💋💋💋 Siêu phẩm truyện sex AI "KẺ SĂN MỒI". Dành cho mấy đứa thèm các em TGDĐ như tao.

TakTak0203

Yếu sinh lý
Ae đọc truyện sắc hiệp hãy vào web http://Dasactruyen.xyz, web đọc truyện tự động hay. Chuyên sắc hiệp và những bộ truyện hay. Đây là web truyện mới nên mong được mọi người ủng hộ
 

Đính kèm

  • GyGy3smbsAADQdq.jpg
    GyGy3smbsAADQdq.jpg
    45.1 KB · Xem: 4

mr alone

Yếu sinh lý
Chương 193 Bữa cơm tối
Nam quay về nhà. Vừa mở cổng, một mùi hương ấm áp, quen thuộc xộc vào mũi anh, không phải mùi thuốc lá hay khói bụi đường phố, mà là mùi cơm, mùi cá kho tộ dậy vị gừng, mùi canh rau muống luộc thanh mát – những món ăn dân dã, quen thuộc mà Nam từng rất thích ăn ngày xưa, những món mà anh chưa từng nghĩ sẽ được ăn trong căn nhà này, được bày biện đơn giản nhưng tươm tất trên chiếc bàn ăn nhỏ, khói vẫn còn nghi ngút.
Hương đang đứng đó, cạnh bàn ăn, đôi tay khẽ vuốt vạt áo. Cô mặc một chiếc áo thun cũ của Nam, màu xám bạc, quá rộng so với thân hình gầy guộc của cô, dài gần đến ngang đùi, nhưng lại vô tình tạo nên một vẻ gợi cảm nhẹ nhàng, mơ hồ. Mái tóc đen dài của cô còn hơi ẩm ướt sau khi tắm, vài sợi tóc lòa xòa trên vầng trán. Gương mặt cô mộc mạc, không son phấn, lộ rõ vẻ tiều tụy nhưng đôi mắt to tròn vẫn ánh lên chút lo lắng và sự biết ơn sâu sắc khi nhìn thấy Nam.
1005-18-202301041408.jpg

