ghost241224
Yếu sinh lý
Cũng siêng train cho nó viết dữ hén.
Ráng viết tiếp nha . Truyện hay lắmnghỉ mấy hôm. tối buồn ngủ vl
chăm con mệt vl. Tao 11h díu mắt cmnlRáng viết tiếp nha . Truyện hay lắm
Ra tiế đi mày , ae hóng quáchăm con mệt vl. Tao 11h díu mắt cmnl
Uh m. Ưu tiên gia đình đi m. Time đầu hơi đúi chút. Vs kĩ mấy. Ng tới thăm nha m.chăm con mệt vl. Tao 11h díu mắt cmnl
t cũng chưa cho ng lạ thăm, chủ yếu ng nhà thân thuộc tới đầy tháng, mai đầy tháng, bận vlQuan điểm t thì trong 3 tháng đầu. Ko cho ai gặp hay thăm hay tiếp xúc gì. Sau 3 thang thì hay qua thăm. Sợ mấy ng vô tri. Đi đám ma xong vê ghé thăm. Mây đưa nhỏ khóc miết
Chúc con hay ăn, chóng lớn, luôn mạnh khỏe và bình an. Mong con sẽ lớn lên trong vòng tay yêu thương của gia đình và có một tuổi thơ thật hạnh phúc. tmlt cũng chưa cho ng lạ thăm, chủ yếu ng nhà thân thuộc tới đầy tháng, mai đầy tháng, bận vl
ok thank tmlChúc con hay ăn, chóng lớn, luôn mạnh khỏe và bình an. Mong con sẽ lớn lên trong vòng tay yêu thương của gia đình và có một tuổi thơ thật hạnh phúc. tml
Thanks fenChương 172 Gặp gỡ
Sau khi ăn no nê ở quán bò lá lốt, Nam và Thảo ngồi lại một lúc, cười nói rôm rả, ánh mắt cả hai sáng lên khi nhắc lại những kỷ niệm xưa. Đĩa bò lá lốt đã sạch trơn, chỉ còn chút nước chấm cay cay trên bàn. Mùi thịt nướng vẫn thoảng trong không khí, hòa quyện với tiếng xì xèo từ bếp than của dì Tư. Thảo, đôi má ửng hồng vì ăn cay, lau miệng bằng khăn giấy, tinh nghịch: “Trời, no muốn chết, nhưng ngon quá, ông Nam! Tui muốn đi ăn thêm gì nữa, chè hay bánh flan đường Tàu đi, như hồi nhỏ hay ăn trộm của mẹ ông!”
Nam bật cười, lắc đầu, giọng trầm: “Thôi, bà Thảo, tui ăn no căng bụng rồi. Cả ngày hôm nay làm mệt, chạy giao hàng khắp Sài Gòn, giờ chỉ muốn về nằm dài nghỉ. Mai tính tiếp.” Anh nhấp ngụm trà đá, thoáng mệt mỏi nhưng vẫn dịu dàng khi nhìn cô bạn chí cốt.
Thảo gật gù, cười lớn, vỗ tay: “Ừ, ông già rồi, không thức khuya nổi như tui chứ gì? Thôi, tui tha cho ông hôm nay. Mai tui kiếm ông nữa, chuẩn bị tinh thần đi, không trốn được đâu!” Cô nháy mắt, đứng dậy, vươn vai, làm áo crop top lụa trắng hơi nhích lên, lộ vòng eo thon nhỏ, thu hút ánh nhìn của mấy gã trai bàn bên.
Nam nhếch môi, trêu: “Bà ám tui hoài, rảnh quá hả? Tui bận lắm, không rảnh như bà đâu!” Anh đứng lên, vỗ vai Thảo.
Thảo cười khúc khích, khoác vai Nam, giọng tinh nghịch: “Tui rảnh mà, về Việt Nam là để tìm ông, không ám ông thì ám ai? Thôi, ông về nghỉ đi, mai tui qua cửa hàng, mang quà cho ông, chịu không?” Cô nghiêng đầu, ánh mắt sáng rực muốn kéo dài khoảnh khắc này.
Nam gật, cười nhẹ: “Quà gì, đừng mang đồ linh tinh. Thôi, về cẩn thận, bà lái xe xịn mà đường Sài Gòn loạn, lạc là tui không cứu đâu!” Anh đùa, bước ra lấy xe máy.
