Hiểu được những gì cô ấy đọc sẽ giúp tôi hiểu được trạng thái tinh thần của cô ấy, và bảo vệ được cô trước pháp luật."
Sau một hồi do dự, có lẽ bị thuyết phục bởi vẻ ngoài nghiêm túc và cái mác "luật sư" của anh, người phụ nữ gật đầu. Bà gõ lạch cạch trên bàn phím. Hoàng chờ đợi, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Anh đang đứng trên một lớp băng mỏng.

Màn hình hiện ra một danh sách dài. Thanh Trúc là một độc giả thực thụ. Dostoevsky. Camus. Và cả những tác giả đương đại Nhật Bản. Và rồi anh thấy một cái tên quen thuộc, nó nổi bật lên giữa những dòng chữ như một tia sáng. Cuốn sách mới được mượn ba tuần trước, và vừa được trả lại ngày hôm qua.
Kafka bên bờ biển. Haruki Murakami.

Dòng suy nghĩ của Hoàng khựng lại. Kafka bên bờ biển? Anh nghĩ. Một cuốn sách phổ biến như vậy, một người như Trúc hẳn đã phải đọc từ lâu rồi chứ.

"Cảm ơn chị rất nhiều," Hoàng nói, cố giữ giọng bình tĩnh, rồi quay người đi về phía các kệ sách. Khi đến dãy văn học Nhật Bản. Anh lướt qua những gáy sách, và rồi dừng lại, rút nó ra. Bìa sách màu xanh lam, hình một con quạ và một bóng đen. Anh giở vài trang, đưa lên mũi.

Bên trong vẫn còn thoảng một mùi hương rất nhẹ. Một mùi hương thanh khiết, gần giống mùi giấy mới, nhưng có thêm một chút ngọt ngào mơ hồ của một loại nước hoa nào đó. Mùi hương của Thanh Trúc. Chắc chắn là vậy.

Anh đứng đó, chìm vào sự tĩnh lặng của thư viện, hít thở một thứ không thuộc về mình. Một hành động thân mật một cách bệnh hoạn.

Ngày hôm sau, họ có một buổi gặp cuối cùng trước khi chính thức nộp đơn ra tòa. Hoàng đến sớm. Anh đặt một thứ lên bàn, ngay cạnh tập hồ sơ.

Đó là cuốn "Kafka bên bờ biển".

Khi Trúc bước vào, ánh mắt cô ngay lập tức dừng lại ở cuốn sách. Một sự ngạc nhiên thoáng qua trên gương mặt bình thản của cô. Cô ngồi xuống, im lặng, không nói gì, nhưng sự căng thẳng trong căn phòng đã thay đổi.

Họ nói chuyện công việc một cách chiếu lệ trong vài phút. Cuối cùng, chính cô là người lên tiếng, không thể chịu đựng được nữa.

"Tại sao nó lại ở đây?" Giọng cô gần như là thì thầm, như thể sợ làm vỡ một thứ gì đó vô hình.
"Một người bạn giới thiệu," Hoàng đáp, mắt không rời cô, thưởng thức sự bối rối của cô. "Anh ta nói rằng đây là một câu chuyện về những người chạy trốn khỏi một nửa của chính mình, để rồi cuối cùng lại tìm thấy nó ở một nơi không ngờ nhất. Tôi chưa đọc hết. Chị thấy nó thế nào?"

Thanh Trúc nhìn anh, một cái nhìn dài và sâu. Cái mặt hồ băng đó giờ không còn tĩnh lặng nữa. Bên dưới nó, anh có thể cảm nhận được một dòng chảy ngầm đang cuộn xoáy. Cuộc đấu trí đang diễn ra. Anh đang thách thức cô, và cô biết điều đó. Anh cho cô thấy rằng anh đã mở cửa khu vườn bí mật của cô.
Cô mỉm cười, lần đầu tiên anh thấy cô thực sự mỉm cười. Một nụ cười buồn bã và có phần mỉa mai, như thừa nhận thất bại.

"Em nghĩ," cô nói, và lần đầu tiên cô dùng từ "em", sự thay đổi khiến anh khẽ rùng mình, "người ta không bao giờ trốn chạy được định mệnh. Dù anh có đi đến đâu, cơn bão vẫn sẽ ở đó, đợi anh."