“Anh Nam… anh về rồi ạ.” Giọng Hương lí nhí, đầy e dè. “Anh chắc đói rồi… Em… em không có áo mặc nên mượn tạm áo anh. Em có nấu vài món cho anh… Anh ăn đi ạ.” Cô nói, rồi khẽ cúi đầu, tránh ánh mắt anh.
Bữa cơm hiếm hoi. Nam bước vào, nhìn bữa cơm, lòng anh chợt chùng xuống. Đã rất lâu rồi anh mới có một bữa cơm ấm cúng, có người chờ đợi, có người nấu nướng như vậy. Anh đã quen với những bữa ăn qua loa, vội vã trên đường, những bữa cơm hộp nguội lạnh hoặc mì gói vội vàng. Một khoảnh khắc bình yên hiếm có len lỏi vào trái tim đầy vết sẹo của anh. Anh không nói gì, chỉ kéo ghế ra, ngồi xuống, im lặng cầm đũa.
Hương khẽ cúi đầu, bàn tay cô run run gắp một miếng cá kho vào bát Nam. “Anh Nam, ăn đi ạ. Món này anh từng thích lắm…”
Nam vẫn im lặng ăn, không nhìn Hương, không đáp lời, nhưng anh cảm nhận được ánh mắt cô dõi theo từng cử động của mình. Nếu quay về quá khứ, cảnh này chắc hẳn Nam sẽ rất hạnh phúc, sẽ dịu dàng nhìn Hương, sẽ cảm ơn cô, sẽ tận hưởng từng khoảnh khắc bên nhau. Nhưng hiện tại, anh không thấy điều đó. Chỉ là một sự trống rỗng, một sự bình yên giả tạo.
Khi bữa cơm gần xong, Nam đặt đũa xuống, cất giọng trầm, phá tan sự im lặng. “Chuyện của em… anh đã giải quyết xong hết rồi.”
Hương sững sờ, đôi mắt cô mở to. “Thật… thật sao ạ? Anh… anh đã giúp em… trả hết rồi?” Nước mắt cô lại bắt đầu rơm rớm, sự nhẹ nhõm và biết ơn vỡ òa, hòa lẫn với một chút hy vọng mong manh. Cô vội vàng đứng dậy, quỳ gối xuống bên chân Nam, cúi đầu thật thấp. “Em… em cám ơn anh. Em cám ơn anh nhiều lắm, anh Nam. Em không biết phải làm sao để trả hết ơn này cho anh. Em… em sẽ đi làm, em sẽ cố gắng trả hết số tiền này cho anh. Em… em sẽ làm tất cả những gì anh muốn… Chỉ cần anh nói, em sẽ làm tất cả.”
Nam vẫn ngồi đó, ánh mắt anh không chút lay động. Anh đặt tay lên vai cô, nhưng không phải một cái chạm an ủi, mà là một sự ngăn cản, một sự phân định ranh giới rõ ràng. “Không cần.” Anh nói, giọng lạnh lùng, dứt khoát. “Anh đã nói rồi, đây không phải là ơn nghĩa. Đây là để anh kết thúc mọi chuyện” Anh hít một hơi sâu, rồi buông ra lời cuối cùng, như một bản án. “Anh không muốn em mắc nợ anh bất cứ thứ gì, dù là tiền bạc hay ân nghĩa. Chúng ta sẽ đoạn tuyệt. Vĩnh viễn.”
Hương sững sờ nhìn Nam, trái tim cô đau nhói. Cô biết ơn anh, nhưng lời nói của anh như một nhát dao đâm thẳng vào nỗi hy vọng mong manh vừa nhen nhóm. Anh đã giúp cô thoát khỏi vũng lầy, nhưng cũng đẩy cô ra xa khỏi cuộc đời anh, vĩnh viễn.
Ăn xong, Nam đứng dậy. “Em có thể về phòng trọ của em bây giờ.”
Hương vội vàng ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy cầu xin, giọng cô lí nhí. “Anh Nam… xin anh… cho em ở lại đây thêm một đêm nữa thôi được không ạ? Em… em sợ… Em không biết phải đi đâu bây giờ.”
Nam khẽ gật đầu, một cái gật đầu nhẹ, đủ để Hương hiểu. Dù gì thì ngày mai cũng sẽ kết thúc hết.
Nam đi vào phòng tắm, tiếng nước chảy xoa dịu những căng thẳng. Mùi cá kho, mùi canh rau muống vẫn còn thoảng thoảng trong không khí, quyện với mùi dầu gội của Hương. Anh cảm nhận được sự ấm áp, bình yên hiếm có này. Một khoảnh khắc Nam thấy mình trở về là một con người bình thường, không phải kẻ săn mồi, không phải kẻ mang đầy thù hận. Cái cảm giác này, nó rất giống với những ngày xưa cũ, khi anh và Hương còn bên nhau, khi anh vẫn còn là một chàng trai ngây thơ tin vào tình yêu, tin vào một mái nhà ấm cúng với những bữa cơm giản dị. Điều này khiến anh thoáng mềm lòng, một tia yếu ớt len lỏi. Nhưng rồi, Nam nhanh chóng dập tắt cảm xúc đó, tự nhắc nhở chính mình: Không. Đừng yếu lòng. Mọi chuyện đã kết thúc. Cô ta không còn là Hương của ngày xưa nữa. Và mình… mình cũng không còn là Nam của ngày đó. Anh nhắm mắt lại, cố gắng xua đi những ký ức ngọt ngào nhưng đầy đau đớn, những cảm xúc bị cấm kỵ.

