Chương 183 Sự thật trần trụi
Nam và Hương ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế đá quen thuộc trong công viên, ánh đèn vàng cam từ những quán cà phê ven đường phản chiếu lung linh trên mặt hồ, vẽ nên một khung cảnh lãng mạn và nên thơ như một bức tranh thủy mặc. Gió đêm thổi nhẹ, mang theo mùi hoa sữa thoang thoảng, len lỏi vào từng hơi thở. Hương vẫn thể hiện sự trong trẻo và dịu dàng khi ở bên Nam, như đóa hoa sen vẫn giữ được nét thanh khiết giữa bùn lầy. Cô bé khẽ tựa đầu vào vai anh, mái tóc đen nhánh buông xõa hờ hững trên bờ vai rộng.
Nam siết nhẹ tay Hương, cảm nhận sự mềm mại và quen thuộc của bàn tay cô trong lòng bàn tay mình. Anh nhìn xa xăm, về phía hồ nước lấp lánh, rồi khẽ nói, giọng anh trầm ấm, mang theo chút hoài niệm và say mê: "Em còn nhớ cái ngày anh viết thư tỏ tình em không? Anh đã lo lắng mất ngủ mấy đêm liền, không biết em có chịu nhận không. Rồi cái ngày em gật đầu... anh đã sung sướng muốn vỡ òa, cứ như là mình vừa chinh phục được cả thế giới vậy." Anh khẽ cười, một nụ cười ngốc nghếch nhưng đầy chân thành.
Hương cũng cười, nụ cười trong veo như nắng sớm, đôi má phúng phính khẽ ửng hồng. "Nhớ chứ anh. Lúc đó em ngại muốn chết, nhưng cũng thích lắm. Em không nghĩ anh lại có thể viết văn hay đến vậy đó!" Cô bé nói, giọng ngọt ngào như mật ong, rồi khẽ rúc sâu vào lòng Nam "Em yêu anh," Hương thì thầm, tiếng nói nhỏ xíu.
Nam nghe vậy, lòng anh ấm áp hẳn lên. Với anh, những cảm xúc đó vẫn nguyên vẹn, tinh khôi như ngày nào, như một viên ngọc quý được cất giữ kỹ càng. Anh đưa tay, vuốt ve mái tóc mềm mượt của cô, rồi khẽ hôn nhẹ lên đỉnh đầu. Anh cố gắng mơn trớn cô hơn một chút, bàn tay anh khẽ vuốt ve vòng eo thon gọn, rồi trượt xuống cặp mông đầy đặn qua lớp vải váy mỏng.
Nhưng sâu thẳm trong ánh mắt Hương, những tia nhìn lả lơi quen thuộc ngày nào giờ như khẽ mờ đi, thay vào đó là một sự vô cảm rất khó tả, một sự ngại ngùng không phải vì e ấp, mà vì nhạt nhẽo. Khi Nam cố gắng mơn trớn cô, Hương hơi gồng mình, cơ thể cô không còn rùng mình vì sướng như trước, mà chỉ khẽ giật nhẹ, như một phản ứng có lệ. Hơi thở của cô vẫn đều đều, không còn dồn dập hay gấp gáp. Cô vẫn để Nam nắm tay, vẫn để anh vuốt ve, nhưng lại không có sự đáp trả cuồng nhiệt hay say đắm như anh mong đợi. Hương cứ như một bức tượng đẹp, vẫn ở đó, nhưng linh hồn lại bay bổng đi đâu đó xa xăm.
Nam nhận ra sự thay đổi này. Lòng anh chợt chùng xuống một chút, một nỗi hụt hẫng nhẹ nhàng len lỏi. Anh nghĩ, có lẽ là do Hương mới đi làm, cô bé còn nhiều thứ bỡ ngỡ, cần thời gian để điều chỉnh cân đối giữa công việc và tình yêu. Cũng có thể là do anh, anh đã quá tập trung vào công việc, vào mục tiêu kiếm tiền để lo cho tương lai của cả hai, mà vô tình bỏ lỡ những khoảnh khắc quan trọng bên cô. Anh vuốt nhẹ mái tóc Hương, rồi trên trán cô, đặt một nụ hôn dịu dàng như một lời an ủi tự đáy lòng.