Sự yên lặng bao trùm lấy căn phòng. Nhưng nó không còn ngột ngạt. Nó là sự im lặng đầy thấu hiểu, một sự đầu hàng chung. Bằng một cuốn sách, anh đã vượt qua bức tường thành mà cô đã dày công xây dựng. Mối quan hệ của họ, ngay tại thời điểm đó, đã trượt ra khỏi đường ray an toàn của "thân chủ - luật sư". Nó đã trở thành thứ gì đó nguy hiểm hơn rất nhiều.

Sự kết nối của hai trí tuệ cô độc.

Và trong lòng Hoàng, cảm giác đắc thắng nhỏ nhoi nhưng vô cùng mãnh liệt trỗi dậy. Anh đã tìm ra một vết nứt trên mặt băng. Sớm thôi, anh sẽ tìm cách làm nó vỡ ra.
 

xXxguardianxXx

Yếu sinh lý
Chủ thớt

CHƯƠNG 3:​

Giấy tờ cuối cùng cũng được ký. Con dấu của tòa án đóng một tiếng "cộp" khô khốc lên tờ đơn ly hôn, một âm thanh giống như tiếng búa của đao phủ. Vụ án đã kết thúc. Trên lý thuyết.

Họ đứng trong văn phòng của Hoàng. Cuộc gặp cuối cùng. Nắng chiều xiên qua khung cửa, rắc một lớp bụi vàng lười biếng lên không khí. Mùi giấy mực quen thuộc của văn phòng hôm nay bỗng trở nên xa lạ, ngột ngạt.

Họ không còn lý do gì để họ gặp nhau nữa. Bức tường "thân chủ - luật sư" mỏng manh dường như đã sụp đổ hoàn toàn, để lại một khoảng trống khó xử giữa hai người. Vết nứt trên mặt băng lạnh giá đang từ từ liền lại

"Vậy là xong," Hoàng nói, phá vỡ sự im lặng. Giọng anh nghe có phần xa lạ trong chính tai mình.
"Vâng, xong rồi," Thanh Trúc đáp, giọng cô khẽ như một tiếng thở dài. "Cảm ơn anh... vì tất cả."

Cô đưa tay ra. Như một cử chỉ lịch sự xã giao. Hoàng nắm lấy. Tay cô nhỏ và lạnh, dù ngoài trời đang là một buổi chiều oi ả. Da thịt cô mềm mại, mỏng manh. Sự gần gũi duy nhất giữa họ trong vài ngày qua lại là cái bắt tay. Anh có thể cảm nhận được mạch đập yếu ớt dưới làn da cô, một sự sống thầm lặng. Đôi mắt hồ băng của cô nhìn thẳng vào anh, không còn vẻ phòng thủ, chỉ có sự phức tạp không lời.
Vài giây, vài giờ hay vài thế kỷ đã trôi qua?

Như trở về thực tại, cô khẽ rút tay về. Mất đi hơi ấm lạnh lẽo đó, bàn tay Hoàng bỗng cảm thấy trơ trọi và thừa thãi.
"Tôi về đây," cô nói.
"Để tôi tiễn chị."

Anh đi bên cạnh cô ra hành lang. Im lặng. Tiếng bước chân và âm thanh tĩnh lặng vang vọng trong không gian vắng vẻ. Đến cửa thang máy, cô quay lại. Một lần nữa, cô chỉ nhìn anh. Một cái nhìn chứa đựng toàn bộ những cuộc đối thoại mà họ chưa bao giờ có. Mặt băng tưởng như đã liền, dương như lại vỡ nứt ra.

Cửa thang máy mở ra, cô chần chừ bước vào. Rồi miếng kim loại lạnh lùng khép lại, cắt đứt ánh nhìn của họ.

Hoàng đứng đó, nhìn vào tấm inox bóng loáng phản chiếu hình ảnh méo mó của chính mình. Con số chỉ tầng nhảy xuống. 10. 9. 8... cho đến khi nó biến mất. Cô đã đi rồi.