Linh không ngừng lo lắng cho Nam. Sau buổi tối anh từ chối đi cà phê, xin về sớm rồi còn nghỉ phép, rồi lại không nghe máy điện thoại của cô. Một nỗi bất an cồn cào dâng lên, siết chặt trái tim Linh. Cô biết có điều gì đó không ổn.
Linh không thể tập trung được chút nào. Tay cô run rẩy khi sắp xếp điện thoại, ánh mắt liên tục dán ra cửa, chờ đợi bóng dáng Nam, chờ đợi một tin nhắn hay một cuộc gọi trấn an. Linh nhắn tin liên tục nhưng Nam chỉ trả lời qua loa: “Anh đang bận.” hoặc “Để sau đi.” Mỗi câu trả lời thờ ơ của anh lại như một nhát dao nhỏ, găm sâu vào lòng cô, khiến Linh càng thêm bất an và lo lắng tột độ. Cô không thể chịu đựng được sự mập mờ này thêm nữa.
Nỗi lo lắng dâng lên như một cơn sóng thần, thôi thúc cô phải hành động ngay lập tức. Linh quyết định đến nhà Nam vào đêm đó. Giờ này, Nam có lẽ đã về. Cô phải biết chuyện gì đã khiến anh bận rộn đến mức không thèm quan tâm đến cô, và tại sao anh lại có vẻ xa cách như vậy.
Chiếc taxi dừng lại đầu hẻm. Linh bước xuống, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Ánh mắt cô khựng lại ngay lập tức. Dưới ánh đèn đường vàng vọt, một chiếc xe máy cũ kỹ, đang dựng nghiêng trước cửa nhà Nam – chính là chiếc xe của Hương, chiếc xe đã bị ngã chỏng chơ tối qua, và Nam đã không đưa về phòng trọ cũ của Hương. Điều này đã gieo mầm nghi ngờ đầu tiên, một cảm giác bất an lạnh lẽo len lỏi trong lòng Linh.
Linh bước chân nhẹ nhàng, chậm rãi về phía cánh cổng. Cánh cửa gỗ không khóa, khẽ hé một khe nhỏ, như mời gọi. Linh tò mò, ghé mắt nhìn qua. Cảnh tượng bên trong căn nhà nhỏ ấm cúng của Nam khiến cô đông cứng lại.
Hương đang ở đó. Cô ấy đang đứng rửa chén trong bếp, lưng quay ra phía Linh. Hương mặc một chiếc áo thun cũ của Nam, màu xám bạc. Linh nhìn Hương, nhìn cái cách cô lau dọn, rửa chén – một cử chỉ quen thuộc, tự nhiên như thể đó là nhà của cô ấy. Linh theo dõi, mọi giác quan của cô đều căng như dây đàn. Đây… đây là nhà anh Nam mà? Tại sao cô ta lại ở đây? Lại còn mặc áo của anh ấy? Hàng loạt câu hỏi xé toạc tâm trí Linh, một sự hoảng loạn dâng lên, nhưng cô vẫn cố nén lại, muốn tìm ra sự thật.
Linh hít một hơi thật sâu, cố lấy lại bình tĩnh. Cô đẩy nhẹ cánh cửa, bước vào. Tiếng bước chân khẽ khàng nhưng đủ để Hương quay lại.
Hương sững sờ, đôi tay đang cầm chiếc đĩa chợt khựng lại. Ánh mắt cô mở to, đầy vẻ bàng hoàng khi nhìn thấy Linh. Hương đã nhận ra là cô gái đứng cạnh Nam trong tấm ảnh để ở phòng khách.
“Em… em đến tìm Nam hay gì à?” Hương lí nhí, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, nhưng ánh mắt đầy vẻ bối rối và có lỗi.
Linh nhìn thẳng vào Hương. Dù chưa từng gặp mặt trực tiếp, nhưng qua những lời Thảo đã kể, Linh ngay lập tức nhận ra cô gái này – Hương, tình đầu của Nam.
Linh không đáp. Cô chỉ đứng đó, nhìn Hương, nhìn chiếc áo cô gái đang mặc, nhìn cách cô ấy đứng trong căn nhà của Nam như đã quen thuộc rồi. Mọi lời Thảo đã kể về quá khứ của Nam và Hương, về sự phản bội đau đớn của cô ta, tất cả ùa về như một cơn lũ quét, nhấn chìm tâm trí Linh. Cô bàng hoàng, choáng váng. Niềm tin tuyệt đối của cô vào Nam bỗng chốc vỡ vụn, tan tành. “Bóng ma” của quá khứ, người mà Nam nói đã “đứt duyên”, giờ đây lại sống sờ sờ ngay trong nhà anh, mặc áo của anh, rửa chén cho anh. Cảm giác bị phản bội, bị lừa dối dâng lên mạnh mẽ, như một nhát dao đâm sâu vào trái tim.