"Tuần sau anh bận hơi nhiều, có dự án lớn," Nam khẽ nói, giọng anh trầm ấm, mang theo sự áp lực của công việc. "Có thể sẽ không gặp được em nhiều. Em chịu khó nha, anh sẽ bù cho em sau." Anh vuốt ve khuôn mặt Hương, những ngón tay anh khẽ lướt qua gò má mềm mại của cô, rồi anh cúi xuống, trao cho cô một nụ hôn sâu lắng, cố gắng nuốt trọn tất cả những khao khát và nỗi nhớ anh đã giấu kín.
Hương hơi mím môi, cô bé chỉ khẽ đáp lại nụ hôn của Nam một cách hời hợt, để anh tự do khám phá, nhưng đôi môi cô lại không còn mở hé ra một cách khao khát như trước. Cái cảm giác nhạt nhẽo len lỏi trong lòng cô bé, như một vị đắng nhẹ nơi đầu lưỡi. Nụ hôn của Nam, vẫn ấm áp và quen thuộc, nhưng lại thiếu đi cái lửa cháy, thiếu đi cái sự hoang dại mà cô bé từng say mê. Hương cảm thấy một sự trống rỗng khó tả, như một khoảng lặng trong bản nhạc đang dang dở.
Tối về phòng, Hương nằm trên giường, mắt nhìn trần nhà, lòng cô bé đầy rẫy những suy nghĩ hỗn độn. "Lúc nào cũng công việc, lúc nào cũng tương lai..." Hương thầm nghĩ, giọng cô bé chứa đựng một nỗi buồn tủi và cô đơn. "Anh không có thời gian đưa em đi du lịch, đi đây đó hay ở bên cạnh quan tâm em hay sao?" Những giấc mơ về những chuyến đi phiêu lưu, về những khoảnh khắc hồi hộp và phá vỡ giới hạn cứ thế hiện về trong tâm trí cô bé.
Cô nhớ về ngày xưa, về Nam tinh nghịch của ngày trước, một Nam hoang dại và mạnh mẽ, sẵn sàng kéo cô vào phòng máy chiếu ở trường để thỏa mãn ham muốn non nớt của cả hai. Lúc đó, anh thật cuồng nhiệt, thật táo bạo, và cô bé đã rên rỉ dưới bàn tay anh, đã tan chảy trong những nụ hôn ngấu nghiến. Anh không nói nhiều về tương lai hay tiền bạc, nhưng anh lại biết cách đánh thức những khao khát bản năng trong cô, biết cách làm cô bé sống hết mình với những cảm xúc trần trụi nhất. Cái cảm giác hồi hộp và kích thích khi lén lút khám phá nhau trong không gian bí mật ấy, giờ đây trở thành một ký ức xa xỉ, một thứ mà cô bé đang khao khát được trải nghiệm lại. Một nỗi cô đơn và trống trải dần len lỏi vào trái tim Hương, như một hạt mầm đen tối vừa được gieo, đang cựa mình nảy nở trong bóng đêm. Cô bé khao khát được phiêu lưu, được khám phá những điều mới mẻ, những cảm giác mạnh mẽ hơn, những thứ mà Nam, với sự ổn định và an toàn của anh, lại vô tình không đáp ứng được.
Lời Nam nói xạo Hương về việc tuần sau bận rộn thực chất chỉ là một màn kịch hoàn hảo. Trong tâm trí anh, mọi thứ đã được lên kế hoạch tỉ mỉ, cẩn thận đến từng chi tiết nhỏ nhất. Anh đã chuẩn bị sẵn một chiếc nhẫn tinh xảo, một bó hoa hồng đỏ thắm, rực rỡ như tình yêu anh dành cho cô. Từng lời nói cầu hôn cũng đã được anh luyện tập đi luyện tập lại hàng trăm lần, sao cho ngọt ngào nhất, chân thành nhất, để Hương không thể nào từ chối. Anh đã hình dung ra khoảnh khắc Hương vỡ òa trong hạnh phúc, đôi mắt long lanh ánh lệ, chiếc nhẫn lấp lánh trên ngón tay cô, và lời nói "Em đồng ý" sẽ cất lên như một giai điệu thiên đường.
