💋💋💋 Siêu phẩm truyện sex AI "KẺ SĂN MỒI". Dành cho mấy đứa thèm các em TGDĐ như tao.

Luconcu

Yếu sinh lý
Chương 186 Thèm khát

Linh trở về cửa hàng, hơi thở cô vẫn còn vương vấn mùi cà phê và những câu chuyện ám ảnh từ Thảo. Đám nhân viên nam, từ xa, vẫn buông những lời trêu đùa thiếu đứng đắn, ánh mắt họ hau háu dán chặt vào cô, vào chiếc áo sơ mi mỏng tanh ôm sát lấy từng đường cong, vào chiếc váy ngắn khiêu gợi lả lơi. Nhưng Linh, gương mặt cô lạnh băng, không một chút dao động hay lả lơi như những ngày gần đây nữa. Những lời lẽ thô tục kia giờ đây chỉ như những tiếng gió thoảng qua tai, không đủ sức chạm vào tâm hồn đang xám xịt của cô. Trong đầu cô lúc này, chỉ còn hình ảnh Nam – bờ vai cao lớn vững chắc của anh, cái giọng trầm khàn quen thuộc, và cái cách anh âm thầm bảo vệ cô mà không cần một lời nào. Đã lâu rồi cô không được gần gũi Nam, không được rúc vào lòng anh để tìm kiếm sự bình yên. Giờ đây, cô chợt nhận ra mình nhớ những khoảnh khắc ấy đến tột cùng, nhớ hơi ấm từ vòng tay anh, nhớ cái cảm giác an toàn khi được nép mình bên anh. Một nỗi hối hận cồn cào dâng lên, day dứt không ngừng trong tâm trí Linh.

Suốt buổi sáng, Nam bận rộn cả ngày với những đơn hàng, Linh cũng chẳng thể gặp anh dù chỉ một thoáng. Nhìn Linh cứ thẫn thờ, thỉnh thoảng lại thở dài, khuôn mặt u buồn không giấu được. Phương, quản lý cửa hàng, bước tới bên cạnh Linh, dáng vẻ sắc sảo và quyến rũ trong bộ đồ công sở ôm sát, khẽ hỏi han, giọng điệu quan tâm nhưng ẩn chứa chút tò mò: "Em Linh, dạo này sao vậy? Thấy em cứ buồn thiu. Có chuyện gì hả?"

Linh, không biết tâm sự với ai, khẽ thở dài. Cô quay sang nhìn Phương, đôi môi căng mọng khẽ mím lại, cuối cùng cũng quyết định hỏi thẳng. "Chị Phương, chị thấy anh Nam thế nào ạ?" Linh hỏi, giọng cô nhỏ nhẹ, đầy vẻ do dự.

Phương khẽ nhíu mày, khóe môi cô chợt nở một nụ cười bí ẩn. "Thế nào là sao, em? Em có gì với anh ta à?" Giọng Phương trêu chọc nhưng lại đầy ý tứ, như muốn thăm dò.

Linh đỏ mặt, nhưng cô lại quyết định nói thật lòng mình. "Dạ em... em thích anh Nam, chị à." Linh cúi đầu, hai tay vân vê vạt áo, một cử chỉ ngại ngùng rất riêng. "Chị là quản lý, chị có cách nhìn người. Em hỏi xem chị nghĩ gì về anh Nam, về con người anh ấy."

Phương đứng tần ngần một lúc, nét mặt đăm chiêu. Trong đầu cô, hình ảnh Nam hiện lên – dáng người cao lớn, cơ bắp săn chắc, vẻ ngoài lạnh lùng nhưng ẩn chứa sự bí ẩn và sức hút khó cưỡng. "Nam... anh đúng là làm người khác phải theo anh mà," Phương thầm nghĩ, một cảm giác thèm muốn và rạo rực chợt len lỏi. Đã lâu lắm rồi Nam không chủ động liên lạc hay ghé qua tìm cô, làm người cô cứ bứt rứt, khó chịu, như có một ngọn lửa âm ỉ cháy trong lòng.

Phương hít một hơi sâu, cố nén lại cảm xúc ghen tuông vừa nhen nhóm, rồi nở một nụ cười khéo léo, lạnh lùng nhưng vẫn giữ vẻ trịch thượng của một người đi trước. "Cao ráo, đẹp trai, chăm chỉ làm việc," Phương bắt đầu nhận xét về Nam, những lời nói đầu tiên đầy vẻ khen ngợi khiến Linh khẽ mỉm cười. "Nhưng mà..." Phương ngừng lại, một nụ cười bí ẩn thoáng qua môi cô.

Linh sốt ruột, cô quay sang Phương, đôi mắt nôn nóng. "Mà gì hả chị?"

Phương khẽ thở dài, như đang nói một điều gì đó đau lòng. "Mà chị thấy Nam không ổn định đâu em. Với lại, cảm giác... không được lâu bền đâu." Phương nói, giọng điệu thờ ơ, nhưng mỗi câu chữ lại như những nhát dao nhỏ, khéo léo châm chích vào trái tim Linh. Cô nói những lời này một cách khéo léo, dù trong lòng cô đang nhen nhóm ngọn lửa ghen tuông và sự hả hê ngầm ẩn.

Linh ngẫm nghĩ, cúi đầu, không nói gì, đôi môi căng mọng khẽ mím chặt. Cô không biết phải tin vào điều gì nữa.

Phương tiếp lời, giọng cô trêu chọc nhưng đầy ý tứ, như muốn kéo Linh trở lại với con đường "buông thả" mà cô đã từng chọn. "Mà hồi trước chị có khuyên em rồi mà. Em xinh đẹp thế này, thiếu gì người xếp hàng theo em, mà em lại cứ theo Nam vậy?"

Linh ngẩng đầu lên, nét ương ngạnh hiện rõ trên khuôn mặt. "Em không biết mấy người theo em có gì, nhưng anh Nam ảnh tốt với em." Giọng Linh hơi bực tức.

Phương cười khẩy "Tốt? Thì ai muốn làm quen mà không tốt? Coi chừng em bị dụ đó, Linh. Nam coi vậy chứ bí ẩn lắm. Em không hiểu đâu."

Linh chỉ cúi đầu, giọng lí nhí. "Dạ em biết rồi."

Phương nhìn Linh, trong lòng cô chợt dấy lên một suy nghĩ đầy hả hê và nghi ngờ. "Không biết Nam đã làm gì con bé này mà nó theo anh dữ vậy? Cả mình cũng vậy," Phương thầm nghĩ, một cảm giác rạo rực chạy khắp cơ thể. Cô bất giác đưa tay chạm nhẹ vào phía dưới lớp váy, nơi lồn cô đang âm ỉ nóng. "Mình cũng thèm khát Nam đây, đã lâu rồi mình chưa được anh ấy chiếm hữu... Cứ nghĩ đến cái cách anh ấy khuất phục mình... lại thấy nóng ran cả người."

Tối muộn. Nam mồ hôi lấm tấm trên trán, lúi húi xếp những món đồ cuối cùng. Anh muốn về nhanh để nghỉ ngơi sau một ngày bận rộn và mệt mỏi, khao khát cái cảm giác giường chiếu mềm mại, mát lạnh như muốn xoa dịu những nhọc nhằn. Bỗng, Nam cảm nhận một cánh tay mềm mại, ấm áp khẽ vòng qua ôm anh từ phía sau, và cả cảm giác mềm mềm, êm ái của bầu ngực phụ nữ chạm vào lưng anh, như hai quả đào tiên đang kề sát, ve vãn. Mùi nước hoa ngọt ngào hòa quyện với mùi cơ thể đặc trưng đầy quyến rũ, Nam ngửi là biết ngay ai. Giọng nói phía sau khẽ cất lên, ướt át và đầy mời gọi, khác hẳn vẻ nghiêm nghị, kiêu kỳ ngày thường: "Sao anh cứ làm thinh hoài vậy?" Đồng thời, anh cảm nhận cánh tay thon dài ấy khẽ lướt xuống, lướt qua bụng dưới rắn chắc của anh, rồi nắm lấy phía dưới của Nam mà mơn trớn, ngón tay ma sát đầy khêu gợi qua lớp vải quần.

Con quản lý dâm đãng này, lâu ngày chưa được chịch chắc nhớ lắm, Nam thầm nghĩ, một nụ cười lạnh lướt qua khóe môi.

Anh xoay người lại. Phương đứng đó, ánh mắt đắm đuối pha chút thèm thuồng, như một con mãnh thú đang bị bỏ đói, chỉ chực vồ lấy con mồi. Cứ tối đến, khi màn đêm buông xuống, Phương lại như biến thành một con người khác, buông bỏ hoàn toàn cái vỏ bọc quản lý lạnh lùng, chỉ còn lại sự trần trụi của dục vọng. Vẫn phong cách cũ, chiếc áo sơ mi kem mỏng đã bung vài cúc, để lộ chiếc áo lót ren trắng tinh tế đang nâng đỡ cặp ngực to tròn, căng tràn sức sống, như muốn nhảy xổ ra ngoài. Chiếc váy ngắn đen bó sát cặp mông đầy đặn, và đôi chân thon dài như mời gọi ánh nhìn. Phương vòng tay lên cổ Nam, những ngón tay thon thả miết nhẹ sau gáy anh, cô nhìn Nam chỉ muốn ăn tươi nuốt sống anh, ánh mắt tóe lửa dục tình.
KMy54W.jpeg


"Giờ em muốn gì?" Nam hỏi, giọng điệu bằng phẳng, như một kẻ thợ săn đang giả vờ thờ ơ, muốn xem con mồi sẽ vùng vẫy đến mức nào.

Phương không chút ngần ngại. Cô khẽ cười, một nụ cười ma mị đầy dâm đãng. Cô cầm lấy bàn tay Nam, không nói một lời, mà trực tiếp đưa hẳn vào trong áo, đặt lên bầu ngực căng tròn của mình. "Muốn vậy nè," cô thì thầm, giọng nói khàn khàn, từng chữ như chạm vào màng nhĩ Nam, thổi bùng lên ngọn lửa trong anh.

Bàn tay Nam đặt lên bầu ngực Phương, cảm nhận sự cứng, mềm mịn và mát rượi của làn da, tưởng chừng như đang chạm vào một lớp kem béo ngậy. Anh bóp nhẹ, Núm vú Phương khẽ cứng lại, cọ xát vào lòng bàn tay anh, như hai viên ngọc trai đang chờ được mút mát.

“Con cặc mình cửng lên rồi”, Nam thầm nghĩ, cương cứng đến phát đau dưới lớp vải quần. Nhìn Phương thế này, thằng đàn ông nào mà chịu nổi chứ? Chiếc áo sơ mi bung cúc hờ hững, để lộ vòng eo thon gọn, chiếc váy bó sát tôn lên cặp mông tròn lẳn, căng mẩy như hai trái bưởi chín mọng. Cặp ngực như muốn nhảy khỏi áo, phập phồng theo từng hơi thở dồn dập của cô. Anh ngửi thấy mùi nước hoa đặc trưng của cô quyện với mùi dâm khí nồng nặc đang tỏa ra, như một lời mời gọi không thể chối từ.