Ngay lúc đó, Nam bước xuống từ trên lầu Anh định bước xuống bếp lấy nước uống, thì thấy Linh đang đứng đó, nhìn Hương với ánh mắt đầy giận dữ và đau đớn. Vẻ mặt Nam thoáng chút bối rối, nhưng rồi nhanh chóng trở lại lạnh lùng. Anh sải bước, nắm lấy tay Linh, kéo cô ra trước sân nhà, nơi ánh đèn đường yếu ớt chiếu rọi, để tránh Hương nghe thấy cuộc nói chuyện của họ.
Linh với nỗi đau đớn và giận dữ tột cùng, không kìm nén được nữa. Giọng cô run rẩy, vỡ òa trong nước mắ “Cô gái này… có phải là Hương không? Anh… anh nói anh đã buông bỏ rồi mà? Anh nói anh không còn vấn vương gì nữa mà? Anh nói anh đã ‘đứt duyên’ với cô ta rồi mà? Tại sao cô ta lại ở đây? Trong nhà anh? Mặc áo của anh? Rửa chén cho anh? Chuyện này là sao hả anh? Anh bận hoài là do ở với cô ta sao? Anh giải thích đi!”
Nam im lặng, nhìn Linh khóc. Anh biết mọi lời giải thích bây giờ đều trở nên vô nghĩa khi cảm xúc đang lấn át lý trí. Anh cố gắng giữ giọng bình thản, nhưng ánh mắt anh lại chất chứa sự mệt mỏi và cả chút bực bội.
“Hương… cô ấy gặp chuyện.” Nam bắt đầu, giọng anh trầm đều, cố gắng trấn an. “Bị lừa hết tiền bạc, còn bị xã hội đen truy đuổi. Tối qua, anh… anh tình cờ thấy cô ấy bị đánh đập ở quán nhậu, nên đã ra tay giúp đỡ. Trời khuya quá, cô ấy không còn chỗ nào để đi, nên anh đưa về đây tạm thời. Chỉ là chuyện đó thôi.”
Linh lắc đầu nguầy nguậy, những giọt nước mắt văng ra khỏi mi. “Gặp chuyện? Bị lừa? Bị đánh? Nghe thật vô lý. Sao anh phải nhận trách nhiệm đó làm gì? Anh biết cô ta là người thế nào mà, Nam? Cô ta… cô ta đã phản bội anh! Cô ta vứt bỏ anh để chạy theo người khác, vì tiền bạc, vì danh vọng! Giờ cô ta thảm hại, anh lại phải ra mặt giúp đỡ? Tại sao? Tại sao anh phải gánh lấy cái cục nợ đó? Hay… hay anh còn tình cảm, muốn sống chung với cô ta?”
Linh gằn lên, tiếng nấc nghẹn ngào trong cổ họng, đôi môi cô run rẩy bần bật. “Anh nói đi! Anh nói đi Nam!” Nước mắt tuôn như mưa, làm nhòe đi tầm nhìn của cô. “Em đã tin anh, Nam! Em đã tin anh hơn bất cứ ai!” Giọng cô vỡ òa, đầy tuyệt vọng. “Em đã nghĩ anh khác… Em đã nghĩ anh sẽ không bao giờ làm em thất vọng như những người khác… Nhưng… nhưng tại sao?”
Cô nhìn thẳng vào Nam, đôi mắt đỏ hoe, ánh nhìn chất chứa toàn bộ nỗi đau và sự vỡ vụn. “Em yêu anh, Nam. Điều đó chắc anh cũng biết.” Linh nói, giọng cô run run. Đây là lần đầu tiên cô thổ lộ tình cảm của mình một cách rõ ràng như vậy, giữa cơn bão cảm xúc, khi mọi thứ đang tan tành dưới chân cô.
Khuôn mặt Nam thoáng cứng lại. Anh không ngờ Linh lại nói ra điều đó vào lúc này, và theo cách này. Một chút ngạc nhiên lướt qua ánh mắt anh, rồi lại biến mất, nhường chỗ cho sự lạnh lùng thường thấy.
Linh không để ý biểu cảm của anh. Cô tiếp tục, giọng nói chất chứa nỗi đau tột cùng, từng tiếng nấc nghẹn ngào khiến cô phải dừng lại đôi chút. “Nhưng hôm nay, em rất thất vọng. Bởi anh đã lừa dối em, anh biết con gái sợ nhất điều gì không? Sợ nhất là bị lừa dối! Sợ nhất là khi mình tin một người, tin tưởng tuyệt đối, mà người đó lại luôn có những bí mật sau lưng, những bí mật mà mình không hề hay biết, mà người đó lại là người mình yêu thương nhất, tin tưởng nhất…” Mỗi từ thoát ra đều chất chữa nỗi lòng của Linh.
Linh quay bước đi, từng bước chân nặng nề, đau đớn. Cô thấy mình thật ngu ngốc khi đã dành tình cảm chân thành cho một người mà luôn ẩn chứa đầy bí mật. Lần trước là Thảo, lần này là Hương – cô cảm thấy mình như một người thay thế, một người được Nam tìm đến những lúc anh buồn chán, những lúc anh cần một sự an ủi hời hợt mà thôi. Cảm giác bị lợi dụng, bị phản bội, bị coi thường, khiến cô thấy ghê tởm chính bản thân mình vì đã quá tin tưởng.
4-hinh-anh-buon-co-gai-trung-quoc-inkythuatso-06-14-37-10.jpg