Nam lên kế hoạch sẽ bí mật đến văn phòng Hương, tặng hoa, tạo một bất ngờ nhỏ, để cả công ty bên đó sẽ phải trầm trồ, nhìn Hương mà ganh tỵ mất. Và rồi, tối đó, anh sẽ đưa cô bé đến căn nhà mới mà anh đã mua, chuẩn bị đầy đủ nội thất, nơi sẽ là tổ ấm của hai người, để cầu hôn trong một khung cảnh lãng mạn nhất, dưới ánh nến lung linh và tiếng nhạc du dương. Lòng anh phấn khích, hồi hộp, tưởng tượng cảnh tượng đó cứ như một giấc mơ có thật.
Nam đến công ty Hương vào một buổi chiều. Cửa công ty mở rộng, nhưng không khí lại vắng lặng đến lạ. Anh không thấy một bóng người, không tiếng nói cười, không tiếng gõ bàn phím quen thuộc. "Ơ, lạ nhỉ?" Nam thắc mắc, giọng anh khẽ thì thầm vào khoảng không. Lẽ ra giờ này công ty phải nhộn nhịp lắm chứ. Nhưng anh vẫn bước vào, lòng vẫn tràn đầy niềm vui và sự mong chờ.
Anh bước đi qua từng phòng, ngó vào, vẫn không thấy ai. Cả văn phòng chìm trong sự im ắng đáng sợ. Nam vẫn giữ nụ cười trên môi, tâm trạng anh vẫn đang thoải mái, chỉ nghĩ rằng có lẽ mọi người đã về sớm hoặc đang đi họp ở đâu đó. Anh cầm bó hoa và chiếc nhẫn, bước chân anh nhẹ bẫng, đầy hạnh phúc, như đang bay lượn trên mây.
Bỗng, một tiếng động khẽ khàng, như tiếng rên rỉ ngọt ngào, vọng ra từ phía trước, từ một căn phòng ở cuối hành lang. Nam bước chậm lại, đôi chân anh khẽ khựng. Anh nghe thấy tiếng Hương, một tiếng Hương quen thuộc nhưng lại mang một âm điệu lạ lẫm, dâm đãng. Tim anh chợt đập thình thịch một cách bất thường. Nam khẽ giấu bó hoa sau lưng, ánh mắt anh trở nên cảnh giác và đầy lo lắng. Anh bước lại gần, khẽ hé cửa.
Nam chưa kịp mở lời, chưa kịp cất tiếng gọi tên Hương, cả người anh đã đóng băng lại, như một pho tượng đá. Bó hoa hồng trên tay anh rơi tự do, những cánh hoa đỏ thắm tan tác trên nền gạch lạnh lẽo, ánh sáng hy vọng vụt tắt.
Trước mắt anh là một cảnh tượng kinh hoàng, một bức tranh trần trụi và đau đớn nhất mà anh từng thấy. Hương và sếp Hoàng. Họ đang quấn lấy nhau. Hương đang ngồi trên đùi Hoàng, chiếc váy công sở của cô bị kéo lên tận hông, để lộ cặp đùi trắng nõn đang tẽ ra một cách trơ trẽn. Chiếc quần lót ren đen nhìn vừa ngây thơ vừa dâm đãng ẩm ướt dính sát vào vùng kín của cô, lộ rõ từng thớ thịt phập phồng. Chiếc áo của Hương bị vén quá nửa, để lộ bầu ngực căng tròn đang nhấp nhô mời gọi.
Hoàng đang vuốt ve đùi Hương, bàn tay hắn luồn sâu vào váy để sờ mó lồn cô, ngón tay day miết lên hạt le và khe lồn ẩm ướt. Hương đang ngửa cổ ra sau, đôi môi căng mọng hé mở đầy dục vọng, tay cô bé vò lấy tóc Hoàng một cách cuồng nhiệt, khuôn mặt đê mê, mắt nhắm nghiền, hoặc mở to nhìn thẳng vào Hoàng với ánh mắt dục vọng và say đắm, ánh mắt mà Nam chưa bao giờ được nhìn thấy từ cô. Mùi nước hoa nồng nàn quen thuộc mà Nam đã từng tặng Hương, giờ đây hòa lẫn với mùi dâm khí nồng nặc trong căn phòng tạo thành một thứ mùi hương ghê tởm, khó chịu. Tiếng rên rỉ khe khẽ của Hương, tiếng thở dốc của Hoàng, và tiếng va chạm nhẹ của da thịt vang lên trong không gian vắng lặng.