Nam nhìn chiếc môi ướt át khẽ mở của Phương, đỏ mọng và mời gọi. Anh kéo Phương lại, vòng tay siết chặt eo cô, để cơ thể mềm mại của cô hoàn toàn áp sát vào mình. Không chần chừ, anh cúi xuống, hôn mãnh liệt lên đôi môi đó. Nụ hôn thô bạo, đầy chiếm hữu, lưỡi anh càn quét vào khoang miệng cô, tìm kiếm sự đáp trả. Phương không những không kháng cự mà còn đáp trả đầy cuồng nhiệt. Cô nút lưỡi Nam mạnh hơn, như muốn hút cạn sinh khí của anh, thèm thuồng quá lâu rồi, giờ đây mọi khao khát đều bùng nổ. Tay cô không ngừng sờ khắp cơ thể cứng rắn của Nam, cảm nhận từng múi cơ săn chắc, từng đường gân nổi lên dưới lớp áo thun mỏng, như đang tận hưởng một món ăn ngon đã chờ đợi quá lâu.

Phương không ngừng hôn, nhưng đồng thời, cô cũng khéo léo cởi hẳn áo Nam, để lộ thân hình vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn lấp lánh mồ hôi. Cô vục mặt vào lồng ngực anh, lè lưỡi liếm mút đầu ti Nam, những động tác điêu luyện và thuần thục.

"Anh Nam ơi... Em thèm anh quá... Thèm đến phát điên rồi..." Phương rên rỉ, giọng nói đứt quãng, đầy khát khao, "Lồn em... nó ướt sũng rồi anh ơi... nó đang co bóp... muốn được anh đụ quá! Em... em muốn bú cặc anh quá... Anh cho em bú đi mà... Em muốn nó... muốn nó trong miệng em ngay bây giờ!"

Nam nghe những lời Phương nói, khóe môi nhếch lên, một ánh mắt đầy toan tính lướt qua. Anh khẽ đẩy Phương ra một chút, đủ để nhìn sâu vào đôi mắt đang cháy bỏng dục vọng của cô. "Em chắc chứ?" Anh hỏi, giọng điệu trầm thấp, đầy thử thách. "Cái miệng dâm đãng của em có đủ để nuốt trọn nó không?"

Phương không chút do dự, ánh mắt vẫn không rời khỏi anh. "Đủ! Em đủ mà anh! Anh cứ thử xem!" Cô gằn giọng, "Em còn muốn nuốt cả tinh anh nữa! Anh cho em đi mà!"

Không đợi Nam trả lời, Phương đã tự mình cởi khóa quần Nam, động tác dứt khoát và điêu luyện. Con cặc Nam sừng sững hiện ra, to lớn và gân guốc, như một con quái vật vừa thoát khỏi xiềng xích. Phương dù đã nhìn thấy nó trong những đêm hoan lạc trước đây, nhưng vẫn không hết choáng ngợp trước kích thước và vẻ hung hãn của nó. Cô không vội đưa miệng vào ngay, mà cúi xuống, đưa mũi hít hà cái mùi đặc trưng của cặc Nam – một chút mồ hôi, một chút mùi đàn ông nồng nặc, và cả mùi dâm khí đang phảng phất, tất cả hòa quyện tạo thành một thứ hương thơm kích thích đến tột độ.

Chưa vội, Phương dùng bàn tay thon thả mân mê vuốt ve con cặc Nam. Ngón tay cô lướt nhẹ từ gốc đến đầu khấc, từng đường gân nổi lên, từng sợi lông mềm mại. Cô siết nhẹ, day day, rồi lại buông lỏng, trêu đùa nó như một món đồ chơi quý giá. Để anh chờ thêm chút nữa, cho anh biết thế nào là khao khát đến cháy lòng, Phương thầm nghĩ, một nụ cười dâm đãng ẩn hiện trên môi.

Chưa vội, Phương dùng bàn tay thon thả mân mê vuốt ve con cặc Nam. Ngón tay cô lướt nhẹ từ gốc đến đầu khấc, cảm nhận từng đường gân nổi lên, từng sợi lông mềm mại. Cô siết nhẹ, day day, rồi lại buông lỏng, trêu đùa nó như một món đồ chơi quý giá. Để anh chờ thêm chút nữa, cho anh biết thế nào là khao khát đến cháy lòng, Phương thầm nghĩ, một nụ cười dâm đãng ẩn hiện trên môi.

Phương vuốt ve từ đầu khấc sần sùi, nóng bỏng đến tận đáy chậu, nơi gốc cặc Nam gồ ghề đầy nam tính. Cô biết, qua những lần ân ái trước, đây chính là điểm G của Nam, nơi chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng có thể khiến anh run rẩy. Con cặc Nam vươn lên, như để hưởng ứng sự vuốt ve của cô, ngày càng cương cứng, gân guốc hơn. Người Nam giật theo mỗi khi Phương vuốt ve, từng múi cơ trên bắp tay, vai anh khẽ co lại, biểu lộ sự khoái cảm không thể kìm nén.

"Dạo này em có kinh nghiệm ghê nhỉ," Nam thì thầm, giọng khàn đặc, đôi mắt ánh lên vẻ thích thú xen lẫn thách thức.

Phương ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt cô đầy mời gọi, không chút che giấu. "Kinh nghiệm của em là do anh dạy đấy, anh yêu. Mà anh thì dạy dở quá, không cho em thực hành đủ. Nên giờ em phải tự luyện thôi," cô đáp, giọng điệu vừa dâm đãng vừa trách móc, một nụ cười ma mị nở trên môi.

Chẳng để Nam chờ đợi thêm một giây nào. Phương bắt đầu hành động. Lưỡi cô, nóng ẩm và mềm mại, liếm dọc theo thân cặc Nam, từ gốc đến ngọn, không bỏ sót một điểm nào, như một con rắn đang khám phá con mồi. Nước bọt của cô càng làm nó trơn tuột, bóng loáng, kích thích hơn bao giờ hết. Cô mút đầu khấc, rụt rè ở những cái chạm đầu tiên, rồi mạnh dạn hơn, ôm trọn nó vào miệng, lưỡi xoáy sâu, chóp chép dâm đãng. Sau đó, cô trượt xuống, mút lấy hai bìu Nam, cảm nhận sự mềm mại, nhăn nheo của chúng, liếm cả phần đáy chậu, nơi tiếp giáp với hậu môn, nơi đầy lông tơ và mùi đàn ông đặc trưng. Những động tác điêu luyện và đầy dâm đãng của Phương khiến Nam sướng không thể tả. Anh cứ việc đứng yên, hai tay buông thõng, còn Phương quỳ xuống, mái tóc đen mượt đổ xuống che khuất khuôn mặt, đôi môi đỏ mọng miệt mài bú liếm con cặc anh, trông cô không khác gì một con đĩ nô lệ đang phục tùng chủ nhân.

"Này, sao dạo này bú liếm ghê thế, không để anh hiếp à?" Nam hỏi, giọng điệu vẫn trầm thấp, đầy chất trêu đùa, nhưng ánh mắt anh đã bắt đầu nóng rực.

Phương ngẩng đầu lên, con cặc Nam vẫn còn dính chút nước bọt trên đầu khấc. "Anh hiếp em mãi chán rồi! Giờ em muốn tự mình phục vụ anh! Em muốn anh phải sướng... sướng đến mức phát điên vì em! Để anh biết em thèm anh đến mức nào!" Cô nói, giọng điệu vừa thách thức vừa mời gọi, ánh mắt đầy khiêu khích, như muốn thiêu đốt Nam bằng dục vọng của chính cô.

Nam cười gằn, bàn tay mạnh mẽ túm lấy tóc Phương, kéo đầu cô ngửa ra một chút. "Được thôi, con đĩ. Để anh xem cái miệng dâm đãng của em có thể làm được gì." Rồi cứ thế, không một lời báo trước, anh đẩy con cặc đang cương cứng, sưng to của mình vào cái miệng dâm dục nhoe nhoét nước bọt đó.

“Trời ơi, nó đây rồi! Con quái vật của anh!” Phương cảm nhận đầu khấc sần sùi, nóng bỏng của Nam đâm thẳng vào khoang miệng cô, xuyên qua môi, qua lưỡi, rồi tiến sâu vào cổ họng. Một cảm giác căng tức, khó chịu nhưng lại đầy kích thích. Cô ư ư một tiếng, cố gắng hít thở, nhưng con cặc Nam quá lớn, lấp đầy mọi ngóc ngách. Tiếng "chóp chép" ướt át vang lên đều đặn, hòa cùng giọng "ư ư" nghẹn ngào của Phương. Nam thúc mạnh hơn, từng nhịp, từng nhịp, đẩy con cặc chạm tới tận cổ họng cô. Cô cảm thấy cơ thể giật nhẹ theo từng cú thúc, nước mắt vô thức rịn ra nơi khóe mắt vì vừa căng tức vừa khoái cảm. Mùi đàn ông, mùi của anh ấy... nó tràn ngập trong miệng mình... nóng quá... sâu quá... mình muốn nôn mất... nhưng mình không thể ngừng lại được... sướng quá... anh ấy đang thao túng mình... Phương cố gắng hóp má, mút mạnh, để con cặc Nam có thể ra vào dễ dàng hơn, tận hưởng cảm giác bị nó lấp đầy.

Sau một lúc không chịu được, cô dẩy con cặc Nam ra khỏi miệng, ho sặc sụa, tiếng ho khan vọng khắp kho hàng. Nước miếng hòa lẫn chất nhờn của Nam rỏ từ miệng Phương, chảy xuống cằm, vương vãi trên nền gạch. "Khụ khụ... Cặc anh to quá... em bú không hết," cô thều thào, đôi mắt đỏ hoe, ánh nhìn vẫn đầy khao khát.

Nam không nói gì, chỉ cười lạnh. Anh kéo Phương lại một chồng hàng cao, nơi có những tấm bìa carton lớn. Anh đẩy cô ngồi xuống, nhưng lần này, anh để Phương tự bú cặc Nam. Không cần lời nhắc nhở, Phương lại quỳ xuống, say mê ngậm lấy con cặc anh. Cô bú, liếm, mút một cách cuồng nhiệt, môi cô ôm chặt lấy thân cặc, lưỡi cô xoáy đều quanh đầu khấc, tạo ra những âm thanh "chùn chụt" ướt át. Cặp vú căng tròn của Phương nảy tưng tưng theo mỗi nhịp cô nhấp đầu lên xuống, chúng cọ vào bắp đùi Nam, tạo nên những ma sát đầy kích thích.

Quản lý thường ngày nghiêm nghị, kiêu kỳ là thế, giờ đây không khác gì một con đĩ thèm đụ, quần áo xộc xệch, chiếc áo sơ mi bung cúc, áo lót ren xô lệch, chiếc váy đen kéo lên tận eo, lộ ra bờ mông trắng mịn. Quần lót trắng của cô ướt sũng nước lồn, bám dính vào khe lồn, nhìn thấy rõ sự ẩm ướt, dâm đãng. Miệng cô rên rỉ không ngớt, những tiếng "ưm... ah... sướng quá..." hòa cùng tiếng bú mút.

