Dưới ánh đèn mờ ảo - Ký Ức - Sinh Viên - Phòng Trọ

skd_nt

Yếu sinh lý

Gặp gỡ bất ngờ​


Tôi vẫn nhớ cái buổi tối ấy, cái buổi tối mà mọi thứ bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo bình thường của tôi. Hà Nội tháng Tám, trời nóng như đổ lửa, cái nóng khiến người ta chỉ muốn ngồi lì trong quán cà phê máy lạnh. Hôm đó là sinh nhật của Trang, cô bạn cùng lớp tín chỉ của Linh, và tôi bị lôi đi chỉ vì Linh bảo rằng “đi cho vui, ở nhà cũng chán”. Tôi không phải kiểu người thích tiệc tùng, nhưng nhìn ánh mắt lấp lánh của Linh khi cô ấy chọn chiếc váy màu xanh nhạt, tôi chẳng nỡ từ chối.

Quán cà phê nằm ở một góc phố nhỏ trên đường Láng, ánh đèn vàng dịu nhẹ hắt ra từ những khung cửa kính, xen lẫn mùi cà phê rang thơm lừng. Linh nắm tay tôi, bước vào trong, mái tóc dài buộc cao để lộ chiếc cổ trắng ngần. Cô ấy không phải kiểu người khiến cả thế giới ngoái nhìn, nhưng với tôi, Linh luôn có một sức hút khó cưỡng. Có lẽ là vì nụ cười của cô, vừa dịu dàng vừa tinh nghịch, hay cách cô nghiêng đầu mỗi khi tôi trêu đùa. Nhưng hôm đó, tôi không phải người duy nhất bị cuốn hút bởi một ánh mắt.

vcxo2Ia.png
1QDCP6An.jpg



Trong góc phòng, Mai và Kiên đã ngồi sẵn. Trang giới thiệu họ như bạn cùng phòng và bạn trai của Mai. Mai mặc một chiếc áo hai dây màu đen, bó sát, làm nổi bật đường cong mềm mại của cơ thể. Mái tóc xoăn nhẹ buông xõa, đôi mắt cô lấp lánh như thể đang giấu một bí mật thú vị. Kiên, ngồi bên cạnh, toát lên vẻ tự tin của một gã từng trải. Anh ta cao, vai rộng, nụ cười nửa miệng vừa thân thiện vừa có chút gì đó khiêu khích. Tôi bắt tay Kiên, cảm nhận cái siết tay chắc chắn, và thoáng nghĩ rằng gã này chắc chắn không phải kiểu người dễ bị lãng quên.

ew5j5f6V.png


Buổi tiệc bắt đầu với những ly bia lạnh, tiếng cười vang lên xen lẫn nhạc acoustic nhẹ nhàng. Linh ngồi sát bên tôi, tay cô thỉnh thoảng chạm vào tay tôi như một cách nhắc nhở rằng cô ấy vẫn ở đó. Nhưng tôi không thể không để ý đến Mai. Cách cô ấy nói chuyện, giọng nói trầm ấm nhưng đầy sức sống, khiến cả nhóm cười nghiêng ngả. Cô kể về lần đi phượt Đà Lạt bị lạc đường, và cách Kiên phải “cứu” cô bằng một chiếc xe máy cà tàng. Kiên chen vào, giọng đùa cợt: “Cứu cái gì, cô ấy chỉ muốn tôi chở lâu hơn thôi.”

Linh cười, nhưng tôi nhận ra cô ấy hơi căng thẳng. Có lẽ vì Kiên quá thoải mái khi bắt chuyện với cô, hay vì cách anh ta nhìn cô, ánh mắt không hẳn là tán tỉnh nhưng đủ để khiến tôi để ý. “Anh nhìn gì mà chăm chú thế?” Linh hỏi, giọng nửa đùa nửa thật. Kiên nhún vai, cười: “Tại em xinh quá, không nhìn thì phí.”

Tôi cười theo, nhưng trong lòng thoáng một cảm giác khó chịu. Không phải ghen, chỉ là... một cảm giác gì đó tôi chưa định nghĩa được. Mai, như thể nhận ra không khí, kéo Kiên lại gần, đặt tay lên vai anh ta, và nói với Linh: “Đừng để ý, anh ấy thích trêu mọi người lắm. Nhưng yên tâm, anh ấy vô hại.”