Anh quay trở lại văn phòng, đóng cửa lại. Trống rỗng. Anh đứng giữa phòng, cảm thấy hụt hẫng như một kẻ vừa rơi xuống từ một độ cao chóng mặt.

Anh đã thành công. Anh đã giúp cô tự do. Và trong quá trình đó, anh đã tự giam mình vào một cái lồng mới.

Cảm giác đắc thắng nhỏ nhoi của việc "giải mã" cô giờ đây nhường chỗ cho một nỗi mất mát vô lý và sâu sắc.

Ánh nhìn của cô trước lúc từ biệt bám lấy tâm trí anh.


Đêm đó, Hoàng không muốn nghĩ gì nữa, anh cần "xả stress sau một tuần cày cuốc". Rồi cầm điện thoại lên. "Năm phút nữa tao có mặt!" Giọng Tuấn vang lên đầy phấn khích, như một con chó vừa được tháo xích.
Quán bar ồn ào, ngột ngạt mùi rượu, nước hoa rẻ tiền và khói thuốc. Ánh đèn neon màu tím và xanh lam quét qua những khuôn mặt đang cố tỏ ra vui vẻ. Hoàng ngồi trong một góc tối, nốc cạn từng ly whisky. Vị khói than bùn nồng nàn lan trong cổ họng, nhưng không thể đốt cháy được sự nguội lạnh bên trong. Tuấn ngồi đối diện, thao thao bất tuyệt về những chiến tích của gã.

"...cô ta đổ rạp luôn. Mày biết đấy, mấy em bây giờ dễ lắm, chỉ cần tỏ ra phông bạt tí, trả tiền ăn chơi, xong hứa yêu em suốt đời là các em tự nguyện banh háng thôi," Tuấn cười khà khà, cái bụng bia của gã rung lên. "Đàn bà, chung quy cũng chỉ cần hai thứ: tiền và hàng bự. Mày cứ tỏ ra bí ẩn, lạnh lùng làm gì cho mệt xác."

Hoàng không đáp, chỉ nhếch mép. Bí ẩn. Lạnh lùng. Những từ ngữ nông cạn mà những kẻ như Tuấn dùng để mô tả những thứ họ không hiểu được. Với Tuấn, phụ nữ là một phương trình bậc một. Anh ta không thể hiểu được sự tồn tại của những hàm số phức, những biến số ẩn. Sự tồn tại của một người như Thanh Trúc.

Càng nghe Tuấn khoác lác, suy nghĩ của Hoàng lại càng hỗn loạn hơn, ánh mắt đó vẫn cứ lởn vởn trong tâm trí. Sự cô độc của anh không đến từ cô đơn. Đó là sự cô độc của kẻ nói một thứ ngôn ngữ mà không ai hiểu được. Anh đứng dậy, vỗ vai Tuấn. "Tao về trước."
"Mới thế đã về à? Đang vui mà!"
Hoàng không trả lời, chỉ vẫy tay chào Tuấn. Anh bước ra khỏi quán bar, hít một hơi tâm trí vừa hỗn loạn, vừa trống rỗng đang gặm nhấm anh từ bên trong…
Anh lại rút điện thoại. Tay anh lướt qua danh bạ. Và dừng lại ở một cái tên. Trang.
Anh không gọi. Anh chỉ nhắn một tin nhắn. "Khách sạn?"
Chưa đầy một phút sau, điện thoại rung lên. "Chỗ cũ nhé. Em qua ngay." Kèm theo một biểu tượng cảm xúc hình con quỷ nháy mắt. Thật hiệu quả. Thật dễ đoán. Thật vô vị.
Hoàn hảo.

Căn phòng khách sạn đầy mùi vô trùng giả tạo và dung dịch xịt phòng rẻ tiền. Hoàng đứng bên cửa sổ, nhìn xuống dòng xe cộ hối hả bên dưới, những vệt đèn đỏ và trắng lướt qua như những tế bào máu trong một động mạch không bao giờ ngủ.