Phương bú mệt quá, cô nằm ngả ra tấm bìa carton sờn cũ, hai tay chống xuống sàn, thở dốc. Chưa để Phương đợi lâu, Nam đã vục mặt xuống phía dưới cô. Anh kéo váy cô lên cao, để lộ hoàn toàn quần lót trắng ướt sũng, bám vào khe lồn, nhìn thấy rõ những lọn lông tơ màu nâu sẫm và làn môi âm vật hồng hào, ẩm ướt, sưng nhẹ. Lâu lắm rồi Nam mới lại hít hà cái mùi này – mùi lồn của Phương, một sự kết hợp của mùi nước hoa còn sót lại, mùi mồ hôi đặc trưng, và mùi dâm khí nồng nặc, tanh nồng nhưng lại cực kỳ kích thích, khiến Nam chỉ muốn vùi mặt vào đó mà hít lấy hít để, nuốt chửng nó. Đó là cái mùi mà bao nhiêu thằng đàn ông ham muốn, cái mùi mà chỉ nghĩ tới thôi cũng đủ làm ứa nước miếng, khiến con cặc giật giật muốn đâm vào. Nam vạch quần lót sang một bên, để lộ hoàn toàn khe lồn đang rỉ nước, hồng hào và căng mọng, như một đóa hoa đang hé nở, mời gọi. Rồi cứ thế, anh lè lưỡi liếm dọc theo mép lồn, nước lồn ngọt ngào quá, anh mút chùn chụt, dùng lưỡi tách hẳn mép lồn ra rồi khám phá sâu bên trong, đầu lưỡi anh xoáy sâu vào hột le Phương, sau đó lại liếm dọc xuống khe lồn, lên xuống, lên xuống. Phương quằn quại, rên rỉ không ngừng, lưỡi Nam di chuyển tới đâu, người Phương như có luồng điện chạy qua tới đó, toàn thân cô giật nhẹ từng cơn. Phương cố gắng kìm tiếng rên, nhưng cơ thể cô cứ giật nhẹ, không kiểm soát được.

"Anh Nam... ah... sướng quá anh ơi... anh bú em sướng quá... ư ư..."

Nam đưa ngón tay vào lồn Phương, một ngón, rồi hai ngón, vừa móc vừa liếm, day mạnh vào hột le đang cương cứng. Phương giật người mấy cái liên tiếp, tiếng rên vỡ òa, rồi nước dâm thủy bắn thành tia, phun tung tóe, ướt cả người Nam, bắn cả lên mặt và tóc anh.

"Con đĩ này nay sướng tới vậy à, ướt hết người anh rồi," Nam thì thầm, giọng khàn đặc, đầy vẻ đắc thắng.
Hóng cảnh Linh ú oà Nam với Phương :))
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 187 Làm lành

Chuyện của Linh trong đầu Nam giờ đây cũng không còn quan trọng nữa trước cơ thể dâm đãng này của Phương. Mùi lồn Phương, những dòng dâm thủy vừa phun ra, và tiếng rên rỉ đầy khoái cảm của cô đã chiếm trọn tâm trí anh. Phương vẫn đang đê mê, mắt lim dim sung sướng, bờ môi hé mở, thở dốc. Nam đã kề con cặc đang cương cứng, sưng to của mình ngay mép lồn Phương, cọ xát nhẹ nhàng, như để trêu ngươi cô, để cô van xin anh, đúng như Nam đoán. Phương uốn éo người, toàn thân nóng ran, run rẩy. Cô cố gắng lấy tay đẩy cặc Nam vào lồn, nhưng anh vẫn giữ vững.

"Anh Nam, cho em đi... sao em chịu được... anh cho em đi mà!" Phương van nài, giọng đứt quãng, đầy cầu xin, mông cô không ngừng nhấp nhô, cọ vào con cặc Nam. "Nó cứng quá... nó đang chạm vào lồn em rồi... cho em đi mà anh..."

Nam cười khẩy, giọng trầm thấp, đầy quyền lực. "Muốn à? Muốn anh đụ nát cái lồn dâm đãng của em không?"

"Muốn... muốn lắm... Anh làm đi mà... Em muốn anh..!"

Rồi anh cũng không chần chừ thêm nữa. Con cặc Nam, nóng rực đâm thẳng vào lồn cô Phương còn ướt át kia.

Phương cảm nhận đầu khấc của Nam đâm thẳng vào lồn mình, xuyên qua cánh môi âm vật sưng đỏ, nóng rực, rồi sâu hun hút vào bên trong, lấp đầy mọi ngóc ngách. Một cảm giác căng tức đến tột độ, nhưng lại sướng đến tê dại, một cơn sóng điện chạy dọc từ lồn lên đến tận não, khiến cô rùng mình. Lồn mình như bị kéo căng ra hết cỡ, nhưng lại khít chặt đến khó tin, như muốn nuốt trọn lấy con quái vật đó. Cô rên lên một tiếng dài, đau đớn xen lẫn khoái cảm, đôi mắt lim dim nhắm nghiền lại. Anh ấy đã vào rồi... anh ấy đã vào trong mình rồi!

Nam không để cô kịp thích nghi, anh bắt đầu nắc liên hồi, từng cú đẩy mạnh bạo, dồn dập, khiến Phương rên rỉ không ngừng, tiếng rên vỡ òa, vang vọng khắp kho hàng. "Phạch phạch... phạch phạch..." tiếng da thịt va chạm ướt át, hòa cùng tiếng thở dốc của cả hai.

Ngực Phương nhấp nhô theo nhịp lắc lư của cơ thể. Nam đưa tay kéo hẳn áo Phương xuống, để lộ hoàn toàn cặp vú căng tròn, trắng hồng, núm vú đã cương cứng, đỏ ửng. Rồi cứ thế, hai tay anh bóp nắn thỏa thích, mân mê, xoa nắn cặp đào tiên mềm mại của cô. Ngực Phương mềm mại, đầy đặn, càng bóp, Phương càng rên lên, tiếng rên càng cao, càng dâm đãng. "A... a... sướng quá... anh Nam... anh bóp đi... bóp mạnh nữa đi mà... Ưm..."

"Anh Nam, cứ thế này sao em chịu nổi, em muốn anh đâm em từ sau nữa, đi anh!" Phương van nài, giọng nói run rẩy, đầy khát khao, cái lồn cô vẫn đang co bóp dữ dội quanh con cặc Nam.

Nam cười gằn, giọng trầm thấp. "Muốn đụ từ sau à? Con đĩ này dâm đãng thật." Anh không nói thêm, chỉ mạnh mẽ quay hẳn người Phương lại, đẩy cô áp sát vào thùng hàng lạnh lẽo. "Muốn anh đụ từ sau à? Đây, anh chiều em!"

Nam kê con cặc đang nóng bỏng vào lồn Phương từ phía sau. Một cú thúc mạnh bạo, dứt khoát, con cặc anh lùa sâu vào bên trong, lấp đầy cô. "Phập!" một tiếng vang lên ướt át. Anh bắt đầu thúc những cú mạnh bạo, dồn dập, không chút thương tiếc. Hai tay Nam bóp mạnh vú Phương, xoa nắn núm vú cô. Mồ hôi lấm tấm trên lưng Phương, chảy thành từng dòng nhỏ xuống vòng eo cong gợi cảm của cô, càng làm Nam kích thích hơn, khiến anh muốn thúc mạnh hơn nữa.

Phương, dù bị đâm mạnh, vẫn rên rỉ không ngừng, tiếng rên vỡ òa hòa cùng tiếng "bạch bạch" ướt át của da thịt va chạm. "Anh mạnh quá... em không chịu nổi.. anh ơi... nó sâu quá..."

"Không chịu nổi mà vẫn co bóp lồn thế à? Cái lồn của em đang nuốt chặt cặc anh đấy, con đĩ," Nam thì thầm vào tai cô, giọng đầy quyền lực và chế giễu. "Hay là em thích thế? Thích bị anh đụ mạnh đến mức không chịu nổi đúng không?"

"em... em thích... anh mạnh nữa đi... anh cứ đụ mạnh đi... Em sướng... sướng lắm..." Phương đáp, giọng đứt quãng, vừa đau đớn vừa khoái lạc. Lồn cô, dù căng tức, vẫn siết chặt lấy con cặc Nam, không ngừng co bóp, như muốn giữ chặt lấy anh, không cho anh thoát ra. Cô ưỡn mông, đẩy ngược lại từng cú thúc của anh, khao khát được anh đâm sâu hơn, mạnh hơn.

Nam biết Phương đã hoàn toàn khuất phục dưới dục vọng của anh. Anh dập nhanh hơn, mạnh hơn. Tiếng "phạch phạch" vang lên càng lúc càng dồn dập, hòa cùng tiếng rên dâm đãng không kiểm soát của Phương. Lồn cô rỉ ra từng dòng dâm thủy, làm ướt đẫm cả đùi và bắp chân. Nam cúi xuống, hôn lên gáy cô, liếm mồ hôi trên lưng, vị mặn ngọt đê mê, rồi trượt xuống cắn nhẹ vào vai cô, khiến Phương rùng mình.

Nam vẫn không dừng lại, anh thúc thêm vài cú thật mạnh, đúng vào điểm G của Phương. Cô giật bắn người, tiếng rên vỡ òa thành một tiếng thét dài đầy khoái cảm. Nước dâm thủy từ lồn cô bắn ra. Phương lên đỉnh, cơ thể cô co giật liên hồi, mềm nhũn, toàn thân run rẩy.

Nam cảm nhận lồn cô siết chặt lấy con cặc anh, như một cái kìm nóng bỏng. Anh cũng không kìm được nữa. "Anh... ra đây... Con đĩ..." Nam gầm gừ, thúc thêm vài cú cuối cùng, rồi rút con cặc nóng bỏng ra khỏi lồn Phương. Dòng tinh trắng đục, nóng hổi, bắn thẳng lên cặp mông căng tròn của cô, chảy dài xuống khe mông, rồi vương vãi xuống tấm bìa carton. Phương vẫn nằm đó, thở dốc, lồn cô giật giật từng cơn, dâm thủy hòa lẫn tinh trùng tràn ra, chảy xuống đùi. Cô nhục nhã, ghê tởm bản thân, nhưng lại không thể phủ nhận khoái cảm tột độ vừa trải qua.

"Ưm... anh Nam... em... em muốn nữa..." Phương thều thào, giọng nói yếu ớt, nhưng ánh mắt cô vẫn đầy khao khát, nhìn Nam đầy mê dại. "Em muốn... anh xuất tinh vào miệng em... Em muốn nuốt hết tinh anh..."

Nam nhìn Phương, một nụ cười đắc thắng nở trên môi. Ánh mắt anh tràn đầy sự thỏa mãn và quyền lực. Nó đây rồi, con đĩ này đã nghiện rồi, anh thầm nghĩ. Nó đã hoàn toàn bị mình khuất phục.

"Muốn xuất tinh vào miệng à?" Nam hỏi, giọng điệu đầy khiêu khích, "Cái miệng dâm đãng của em có nuốt nổi không?"

