Chương 196 Cô gái mới
Tuần nữa trôi qua, chẳng còn ai nhắc đến Linh nữa. Cửa hàng đầu tuần lại chộn rộn hẳn lên, nhất là các anh em trong kho. Tiếng nói cười, tiếng bàn tán xôn xao không ngớt, át cả tiếng cọt kẹt của xe đẩy hàng. Một buổi sáng bình thường như bao ngày, nhưng hôm nay lại có một sự chờ đợi khác lạ.
“Nghe nói hôm nay có nhân viên mới đi làm đó mày ơi!”
“vậy hả mày! Tao mong em nào xinh xắn, sexy chút,!”
“Nghe bảo mới đi làm, chắc non tơ”
Ngay lúc đó, cánh cửa kính cửa hàng khẽ mở, và một bóng người bước vào. Mọi tiếng ồn ào bỗng chốc im bặt. Đó là một cô gái xinh đẹp, tóc ngang vai xoăn nhẹ, buông lơi tự nhiên, tôn lên khuôn mặt trái xoan thanh tú. Đôi mắt sau cặp kính cận gọng mảnh vẫn toát lên vẻ thông minh, sắc bén, nhưng lại ẩn chứa một sự bí ẩn khó dò. Cô mặc một bộ đồ đơn giản: áo sơ mi trắng, quần tây ống đứng, chất liệu vải bình thường, không quá nổi bật. Phong thái của cô tự tin, điềm tĩnh. Nhưng khi bước đến khu vực quầy lễ tân, chân cô vấp nhẹ vào bậc cửa, khiến cô loạng choạng suýt ngã. Chiếc túi xách trên tay cô khẽ lệch, và một vài cây bút rơi ra sàn, tiếng "cạch" khô khốc vang lên, cô vội vàng cúi xuống nhặt, đôi má ửng hồng, khi ngẩng lên đầu cô va nhẹ vào cạnh kệ hàng, khiến cô khẽ nhăn mặt ôm đầu. Những khoảnh khắc vụng về này khiến mọi người bật cười khúc khích, như một cô gái trẻ mới xin việc, chưa quen tay với môi trường làm việc.
“Chào mọi người, em là Diệu My, nhân viên bán hàng mới.” Giọng cô pha chút rụt rè.
Đám nhân viên nam, từ những lời lẽ tục tĩu ban đầu, giờ đây bỗng im bặt. Họ bị vẻ đẹp tri thức pha chút ngây ngô vụng về của cô thu hút, thấy cô đáng yêu như một "sinh viên mới ra trường". Phương dò xét, đánh giá từng chi tiết, từ trang phục đến phong thái, chắc hẳn phải dạy hơi nhiều cho cô gái này.
Phương tiến lại gần Diệu My, thể hiện quyền lực của người quản lý. “Chào mừng em đến với cửa hàng. Chị là Phương, quản lý ở đây. Em cứ làm quen với công việc và mọi người đi, có gì không hiểu thì hỏi chị nhé.” Giọng Phương ngọt ngào nhìn từ đầu đến chân My “Giờ thì em đi thay đồng phục đi, My. Đồng phục của chúng ta là áo sơ mi và váy ngắn, chắc sẽ hợp với em lắm.”
Diệu My mỉm cười lịch sự. “Dạ vâng, em cám ơn chị Phương.” Cô cầm bộ đồng phục trên tay, bước vào phòng thay đồ.
Vài phút sau, cánh cửa phòng thay đồ mở ra. Mọi ánh mắt trong cửa hàng, từ nhân viên đến khách hàng, đều đồng loạt đổ dồn về phía Diệu My. Cô bước ra, và không ai có thể ngờ được. Bộ đồng phục với chiếc áo sơ mi trắng ôm sát lấy từng đường cong mềm mại của cơ thể, tôn lên vòng eo thon gọn và cặp ngực căng tràn sức sống, khiến Phương phải liếc nhìn đầy ghen tị. Chiếc váy ngắn đen bó sát cặp mông đầy đặn và đôi chân dài miên man. Làn da trắng hồng, mịn màng như sứ của cô giờ đây càng nổi bật hơn bao giờ hết, phảng phất một mùi hương nước hoa tinh tế, thanh khiết, như một đóa hoa mới nở. Diệu My lúc này không còn chút vụng về nào của lúc ban đầu, thay vào đó là một vẻ đẹp tri thức, khiến đám nhân viên nam phải nuốt nước bọt ừng ực, ánh mắt vừa thèm thuồng vừa kính nể.
Thằng Tí, đang đứng chống nạnh, không kìm được, vỗ đùi cái "đốp" rõ to. “Đụ má! Tuyệt vời! Từ giờ không ai được đụng vào em My nha!” Hắn nói lớn, ánh mắt hau háu dán chặt vào Diệu My. “Nữ thần học thức của tao đây rồi! Anh em ơi, từ giờ chúng ta phải tỏ ra thật uyên bác, nói chuyện lịch sự vô, đừng có mà tục tĩu như mọi khi nữa!” Cả đám cười ồ lên, trêu chọc nhau, nhưng ánh mắt ai cũng không thể rời khỏi Diệu My. Nam đang ngồi trong kho, pha cà phê. Anh ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng xì xào và những ánh mắt đổ dồn ra phía ngoài. Anh lướt qua Diệu My, và một cái nhíu mày khẽ hiện lên trên vầng trán Nam. Mọi thứ trên người cô gái này, từ bộ đồng phục tưởng chừng đơn giản, cho đến từng cử chỉ, đều toát lên vẻ khác biệt. Nhưng thứ khiến Nam chú ý nhất, thứ không thể che giấu được, là mùi hương tinh tế, thanh khiết, không quá nồng nàn nhưng lại cực kỳ đắt tiền, xộc vào khứu giác anh. Đó là mùi nước hoa anh đã từng ngửi khi còn làm giám đốc dự án, tiếp xúc với giới thượng lưu, những người phụ nữ thành đạt, sang trọng. Mùi của sự quyền quý, của sự xa hoa mà không cần phải phô trương, giờ đây lại càng nổi bật hơn khi quyện vào mùi vải đồng phục mới.
