r0ngdenkkklost
Yếu sinh lý
Nếu m tìm hiểu đủ sâu về đạo các loại thì mày sẽ thấy chỉ có nhân quả tồn tại, còn "nghiệp" với "phước" là thứ đéo tồn tại.
Ví dụ vòng nhân quả đơn giản nhất:
Mày chui ra khỏi lồn, mày đến với đời... skip đến đoạn mày bắt đầu biết nứng cặc. Nhân mày gieo là sự nứng cặc, là sự tìm kiếm mái để thỏa mãn, quả mày nhận là 1 con vợ do lỡ dính bầu. Mày gieo nhân bằng lời nói và quy ước xã hội - sự chung thủy, nhân đấy nó lớn lên nảy mầm và quấn chặt mày với gia đình - đấy là quả. Mày tiếp tục gieo nhân tham- nhìn thấy gái lắc đít top top hoặc gái khoe dú khoe lồn trên bìa sách, bìa báo, fb, zalo... - quả là cái tham của mày phát triển cực hạn, và mày bắt đầu tìm cách tòm tem ăn vụng. Cái tâm ăn vụng là nhân gieo trong đầu mày, quả là mày đi địt gái gọi. Đi địt gái gọi lại là cái nhân - quả là mày quen với cảm giác đấy và kéo theo 1 loạt những quả khác như là: mày cảm thấy thỏa mãn, mày cảm thấy dễ dàng có được, mày cảm thấy chỉ cần có tiền là mày có thể địt gái mọi nơi. Quả đấy lại thành nhân, công việc, bạn bè, gia đình ... tất cả những thứ xung quanh mày lại bắt đầu chuyển hướng từ những thứ khác sang hướng có tiền để chơi đĩ. Thời gian đầu mày gieo nhân "cẩn thận" nên quả mày nhận là "vợ mày không phát hiện" và "gia đình mày vẫn êm ấm" "và mày lại được thỏa mãn". Nhân lúc này gieo xuống là sự "an tâm", "buông lỏng" và lại dẫn tới quả là "vợ mày phát hiện", "vợ mày li dị", "chuyện xấu (đối với xã hội) bị phanh phui", "mày mất uy tín","mày mang tiếng", "công việc hỏng bét", "sa đà chán nản", "cuộc sống bế tắc", ... lúc này người ngoài nhìn vào thì bảo mày chơi gái nên bị nghiệp báo. Vậy là nghiệp hay chỉ đơn giản là nhân quả?
Tựu chung thì chơi gái đéo có nghiệp, nghiệp là thứ không tồn tại, muốn chơi gái thoải mái mà mọi thứ vẫn ok thì hãy giữ việc gieo cái nhân "cẩn trọng","tỉ mỉ","kiềm chế tham dục", ... và hàng loạt nhân tốt khác.
Ví dụ vòng nhân quả đơn giản nhất:
Mày chui ra khỏi lồn, mày đến với đời... skip đến đoạn mày bắt đầu biết nứng cặc. Nhân mày gieo là sự nứng cặc, là sự tìm kiếm mái để thỏa mãn, quả mày nhận là 1 con vợ do lỡ dính bầu. Mày gieo nhân bằng lời nói và quy ước xã hội - sự chung thủy, nhân đấy nó lớn lên nảy mầm và quấn chặt mày với gia đình - đấy là quả. Mày tiếp tục gieo nhân tham- nhìn thấy gái lắc đít top top hoặc gái khoe dú khoe lồn trên bìa sách, bìa báo, fb, zalo... - quả là cái tham của mày phát triển cực hạn, và mày bắt đầu tìm cách tòm tem ăn vụng. Cái tâm ăn vụng là nhân gieo trong đầu mày, quả là mày đi địt gái gọi. Đi địt gái gọi lại là cái nhân - quả là mày quen với cảm giác đấy và kéo theo 1 loạt những quả khác như là: mày cảm thấy thỏa mãn, mày cảm thấy dễ dàng có được, mày cảm thấy chỉ cần có tiền là mày có thể địt gái mọi nơi. Quả đấy lại thành nhân, công việc, bạn bè, gia đình ... tất cả những thứ xung quanh mày lại bắt đầu chuyển hướng từ những thứ khác sang hướng có tiền để chơi đĩ. Thời gian đầu mày gieo nhân "cẩn thận" nên quả mày nhận là "vợ mày không phát hiện" và "gia đình mày vẫn êm ấm" "và mày lại được thỏa mãn". Nhân lúc này gieo xuống là sự "an tâm", "buông lỏng" và lại dẫn tới quả là "vợ mày phát hiện", "vợ mày li dị", "chuyện xấu (đối với xã hội) bị phanh phui", "mày mất uy tín","mày mang tiếng", "công việc hỏng bét", "sa đà chán nản", "cuộc sống bế tắc", ... lúc này người ngoài nhìn vào thì bảo mày chơi gái nên bị nghiệp báo. Vậy là nghiệp hay chỉ đơn giản là nhân quả?
Tựu chung thì chơi gái đéo có nghiệp, nghiệp là thứ không tồn tại, muốn chơi gái thoải mái mà mọi thứ vẫn ok thì hãy giữ việc gieo cái nhân "cẩn trọng","tỉ mỉ","kiềm chế tham dục", ... và hàng loạt nhân tốt khác.