"Nuốt nổi... Em nuốt hết mà anh... Anh cứ cho em đi!" Phương van nài, cô chống tay, cố gắng ngồi dậy, quỳ phục trước Nam, ánh mắt không ngừng dán vào con cặc anh, khao khát được nếm thử. "Em muốn... muốn tinh anh... em muốn anh bắn vào miệng em..."

Nam cười khẩy, bước lại gần Phương, đưa con cặc đang còn dính dịch và tinh trùng của mình lại gần miệng cô. Anh không đẩy mạnh, mà chỉ để đầu khấc chạm nhẹ vào môi cô, trêu ngươi. "Thế nào? Muốn lắm à?"

Phương không chần chừ, cô hé môi, chủ động ngậm lấy đầu khấc nóng hổi của Nam. Lưỡi cô liếm nhẹ, rồi mút mạnh. Vị của nó... vừa tanh, vừa nồng, vừa ấm nóng... nó đang kích thích Phương điên cuồng! lưỡi cô xoáy đều quanh nó, liếm láp, hút mạnh. Cô mút sâu hơn, dùng môi ôm trọn lấy thân cặc, cố gắng nuốt trọn nó vào khoang miệng mình, tạo ra những tiếng "chóp chép" ướt át.

Mình đang làm gì thế này? Mình là một quản lý, một người phụ nữ có địa vị... vậy mà mình lại quỳ xuống, bú cặc một thằng shipper... và còn muốn nuốt tinh của hắn ta nữa... Phương nghĩ, một tia lý trí cuối cùng lóe lên trong đầu, nhưng nó nhanh chóng bị khoái cảm và dục vọng nhấn chìm. Nhưng mà... sướng quá... cái miệng mình... nó tự động mút lấy nó... mình không thể dừng lại được... mình muốn tất cả... muốn tất cả của anh ấy!

Nam nhìn Phương, cảm nhận cơ thể cô đang run rẩy, đôi mắt cô lim dim, biểu cảm trên mặt cô vừa đau khổ vừa đê mê. Anh biết cô đang đấu tranh, nhưng dục vọng đã thắng thế. Anh không chần chừ thêm nữa, thúc hông mạnh, và rồi, dòng tinh nóng hổi, trắng đục, phun trào ra, bắn thẳng vào khoang miệng Phương, tràn ngập, lấp đầy.

Nóng quá! Nó đây rồi! Tinh của anh ấy! Phương cảm nhận vị mặn, nồng, ấm nóng của tinh Nam tràn ngập trong miệng. Cô vô thức nuốt xuống, cổ họng cô giật giật. Một giọt tinh trào ra khóe môi, vương trên cằm, lấp lánh dưới ánh đèn mờ ảo của kho. Cô nhục nhã, nhưng một sự thỏa mãn tột độ cũng dâng trào. Mình đã nuốt nó... mình đã nuốt tinh của anh ấy... mình thật sự là con đĩ .

Nam rút con cặc ra khỏi miệng Phương, nhìn vẻ mặt cô, vừa nhoe nhoét tinh dịch, vừa thở dốc, đôi mắt vẫn đắm đuối nhìn anh. “Em cứ tận hưởng đi, đến khi nào gặp thằng nào khác làm em sướng hơn”

Nam cứ để Phương ngồi đó mà tận hưởng dư vị còn sót lại, đôi mắt cô vẫn mê dại, cơ thể mềm nhũn trên tấm bìa carton sờn cũ. Nam không nói thêm lời nào. Anh lẳng lặng thu dọn đồ đạc, rồi bước ra ngoài, leo lên con xe cũ kỹ của mình mà chạy về nhà. Đối với anh, Phương chỉ như một con đàn bà dâm đãng, một con mồi đã bị anh khuất phục. Cô ta tìm đến anh cũng chỉ vì thỏa mãn những nhu cầu nhục dục của bản thân, những khám phá mới lạ mà thôi. Nên anh chẳng cần quan tâm nhiều. Nếu có kẻ nào say đắm, mơ tưởng Phương, thì chắc chỉ có thằng Tuấn, cái thằng nhút nhát đó.

Nam tặc lưỡi, khẽ rít một hơi thuốc cuối cùng. Màn đêm buông xuống, gió thổi lành lạnh. Anh tăng ga, chiếc xe lao vun vút trên con đường vắng.

Tới đầu ngõ, ánh đèn đường vàng vọt hắt hiu chiếu lên một bóng dáng quen thuộc, nhỏ bé đang ngồi co ro trước cửa nhà anh. Là Linh. Cô ngồi đó, bó gối, đôi vai nhỏ nhắn có vẻ hơi run run vì lạnh, mái tóc đen dài xõa xuống che khuất một phần khuôn mặt thanh tú. Chiếc áo sơ mi trắng mỏng tanh ôm sát lấy từng đường cong mềm mại của cô, còn chiếc váy ngắn cũn cỡn khoe trọn cặp đùi thon dài trắng mịn dưới ánh đèn, dù hơi lạnh nhưng vẫn toát lên vẻ quyến rũ chết người. Vừa thấy Nam, cô khẽ giật mình, đôi mắt to tròn long lanh nhìn anh, có vẻ bẽn lẽn.

Nam chống chân, nhìn Linh, lòng dấy lên một chút ngạc nhiên. “Em ngồi đây làm gì vậy, Linh? Đợi anh có chuyện gì à?” Giọng anh trầm khàn, mang chút lạnh lùng thường thấy.

Linh khẽ gật đầu, giọng cô nhỏ. “À thì, em có chuyện muốn gặp anh.”

Nam thấy vẻ mặt của Linh, cô cúi gằm xuống, đôi tay nắm chặt lấy đầu gối, không dám nhìn thẳng vào anh. Anh chẳng biết Linh muốn nói gì, nhưng trong đầu anh bỗng hiện lên đủ loại viễn cảnh.

Bỗng Linh đứng bật dậy, không chút báo trước, lao vào ôm chầm lấy anh. Cô siết chặt lấy vòng eo Nam, áp mặt vào lồng ngực rắn chắc của anh. Một lúc sau, Nam chỉ nghe thấy một giọng nói thủ thỉ, xen lẫn tiếng nấc nghẹn ngào, như một sợi tơ mong manh vương vào lòng anh: “Em… Em xin lỗi anh…”

wFeIIKDB.jpeg


Tim Nam khẽ nhói lên một nhịp lạ lùng. Anh nhỏ giọng, cố giữ vẻ bình tĩnh: “Xin lỗi gì em? Em có lỗi gì à?”

Linh vẫn áp mặt vào ngực Nam, cảm nhận được hơi ấm quen thuộc từ cơ thể anh, mùi hương nam tính đặc trưng của Nam hòa lẫn với mùi mồ hôi, tất cả khiến cô muốn chìm đắm. Nhưng rồi, một thoáng, Nam khẽ nhíu mày. Anh vẫn cảm nhận được mùi nước hoa thoang thoảng của Phương vương vấn trên áo mình, mùi dâm khí nóng bỏng của cô ta. Liệu Linh có ngửi thấy không? Nước mắt Linh cứ thế tuôn rơi, không biết vì lý do gì, có lẽ vì sự hối hận tột cùng sau khi biết sự thật từ Thảo, có lẽ vì nỗi sợ hãi khi nhận ra mình đã vô tình làm tổn thương anh, hoặc cũng có thể vì niềm hạnh phúc tột độ khi được ở cạnh anh lúc này, được nép mình vào lòng anh sau bao ngày xa cách. Từng giọt nước mắt nóng hổi thấm đẫm chiếc áo thun Nam.

Nam khẽ động đậy. “Người anh hôi lắm, em còn dí mặt vào làm gì?” Anh định đẩy Linh ra vì sợ cô ngửi thấy mùi của Phương còn vương vấn đâu đây, nhưng khi nhìn thấy cô sụt sùi, đôi mi cô run rẩy, gương mặt đỏ hoe vì khóc, mọi sự cứng rắn trong Nam bỗng chốc mềm nhũn. Dù anh có sắt đá đến đâu, dù anh đã từng thề sẽ không bao giờ để tình yêu làm mình yếu mềm nữa, nhưng khi thấy một người con gái khóc, đặc biệt là Linh, cái vẻ trong trẻo, mong manh của cô lại khiến anh không thể thờ ơ.

“Sao em khóc vậy?” Nam hỏi, giọng anh dịu lại, đưa tay khẽ chạm vào vai Linh, nhẹ nhàng vỗ về.

Linh vẫn sụt sùi, tiếng nấc khe khẽ. “Em không biết.”

Nam thở dài, khẽ cười gượng. “Không biết vậy sao xin lỗi gì, còn khóc nữa, ai mà dỗ được em đây. Người ta nhìn tưởng anh bắt nạt em?”

Linh như xấu hổ, cô khẽ đấm nhẹ vào ngực Nam, giọng nói nức nở nhưng đầy ấm ức: “Tại anh hết đó! Sao lúc nào anh cũng âm thầm bảo vệ em, lúc nào cũng xuất hiện kịp thời, giúp đỡ em vậy hả? Còn em thì chẳng làm được gì, còn hay hờn dỗi, giận anh vô cớ.” Linh ngước nhìn Nam tiếp tục trách móc: “Lại còn cái giọng trầm khàn vẻ không quan tâm đó nữa, nó cứ ám ảnh trong đầu em đây!”

Nam thoáng nghĩ, có lẽ Thảo đã kể hết mọi chuyện, và đã tác động rất lớn đến tâm lý của Linh, làm cô bé phải suy nghĩ nhiều đến vậy. “Ghê gớm thật,” anh thầm nhủ. Anh giả bộ thờ ơ, giọng vẫn trầm đều, như muốn trêu chọc. “Do em không để ý chứ, anh là vô tình đúng lúc thôi.”

Linh không nói gì, cô chỉ lao vào ôm Nam chặt hơn. Ngực cô ép sát vào ngực anh, mềm mại và ấm áp. Hương thơm thanh khiết từ cơ thể cô hòa lẫn với mùi nước hoa quen thuộc, quấn lấy khứu giác Nam, khiến anh thấy ngây ngất, đầu óc anh như quay cuồng. Linh cũng vậy, cô tham lam áp mặt hít lấy mùi cơ thể Nam, mùi mồ hôi nam tính hòa lẫn với mùi thuốc lá thoang thoảng. Đã lâu rồi Linh không được gần Nam như vậy, sau khi nhiều chuyện đã xảy ra, cô nhớ cái cảm giác được vùi mặt vào ngực anh.

Nam nhìn chiếc váy ngắn của Linh, ôm sát lấy cặp mông tròn, căng mẩy, và chiếc áo sơ mi mỏng tanh hờ hững khoe ra những đường cong quyến rũ, đặc biệt là khe ngực lấp ló sau cổ áo. “Ủa. Rồi mặc như thế này ngồi đây không sợ ai làm chuyện gì à?” anh chọc, giọng trêu đùa, nhưng ánh nhìn anh vẫn dán chặt vào những điểm gợi cảm trên cơ thể cô, một tia lửa thoáng qua trong đôi mắt lạnh lùng.