![]()
Thảo vẫy tay, cười rạng rỡ: “Yên tâm, tui lái siêu, ông lo gì! Mai gặp, Nam!” Cô bước về chiếc Porsche đen bóng, dáng đi uyển chuyển, cặp đùi thon dài sáng lên dưới ánh đèn đường. Cô mở cửa xe, ngồi vào, khởi động máy, tiếng động cơ gầm nhẹ vang lên, rồi phóng về phía khách sạn năm sao ở trung tâm thành phố. Trong lòng Thảo đầy suy nghĩ: Nam, sao ông giỏi thế mà đi làm shipper trời? Chẳng lẽ vì chuyện đó? Cô lấp lửng, nhớ một bí mật mờ mịt từ quá khứ. Thảo thở dài,thoáng tiếc nuối: Ông Nam, chắc có mục đích riêng, nhưng ông là chúa bí mật. Mai mốt phải hỏi cho rõ, không là tui tò mò chết mất! Nghĩ đến đó, cô bật cười tươi, nhấn ga, xe lao vút vào dòng xe cộ Sài Gòn.
Trong khi đó, Linh sau một ngày dài làm việc, trở về căn phòng trọ nhỏ, thả người xuống giường, mệt mỏi và đau đầu. Cảnh chiều nay, khi Thảo khoác vai Nam, cười rạng rỡ, vẫn ám ảnh cô. Lòng cô dâng lên cảm giác bực tức khó chịu, dù cố kìm xuống. Cô gái kia là ai? Sao thân thiết với anh Nam thế? Sao giàu có, sang trọng vậy mà lại chú ý đến anh ấy? Trong đầu Linh hiện lên hàng tá câu hỏi, như những mũi kim chích vào tim. Phụ nữ không tránh khỏi so sánh, và Linh không ngoại lệ. Cô nhớ Thảo, cao trắng, ngực mông chuẩn chỉnh, áo crop top và quần ngắn khoe đường cong gợi cảm, mùi nước hoa sang trọng, dáng đi cuốn hút, như nữ hoàng giữa đám đông. Linh đứng dậy, bước đến gương, ngắm mình trong bộ đồng phục cửa hàng, vẫn chưa thay ra. Áo sơ mi mỏng, bó sát, ôm lấy vòng ngực đầy đặn, vài cúc trên cùng để hở, lộ khe ngực trắng mịn. Chân váy ngắn, ôm sát cặp đùi thon, tôn lên cặp mông tròn căng, làm cô trông vừa ngây thơ vừa gợi cảm. Linh đưa tay nâng ngực, thì thầm: “Ngực mình cũng đâu thua kém cô ta. Eo mình thon, mông cũng cong, có kém gì đâu!” Cô xoay người, ngắm đường cong cơ thể, nhưng lòng vẫn tự ti khi nghĩ đến vẻ sang trọng, tự tin của Thảo. Cô ấy giàu, đẹp, thân với anh Nam. Mình chỉ là nhân viên, làm sao cạnh tranh? Linh cắn môi, quyết tâm: Mình phải cuốn hút hơn, để anh Nam chú ý, không để cô ta cướp mất anh! Cô nghĩ đến bộ đồ ngủ lụa đen, kế hoạch Đà Lạt, và ánh mắt Nam khi nhìn cô, lòng rạo rực, nhưng ghen tuông vẫn âm ỉ.
Nam sau khi về nhà, ngồi trên ban công lầu hai, hướng mắt ra thành phố lung linh ánh đèn. Gió đêm mát rượi thổi qua, làm anh tỉnh táo. Đã lâu lắm rồi anh mới gặp lại Thảo, bạn chí cốt thời thơ ấu. Anh nhớ năm lớp 11, Thảo đột nhiên biến mất, không lời từ biệt, làm anh hụt hẫng cả tháng, ngày nào cũng ra cây đầu xóm ngóng cô. Mãi sau, qua một người quen, anh mới biết gia đình Thảo chuyển sang Nhật sống, ba mẹ cô không muốn cô buồn nên làm mọi thứ đột ngột. Có vài lần Thảo về Việt Nam, nhưng Nam bận học, bận làm thêm, chỉ gặp qua loa, ngồi cà phê kể vài câu, rồi lại mất liên lạc. Cho đến hôm nay, Thảo xuất hiện, sang trọng, tự tin, khác xa cô bé “Thảo Đen” lóc chóc ngày xưa. Bà Thảo, về tìm tui chắc không chỉ ôn kỷ niệm, Nam nghĩ, ánh mắt trầm tư. Anh biết Thảo, dù vô tư, nhưng luôn có lý do rõ ràng. Chuyện gì khiến bà tìm tui? Bí mật gì đây? Anh nhếch môi, nhớ những ngày phá làng phá xóm, nhưng cũng nhớ một bí mật mờ mịt mà Thảo từng nhắc, liên quan đến quá khứ của anh. Nam lắc đầu, nhấp ngụm nước, ánh mắt xa xăm: Cứ từ từ, bà Thảo, tui sẽ biết thôi.