Cốc cốc cốc, Anh mở cửa. Trang đứng đó, mỉm cười với vẻ đắc thắng, như thể đang nói "Em biết thế nào anh cũng sẽ gọi mà." Cô đã chuẩn bị kỹ, một chiếc váy đen ôm sát, lớp son đỏ thẫm đầy khiêu gợi. Với cô, đây có lẽ là một chiến thắng. Với Hoàng, anh cần một chỗ để xả hết mọi hỗn loạn trong đầu.
Cô quay người lại, vòng tay qua cổ anh. Nụ hôn của cô có vị rượu vang và sự chủ động đã được mài giũa. Lưỡi cô khuấy động trong miệng anh một cách thành thạo, một kỹ năng được thực hành nhiều lần.

Hoàng đáp lại một cách máy móc, tâm trí anh như tách ra làm hai. Một nửa đang thực hiện những hành động giao cấu bản năng, nửa kia vẫn đứng ở một góc phòng, quan sát cảnh tượng này với một sự lạnh lùng ghê rợn. Hắn đang phân tích. Hắn đang so sánh.

Môi cô ta dày và nóng. Không giống đôi môi mỏng và có phần lạnh lẽo của Thanh Trúc. Mùi nước hoa của cô ta quá gắt. Mùi của Thanh Trúc chỉ là một thoáng hương thanh khiết, gần như không thể nhận ra.

Tay Hoàng trượt xuống, bóp mạnh vào cặp mông tròn lẳn của cô, kéo cơ thể cô ép chặt vào người anh. Dương vật anh cương cứng, một phản ứng thuần thúy của cơ thể, đang thúc vào bụng cô qua lớp vải mỏng.

Trang dứt ra khỏi nụ hôn, hơi thở có phần gấp gáp. Cô nhìn vào mắt anh, một ánh nhìn đầy khao khát và đắc thắng. "Để em," cô thì thầm.

Cô từ từ quỳ xuống trước mặt anh, chiếc váy đen co rúm lại trên sàn. Mái tóc dài xõa xuống, che đi một phần khuôn mặt. Bàn tay mềm mại thành thạo cởi khóa quần anh, kéo dương vật đã cương cứng hoàn toàn của ra ngoài. Nó giật nhẹ trong không khí lạnh của căn phòng. Trang ngẩng đầu lên nhìn anh đầy dâm đãng, đôi môi đỏ mọng hé ra, rồi chậm rãi ngậm lấy đầu khấc.

Miệng ấm và ướt cùng chiếc lưỡi đang di chuyển điêu luyện như một con rắn, vừa liếm mút vừa hút nhẹ. Cô biết chính xác mình đang làm gì. Hoàng ngửa đầu ra sau, tay vịn vào tường để giữ thăng bằng. Về mặt thể xác, nó dễ chịu. Nhưng tâm trí anh lại đang ở một nơi khác. Anh đang tưởng tượng. Sẽ thế nào nếu người đang quỳ ở đây là Thanh Trúc? Liệu cô có làm điều này không? Hay cô sẽ chỉ làm nó với một sự miễn cưỡng, một sự phục tùng đau đớn? Sự tưởng tượng đó còn kích thích anh hơn cả hành động thực tại. Anh thấy ghê tởm chính mình.

"Đủ rồi," anh nói, giọng khản đặc.

Anh kéo Trang đứng dậy, không cho cô cơ hội phản đối rồi ném lên giường. Tấm ga trải giường màu trắng nhàu nát dưới thân hình cô.

Trang nằm ngửa ra đó, đầy dâng hiến. Cô dang rộng hai chân mời gọi, chiếc váy bị kéo ngược lên tận eo. Bên dưới không hề mặc đồ lót, mép thịt hồng hào, nhẵn nhụi của hiện ra, ướt át và chờ đợi. Bộ ngực đầy đặn không chảy xệ, hai núm vú sẫm màu dựng đứng lên trong không khí lạnh.

Hoàng trút bỏ quần áo một cách nhanh chóng, thô bạo. Anh quỳ trước cô ánh quét qua cơ thể. Đẹp. Một vẻ đẹp của nhục dục thuần túy. Anh kê dương vật và sát cửa mình rồi thúc mạnh vào, không cần báo trước.

Trang khẽ "ưm" lên một tiếng, rồi thì thầm với nụ cười đắc thắng, "Chơi trần luôn à, anh? Em thích lắm." Với cô ta, đó là một chiến thắng. Với Hoàng, anh chỉ đơn giản là không quan tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt đó nữa. Anh chỉ bắt đầu di chuyển, những cú thúc mạnh mẽ, nhịp nhàng và vô cảm.