Trong nhà, Hương chứng kiến toàn bộ cuộc cãi vã. Cô cảm thấy có lỗi với Linh, vì chính sự xuất hiện của cô đã gây ra tất cả. Đồng thời, cô cũng nhận ra sự phức tạp trong lòng Nam. Giờ đây Hương đứng như trời trồng, chẳng biết là gì tiếp theo.
tiếp nào tml
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 194 Cự tuyệt

Nam nhìn theo bóng Linh chạy đi, lòng anh chợt thắt lại. Anh gọi với theo: “Linh! Khoan đã!” nhưng giọng anh bị gió cuốn đi, và cô không quay lại. Anh lao ra cổng, nhìn cô leo lên lên một chiếc taxi vừa tấp vào đầu hẻm, rồi chiếc xe phóng vút đi, hòa vào màn đêm, mang theo cả niềm tin của cô dành cho anh.

Nam đứng đó, giữa sân nhà, dưới ánh đèn vàng yếu ớt, ngọn gió đêm se lạnh luồn qua mái tóc ướt sũng của anh. Lời thổ lộ "Em yêu anh, Nam", tiếng nấc nghẹn ngào, và cả sự thất vọng tột cùng trong ánh mắt cô, tất cả như một mũi tên xuyên thẳng vào trái tim anh, trái tim mà anh tưởng chừng đã chai sạn. Anh đưa tay lên xoa thái dương, cảm thấy đầu óc quay cuồng. Anh đã làm gì? Anh đã đẩy cô đi sao? Một nỗi trống rỗng và hối hận mơ hồ len lỏi, nhưng rồi anh nhanh chóng dập tắt nó, cố trấn an mình. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Anh tự nhủ, nhưng trong lòng lại không chắc chắn. Anh đã cố gắng bảo vệ cô, nhưng lại vô tình đẩy cô xa mình, làm cô tổn thương.

Anh quay vào nhà. Hương chứng kiến toàn bộ cuộc cãi vã từ trong bếp. Cô cảm thấy một nỗi ân hận tột cùng dâng lên. Cô thấy có lỗi với Linh, vì chính sự xuất hiện của cô đã đẩy Linh vào bi kịch. Cô cảm thấy mình như một “vết nhơ” trong cuộc đời Nam, một kẻ gây ra đau khổ cho cả hai người đàn ông anh từng yêu.

Khi Nam bước vào nhà, ánh mắt Hương sẽ đầy vẻ có lỗi, không dám nhìn thẳng vào anh. Cô muốn nói gì đó, muốn xin lỗi Nam, nhưng lại không dám mở lời, chỉ đứng đó, bất động.