Câu nói của Mai làm mọi người cười, nhưng ánh mắt cô khi nhìn tôi lại có gì đó khác. Không phải kiểu ve vãn lộ liễu, mà là một sự tò mò, như thể cô đang đánh giá xem tôi là kiểu người thế nào. Tôi lắc đầu, tự nhủ mình đang tưởng tượng quá nhiều. Nhưng khi Mai đứng dậy lấy thêm đồ uống, chiếc váy ngắn khẽ lay động theo từng bước đi, tôi không thể không nhìn theo. Linh, như đọc được suy nghĩ của tôi, khẽ véo tay tôi dưới bàn. “Nhìn gì đấy?” cô thì thầm, giọng vừa trách móc vừa tinh nghịch. Tôi cười trừ, kéo cô lại gần, thì thầm: “Nhìn em không đủ à?”

Buổi tiệc kéo dài đến gần nửa đêm. Khi mọi người bắt đầu ra về, Mai đề nghị cả nhóm tụ tập thêm lần nữa, lần này ở nhà trọ của cô và Linh. “Nhà bọn em nhỏ, nhưng đủ chỗ cho một bữa lẩu,” Mai nói, giọng hào hứng. Kiên gật đầu, thêm vào: “Nhưng phải có rượu nhé, không rượu thì không vui.” Linh nhìn tôi, như chờ tôi quyết định. Tôi gật đầu, nghĩ rằng đó chỉ là một buổi tụ tập bình thường. Nhưng sâu trong lòng, tôi cảm thấy một điều gì đó sắp xảy ra, một thứ gì đó vừa hấp dẫn vừa nguy hiểm.

Khi tôi và Linh bước ra khỏi quán, ánh đèn đường mờ ảo chiếu lên gương mặt cô. Cô nắm tay tôi chặt hơn, như thể đang cố giữ tôi lại. “Anh thích Mai, đúng không?” cô hỏi, giọng nhẹ nhưng sắc. Tôi giật mình, lắc đầu: “Đừng nghĩ lung tung, cô ấy chỉ là bạn em thôi.” Linh cười, nhưng nụ cười ấy không còn trong trẻo như thường lệ. “Em không ghen đâu,” cô nói, “nhưng anh phải nhớ là em vẫn ở đây.”

Tôi ôm Linh, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể cô, nhưng trong đầu tôi, hình ảnh Mai và nụ cười nửa miệng của Kiên vẫn lởn vởn. Đêm đó, khi nằm trên giường, tôi tự hỏi liệu mình có đang bước vào một trò chơi mà tôi chưa sẵn sàng.
 

black19

Yếu sinh lý
Thời sinh viên, địt nhau hơn gà. Dm có đêm từ 10hđêm đến 8h ság hm sau địt 7cái. Xuất xog lần cuối còn dc vài giọt :))
 

cutonhatxom99

Yếu sinh lý
Thời sinh viên, địt nhau hơn gà. Dm có đêm từ 10hđêm đến 8h ság hm sau địt 7cái. Xuất xog lần cuối còn dc vài giọt :))
T thì ko còn giọt nào nữa cơ. Trời gió mùa đông bắc rét sun cả dái. Ở phòng trọ của con bé học nông nghiệp bên Trâu Quỳ. 2h đi siêu thị mua đồ để sẵn. 4h về tắm rửa 5h lên giường chăn ấm đệm êm địt nhau từ 5h chiều t7 đến 2h chiều cn. Ko nhớ địt bao nhiêu cái. Bơ phờ.
 

Dungnguyen12

Yếu sinh lý
T thì ko còn giọt nào nữa cơ. Trời gió mùa đông bắc rét sun cả dái. Ở phòng trọ của con bé học nông nghiệp bên Trâu Quỳ. 2h đi siêu thị mua đồ để sẵn. 4h về tắm rửa 5h lên giường chăn ấm đệm êm địt nhau từ 5h chiều t7 đến 2h chiều cn. Ko nhớ địt bao nhiêu cái. Bơ phờ.
Tao 5 cái kịch kim
 

Ông Quét Rác

Yếu sinh lý

Gặp gỡ bất ngờ​


Tôi vẫn nhớ cái buổi tối ấy, cái buổi tối mà mọi thứ bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo bình thường của tôi. Hà Nội tháng Tám, trời nóng như đổ lửa, cái nóng khiến người ta chỉ muốn ngồi lì trong quán cà phê máy lạnh. Hôm đó là sinh nhật của Trang, cô bạn cùng lớp tín chỉ của Linh, và tôi bị lôi đi chỉ vì Linh bảo rằng “đi cho vui, ở nhà cũng chán”. Tôi không phải kiểu người thích tiệc tùng, nhưng nhìn ánh mắt lấp lánh của Linh khi cô ấy chọn chiếc váy màu xanh nhạt, tôi chẳng nỡ từ chối.