Cô ta là ai? Nam tự nhủ, ánh mắt sắc bén lướt qua Diệu My, như muốn bóc tách từng lớp vỏ bọc. Một nhân viên bán hàng mới của một cửa hàng điện thoại bình thường, lại dùng loại nước hoa này ư? Dù có vẻ vụng về, nhưng Bản năng "giám đốc dự án" từng phải "đọc vị" đối tác, từng đối phó với những kẻ lọc lõi trong giới nhà giàu, đã mách bảo Nam rằng cô gái này không hề đơn giản. Anh nhận ra ngay sự khác biệt trong thần thái của My – một sự tự tin ngầm, một phong thái cao quý ẩn giấu dưới vẻ ngoài tưởng chừng bình dị. Có lẽ mọi người vẫn chỉ coi cô vụng về có chút dễ thương học thức, nhưng trong mắt Nam, Diệu My là một bí ẩn.
Sự đối lập giữa vẻ ngoài "học thức", giờ đây là vẻ đẹp quyến rũ ẩn giấu trong đồng phục, và mùi hương sang trọng, phong thái ngầm của cô đã khơi gợi sự tò mò mạnh mẽ trong Nam – một sự tò mò mà đã lâu lắm rồi anh không còn cảm thấy, kể từ khi Linh rời đi. Cô gái này có vẻ không giống Linh quá ngây thơ, dễ tổn thương, không giống Phương quá rõ ràng dục vọng.
Bản năng khẽ trỗi dậy mạnh mẽ. Nam không bị Diệu My thu hút theo kiểu tình cảm ngay lập tức, mà là theo kiểu một "con mồi" bí ẩn, một "quân cờ" mới đầy thách thức trên bàn cờ của anh. Diệu My, với lớp vỏ bọc tưởng chừng đơn giản nhưng ẩn chứa sự phức tạp của mình, vừa là một quân cờ tiềm năng, vừa là một con mồi mới đầy thách thức.
Phương với vẻ mặt kiêu kỳ, tiến lại gần Diệu My “Chà, My hợp với đồng phục đấy. Giờ thì em đi theo chị, chị sẽ hướng dẫn em về hệ thống quản lý khách hàng.” Diệu My mỉm cười lịch sự. “Dạ vâng, em cám ơn chị Phương.” Cô nói, rồi bước đi theo Phương, không chút nao núng.
Phương bắt đầu hướng dẫn Diệu My về hệ thống quản lý khách hàng, một phần mềm nội bộ khá phức tạp. Diệu My chăm chú lắng nghe, đôi mắt sau cặp kính tinh anh lướt nhanh trên màn hình. Khi Phương giải thích về quy trình nhập liệu mã sản phẩm, Diệu My khẽ nhíu mày.
“Chị Phương, em thấy quy trình này có vẻ hơi… rườm rà. Nếu chúng ta tích hợp một API từ nhà cung cấp để tự động đồng bộ hóa dữ liệu SKU và tối ưu hóa hệ thống ERP, em nghĩ sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian và giảm thiểu lỗi nhập liệu thủ công. Điều này cũng giúp chúng ta cải thiện chỉ số KPI về hiệu quả quản lý chuỗi cung ứng.” Diệu My nói một cách tự nhiên, giọng điệu điềm đạm, như đang nói về một điều hiển nhiên.
Phương sững sờ. Đôi mắt cô trợn tròn, vẻ mặt từ kiêu kỳ chuyển sang khó hiểu, rồi hơi bực tức. API? SKU? ERP? KPI? Chuỗi cung ứng cái quái gì? Con bé này đang nói cái gì vậy? Phương nhíu mày thật chặt, khuôn mặt cô méo xệch. “Em… em nói cái gì vậy My? Chị không hiểu lắm. Em cứ làm theo quy trình cũ đi, nó vẫn hoạt động tốt mà.” Giọng Phương có chút gượng gạo, cố gắng giữ lại chút quyền uy.
Diệu My nhận ra sự bối rối của Phương, cô khẽ mỉm cười nhẹ. “À, em xin lỗi. Em dùng nhầm thuật ngữ chuyên ngành một chút. Ý em là, chúng ta có thể làm mọi thứ nhanh hơn và đỡ sai sót hơn bằng cách… tự động hóa.” Cô giải thích lại một cách đơn giản, nhưng trong ánh mắt vẫn ánh lên chút tinh quái, như một đứa trẻ vừa trêu chọc người lớn.
Nam nghe rõ mồn một cuộc đối thoại đó. Anh nhếch mép, một nụ cười lạnh lùng, đầy thú vị hiện lên trên môi. Thú vị đấy, Diệu My. Anh tự nhủ. Quá thông minh để làm ở đây, nhưng lại vụng về một cách đáng yêu. Và những thuật ngữ kia… một người bình thường sẽ không bao giờ biết đến. Rõ ràng là một tiểu thư nhà giàu, được học hành bài bản, lại đang ẩn mình. Trò chơi này… sẽ không nhàm chán đâu. Ánh mắt Nam dán chặt vào Diệu My, một ngọn lửa hứng thú mới bùng lên trong đôi mắt sắc lạnh của anh.