Nam không nói gì với Hương. Anh bước thẳng lên lầu, để mặc cô ở lại trong phòng khách, giữa sự im lặng đến đáng sợ của căn nhà. Anh cần suy nghĩ, cần sắp xếp lại mớ hỗn độn trong lòng. Nhưng anh không thể ngồi yên. Anh nhanh chóng ra cửa, leo lên xe, anh phóng vút đi trong màn đêm, như một mũi tên xé gió. Nam đã đi tìm Linh khắp nơi, đến phòng trọ của cô, đến những quán cà phê cô hay ngồi, những con đường cô hay đi, thậm chí cả cửa hàng điện thoại. Anh gọi điện thoại liên tục, nhưng thuê bao vẫn không liên lạc được, hoặc đổ chuông nhưng không ai nhấc máy. Cứ mỗi lần không tìm thấy, lòng anh lại trĩu nặng, một sự bất lực len lỏi. Mệt mỏi và thất vọng, Nam đi về nhà khi thành phố đã chìm sâu vào giấc ngủ, bầu trời đêm đã ngả sang màu xám bạc của bình minh.

Cửa nhà khẽ mở, Nam bước vào trong sự mệt mỏi rã rời. Anh nhìn thấy Hương đang nằm trên ghế sofa, nhưng không ngủ. Cô cuộn tròn người, ánh mắt nhìn vô định ra khoảng không, chờ đợi. Chiếc áo thun cũ của Nam, màu xám bạc, giờ đây quá rộng so với thân hình gầy guộc của cô, khẽ trễ xuống một bên vai. Có lẽ cô không mặc áo ngực, Nam thoáng thấy núm vú ẩn hiện rõ nét qua lớp vải mỏng khi cô khẽ cựa mình. Chiếc quần ngắn ôm sát cặp đùi thon dài, trắng mịn, và khi cô di chuyển, Nam thoáng thấy khe ngực lấp ló, phập phồng theo từng nhịp thở nhẹ. Một hình ảnh gợi cảm vô cùng, gợi lên dục vọng nguyên thủy trong Nam, dù anh đang mệt mỏi và lòng nặng trĩu. Anh nhanh chóng gạt đi suy nghĩ đó, cố gắng không để mắt mình dừng lại quá lâu.

Nam bước tới phòng khách, Hương nghe tiếng bước chân, cô lập tức ngồi dậy. Ánh mắt cô đầy vẻ lo lắng, pha chút hy vọng mong manh. “Sao rồi anh?” Giọng cô lí nhí, gần như một lời van nài.

Nam chỉ nói gọn lỏn, giọng anh trầm khàn, đầy sự mệt mỏi và thất vọng. “Không tìm được.”

Hương lập tức đứng dậy, tiến đến gần anh. Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm lấy anh từ phía sau, áp ngực mềm mại của mình vào lưng anh. Hương không thể kìm nén được nữa. Cô cảm nhận hơi ấm từ cơ thể rắn chắc của anh qua lớp áo thun mỏng. Hơi thở nóng bỏng của cô phả vào gáy anh, giọng nói thì thầm, ướt át, đầy sự mời gọi, gần như van nài: “Anh Nam… em muốn trả ơn anh. Em sẽ làm tất cả những gì anh muốn. Hãy chiếm hữu em như cái cách anh từng làm…” Ngón tay cô di chuyển xuống phía dưới, khẽ chạm vào con cặc đang bán cương của anh qua lớp vải quần, vuốt ve một cách đầy tinh tế, đầy dâm đãng.
XAtW11.jpg


Nam đứng yên. Anh cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể cô, cái chạm đầy mời gọi, ngực mềm mại ấm nóng áp sát lưng anh. Mùi nước hoa pha lẫn mùi cơ thể đặc trưng của Hương, mùi mà anh đã từng say đắm, giờ đây lại kích thích anh một cách kỳ lạ, như một lời nhắc nhở về quá khứ và cả bản năng nguyên thủy. Con cặc anh khẽ cương cứng hơn. Nhưng anh không đáp lại. Anh từ từ gỡ tay Hương ra khỏi eo mình, xoay người lại, ánh mắt anh đầy sự khinh bỉ và lạnh lẽo, nhìn thẳng vào đôi mắt khao khát của cô. “Em nghĩ anh cần cái này sao?” Giọng anh trầm thấp, sắc lạnh như lưỡi dao, xuyên thấu Hương, làm cô run rẩy. “Anh đã nói rồi, không muốn em mắc nợ anh bất cứ thứ gì. Đặc biệt là thứ này.”