Quán cà phê nằm ở một góc phố nhỏ trên đường Láng, ánh đèn vàng dịu nhẹ hắt ra từ những khung cửa kính, xen lẫn mùi cà phê rang thơm lừng. Linh nắm tay tôi, bước vào trong, mái tóc dài buộc cao để lộ chiếc cổ trắng ngần. Cô ấy không phải kiểu người khiến cả thế giới ngoái nhìn, nhưng với tôi, Linh luôn có một sức hút khó cưỡng. Có lẽ là vì nụ cười của cô, vừa dịu dàng vừa tinh nghịch, hay cách cô nghiêng đầu mỗi khi tôi trêu đùa. Nhưng hôm đó, tôi không phải người duy nhất bị cuốn hút bởi một ánh mắt.

vcxo2Ia.png
1QDCP6An.jpg



Trong góc phòng, Mai và Kiên đã ngồi sẵn. Trang giới thiệu họ như bạn cùng phòng và bạn trai của Mai. Mai mặc một chiếc áo hai dây màu đen, bó sát, làm nổi bật đường cong mềm mại của cơ thể. Mái tóc xoăn nhẹ buông xõa, đôi mắt cô lấp lánh như thể đang giấu một bí mật thú vị. Kiên, ngồi bên cạnh, toát lên vẻ tự tin của một gã từng trải. Anh ta cao, vai rộng, nụ cười nửa miệng vừa thân thiện vừa có chút gì đó khiêu khích. Tôi bắt tay Kiên, cảm nhận cái siết tay chắc chắn, và thoáng nghĩ rằng gã này chắc chắn không phải kiểu người dễ bị lãng quên.

ew5j5f6V.png


Buổi tiệc bắt đầu với những ly bia lạnh, tiếng cười vang lên xen lẫn nhạc acoustic nhẹ nhàng. Linh ngồi sát bên tôi, tay cô thỉnh thoảng chạm vào tay tôi như một cách nhắc nhở rằng cô ấy vẫn ở đó. Nhưng tôi không thể không để ý đến Mai. Cách cô ấy nói chuyện, giọng nói trầm ấm nhưng đầy sức sống, khiến cả nhóm cười nghiêng ngả. Cô kể về lần đi phượt Đà Lạt bị lạc đường, và cách Kiên phải “cứu” cô bằng một chiếc xe máy cà tàng. Kiên chen vào, giọng đùa cợt: “Cứu cái gì, cô ấy chỉ muốn tôi chở lâu hơn thôi.”

Linh cười, nhưng tôi nhận ra cô ấy hơi căng thẳng. Có lẽ vì Kiên quá thoải mái khi bắt chuyện với cô, hay vì cách anh ta nhìn cô, ánh mắt không hẳn là tán tỉnh nhưng đủ để khiến tôi để ý. “Anh nhìn gì mà chăm chú thế?” Linh hỏi, giọng nửa đùa nửa thật. Kiên nhún vai, cười: “Tại em xinh quá, không nhìn thì phí.”

Tôi cười theo, nhưng trong lòng thoáng một cảm giác khó chịu. Không phải ghen, chỉ là... một cảm giác gì đó tôi chưa định nghĩa được. Mai, như thể nhận ra không khí, kéo Kiên lại gần, đặt tay lên vai anh ta, và nói với Linh: “Đừng để ý, anh ấy thích trêu mọi người lắm. Nhưng yên tâm, anh ấy vô hại.”

Câu nói của Mai làm mọi người cười, nhưng ánh mắt cô khi nhìn tôi lại có gì đó khác. Không phải kiểu ve vãn lộ liễu, mà là một sự tò mò, như thể cô đang đánh giá xem tôi là kiểu người thế nào. Tôi lắc đầu, tự nhủ mình đang tưởng tượng quá nhiều. Nhưng khi Mai đứng dậy lấy thêm đồ uống, chiếc váy ngắn khẽ lay động theo từng bước đi, tôi không thể không nhìn theo. Linh, như đọc được suy nghĩ của tôi, khẽ véo tay tôi dưới bàn. “Nhìn gì đấy?” cô thì thầm, giọng vừa trách móc vừa tinh nghịch. Tôi cười trừ, kéo cô lại gần, thì thầm: “Nhìn em không đủ à?”