Buổi sáng hôm sau, cửa hàng điện thoại nhộn nhịp với dòng khách ra vào. Linh đứng sau quầy, tay sắp xếp hóa đơn, lòng vẫn chưa nguôi cảm giác khó chịu từ chiều qua. Hình ảnh Thảo khoác vai Nam, cười rạng rỡ, cứ lặp lại trong đầu, khiến cô bứt rứt. Cô cố tập trung, tự nhủ phải bình tĩnh, nhưng lòng vẫn rối như tơ vò. Bỗng, một chiếc Vespa màu trắng ngà đỗ xịch trước cửa hàng, thu hút sự chú ý của đám nhân viên. Thảo bước xuống, không còn chiếc Porsche bóng loáng, nhưng vẫn toát lên vẻ sang trọng, trẻ trung. Hôm nay, cô mặc áo polo lụa màu kem, ôm sát cơ thể, tôn lên vòng ngực đầy đặn và eo thon nhỏ, kết hợp quần short denim cạp cao, khoe cặp mông cong vút và cặp đùi thon dài trắng mịn. Trang phục lịch sự nhưng gợi cảm, vải lụa mềm mại làm nổi bật đường cong, vừa thanh lịch vừa cuốn hút. Tóc nâu xoăn nhẹ buộc cao, gò má cao điểm nụ cười tự tin. Đám nhân viên nam xuýt xoa, Tí thì thào với Sơn: “Trời, nhìn lịch sự mà sexy vãi! Dáng chuẩn, mông cong, đúng nữ thần!” Sơn gật, giọng trầm: “Khách VIP hôm qua, chắc lại mua iPhone nữa.”
Thảo bước vào, nụ cười rạng rỡ, dừng trước quầy của Linh, nháy mắt tinh nghịch: “Chào em, cho chị tìm anh Nam chút nha!” Giọng cô vui vẻ, như muốn trêu đùa. Linh bất giác bối rối mặt thoáng căng thẳng. Sao cô ta lại đến nữa? Có ý gì đây? Cô lúng túng, giọng hơi run: “Dạ… anh Nam ở kho, để em gọi ạ.”
Chưa kịp quay đi, Nam từ kho bước ra, tay cầm sổ kiểm hàng, giả bộ cau có: “Bà lại kiếm tui nữa hả, Thảo? Ngày nào cũng ám tui, không chán à?” Anh nhếch môi, giọng trêu đùa, nhưng thoáng nhận ra Linh đứng lặng, vẻ mặt bất an.
Thảo cười lớn, vỗ vai Nam, giọng hào hứng: “Chán chứ, nên tui qua quấy ông cho vui! Ở khách sạn buồn, không ai rủ đi ăn bò lá lốt, chỉ có ông là chí cốt!” Cô cố tình thân mật, liếc Linh, muốn thử xem cô có phải “con bé đỏ mặt” mà dì Tư nhắc. Thấy Linh đứng im, ánh mắt lườm nhẹ, tay siết mép quầy, cơ thể run khe khẽ, Thảo nghĩ: Chắc là nhỏ này. Ông Nam đúng gu, chọn bé xinh thế! Cô cười, vẻ mặt tinh quái.
Linh nhìn Thảo vỗ vai Nam, lòng sôi sục ghen tuông. Ánh mắt cô lườm Thảo, nhưng cố giữ vẻ chuyên nghiệp, dù tim đập mạnh, cơ thể run vì tức giận. Cô ta cố tình thân mật! Sao tự nhiên với anh Nam thế? Mình làm sao đây? Cô nhớ bộ đồng phục hôm nay, áo sơ mi mỏng ôm sát ngực đầy đặn, chân váy ngắn tôn mông cong, nhưng tự ti trước vẻ sang trọng, tự tin của Thảo.