Linh đỏ mặt, tay cô đấm nhẹ vào vai Nam. “Thôi, ngại chết đi được! Tại anh hết!”

“Anh có lỗi gì? Em bắt chước giống Phương chứ gì?” Nam lại trêu, nhớ đến Phương với những bộ đồ sexy và cách ăn mặc khiêu khích, cùng với sự chủ động khiêu gợi của cô ta.

Linh giậm chân. “Tại anh! Tại anh! Anh đền đi! Anh phải đi ăn với em!”

Nam tặc lưỡi, khẽ cười. “Thôi được rồi, có ăn là được. Nãy giờ đói bụng lắm rồi.”

Linh tươi cười rạng rỡ, đôi mắt long lanh. Nam chẳng biết Linh đang nghĩ gì, cô lúc thì lạnh lùng, xa cách, lúc lại chủ động đến bất ngờ, dám lao vào ôm và xin lỗi anh, lúc lại như một đứa con nít đáng yêu, giận dỗi và làm nũng. Nhưng có lẽ, chính những điều đó lại làm Linh trở nên đặc biệt hơn trong mắt Nam, một sự phức tạp đầy mê hoặc, một sự đối lập hoàn toàn với những "con mồi" khác.

“Đi ăn bò lá lốt nha anh, lâu lắm rồi em chưa ăn!” Linh nói, giọng cô ngọt ngào như làm nũng.

Nam nhếch môi cười, cái giọng trầm khàn thường ngày giờ thêm chút duyên dáng, ẩn chứa sự cưng chiều. “Được thôi, bò lá lốt cho em. Chiều em tới bến luôn!”

Nam chỉ tay vào yên sau chiếc xe máy cũ kỹ của mình. “Không chê nghèo, lên xe anh đèo!” anh nói, giọng trêu chọc.
 

Thichvuto1049

Yếu sinh lý
Lứa nhân vật này có vẻ đã đi vào ổn định, khả năng cần xuất hiện thêm các yếu tố mới để tăng tính gay cấn, chinh phục.
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 188 Bóng hình

Linh nhanh chóng vén váy, để lộ một phần cặp đùi thon dài trắng muốt, rồi nhẹ nhàng ngồi lên yên xe, tư thế đã quá quen thuộc, gần gũi. Hai tay cô vòng qua ôm Nam chặt cứng, siết chặt vòng eo anh như thể sợ anh tan biến vào không khí, sợ mất anh vậy. Chiếc xe cọc cạch của Nam phóng đi trong đêm, ánh đèn đường lướt qua nhanh như chớp, đường phố nhòe đi trong mắt Linh. Cô chẳng biết tương lai sẽ ra sao, liệu những biến cố phía trước có làm cô gục ngã không, nhưng cái cảm giác này, cái cảm giác được ở bên Nam, được nghe tiếng Nam trầm khàn quen thuộc văng vẳng bên tai, được hít hà mùi hương nam tính đặc trưng của anh hòa lẫn mùi thuốc lá thoang thoảng, và được tựa vào bờ vai rắn rỏi, vững chắc này… cô biết, cảm giác bình yên và an toàn này có lẽ chỉ có một, và cô muốn giữ nó thật lâu, thật sâu trong trái tim mình, như một viên ngọc quý.

Cả hai tới quán bò lá lốt quen thuộc. Mùi thịt nướng thơm lừng, mùi rau thơm đặc trưng quyện vào không khí, khiến bụng Linh reo lên. Cô cắn một miếng bò lá lốt, vị ngon lan tỏa trong khoang miệng. Linh bật cười khúc khích, đôi má phúng phính khẽ ửng hồng vì thích thú. “Anh Nam, anh có tin vào duyên số không?”

Nam ngừng nhai, ngập ngừng một lát. Ánh mắt anh nhìn xa xăm ra ngoài đường. “Duyên số ư? Anh… anh không biết nữa. Có lẽ, duyên số nó cũng chỉ là một thứ để người ta tự an ủi khi mọi thứ không như ý muốn thôi. Chứ anh… anh không tin vào những thứ quá hoàn hảo đâu, em à.”

Linh chu môi, lắc đầu không chịu. “Không phải đâu. Em nghĩ duyên số có thật đó. Vô tình mình gặp được rồi yêu luôn thì sao?” Giọng cô có vẻ mơ mộng, pha chút lãng mạn.

Nam trầm ngâm. Trong đầu anh hiện lên hình ảnh Hương, mối tình đầu đầy trong sáng nhưng cũng đầy cay đắng. “Gặp rồi yêu luôn, nhanh quá thì chỉ có đắng cay thôi em à.” Giọng anh khẽ thì thầm, như đang nói với chính mình.

Linh im lặng. Cô cũng không hiểu được trong đầu Nam đang nghĩ gì. Cái vẻ mặt trầm tư, ánh mắt xa xăm đó của anh, khiến cô vừa tò mò vừa thấy khó hiểu.

Nam đưa mắt nhìn bâng quơ ngoài đường, cố gắng che giấu cảm xúc. Phía bên kia đường là một quán nhậu mới mở. Ánh đèn sáng loáng, bóng người nhộn nhịp ra vào. Những cô gái phục vụ chân dài trắng muốt, váy ngắn cũn cỡn đang đứng mời khách, cười nói rôm rả. Bỗng Nam giật mình. Anh thấy một bóng hình quen thuộc, dáng người thon thả, mái tóc dài óng ả buông lơi, chiếc áo sơ mi trắng đơn giản nhưng vẫn tôn lên vóc dáng mảnh mai, thanh thoát. Cô đang đứng tựa vào quầy tính tiền, ánh đèn hắt vào khiến một bên má cô ửng hồng. Nam cố mở to mắt nhìn rõ hơn, trái tim anh bỗng đập nhanh một nhịp lạ lùng. Có gì đó… quá quen thuộc.

Một bàn tay mềm mại khẽ huơ huơ trước mặt anh. Linh hỏi, giọng có vẻ hơi dỗi. “Này anh nhìn cái gì vậy? Nhìn gái đúng không?”

Nam giật mình quay lại, ánh mắt anh chạm vào đôi mắt to tròn của Linh đang nhìn chằm chằm anh. Anh giả bộ thờ ơ, khuôn mặt không chút biến sắc. “Nhìn gì đâu, nhìn người ta buôn bán thôi mà. Chứ ai như em, ăn không ngồi rồi.”

Nam không biết anh có nhìn nhầm không, nhưng dáng vẻ đó, cái cách cô ta đứng, cái thần thái thanh thoát đó… rất quen thuộc. Anh không nhìn nữa, bởi Linh đang nhìn chằm chằm anh rồi. Thôi, để sau vậy.

Sau bữa ăn, Nam chở cô về. Gió đêm mơn man thổi qua, mang theo cái lạnh se sắt của cuối thu. Nam quay lại nhìn Linh, cái nhìn lướt qua chiếc váy ngắn quá gối của cô, chất liệu vải mềm mại ôm sát lấy từng đường cong, và đôi chân thon dài, trắng muốt hiện rõ dưới ánh đèn đường vàng vọt.

“Em mặc thế không lạnh à?” Nam hỏi, giọng anh khẽ trầm xuống, mang chút quan tâm nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sự đánh giá.

Linh khẽ co chân lại một chút, tay cô theo phản xạ che đi cặp đùi, một cử chỉ e ấp nhưng không thể che giấu hết vẻ gợi cảm ngầm ẩn. “Dạ không sao, mà tự nhiên người đi đường cứ nhìn em, hơi ngại.”

Nam cười, giọng anh trêu chọc, mang chút cà lơi. “Không nhìn thì phí em ơi. Anh nhìn còn mê huống chi người ta.” Cặp mắt anh dán chặt vào những đường cong của cô, một ngọn lửa nhục dục khẽ bùng lên trong lòng anh, nhưng anh nhanh chóng dập tắt nó, giữ cho khuôn mặt không chút biến sắc.

Linh đỏ mặt, tay cô khẽ đấm nhẹ vào vai Nam, giọng hơi hờn dỗi. “Anh cứ trêu em hoài! Thì có gì đẹp khoe ra cũng được mà!” Cô nói, vẻ ương ngạnh đáng yêu.

“Ừ, khoe đi. Coi chừng người ta…” Nam bỏ lửng câu tiếp theo, ánh mắt anh thoáng chút thâm sâu. Anh chợt nhớ lại cái đêm anh đã hiếp Linh trong cửa hàng điện thoại, cái đêm mà bản tính săn mồi của anh trỗi dậy mãnh liệt, anh chỉ muốn thỏa mãn cái dục vọng trần trụi của thân xác mà thôi. Tuy nhiên, cái cảm giác dùng sức mạnh, cái cảm giác khiến người ta khuất phục dưới tay mình, lại càng làm Nam thích thú hơn bao giờ hết. Con cặc của anh bất giác cương cứng lên, nhức nhối dưới lớp quần jeans, như một lời nhắc nhở về bản năng đen tối trong anh. Anh khẽ động đậy, cố gắng che giấu sự thay đổi đó.

aMfRA.jpeg


Linh, vẫn ngây thơ, không hiểu được sự ẩn ý trong lời nói của Nam, nhưng cảm nhận được một luồng điện lạ lẫm chạy dọc sống lưng khi anh nói. “Người ta làm gì? Có anh ở đây ai dám làm gì em!” Giọng cô đầy tự tin, tin tưởng tuyệt đối vào anh.

Nam cười ha hả, một tràng cười vang vọng trong đêm. “Làm như anh là hộ thần của em không bằng.”

Rồi như nhớ ra chuyện gì, Linh ngập ngừng, giọng cô nhỏ xíu, đầy mong chờ. “Anh Nam, mai mốt rảnh anh đi Đà Lạt với em được không?”

Nam khẽ nhíu mày. “Đà Lạt?”

“Dạ, chỉ là em đi một mình hơi buồn, em muốn anh đi cùng cho yên tâm thôi.” Linh giải thích.

Nam trêu chọc, giọng có vẻ tính toán. “Thế thì anh là xe ôm à? Mắc lắm đấy. Anh tính tiền theo kilômét mà, mà sao em không đi xe khách cho nhanh? Xe khách vừa rẻ vừa an toàn hơn nhiều.”

Linh chu môi, đấm nhẹ vào lưng Nam. “Xe khách còn gì thú vị! Em muốn ngắm cảnh cơ! Tiền xe ôm bao nhiêu em cũng trả!”

Nam cười lớn, một tràng cười sảng khoái vang vọng trong đêm. Anh quay đầu lại “Không những tiền xe, nhỡ anh chở em thấy em ngon quá anh đi vào chỗ nào rồi giở trò thì sao? Mỡ dâng miệng mèo sao mà chê được?”

Linh đỏ mặt, đôi má phúng phính ửng hồng như trái đào chín. Nhưng cô không hề giận. Ngược lại, đôi môi căng mọng của cô khẽ hé mở, cặp mắt cô to tròn nhìn Nam đầy bối rối nhưng cũng đầy tò mò và thích thú. “Anh… anh nghĩ gì đâu không vậy… Nhưng mà… như thế cũng được…”

Nam bật cười“Gì! Bạo vậy cô! Thích bị giở trò à, hmmm.” Anh cố tình kéo dài tiếng “hmmm”, như đang đánh giá một con mồi, một vật phẩm quý giá vừa tự nguyện dâng mình. “Để anh suy nghĩ nhé.”