Buổi tiệc kéo dài đến gần nửa đêm. Khi mọi người bắt đầu ra về, Mai đề nghị cả nhóm tụ tập thêm lần nữa, lần này ở nhà trọ của cô và Linh. “Nhà bọn em nhỏ, nhưng đủ chỗ cho một bữa lẩu,” Mai nói, giọng hào hứng. Kiên gật đầu, thêm vào: “Nhưng phải có rượu nhé, không rượu thì không vui.” Linh nhìn tôi, như chờ tôi quyết định. Tôi gật đầu, nghĩ rằng đó chỉ là một buổi tụ tập bình thường. Nhưng sâu trong lòng, tôi cảm thấy một điều gì đó sắp xảy ra, một thứ gì đó vừa hấp dẫn vừa nguy hiểm.

Khi tôi và Linh bước ra khỏi quán, ánh đèn đường mờ ảo chiếu lên gương mặt cô. Cô nắm tay tôi chặt hơn, như thể đang cố giữ tôi lại. “Anh thích Mai, đúng không?” cô hỏi, giọng nhẹ nhưng sắc. Tôi giật mình, lắc đầu: “Đừng nghĩ lung tung, cô ấy chỉ là bạn em thôi.” Linh cười, nhưng nụ cười ấy không còn trong trẻo như thường lệ. “Em không ghen đâu,” cô nói, “nhưng anh phải nhớ là em vẫn ở đây.”

Tôi ôm Linh, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể cô, nhưng trong đầu tôi, hình ảnh Mai và nụ cười nửa miệng của Kiên vẫn lởn vởn. Đêm đó, khi nằm trên giường, tôi tự hỏi liệu mình có đang bước vào một trò chơi mà tôi chưa sẵn sàng.
AI viết à, hình như ChatGPT 4/o
 

skd_nt

Yếu sinh lý
Chủ thớt

Chương 2: Cám dỗ đầu tiên​

Căn phòng trọ của Linh và Mai nằm ở cuối con ngõ nhỏ trên phố Chùa Láng, chật chội nhưng ấm cúng. Bức tường sơn màu xanh nhạt, vài bức tranh vẽ tay treo lệch lạc, và một chiếc bàn gỗ nhỏ chất đầy sách vở. Tối hôm đó, mùi lẩu hải sản bốc lên nghi ngút, hòa quyện với tiếng cười nói và tiếng chạm ly vang lên lanh canh. Tôi ngồi cạnh Linh, tay cầm ly bia, nhưng đầu óc lại lơ lửng đâu đó, không hẳn vì men rượu mà vì không khí kỳ lạ đang dần len lỏi trong căn phòng.

Mai là trung tâm của mọi sự chú ý, như thường lệ. Cô mặc một chiếc áo phông trắng mỏng, hơi ôm sát, để lộ đường cong nơi vòng eo. Mỗi lần cô cúi xuống múc lẩu, ánh mắt tôi lại vô thức lướt theo, dù tôi biết Linh đang ngồi ngay bên cạnh. Linh, ngược lại, có vẻ không thoải mái. Cô mặc áo sơ mi dài tay, khuy cài kín đáo, tóc buộc thấp, như thể cố tình che giấu vẻ quyến rũ thường ngày. Nhưng ánh mắt cô sắc hơn bình thường, quan sát mọi người, đặc biệt là Kiên.
D5mfks.jpeg


Kiên, như mọi khi, là người khuấy động không khí. Anh ta kể vài câu chuyện cười nhạt nhẽo nhưng vẫn khiến Mai cười ngặt nghẽo, tay vỗ vào vai anh ta. “Cậu này mà không làm diễn viên hài thì phí,” Mai nói, giọng trêu đùa. Kiên nhếch môi, nhìn sang Linh: “Còn Linh thì sao? Có bao giờ kể chuyện cười cho Nam nghe không?”

Linh nhún vai, cười nhẹ: “Em không giỏi kể chuyện, nhưng anh Nam thì thích nghe em cằn nhằn hơn.” Cô quay sang tôi, ánh mắt vừa tinh nghịch vừa như thăm dò. Tôi cười, đặt tay lên vai cô, nhưng trong lòng lại thấy một chút áy náy. Tôi biết Linh đang cố giữ không khí vui vẻ, nhưng cô không hoàn toàn thoải mái với sự thân mật của Kiên.

Sau vài vòng bia, Kiên bất ngờ đổi chủ đề. Anh ta dựa lưng vào ghế, giọng nói thong dong nhưng đầy ý đồ: “Mấy đứa có bao giờ nghĩ đến việc... thử cái gì mới mẻ trong tình yêu không?” Câu hỏi của Kiên treo lơ lửng trong không khí, như một viên đá ném xuống mặt hồ tĩnh lặng. Tôi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, không rõ vì tò mò hay vì lo lắng.