Nam khoanh tay, giọng trêu: “Bà qua hoài, rảnh quá hả? Tui bận giao hàng, nói nhanh đi, muốn gì?” .Thảo xua tay, cười tươi: “Tui rảnh mà! Hôm qua mua iPhone ở đây, dùng ngon quá, hôm nay tui mời cả cửa hàng uống nước, cảm ơn tụi em!” Cô quay sang Linh, giọng thân thiện: “Em muốn trà sữa hay cà phê, chị khao hết, gọi thoải mái nha!” Đám nhân viên vỗ tay, khen ngợi: “Chị Thảo hào phóng quá! Mai ghé nữa nha!” Hạnh cười: “Chị Thảo, chị đúng đỉnh, vừa đẹp vừa tốt!” Ở góc kho, Tí thì thào với Sơn, giọng tục: “Mày coi dáng kìa, vòng nào ra vòng đó, ngực mông căng đét! Khách thế này, tui làm không lương cũng chịu!” Sơn cười khẩy: “Mơ đi, người ta bạn Nam, mày chen vô nổi không?” Nam nghe loáng thoáng, nhíu mày, nhưng không đáp.
Thảo ngồi xuống ghế khách, giọng hào hứng: “Tui qua đây nhiều chuyện với ông Nam. Tối nay rảnh không, đi ăn tiếp nè, ôn kỷ niệm xưa, tui bao! Có món gì ngon, ông rủ tui đi, chứ tui mới về, lạ nước lạ cái!” Cô cười, vẻ mặt sinh động, như muốn kéo Nam vào cuộc vui.
Linh, nghe Thảo rủ Nam “đi ăn,” lòng sôi sục, tay siết bút, ánh mắt tối lại. Lại đi với cô ta? Anh Nam sao đồng ý dễ thế? Cô cố kìm nén, nhưng tim đập mạnh, nhớ cảnh Thảo khoác vai Nam hôm qua, giọng thân mật gọi “chí cốt.” Thảo, liếc thấy Linh, cười rạng rỡ, quay sang Nam: “Nam, ông rủ bé này theo nha, nhìn cưng quá! Em tên gì, đi với chị cho vui, chị kể chuyện hồi nhỏ ông Nam phá làng phá xóm cho nghe!” Cô nháy mắt, giọng trêu đùa.
Linh sững người, mặt đỏ bừng, lúng túng: “Dạ… em… em là Linh. Dạ, để em xem tối nay…” Cô cúi đầu, lòng rối bời, không đoán được ý Thảo. Cô ta trêu mình? Hay muốn khoe thân với anh Nam? . Nam giọng ấm áp, quay sang Linh, cười nhẹ: “Linh, tối nay đi với anh nha. Đây là Thảo, bạn hồi nhỏ của anh. Bà này vô tư, hay trêu, em đừng để ý.” Anh vỗ vai Linh, ánh mắt dịu dàng, như muốn trấn an.
Linh gật đầu, giọng nhỏ: “Dạ, được ạ.” Cô mỉm cười gượng, lòng vẫn nghi ngờ. Bạn? Thật không? Sao cô ta thân mật thế? Cô quyết định đi theo, muốn xem Thảo có ý gì, và để “giữ” Nam. Mình không để cô ta thân với anh Nam quá đà! Linh nghĩ, ánh mắt rực cháy quyết tâm, nhưng ghen tuông vẫn âm ỉ.
Sau khi Thảo rời cửa hàng, hẹn Nam tối nay gặp ở một quán ăn ven sông, Linh quay lại quầy, lòng vẫn rối. Cô kiểm tra điện thoại, thấy một tin nhắn từ số lạ: “Linh, chị là Thảo, bạn Nam. Tối nay em đi cho vui nha. Đừng ngại, chị thân thiện mà!” Tin nhắn kèm biểu tượng cười, nhưng Linh càng hoang mang. Sao cô ta có số mình? Cô ta muốn gì? Thật sự thân thiện, hay đang thử mình? Cô liếc ra kho, thấy Nam đang kiểm hàng, ánh mắt trầm tư, và lòng cô càng bất an. Linh nhắn lại, giọng dè dặt: “Dạ, cảm ơn chị. Tối em sẽ đi.” Cô cắn môi, quyết tâm mặc bộ váy đẹp nhất tối nay, để Nam chú ý, và để Thảo thấy cô không thua kém.