Linh vui vẻ tưng bừng, cô ôm Nam chặt hơn, áp mặt vào lưng anh, cảm nhận hơi ấm và sự rắn rỏi. “Đi cùng anh yên tâm mà! Em muốn đi lâu rồi mà không có ai đi cùng. Anh đi nha…” Lòng cô tưng bừng như pháo hoa, một niềm hạnh phúc e ấp đang trỗi dậy, cô tin rằng Nam sẽ đồng ý.

Tới đầu hẻm, Nam dừng xe. Linh xuống xe. Cô nhanh chóng áp một nụ hôn chớp nhoáng lên má anh trước khi chạy vụt vào trong hẻm, biến mất vào bóng tối, để lại Nam đứng đó một mình. Nụ hôn ngọt ngào như một viên kẹo đường, để lại một dư vị ngây ngất trên môi Nam, một sự thanh khiết mà anh ít khi cảm nhận được.

Nam nhìn bóng Linh đi khuất vào bóng tối, lòng anh chợt dấy lên một cảm giác khó tả. Cái cảm giác tình yêu, cái thứ cảm xúc ngọt ngào nhưng cũng đầy nguy hiểm mà anh tưởng chừng đã chôn vùi sâu thẳm, giờ đây lại trỗi dậy trong anh. Anh siết chặt tay lái, phải mất một lúc anh mới chạy xe đi, trong đầu vẫn vương vấn nụ hôn chớp nhoáng và xen lẫn với cái bóng hình quen thuộc mà anh mới nhìn thấy ở quán nhậu.

Ngày hôm sau, Linh cảm thấy yêu đời hơn bao giờ hết. Nụ hôn chớp nhoáng đêm qua, lời hứa hẹn về chuyến đi Đà Lạt, và cái cảm giác được Nam chở che, bảo vệ đã lấp đầy trái tim cô bằng những niềm vui giản dị. Cô lăng xăng như một chú cún nhỏ, hết chạy chỗ này đến chỗ khác trong cửa hàng, miệng không ngừng ngân nga những giai điệu vui tươi, đôi mắt long lanh hạnh phúc.

Chỉ có Nam là vẫn trầm ngâm. Bóng hình quen thuộc ở quán nhậu đối diện đêm qua vẫn luẩn quẩn trong đầu anh, một nỗi băn khoăn mơ hồ, một khả năng nhỏ nhoi nhưng đủ để anh không thể yên lòng. Có lẽ tối nay anh nên ghé qua đó để xác nhận một lần cho rõ, để dập tắt cái nghi ngờ khó chịu này, hoặc để đối mặt với sự thật mà anh không muốn tin. Anh cứ giữ khuôn mặt đăm chiêu suy nghĩ từ sáng giờ, ánh mắt xa xăm, thỉnh thoảng lại nhíu mày, đến mức Linh phải chú ý.

Bỗng, một cảm giác lạnh buốt áp vào má Nam, khiến anh giật mình tỉnh lại. Linh đang đứng cạnh anh, đôi môi căng mọng nở nụ cười tươi roi rói, trên tay là cốc cà phê sữa đá mát lạnh.

“Suy nghĩ gì mà bất động vậy anh? Sáng giờ cứ như người mất hồn ấy.” Linh hỏi, giọng cô trong trẻo, pha chút trêu chọc.

Nam khẽ cười gượng, anh cầm lấy cốc cà phê, hơi lạnh từ nó xua đi một phần sự u ám trong đầu anh. “Đâu có. Anh đang nghĩ hôm nay có nên nghỉ làm để chở em đi Đà Lạt không thôi mà.” Anh nói dối, cố gắng pha trò để che giấu suy nghĩ thật. “Mà sao tự nhiên sáng sớm đã cà phê rồi?”

“Thì anh cứ đăm chiêu vậy, em thấy lo. Uống cho tỉnh táo đi.” Linh nói, giọng có chút quan tâm. “Mà anh nói thật đó hả? Đi Đà Lạt thật hả anh?”

Nam nhìn vào đôi mắt đầy hy vọng của Linh, ánh mắt cô trong veo như không hề có chút vẩn đục. Một tiếng thở dài khẽ thoát ra từ lồng ngực anh. Chắc mình nhìn nhầm thôi, điều đó là không thể xảy ra được. Anh nhanh chóng pha trò với Linh, kéo cô vào những câu chuyện vui vẻ của cửa hàng, xua đi những suy nghĩ nặng nề trong đầu.

Chiều tối. Sau khi xong xuôi công việc, Nam đi thẳng về. Anh cố tình đi ngang con đường quán bò lá lốt, nơi đêm qua anh đã thấy bóng hình đó. Quán nhậu đã sáng đèn, những ánh sáng vàng cam hắt ra từ bên trong, bao trùm một không gian nhộn nhịp. Khách khứa tấp nập, tiếng cụng ly, tiếng cười nói ồn ào hòa lẫn với tiếng nhạc xập xình, tạo nên một bầu không khí đầy sôi động và có chút lả lơi. Mùi đồ nướng, mùi bia thoang thoảng trong gió đêm.

Nam cũng tấp xe vào lề, anh lựa một góc khuất, khó bị chú ý, rồi bước vào quán. Một cô nhân viên trẻ, váy ngắn cũn cỡn và áo sơ mi trắng bó sát, khoe trọn cặp đùi thon dài và vòng ngực căng tròn, đon đả tới đưa menu. Đồng phục của quán có vẻ rất "thoáng", nhằm khoe tối đa những đường cong quyến rũ của nhân viên.

Nam nhìn cô nhân viên, ánh mắt anh lướt qua thân hình gợi cảm của cô ta. “Sao quán này mới mở mà đông đến vậy?” Nam hỏi bâng quơ, cố ý thăm dò.

Cô nhân viên cười tươi rói, đôi má lúm đồng tiền hiện ra duyên dáng. “Dạ, quán em mới khai trương nên khách ghé ủng hộ nhiều ạ. Anh đi mấy người ạ?”

Nam chỉ đại vào menu, ngón tay anh lướt qua mấy món nướng, mắt vẫn không rời khỏi cô nhân viên. “Anh đi hai người mà anh chờ bạn anh. Em lên trước cho anh một hai món khai vị với bia Tiger trước đi.”

Cô nhân viên cười tươi rói, đôi mắt lấp lánh như muốn tán tỉnh. “Dạ anh chờ xíu.” Cô ta khẽ quẩy mông đi, chiếc váy ngắn cũn cỡn khẽ đung đưa, một dáng đi đầy gợi cảm. Nam nghe mấy bàn bên cạnh xì xào: “Nhân viên quán này ngon dữ ta, tao nhìn mà phát thèm tụi mày ơi!” “Đúng rồi, phục vụ mà nhìn cứ như mấy em PG ấy!” “Nghe nói còn có con bé xinh lắm, mà chưa thấy có ca của nó.”

Cô nhân viên không lâu sau đã mang lại một két bia Tiger mát lạnh cùng vài món khai vị. Trước khi đi, cô ta còn quay lại nháy mắt với Nam, có lẽ vì thấy Nam cao to đẹp trai, muốn gây ấn tượng. Nam không quan tâm lắm, mục đích của anh tới đây là xác nhận thôi, không phải để tán tỉnh. Nam tu một ngụm bia mát lạnh, vị đắng nhẹ của bia xoa dịu cổ họng. Anh ngồi đó, ánh mắt vẫn lướt qua đám đông, chờ đợi. Cái bóng hình đó liệu có thật sự xuất hiện lần nữa không? Hay chỉ là anh nhìn nhầm, là một ảo ảnh từ quá khứ?
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 189 Nhân viên phục vụ

Đồng hồ chỉ 9 giờ tối, Nam đã ngồi nhâm nhi hết chai bia thứ năm, nhưng vẫn không thấy bóng hình quen thuộc hôm qua. Anh tặc lưỡi, nghĩ bụng chắc mình đã nhìn nhầm, ánh mắt mệt mỏi lướt qua những dòng người tấp nập. Chuẩn bị đứng dậy tính tiền, Nam bỗng giật mình khi nghe tiếng ồn ào từ một bàn nhậu phía bên kia quán. Anh hướng mắt qua, và trái tim anh bỗng thắt lại.

Một cô gái, dáng người thanh mảnh, mái tóc dài óng ả đang cúi người rót bia, vẻ mặt lộ rõ sự khó chịu nhưng vẫn cố kìm nén. Đôi mắt to tròn của cô ánh lên vẻ cam chịu, cam chịu trước những lời trêu ghẹo thô tục và những cái chạm hờ hững từ đám đàn ông say xỉn. Cứ mỗi khi khách đưa tay chạm vào eo hay vỗ nhẹ vào mông, cô lại khẽ rụt người, nhưng rồi vẫn nở một nụ cười gượng gạo, cúi đầu nhận những tờ tiền boa sột soạt. Men say trong người Nam bỗng dưng biến đâu mất, như có một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt. Miệng anh khô khốc, một tiếng thì thầm đầy đau đớn và bất ngờ thoát ra: “Hương…”

Nam dụi mắt, nhìn thật kỹ, thật chậm. Từng đường nét trên khuôn mặt đó… đôi mắt to tròn… đôi má phúng phính… và ngay cả dáng hình thon thả đó… Đúng là Hương! Giống như vừa mới đây, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Hương thật ư? Không thể nào, Nam tự nhủ, trong đầu anh là một mớ hỗn độn. Với năng lực của Hương, với cái cách cô đã từng sống, với cái tương lai tươi sáng mà cô đã chọn bên Hoàng… làm sao cô có thể đi làm phục vụ ở một quán nhậu thế này, cam chịu những lời nói tục tĩu và cái nhìn dâm đãng của đám đàn ông? Đầu óc Nam mông lung, anh không tin người con gái trước mắt anh là Hương, người con gái đã từng là cả thế giới của anh.

Nam định bước tới gần hơn, bàn chân anh khẽ nhấc lên. Nhưng lý trí anh ngăn cản. Có lẽ mình nên từ xa quan sát. Anh không muốn lại một lần nữa lao vào mà nhận lấy sự thật phũ phàng, nhận lấy một cú sốc nữa. Nam ngồi lại ghế, anh giả bộ như tiếp tục nhâm nhi chai bia thứ sáu, chỉ có ánh mắt hướng về phía Hương, dõi theo từng cử chỉ, từng biểu cảm của cô.

Hương nổi bật hẳn trong đám nhân viên nữ ở quán. Không phải vì cô quá sexy hay táo bạo, mà là vì vẻ đẹp trong trẻo còn sót lại, một vẻ đẹp vẫn giữ được nét thanh thoát dù đang khoác lên mình chiếc áo sơ mi đơn giản và chiếc váy ngắn của nhân viên phục vụ. Đôi mắt to tròn, đôi má phúng phính vẫn vậy, và mỗi khi cô cười gượng gạo trước những lời trêu chọc, cái răng khểnh nhỏ xinh lại khẽ lộ ra, như một nét tô điểm thêm cho khuôn mặt đáng yêu. Chiếc váy ngắn không chỉ khoe đôi chân trắng sứ thẳng tắp, mà còn lấp ló một phần vòng ngực căng đầy mỗi khi cô cúi người rót bia, đường eo thon gọn ẩn hiện dưới lớp áo sơ mi ôm sát.