Mai nhướn mày, ánh mắt lấp lánh: “Ý anh là gì? Kiểu như hẹn hò ngoài trời hay đi phượt chung?” Cô hỏi, nhưng giọng điệu cho thấy cô biết rõ Kiên đang nhắm đến điều gì khác.

Kiên cười, cái nụ cười nửa miệng mà tôi bắt đầu nhận ra là dấu hiệu của sự nguy hiểm. “Không, ý anh là... thử chia sẻ một chút. Như kiểu, cho người yêu mình trải nghiệm mới, với người khác chẳng hạn.” Anh ta nói chậm rãi, mắt lướt qua Linh, rồi dừng lại ở tôi.

Không khí trong phòng bỗng chốc nặng nề. Linh khựng lại, tay cầm đũa khẽ run. “Anh đùa à?” cô hỏi, giọng hơi cao hơn bình thường. “Chia sẻ kiểu gì? Người yêu đâu phải đồ chơi.”

Tôi muốn chen vào, nhưng cổ họng như nghẹn lại. Kiên nhún vai, ra vẻ vô tư: “Thì đùa thôi mà. Nhưng mà, yêu nhau lâu cũng phải tìm cách giữ lửa, đúng không? Anh với Mai cũng hay thử mấy thứ mới để không chán.” Anh ta nhìn Mai, và cô đáp lại bằng một nụ cười khó hiểu, như thể họ đang chia sẻ một bí mật mà tôi và Linh không biết.

“Thử kiểu gì?” tôi buột miệng hỏi, ngay lập tức hối hận vì đã lên tiếng. Linh quay sang nhìn tôi, ánh mắt sắc như dao. Tôi vội vàng bổ sung: “Ý anh là... chắc chỉ là mấy trò lãng mạn thôi, đúng không?”

Mai cười, đứng dậy rót thêm bia vào ly của tôi. Khi cô cúi xuống, mùi nước hoa nhè nhẹ phả vào mũi tôi, ngọt ngào và quyến rũ. “Lãng mạn cũng được, nhưng đôi khi phải táo bạo một chút,” cô nói, giọng thì thầm, gần như chỉ để tôi nghe. “Chứ yêu mãi một kiểu, không chán à?”

Linh đột ngột đứng dậy, cầm nồi lẩu vào bếp với lý do “thêm nước dùng”. Tôi biết cô không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện này. Tôi định đứng dậy theo cô, nhưng Kiên đã nhanh chóng kéo tôi vào một câu chuyện khác về bóng đá, như thể chưa từng có gì xảy ra. Nhưng trong đầu tôi, câu nói của Kiên và ánh mắt của Mai cứ lặp đi lặp lại, như một giai điệu không thể xua đi.

Khi Linh trở lại, cô ngồi sát bên tôi, tay đặt lên đùi tôi như một cách đánh dấu lãnh thổ. Tôi nắm tay cô, cảm nhận những ngón tay mảnh mai khẽ run. “Em ổn không?” tôi thì thầm. Cô gật đầu, nhưng ánh mắt cô nói điều ngược lại.

Buổi tối kết thúc khi đồng hồ điểm gần mười một giờ. Mai và Kiên dọn dẹp, còn Linh kéo tôi ra ngoài ngõ, nói rằng cô muốn về sớm. Dưới ánh đèn đường vàng vọt, cô nhìn tôi, giọng nghiêm túc: “Anh nghĩ gì về mấy lời Kiên nói? Chuyện chia sẻ người yêu ấy?”

Tôi giật mình, không ngờ cô sẽ hỏi thẳng như vậy. “Anh... anh nghĩ Kiên chỉ đùa thôi,” tôi trả lời, cố giữ giọng bình tĩnh. Nhưng trong lòng, tôi biết mình không hoàn toàn thành thật. Ý tưởng của Kiên, dù điên rồ, đã gieo một hạt giống trong đầu tôi – một hạt giống vừa hấp dẫn vừa đáng sợ.

Linh nhìn tôi một lúc, rồi quay đi, không nói gì thêm. Trên đường về, cô nắm tay tôi, nhưng khoảng cách giữa chúng tôi dường như đã lớn hơn một chút. Đêm đó, nằm trên giường, tôi không ngủ được. Hình ảnh Mai cúi xuống rót bia, giọng nói trầm ấm của cô, và ánh mắt của Kiên cứ lởn vởn trong đầu tôi. Tôi tự hỏi liệu mình có đủ sức để từ chối cám dỗ, hay tôi sẽ để nó kéo mình vào một trò chơi mà tôi không chắc mình muốn chơi.
 
Bên trên