Hương sững sờ, bàn tay cô khẽ run lên. Cô cố gắng mơn trớn Nam lần nữa, đưa tay chạm vào lồng ngực anh, ánh mắt đầy van lơn, cố gắng níu kéo chút hy vọng cuối cùng. “Anh Nam… em…”

Nam không hề quan tâm. Anh gạt tay cô ra, quay lưng bước về phía sofa. “Em ngủ đi, Hương. Ngày mai, coi như không còn gì nữa. Mọi chuyện đã kết thúc.” Giọng anh lạnh lùng, dứt khoát, không cho phép bất kỳ sự kháng cự hay níu kéo nào.

Sự kiên định tàn nhẫn của Nam làm Hương hoàn toàn nản lòng. Nước mắt cô lại tuôn rơi, nhưng lần này là vì sự tuyệt vọng. Cô lí nhí xin lỗi anh, rồi lẳng lặng quay về phía ghế sofa, cuộn mình lại trong bóng đêm, chìm vào giấc ngủ đầy tủi nhục và đau đớn.

Nam ngồi đó, trên chiếc sofa đối diện, không chợp mắt được. Anh trằn trọc cả đêm, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh trăng mờ nhạt dần nhường chỗ cho bình minh. Lời thổ lộ của Linh, sự thất vọng trong ánh mắt cô, và cả sự cự tuyệt tàn nhẫn với Hương… tất cả như một mớ bòng bong trong tâm trí anh. Lần đầu tiên trong cuộc đời, anh không biết phải làm gì tiếp theo. Trái tim anh, vốn tưởng chừng đã chai sạn, giờ đây lại nặng trĩu những cảm xúc hỗn độn, không tên, và một nỗi cô đơn sâu thẳm.

Rạng sáng, những tia nắng đầu tiên le lói qua khung cửa sổ, nhuộm vàng căn phòng khách. Hương khẽ cựa mình, đôi mắt to tròn mở hé, nhìn Nam vẫn ngồi trên sofa đối diện, gương mặt anh ẩn hiện trong ánh sáng mờ ảo, lạnh lùng và xa cách. Cô biết, đã đến lúc phải rời khỏi đây.

Cô đứng dậy, mái tóc xõa xuống vai, đôi vai gầy guộc run nhẹ. Bước chân khẽ khàng như sợ làm vỡ tan sự tĩnh lặng. Nam nghe tiếng động, anh khẽ mở mắt, nhìn Hương. Giọng anh trầm thấp, lạnh lùng đến tàn nhẫn, chỉ một câu nói duy nhất: “Em tìm việc khác làm đi. Người giỏi không thiếu gì việc đâu.”

Hương cúi gằm mặt. Anh không nói một lời chúc, không một lời hỏi han, chỉ là một câu ra lệnh dứt khoát. Cô biết, mọi thứ đã kết thúc. Cô ngước nhìn Nam lần cuối, ánh mắt chất chứa sự biết ơn, sự nhục nhã, và cả nỗi đau âm ỉ. “Dạ… em cám ơn anh Nam.” Cô lí nhí, giọng cô run rẩy như sắp vỡ. Rồi, không dám nói thêm lời nào, cô bước ra cửa, chiếc xe máy cũ kỹ của cô vẫn đang dựng ở sân.