“Này. Con bé đó kìa.” Nam nghe tiếng bàn bên đang nói chuyện rôm rả, ánh mắt họ hau háu dán chặt vào Hương. “Đúng con bé mà tao nói đó!” Một thằng đàn ông bụng phệ nói, giọng lè nhè. “Đúng gu tao luôn, nhìn là muốn nhào vô chén ngay.” “Không biết dụ được ẻm không, hay để tao thử trước?” Tiếng cười phớ lớ, tiếng trêu chọc dâm đãng vang lên, làm Nam hơi cảm giác khó chịu. Một ngọn lửa giận dữ khẽ nhen nhóm trong lòng anh, nhưng anh nhanh chóng dập tắt nó.

Trong đầu anh bây giờ là một câu hỏi lớn: Tại sao? Tại sao Hương lại ở đây? Chuyện gì đã xảy ra?

Đám nhậu bên kia vẫn ồn ào, tiếng cụng ly, tiếng hò hét át cả tiếng nhạc xập xình. Nam không thể cứ thế bước qua rồi kéo cô ra hỏi chuyện. Dù sao trước đó Nam cũng đã chọn cách buông bỏ hết, cắt đứt mọi thứ với Hương. Với Hương bây giờ, anh và cô cũng chỉ là người xa lạ thôi. Nghĩ vậy, Nam thở dài. Anh đứng dậy, thanh toán tiền, rồi bước ra về. Anh lướt qua đám đông ồn ào, những ánh mắt dâm đãng vẫn dán vào Hương, chỉ mình anh lặng lẽ, hòa vào bóng tối của màn đêm.

vn-11134207-7r98o-lulxoruonw2t92


Hương bất giác nhìn về hướng Nam vừa qua. Có vẻ như cô vừa cảm nhận được một ánh nhìn, một bóng dáng quen thuộc. Dáng lưng cao lớn, vai rộng đang khuất dần phía xa xa. Một cảm giác lạ lẫm, bồn chồn chợt dấy lên trong cô. Bỗng tiếng khách gọi làm cô giật mình. “Em ơi, thêm chai nữa!” Hương vội vàng quay lại công việc rót bia, phục vụ, gạt đi cái cảm giác mơ hồ vừa thoáng qua.

Nam mơ hồ phóng xe trong màn đêm, những ánh đèn đường trở nên nhòe nhoẹt, hòa vào một dải màu bất tận. Anh cứ thế chạy, chạy thật xa, như muốn thoát khỏi cái thực tại đang xô đổ mọi niềm tin. Cuối cùng, anh dừng xe phía bờ sông, nơi gió lồng lộng thổi qua, mang theo hơi nước mát lạnh. Nơi này… nơi này anh và Hương từng đến hẹn hò biết bao lần. Có những lúc cãi vã, giận hờn vu vơ, rồi lại làm lành bằng những nụ hôn ngọt ngào dưới ánh trăng. Có những lúc chỉ đơn giản là ngồi cạnh nhau, không nói một lời, cảm nhận sự bình yên và hạnh phúc.

“Hương… sao em lại xuất hiện vào lúc này, và chuyện gì đã xảy ra vậy?” Câu hỏi đó, từ lúc anh nhìn thấy cô đến tận bây giờ, vẫn thường trực trong tâm trí anh, như một con dao cứa vào vết thương lòng. Thằng Hoàng đã làm gì em? Hay em… em đã tự chọn con đường này?

Dù trong lòng đã tự nhủ phải sắt đá, phải vô cảm trước mọi thứ liên quan đến tình yêu, nhưng mối tình đầu, có lẽ vẫn đọng lại trong tim Nam nhiều hơn anh tưởng. Anh hạnh phúc nhất cũng vì nó, vì những năm tháng thanh xuân trong sáng. Và đau khổ nhất cũng vì nó, vì sự phản bội đã dìm anh xuống tận cùng. Nam ngồi đó đến khuya, châm hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, nhìn dòng sông lấp lánh ánh đèn, nhìn những cặp đôi đang hẹn hò… lòng anh nặng trĩu. Mãi đến khi trời bắt đầu trở lạnh, anh mới chạy xe về.

Một buổi sáng nắng ấm, nhưng không khí ở cửa hàng điện thoại vẫn tất bật bận rộn như thường lệ. Tiếng điện thoại reo, tiếng khách hàng hỏi mua, tiếng nhân viên tư vấn… Chỉ có Nam vẫn đăm chiêu suy nghĩ, đôi mắt anh ẩn chứa một nỗi niềm khó tả, không còn vẻ lạnh lùng, bất cần như mọi khi.

Linh thấy anh, cô tươi cười chạy tới, đôi má phúng phính ửng hồng. “Tối nay anh rảnh không, đi uống cà phê với em nha!” Giọng cô trong trẻo, đầy vẻ mong chờ.

Nam giật mình, khẽ cười gượng gạo. Ánh mắt anh thoáng chút bối rối, nhưng rồi nhanh chóng trở lại vẻ bình thường. “Tối nay anh bận mất rồi, Linh. Để hôm khác nhé.”

Linh nhận ra Nam có vẻ khác ngày thường, cái vẻ lơ đãng, xa xăm đó. Cô bé có vẻ hơi buồn, nhưng vẫn gật đầu. “Dạ, vậy hôm khác vậy. Anh làm việc đi nhé.” Linh quay người, bước về phía quầy hàng, lòng nặng trĩu.

Dù cố tỏ ra không quan tâm, dù trong lòng vẫn tự nhủ Hương giờ đây chỉ là người xa lạ, nhưng có lẽ tối nay Nam sẽ lại tới quán nhậu đó. Anh cần phải biết. Cần phải biết chuyện gì đã xảy ra.

Chiều, Nam xin về sớm hơn thường lệ. Dáng vẻ vội vàng, hấp tấp của anh làm Linh hơi lo lắng. “Có chuyện gì mà anh Nam gấp vậy? Hay chuyện gia đình gì?” Cô thầm nghĩ, lòng bồn chồn. Vì đang trong ca làm nên Linh chưa thể liên lạc với anh ngay được.

Nam tới quán nhậu, anh vẫn chọn cái chỗ ngồi quen thuộc hôm qua, khuất góc, dễ dàng quan sát mọi thứ mà không bị chú ý. Cô gái phục vụ hôm qua thấy anh lại tươi cười nháy mắt, dáng vẻ lả lơi. “Anh trai lại tới à? Sao hôm qua anh ngồi một mình buồn vậy?”

Nam trả lời bâng quơ, không muốn nói nhiều. “Ừ, anh qua uống chút bia giải sầu.” Cô nhân viên nhanh nhẹn khui bia cho Nam, đặt xuống bàn một cách điệu đà.

Nam giả bộ hỏi bâng quơ, ánh mắt lướt qua đám đông ồn ào. “Quán mới mở mà đông ha em, dàn phục vụ chất lượng quá.”

“Dạ, được tuyển kỹ hết đó anh.” Cô gái tủm tỉm cười, khoe hàm răng trắng.

Nam rút tờ 100 ngàn, đưa cho cô gái. “Đây, bo cho em này. Vui vẻ, nhiệt tình khui bia cho anh hôm qua.”

Cô gái tươi cười rạng rỡ, đôi mắt sáng lên vì tiền. Cô nhanh chóng nhét tờ tiền vào hông váy, rồi vuốt nhẹ lên đùi mình, dáng vẻ đầy mời gọi. “Dạ cám ơn anh nha. Người đâu mà đẹp trai quá, lại còn hào phóng nữa chứ.”

Nam bắt đầu lái câu chuyện, ánh mắt anh vẫn không rời khỏi những cánh cửa dẫn vào bên trong quán. “À, hôm qua anh thấy mấy đám nhậu nói có em nhân viên nổi lắm ở đây phải không em?”

Cô gái suy nghĩ một chút, rồi gật đầu. “À, anh nói con Hương hả? Nó lúc nào cũng được tiền bo nhiều hơn tụi em, mấy ông khách mê nó dữ lắm.”

Nam gật gù, giả vờ như đã hiểu. “Vậy chắc xinh lắm hay gì, mà giờ có ở đây không em?”

Cô gái bĩu môi, nhưng vẫn cười. “Cũng xinh, mà không bằng em, hi hi. Em đùa thôi. Nó làm ca tối đó anh, ca 9 giờ đến 12 giờ đêm cơ. Tầm đó mấy ông say mèm rồi nên bo dữ lắm, nó được cái dáng đẹp, mặt hơi ngây thơ nữa, làm mấy ông già thích lắm.”

Nam khẽ siết chặt ly bia. 9 giờ. Vậy là anh phải đợi thêm vài tiếng nữa. “À ừ, thôi em làm đi.”

“Dạ, có gì ới em một tiếng nha.” Cô gái ngúng nguẩy quay đi, để lại Nam một mình ngồi lặng lẽ uống bia, ánh mắt anh vẫn dán chặt vào cửa ra vào, chờ đợi.
 

Thichvuto1049

Yếu sinh lý
học hành vất vả, đại học các thứ. Giờ lại là rót bia với shiper. M lại định cho mấy nhân vật này đều có biến cố lớn hết à tml {beat_brick} {beat_brick} {beat_brick}
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 190 Gặp lại

Kim đồng hồ nhích dần về số chín, từng giây phút trôi qua đều là sự chờ đợi căng thẳng của Nam. Anh vẫn ngồi đó, chai bia thứ sáu lạnh ngắt trong tay, ánh mắt không rời khỏi quầy tính tiền. Rồi đúng lúc đó, cánh cửa phòng thay đồ khẽ mở, một bóng hình quen thuộc bước ra.

Đó là Hương.

Dáng người vẫn thanh thoát, nhưng đôi vai gầy guộc hơn, trĩu nặng. Khuôn mặt cô tiều tụy, quầng thâm nhợt nhạt dưới đôi mắt to tròn bị lớp trang điểm đậm che đi. Bộ đồ phục vụ, áo sơ mi trắng, váy ngắn đen, ôm sát lấy từng đường cong, đôi khi vô tình để lộ những vết bầm nhẹ trên cánh tay hay bắp đùi, như dấu vết của những va chạm thô bạo. Cô bước đi chậm rãi, mang theo nỗi nhục nhã và cam chịu.

Hương bắt đầu công việc. Tiếng gọi khách lanh lảnh. Tiếng cụng ly leng keng. Ánh mắt cô e dè xen lẫn sợ hãi khi những bàn tay thô lỗ vươn ra chạm vào eo, vào mông cô. Cô cố nén thở dài, nở nụ cười gượng gạo, cúi đầu nhận những tờ tiền boa sột soạt. Ánh mắt ngày nào trong veo, giờ chỉ còn là sự cam chịu đến tận cùng.