![]()
Tối đó, Linh trở về phòng trọ, đứng trước tủ quần áo, loay hoay với đống váy áo, lòng rối như tơ vò. Cô muốn chọn một bộ vừa quyến rũ, nổi bật, nhưng không quá già dặn, và quan trọng là phải “đọ” được với Thảo, cô gái sang trọng, tự tin khiến Linh vừa ghen vừa tự ti. Cô thử nhiều bộ, từ váy body đỏ rực đến áo lụa đen, nhưng đều không ưng. Cuối cùng, Linh chọn một chiếc váy hai dây màu trắng ngà, vải lụa mỏng nhẹ, ôm sát cơ thể, khoe vai trắng mịn màng và xương quai xanh thanh thoát. Váy bó nhẹ, tôn vòng ngực đầy đặn, lấp ló khe ngực gợi cảm, phần thân xòe vừa đủ, che cặp đùi thon, nhưng vẫn lộ đường cong chết người. Cô xoay người trước gương, váy lướt nhẹ, làm nổi cặp mông cong tròn, gợi dục mà vẫn thoải mái. Linh vuốt tóc đen dài buông xõa, điểm son hồng phấn, nhìn mình trong gương, lòng hài lòng: Mình không thua cô ấy. Anh Nam sẽ phải chú ý! Cô mỉm cười, nhưng lòng rạo rực, vừa muốn gây ấn tượng với Nam, vừa tò mò về Thảo.
Linh nghĩ về Nam, người đàn ông mạnh mẽ, trầm lặng, luôn là bí ẩn với cô. Dù đã trải qua nhiều chuyện, từ những ngày anh lạnh nhạt đến những ly cà phê sáng ấm áp, Nam vẫn như cuốn sách đóng kín. Hồi nhỏ anh ấy thế nào nhỉ? Có nghịch ngợm như Thảo kể không? Cô tủm tỉm cười, tưởng tượng Nam bé con chạy khắp xóm, trèo cây, phá làng phá xóm. Nghĩ đến Thảo kể chuyện, Linh vừa tò mò vừa ghen, nhưng quyết tâm đi, muốn hiểu thêm về Nam, và để “giữ” anh khỏi Thảo.
Linh bắt taxi đến quán ăn ven sông, nơi Nam hẹn. Quán không quá sang trọng, nhưng thoáng đãng, mát mẻ, với dãy bàn gỗ dưới tán cây bàng, đèn dây vàng treo lơ lửng, tỏa ánh sáng dịu dàng. Gió sông thổi qua, mang hơi nước mát lành, làm lá xào xạc. Linh đến sớm, lúng túng chưa biết ngồi đâu, thì nhân viên quán, một cô gái trẻ, niềm nở: “Chị Linh phải không ạ? Chị Thảo đặt bàn rồi, em dẫn chị qua!” Cô được dẫn đến bàn đẹp nhất, sát mép sông, view nhìn ra cầu Sài Gòn lung linh ánh đèn. Bàn phủ khăn linen trắng, giữa là lọ hoa baby nhỏ, tạo cảm giác ấm cúng, lãng mạn. Linh ngồi xuống, váy lụa trắng ôm sát, ngực nảy lên khi điều chỉnh tư thế, làm vài anh chàng bàn bên lén nhìn. Cô hơi ngại, cúi đầu, vuốt tóc, lòng hồi hộp chờ Nam và Thảo.
Nam và Thảo đến sau, cả hai cười đùa rôm rả, như câu chuyện chưa bao giờ dứt. Thảo cô bạn ngày nào của Nam giờ trổ mã, quyến rũ khó cưỡng. Cô mặc áo crop top lụa màu đỏ rượu, bó sát, tôn ngực đầy đặn, lộ khe ngực gợi cảm khi nghiêng người, kết hợp chân váy ngắn ôm sát, khoe eo thon và cặp mông cong tròn, cặp đùi thon dài trắng mịn lấp lánh dưới ánh đèn. Tóc nâu xoăn nhẹ buông xõa, nụ cười rạng rỡ làm cô như tâm điểm mọi ánh nhìn. Linh nhìn Thảo, lòng thoáng ghen, nhưng cố giữ vẻ tự nhiên.