Nam đứng chết lặng, cả người cứng đờ. Trái tim anh như bị bóp nghẹt, vỡ tan thành từng mảnh vụn. Anh không thể tin vào mắt mình, không thể tin vào tai mình. Anh nghe rõ mồn một từng lời nói cay nghiệt, từng lời so sánh đâm sâu vào tim anh, từ Hoàng và từ chính Hương.
Hoàng, giọng hắn đầy vẻ khinh miệt và đắc thắng, nhấn nhá từng chữ, như muốn xát muối vào vết thương của Nam: "Thằng người yêu của em chắc chỉ biết lo công việc? Hắn ta có biết làm em rên rỉ sướng điên thế này đâu."
Hương khuôn mặt đê mê, đôi mắt lả lơi nhìn thẳng vào Hoàng, giọng cô bé ngọt ngào nhưng lại cay nghiệt đến kinh tởm: "Anh nói đúng. Nam nhàm chán lắm. Ở bên anh ấy, em cứ thấy mình bị gò bó, bị nhốt trong cái lồng ổn định của anh ấy." Cô bé ưỡn người lên, bầu ngực căng tròn nhấp nhô, lồn cô bé phập phồng, ấp ủ con cặc của thằng khác, khi cô bé tiếp tục: "Anh ấy không biết làm những điều điên rồ, kích thích như anh đâu. Anh mới là người đàn ông em thực sự khao khát." Cô nói điều này trong lúc đang rên rỉ, cơ thể uốn éo, mặt dâm đãng, như một con điếm hạ tiện.
Nam nhìn thấy rõ làn da trắng hồng của Hương đang ưỡn lên, bầu ngực căng tròn của cô nhấp nhô theo từng cú thúc của Hoàng, lồn cô bé ướt đẫm và phập phồng đón nhận con cặc của thằng khác. Nụ cười lả lơi của Hương, ánh mắt say đắm của cô bé nhìn Hoàng, khác xa hoàn toàn với Hương trong trẻo của anh, của những ký ức ngọt ngào thuở học trò.
Cổ họng Nam khô khốc, như bị ai đó bóp nghẹt. Anh không thể tin được cô gái anh yêu, cô gái anh đã định cầu hôn, lại có thể nói ra những lời như vậy,.
Từng cú thúc của Hoàng càng lúc càng mạnh mẽ hơn, tiếng phập phập của da thịt va chạm vang lên dồn dập trong căn phòng. Hương rên lên, tiếng rên dâm dục của cô bé trở nên điên dại: "Anh, sướng quá, sao anh mạnh vậy, em chịu sao được, ưm... ưm..."
Hoàng cười khẩy, giọng hắn đắc thắng, ngạo nghễ: "Mạnh thế nào? Hơn thằng Nam của em không? Em nói đi, giờ vú với lồn này dành cho ai?" Hắn thúc mạnh hơn, như muốn xé toạc Hương ra.
Hương không ngần ngại đáp lại, giọng cô bé đê mê, thở dốc, phục tùng hoàn toàn: "Dành... dành cho anh, của anh hết, làm em sướng nữa đi, ưm... a... nhanh nữa..." Cô bé ưỡn người, bầu ngực căng tròn cọ xát vào ngực Hoàng, lồn cô bé co bóp điên cuồng, nước dâm thủy trào ra, hòa lẫn với tiếng phập phập đầy dục vọng. Hoàng gầm gừ, đôi tay hắn nhào nặn bầu ngực của Hương, mút mát cổ cô, và thúc mạnh hơn nữa, đâm sâu vào lồn cô, như muốn xuyên thủng cô. Hương rên lên điên dại, cơ thể uốn éo, đầy dâm đãng, phục tùng mọi hành động của Hoàng, cô bé hoàn toàn chìm đắm trong khoái cảm trần trụi và tội lỗi.