Nam nhìn theo bóng Hương khuất dần sau cánh cổng. Sợi dây quá khứ cuối cùng cũng đứt lìa, không còn vương vấn gì nữa. Người con gái đã cho anh biết tình yêu là gì, biết cố gắng, phấn đấu vì một tương lai tươi sáng; người đã từng cho anh nếm trải vị ngọt ngào nhất của hạnh phúc; và cũng chính là người đã cho anh biết cay đắng, đau khổ tột cùng – giờ đây thật đáng thương, thảm hại. Một chút mủi lòng thoáng lóe lên trong Nam, như một tia sáng yếu ớt xuyên qua lớp băng giá trong tim anh, nhưng rồi nó nhanh chóng vụt tắt. Mọi chuyện đã kết thúc. Cô ta đã tự chọn con đường đó. Và mình… mình đã làm tất cả những gì có thể. Nam tự nhủ, cố gắng dập tắt những cảm xúc yếu mềm. Anh vươn vai, đứng dậy khỏi sofa, chuẩn bị cho một ngày đi làm, một ngày mới với những đơn hàng, những con đường quen thuộc.

Ngày hôm đó, không ai biết Linh đi đâu. Cô cũng nghỉ làm. Phương quản lý cũng chỉ nhận được vài dòng tin nhắn xin nghỉ phép vài hôm, không giải thích lý do cụ thể. Cửa hàng thiếu vắng Linh, không khí bỗng trở nên trống trải lạ thường. Những tiếng cười trong trẻo của cô không còn, những bước chân thoăn thoắt không còn. Nam cũng cảm thấy bồn chồn lo lắng, một nỗi bất an len lỏi trong lòng. Những điều quen thuộc hàng ngày bỗng nhiên không có, và sự thiếu vắng đó, nó cứ day dứt, khó chịu. Anh cố gắng gọi cho Linh, nhắn tin, nhưng điện thoại vẫn không liên lạc được, hoặc đổ chuông vô vọng.

Trong kho hàng ngột ngạt, đám nhân viên nam đang ngồi nghỉ trưa, kháo nhau những chuyện phiếm. Chẳng biết thằng Tí có thông tin ở đâu, hắn khẽ khàng nói, giọng đầy vẻ bí hiểm: “Này, tao nghe nói nữ thần Linh sắp nghỉ rồi chúng mày ơi.”

Nam đang nằm nghỉ trưa trên mấy thùng hàng cũ, nghe thấy tiếng Linh, anh lập tức bật dậy. Tiếng mấy thằng xung quanh hùa vào, tiếc nuối: “Tin đâu vậy mày? Đụ má, ngày nào đi làm tao cũng ngắm quản lý Phương với em Linh thôi, ẻm nghỉ tao buồn quá.”

Thằng Tí khoái chí, hắn nhếch mép cười khẩy. “Thì nay tao nghe được quản lý Phương nói chuyện điện thoại, nghe loáng thoáng Linh xin nghỉ phép rồi có thể nghỉ luôn.” Tiếng chép miệng tiếc nuối vang lên. “Tao mê dáng Linh quá mày ơi, eo thon, cặp mông cứ gọi là cong vút, ngực cứ gọi là ngon ơ, nhìn phát là muốn đụ ngay lập tức!” Rồi một thằng khác hùa vào, “Đúng rồi đó, hồi trước tao còn mơ được nắn cặp vú của ẻm một lần…” Những lời tục tĩu, dâm đãng của đám đàn ông cứ thế tuôn ra, khiến Nam cảm thấy khó chịu tột độ.

Nam thẫn thờ. Anh vừa cảm thấy khó chịu trước những lời tục tĩu, trêu chọc của đám kia, vừa có cảm giác vừa vụt mất một điều gì đó, một điều quý giá mà anh chưa kịp nắm giữ. Tới giờ Nam vẫn không liên lạc được với Linh, có lẽ cô đã chặn số anh, hoặc đơn giản là không muốn nghe bất cứ điều gì từ anh nữa. Chiều tà, ánh hoàng hôn vàng cam buồn bã nhuộm đỏ cả bầu trời. Nam trên chiếc xe cũ, anh chẳng còn cảm giác thoải mái sau một buổi tan làm. Chỉ thấy lòng nặng nề, trống rỗng, và một nỗi lo lắng vô hình đang ngày càng lớn dần.
 
Bên trên