Linh đứng dậy, mỉm cười chào: “Chào chị Thảo, chào anh Nam.” Giọng nhẹ nhàng, nhưng tay siết mép váy, lòng hồi hộp.
Thảo bước tới, nụ cười tươi rói, vỗ nhẹ vai Linh: “Trời, Linh, em xinh quá! Bộ váy này hợp em ghê, quyến rũ mà vẫn trong trẻo, nhìn mê luôn! Chị cá ông Nam ngắm em cả buổi đó!” Cô nháy mắt, kéo ghế ngồi, vẻ thân thiện, nhưng ánh mắt sắc sảo thoáng dò xét.
Linh đỏ mặt, lúng túng: “Dạ, cảm ơn chị. Chị cũng đẹp lắm, bộ đồ này nhìn sang trọng mà sexy quá!” làm Thảo bật cười.
Thảo nghiêng người, giọng trêu: “Em khen chị mà chị ngại luôn! Nhưng thiệt, em mặc váy này, vai trắng, ngực đẹp, ông Nam chắc khó tập trung ăn uống. Phải không, Nam?” Cô liếc Nam, cười khúc khích, ánh mắt tinh quái.
Linh đỏ bừng mặt, cúi đầu, tay vuốt tóc: “Dạ, chị trêu em rồi. Em… em mặc bình thường thôi ạ.” Cô liếc Nam, lòng mong anh lên tiếng, nhưng cũng ngại vì lời khen táo bạo của Thảo.
Nam im lặng, ngồi đối diện, ngắm hai cô gái trước mặt, như hai mỹ nhân đối lập. Linh, trong váy hai dây trắng, vai trắng mịn, khe ngực lấp ló gợi cảm, mỗi lần xoay người hay cười, ngực nảy lên, làm anh khó rời mắt. Thảo, cô bạn thân trổ mã, ngực đầy, mông cong, đùi thon trong crop top đỏ rượu và chân váy ngắn, toát lên vẻ tự tin, gợi dục, khiến Nam bất giác rung động. Một khoảnh khắc, suy nghĩ biến thái lóe lên: Linh ở trên, cưỡi mình, ngực nảy tưng tưng, còn Thảo ở dưới, bú cặc mình, môi đỏ mọng… Cặc Nam cộm trong quần, làm anh giật mình, vội xóa ý nghĩ đó. Không được, Thảo là bạn, không thể nghĩ bậy! Anh hít sâu, ánh mắt trở lại bình tĩnh, tự trách mình mất kiểm soát.
Thảo không để ý Nam, tiếp tục trò chuyện với Linh: “Linh, em làm ở cửa hàng lâu chưa? Chị thấy em nhiệt tình, hôm qua tư vấn iPhone nhanh gọn, pro ghê! Làm với ông Nam vui không, ông này hồi nhỏ nghịch lắm, hay trèo cây té, kể em nghe mắc cười!” Cô cười lớn, ánh mắt sinh động, như muốn kéo Linh vào câu chuyện.
![]()
Linh mỉm cười, giọng nhẹ: “Dạ, em làm hơn năm rồi. Anh Nam… ừm, nghiêm túc, ít nói, nhưng hay giúp em. Chị kể chuyện anh Nam hồi nhỏ đi, em tò mò quá!” Cô nghiêng đầu, ánh mắt hiếu kỳ. Thảo gật, giọng hào hứng: “Ok, để chị kể! Hồi đó ông Nam, mười tuổi, trèo cây ổi nhà hàng xóm, té cái bịch, quần rách, mẹ ông la um sùm, tui đứng cạnh cười muốn chết! Ông còn giận tui cả tuần, dễ thương ghê!” Cô cười khúc khích, liếc Nam, như muốn trêu anh.
Nam nhếch môi, giọng trêu: “Bà kể gì lung tung, tui đâu dễ thương. Thôi, nào, gọi món đi, hai người đẹp! Tui đói rồi, không chờ nổi đâu!” Anh giơ menu, phá tan không khí, cố che giấu suy nghĩ vừa rồi.
Thảo vỗ tay, cười lớn: “Ông Nam đói là gầm gừ liền! Linh, em thích gì, gọi món đi, chị bao, muốn ăn gì cũng chiều!”
quản lý lo công việc rNhớ qly Phương quá. Chỉ có cảnh vs e Phương ms làm con cặc t sục sôi![]()