Nam đứng đó, cả người anh cứng đờ, hai bàn tay anh nắm chặt đến nỗi móng tay hằn sâu vào da thịt, máu dường như không còn lưu thông. Anh run lên bần bật, không phải vì lạnh, mà vì một cơn tức giận và đau đớn tột cùng đang cào xé lồng ngực. Trong đầu anh, một hình ảnh hiện lên sống động: anh lao vào phòng, đạp tung cánh cửa ra, giáng cho thằng Hoàng một cú đấm trời giáng, một cú đấm đủ sức khiến hắn ta phải nát mặt, đủ sức để anh trút bỏ mọi uất hận. Nhưng rồi, lý trí Nam bỗng chợt lóe lên, như một tia sét đánh ngang qua cơn giận dữ. "Làm vậy để được gì?" Anh tự hỏi, giọng anh khàn đặc trong tâm tưởng. "Cuối cùng sự thật vẫn là như vậy. Hương... vẫn là của nó."
Ở trong phòng, Hoàng vẫn tiếp tục, không hề hay biết về sự hiện diện của Nam. Hắn ta vuốt ve mái tóc Hương, giọng nói đắc thắng, đầy mị hoặc: "Em ngoan lắm. Tuần sau em muốn đi đâu? Phú Quốc, Mũi Né, Nha Trang? Em muốn làm gì thì làm, nghỉ dưỡng, spa, khám phá... Anh chiều tất."
Hương, với khuôn mặt đê mê, đôi mắt lả lơi nhìn thẳng vào Hoàng, giọng cô bé ngọt ngào nhưng xa vời: "Đúng là anh Hoàng, em muốn tự do như vậy đó. Nam... Nam không thể cho em được."
Hoàng cười khẩy, hắn ta đưa tay vuốt ve vòng eo thon gọn của Hương, rồi trượt xuống cặp mông đầy đặn, bàn tay hắn xoa nắn thô bạo hơn. "Vậy có gì cho anh chứ?" Giọng hắn ta đầy ám muội và đòi hỏi.
Hương nở một nụ cười khiêu khích, cô bé khẽ đẩy hông mạnh hơn, như muốn áp sát hơn vào hắn, đôi mắt dâm đãng nhìn Hoàng. "Anh đòi hỏi quá. Muốn thế này à?" nói xong Hương lại đẩy hông mạnh hơn, một cử chỉ trắng trợn và hạ tiện.
Hoàng gầm gừ, giọng hắn trầm đục vì dục vọng: "Vậy em chia tay thằng đó đi, ở bên anh, em sẽ được tự do, muốn là gì thì làm, muốn gì anh cũng chiều."
Hương im lặng, khuôn mặt cô bé chợt đăm chiêu, một ánh nhìn toan tính thoáng qua trong đôi mắt vẫn còn đọng lại vẻ đê mê. Một khoảng lặng ngắn ngủi nhưng dài dằng dặc trong không gian đầy dâm khí đó.
Cả thế giới của Nam sụp đổ trong khoảnh khắc đó, như một lâu đài pha lê vừa bị giáng một cú sét. Lòng anh tan nát, một nỗi đau đớn xé toạc lồng ngực, lan ra khắp cơ thể. Anh không còn cảm nhận được gì nữa, mọi giác quan như bị tê liệt. Niềm tin, hy vọng, tình yêu... tất cả đều vỡ vụn, thành hàng triệu mảnh nhỏ li ti. Trong đầu anh, hình ảnh Hương trong trẻo, Hương ngây thơ của ngày xưa bị thay thế bởi hình ảnh dâm đãng và hạ tiện của cô bé đang nằm dưới thân thằng khác, rên rỉ những lời kinh tởm.
Nam khẽ khụy gối, bó hoa hồng đỏ thắm trên tay anh đã tan tác trên nền gạch, những cánh hoa bị giẫm nát như chính trái tim anh. Anh đưa tay, run rẩy nhặt lấy chiếc nhẫn cầu hôn, viên kim cương lấp lánh giờ đây như một giọt nước mắt cay đắng. Anh không nói một lời, chỉ lặng lẽ quay lưng lại với cánh cửa, với căn phòng địa ngục kia. Nam bước về phía cửa chính, từng bước chân anh nặng nề như mang theo cả một tảng đá. Cánh cửa công ty vẫn mở rộng, anh bước ra ngoài, để lại bóng tối và sự tan nát phía sau. Ánh đèn đường lạnh lẽo hắt vào khuôn mặt anh, phơi bày sự trống rỗng đến tận cùng.