Trong lúc đó, điện thoại Linh cầm trên tay rung lên bần bật. Cô gọi cho Nam, lòng lo lắng. Màn hình vẫn chỉ hiện lên "Không trả lời."

Hương đang cúi người rót bia cho một đám khách say. Bàn tay thô lỗ của gã đàn ông bụng phệ chạm vào eo cô, kéo nhẹ. Cô khẽ rụt người, cố nén tiếng thở dài, nở nụ cười gượng gạo. Ánh mắt cô vô tình lướt qua, và rồi… dừng lại.

Ánh mắt Nam và Hương chạm nhau.

Một khoảnh khắc ngưng đọng, tưởng chừng như cả thế giới xung quanh đều tan biến.

Hương bàng hoàng. Chai bia trên tay cô khẽ nghiêng, chất lỏng sóng sánh suýt đổ. Một làn sóng nhục nhã, xấu hổ, sợ hãi cuộn trào, nhấn chìm cô trong cảm giác kinh tởm chính bản thân mình. Cô muốn trốn chạy, muốn biến mất khỏi tầm mắt anh, muốn đất nứt ra mà chui xuống để không ai nhìn thấy sự thảm hại, ô nhục của cô trong hoàn cảnh này. Ánh mắt cô, chất chứa sự hoảng loạn tột cùng và nỗi căm ghét bản thân, như một lời thú tội không lời trước người đàn ông đã từng là cả thế giới của cô.

Nam nhìn thẳng vào cô, ánh mắt anh sắc lạnh như lưỡi dao, dò xét từng đường nét tiều tụy trên khuôn mặt cô. Dù cố gắng giữ vẻ bình tĩnh đến vô cảm, nhưng một nỗi đau đớn và hoài niệm vẫn không thể giấu được, nó hằn sâu trong đáy mắt anh. Anh nhìn thấy sự sa sút của cô, thấy cô đang phải cam chịu những lời nói thô tục, những cái chạm bẩn thỉu từ đám đàn ông đó, và trái tim anh, dù đã đóng băng, bỗng khẽ nhói lên. Một thoáng hả hê khẽ lướt qua, như một vị đắng ngọt của sự trả thù, nhưng nó nhanh chóng bị thay thế bằng nỗi chua xót, một vị đắng chát lan tỏa trong miệng anh, nghẹn đắng nơi cuống họng.

Nam không lao đến ngay. Anh vẫn ngồi đó, giữ một khoảng cách nhất định, chỉ có ánh mắt anh là không rời khỏi Hương, dõi theo từng cử chỉ của cô. Anh nhìn cô phục vụ, nhìn cô cười gượng, nhìn cô bị trêu ghẹo, bị chạm vào. Nội tâm Nam giằng xé dữ dội: một phần anh muốn bỏ mặc cô, muốn thấy cô phải chịu đựng thêm nữa, muốn cái cay đắng mà cô đã gây ra cho anh được trả giá. Nhưng rồi, một tia sáng le lói của tình cảm cũ, một sự tò mò muốn biết "tận cùng" bi kịch của cô, và cả một bản năng nào đó mách bảo anh rằng, có lẽ, đây là lúc anh phải làm gì đó. Anh vẫn chỉ ngồi lặng lẽ uống bia, ánh mắt sâu thẳm không ai có thể đọc được, chờ đợi thời điểm thích hợp để ra tay.

Cuối cùng, Nam cũng không thể ngồi yên thêm được nữa. Anh thở dài, gọi tính tiền, rồi bước ra khỏi quán, tìm một góc tối gần đó, nơi ánh đèn đường không thể chạm tới, nơi anh có thể ẩn mình. Một mình với điếu thuốc cháy đỏ trên tay, khói thuốc cuộn tròn rồi tan biến vào màn đêm lạnh lẽo, Nam lặng lẽ làm bạn với chính mình. Có lẽ, đây sẽ là lần cuối cùng anh nhìn thấy cô, sau đó, đường ai nấy đi. Chỉ là anh muốn bớt đi những thắc mắc, những ám ảnh đang giày vò tâm trí anh. Anh muốn biết điều gì đã đẩy Hương, người con gái anh từng yêu hơn cả bản thân, xuống vực sâu thẳm này.

Khoảng nửa đêm, kim đồng hồ đã chỉ đến số 12. Quán nhậu đã vãn khách, chỉ còn lác đác vài người say xỉn. Hương hoàn thành ca làm, đôi vai cô trĩu nặng, ánh mắt mệt mỏi. Cô lê bước vào phòng thay đồ, rồi dắt chiếc xe máy cũ kỹ của mình ra về, bóng hình đơn độc chìm vào con hẻm tối.

Bỗng một tiếng nói khàn đặc, đầy đe dọa vang lên ngay phía sau cô, lạnh lẽo như một lưỡi dao kề sát cổ: “Đi đâu vậy cô em?”

Hương hoảng sợ, giật bắn người quay lại. Một tên đàn ông cao lớn, dáng người vạm vỡ, những hình xăm rồng phượng xanh lè, đen sì chằng chịt trên cánh tay và cổ, như những con quái vật đang vặn vẹo trong màn đêm. Ánh mắt hắn dữ tợn, đỏ ngầu vì men rượu và dục vọng, dán chặt vào cô như một kẻ săn mồi đang nhìn con mồi đã nằm gọn trong tầm ngắm.

Hương lắp bắp, giọng nói run rẩy như sắp đứt đoạn: “Em… em chưa lĩnh lương… anh cho em khất vài hôm nữa… Em hứa sẽ trả mà…”

Chỉ thấy tên đàn ông kia trợn mắt, khuôn mặt hắn bỗng nhăn lại, những đường gân xanh nổi rõ trên thái dương. “Khất?? Bao nhiêu lần rồi? Mày định giỡn mặt tao à con khốn?” Hắn gằn giọng, tiếng chửi thề tục tĩu thoát ra từ kẽ răng vàng ố. Hắn không nói nhiều, thô bạo túm lấy cánh tay gầy guộc của Hương, siết chặt đến nỗi những ngón tay hằn sâu vào da thịt trắng nõn của cô, rồi kéo mạnh cô vào một góc hẻm tối tăm, nơi ánh đèn đường không thể chiếu tới, nơi chỉ có bóng đêm và sự sợ hãi.

Hương sợ hãi tột cùng. Tim cô đập thình thịch trong lồng ngực như muốn nhảy vọt ra ngoài, hơi thở cô trở nên gấp gáp, từng thớ thịt trên cơ thể cô run rẩy không kiểm soát. Cô cố gắng giãy giụa, vùng vẫy, nhưng sức lực yếu ớt của cô không thể chống lại được gã đàn ông vạm vỡ đó. “Có vay có trả nghe chưa, con đĩ ranh! Còn không thì…” Hắn lấp lửng câu nói, ánh mắt dâm dục, thèm khát lướt chậm rãi trên từng đường cong cơ thể Hương, từ cặp đùi thon dài, vòng eo con kiến, cho đến vòng ngực căng tròn đang phập phồng dưới lớp áo sơ mi mỏng tanh. “Mày đây cũng ngon lắm… Trả bằng thân thể đi, tao sẽ trừ lãi cho mày.” Hắn cười khẩy, một nụ cười ghê tởm, rồi thô bạo luồn bàn tay xăm trổ của mình vào bên trong áo cô, định sờ soạng.

ofUTUN.jpg


Hương theo bản năng, đôi tay cô vội vàng che chắn lấy cơ thể, cố gắng bảo vệ chút phẩm giá cuối cùng. Nhưng hắn càng làm tới. Bàn tay kia của hắn khóa chặt hai cổ tay Hương, đè cô sát vào bức tường bẩn thỉu của con hẻm. Cô rên lên một tiếng yếu ớt, nước mắt giàn giụa, nửa đêm đường phố vắng tanh, nếu có cũng chắc gì ai giúp được.

Nam không thể ngồi yên nhìn nữa. Chứng kiến cảnh đó, ngọn lửa giận dữ bỗng bùng lên trong lòng anh, thiêu đốt mọi sự lạnh lùng và thờ ơ. Anh đứng dậy, bước từ góc tối ra, dáng người cao lớn, vững chãi hiện ra dưới ánh đèn yếu ớt của con hẻm. Trong khi tên kia còn đang hăm dọa Hương, bàn tay thô lỗ sờ soạng trên cơ thể cô, Nam lạnh lùng cất tiếng, giọng anh trầm khàn, mang theo sự uy hiếp khó tả: “Để cô ấy yên.”

Tên đó giật mình, quay lại, ánh mắt đầy vẻ khinh thường nhìn Nam. Hắn cười nhạt, một nụ cười đầy thách thức. “Mày là cái gì của con nhỏ này, thằng ranh con? Anh hùng cứu mỹ nhân à?” Hắn phì một bãi nước bọt xuống đất, “Nói cho mày biết, con nhỏ này nợ tao nhiều tiền, không phải việc của mày thì đừng xía vô!” Hắn cằn nhằn Nam, rồi quay lại, tiếp tục với Hương, bàn tay hắn vẫn không ngừng sờ soạng.

Nam không nói thêm lời nào. Anh hành động một cách quyết đoán, lạnh lùng và đầy sức mạnh. Tên đàn ông kia còn chưa kịp định thần, Nam đã vung chân đá một cú chính xác vào giữa hạ bộ hắn, một cú đá mạnh như trời giáng. “Á… thằng chó!” Tên đó gầm lên một tiếng đau đớn, hai tay ôm chặt lấy hạ bộ, quỵ gối xuống đất, khuôn mặt hắn bỗng tái mét vì đau. Không dừng lại ở đó, Nam lao tới, nắm chặt cổ áo hắn, kéo hắn đứng dậy rồi tặng cho hắn một cú đấm móc mạnh mẽ vào quai hàm. “Bốp!” Tiếng xương hàm va vào nhau vang lên khô khốc. Tên đó loạng choạng ngã vật ra, đầu đập vào bức tường rêu mốc. Hắn nằm đó, mắt lờ đờ, máu từ khóe môi và mũi bắt đầu rỉ ra.

“Cút đi! Đừng để tao thấy mặt mày ở đây lần nữa!” Nam lạnh lùng cất tiếng, giọng anh đầy uy lực, khiến tên đó sợ hãi co rúm lại, lồm cồm bò dậy rồi loạng choạng bỏ chạy vào màn đêm “Mày nhớ mặt tao” nói xong hắn chạy không dám quay đầu nhìn lại.

Sau khi được cứu, Hương hoàn toàn sụp đổ. Cô run rẩy, nước mắt giàn giụa, từng thớ thịt trên cơ thể mềm nhũn, như một con rối bị cắt dây. Cô lao vào vòng tay Nam, ôm chặt lấy anh, đầu áp vào lồng ngực rắn chắc của anh, tiếng nức nở vỡ òa. “Nam… Nam…” Cô lẩm bẩm tên anh trong cơn hoảng loạn, cơ thể cô vẫn còn run rẩy từng hồi vì sợ hãi và kiệt sức. Cô không thể đứng vững, chỉ còn biết bấu víu vào anh như một chiếc phao cứu sinh giữa biển đời giông bão.
 
Bên trên