Anh bắt đầu di chuyển, những cú thúc mạnh mẽ, nhịp nhàng và vô cảm. Tiếng da thịt va chạm vào nhau bạch bạch vang lên đều đặn. Cặp vú của cô lắc lư theo từng nhịp thúc của anh đầy gợi tình. Anh cúi xuống, một tay nắm lấy một bên vú của cô, bóp mạnh. Nó mềm mại và đàn hồi. Tay kia anh chống xuống giường. Anh nhìn vào thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp đó. Mắt cô nhắm nghiền, môi hé mở, khuôn mặt biểu lộ sự khoái lạc.

Nhưng hình ảnh của Thanh Trúc lại hiện về, đè lên nó như một lớp phim mờ ảo. Mặt hồ băng đang phản chiếu, xuyên thấu anh.

Mẹ kiếp! Anh rủa thầm trong đầu, sự ghê tởm dâng lên cuồn cuộn.

Sự hiện diện của Trang, âm thanh rên rỉ, hình ảnh bộ ngực rung rinh lắc lư trước mắt anh bỗng trở nên trần trụi. Nó quá thực tế, quá sống động, quá khác biệt với cái bóng ma đang ám ảnh anh. Cảm thấy ngứa mắt, anh không muốn đối mặt nữa.

Nghĩ thế, Hoàng liền đột ngột rút ra, để lại một tiếng phập ẩm ướt. Trang mở mắt, ngạc nhiên. Chưa kịp để cô phản ứng, anh nắm lấy hông cô, lật úp cô lại một cách thô bạo. Tư thế doggy, tư thế anh vừa thích vừa ghét, tư thế của chiếm hữu và phi nhân tính. Giờ đây anh chỉ nhìn thấy tấm lưng ong, cặp mông tròn trịa đang chổng lên mời gọi. Hoàn hảo. Anh có thể giả vờ rằng mình đang làm tình với một cơ thể không có khuôn mặt.

Anh thúc mạnh vào lại từ phía sau, một cú thúc sâu đến tận gốc. Trang khẽ rít lên, hai tay bấu chặt lấy ga giường. Từng cú thúc nhanh hơn, mạnh hơn, gần như là trút giận. Anh vươn tay ra trước, nắm lấy mái tóc của cô, giật ngược lại một chút. Nhưng…

Anh lại nghĩ đến Thanh Trúc. Tư thế này... có lẽ cô sẽ căm ghét nó. Nó quá phơi bày. Quá hạ thấp. Hay ngược lại, cô sẽ đón nhận nó với một sự phục tùng tuyệt đối, một cách để tự trừng phạt bản thân?

Sự giằng xé đó đẩy anh đến giới hạn. Cảm nhận được khoái cảm đang dâng lên, một cơn co giật không thể kiểm soát. Anh không muốn xuất tinh bên trong cô ta. Hành động đó, vào lúc này, có cảm giác quá thân mật, quá sai trái. Anh không muốn để lại một chút gì của mình bên trong cơ thể này.

Ngay trước khi cao trào ập đến, anh bất ngờ rút ra. Anh gầm lên một tiếng bị kìm nén, toàn thân căng cứng. Dòng tinh dịch nóng hổi của anh bắn tung tóe lên tấm lưng mịn màng và cặp mông đang chổng cao của Trang. Những vệt trắng đục tương phản trên làn da ngăm của cô, một hình ảnh của sự phung phí và khinh miệt.

Anh đứng đó thở dốc, nhìn thành quả của mình.

Trang vẫn nằm sấp, cơ thể cô khẽ run lên vì hụt hẫng. "Sao... sao anh lại bắn ra ngoài?" cô hỏi, giọng có chút dỗi hờn.

Hoàng không đáp. Trống rỗng. Khoái cảm thể xác chỉ là một tia chớp ngắn ngủi.

Và anh lại đang đứng trước mặt hồ băng phẳng lạnh, lạnh giá cùng cơn bão đang tiến đến.
 
Bên trên