Anh lên xe, chiếc xe lao đi trong màn đêm, đầu óc anh trống rỗng, không một suy nghĩ nào có thể chen vào. Chỉ có nỗi đau cồn cào, nỗi kinh tởm và sự vô vọng nuốt chửng lấy anh.
Nam sau cú sốc đó, không chỉ mất niềm tin vào tình yêu mà còn vào chính bản thân. Từng lời nói cay nghiệt, từng tiếng rên rỉ của Hương và Hoàng như những nhát dao cứa vào tim, nó vẫn văng vẳng bên tai Nam, ám ảnh anh không ngừng nghỉ. Anh cảm thấy kinh tởm tình yêu, ghê tởm sự yếu đuối của bản thân khi đã tin tưởng tuyệt đối vào một thứ ảo ảnh đẹp đẽ. Anh ghét chính mình vì đã từng là một thằng ngốc, một thằng lười biếng chỉ biết đắm chìm vào những giấc mơ hồng.
Nam lên tầng 2, ra ban công căn hộ của mình. Gió đêm thổi qua, lạnh buốt, nhưng không thể xoa dịu cái nóng hừng hực trong lòng anh. Anh châm một điếu thuốc, lần đầu tiên Nam hút thuốc, một hành động mà trước đây anh chưa từng làm. Anh không hiểu sao mình lại muốn vậy, có lẽ anh muốn tìm kiếm một thứ gì đó để đốt cháy đi nỗi đau đớn trong lòng, để khỏa lấp sự trống rỗng. Anh hít một hơi thật sâu, mùi thuốc lá khét lẹt xộc vào phổi, khiến Nam ho sặc sụa, nước mắt trào ra. Anh rít hơi thứ hai, lần này đã ổn hơn. Từng hơi thuốc đắng ngấm sâu vào phổi, vị đắng chan chát ấy như chính tâm trạng Nam bây giờ – đau khổ, cay đắng và tuyệt vọng.
Nam lơ đãng nhìn xuống thành phố đầy sắc màu, những ánh đèn xe nối đuôi nhau như một dòng thời gian cuộn trôi trước mắt anh. Anh thấy quá khứ của mình hiện về, những thước phim quay ngược. Hương cười, nụ cười trong veo dưới tán cây phượng, ánh mắt long lanh sự ngây thơ và dịu dàng. Đến cảnh anh khoe tấm giấy khen học giỏi, niềm tự hào sáng bừng trên khuôn mặt cô. Lần lĩnh lương đầu tiên anh mời Hương đi ăn, ánh mắt hạnh phúc và hào hứng của cô bé khi được anh chiều chuộng. Những nỗ lực, cố gắng, những hy vọng cho một tương lai tươi sáng, giờ đây chỉ còn là trò cười tàn nhẫn nhất. Anh cảm thấy bị phản bội bởi chính thứ anh đã đặt trọn niềm tin, bởi chính thiên thần mà anh đã nâng niu và yêu thương.
"Cuối cùng cũng chỉ vì sự sung sướng nhất thời đó thôi sao?" Nam nở nụ cười cay đắng, một nụ cười lạnh lẽo hơn cả gió đêm. Anh mở hộp nhẫn, chiếc nhẫn đính hôn lấp lánh dưới ánh trăng, vẻ đẹp của nó giờ đây lại càng khiến anh thêm đau đớn, như một lời nhắc nhở tàn nhẫn về sự phản bội. Anh không nỡ quăng nó đi, cứ để nó nằm trong lòng bàn tay anh, lạnh lẽo như chính trái tim anh bây giờ, coi như nó là minh chứng cho sự phản bội đầy đau đớn và tàn nhẫn của một tình yêu đã chết. Trời dần khuya, bóng tối dày đặc hơn bao trùm lấy Nam, nuốt chửng anh vào vực sâu của sự tuyệt vọng và mất niềm tin.