Tiếng chuông tin nhắn liên tục và cuộc gọi nhỡ máy chị, khiến tao nhanh chóng tỉnh dậy, chị vẫn mơ màng giấc ngủ, dường như chị đã được hưởng cái thỏa mãn quen thuộc như ngày nào. Lần này cũng thế xong tâm trạng trong tao lại có chút khác hẳn chứ không còn là khơi khác nữa. Vẫn ôm tấm thân trơn trần của chị trong tay, tao lần lượt trả lời từng tin nhắn trong hơn 2 tiếng vừa qua, xem ra hôm nay cần thiết vẫn có thể ở lại đây mai về cũng được, nhưng cũng cần xem tình hình như nào. Chị cựa mình tỉnh giấc và nhìn tao
- Anh phải về luôn hay sao mà chăm chú cái điện thoại thế?
- Không, anh nhắn tin thôi, em không muốn anh ở lại đây đến mai ah?
- Sao lại hỏi em thế, anh phải về thì ai giữ được.
- Em có phải quay lại cơ quan không hay nghỉ luôn ?
- Em nghỉ cũng được, việc cũng không có gì. Sao thế?
- Anh thấy máy em có tin nhắn nhiều, em xem thế nào, nếu rảnh thì anh ở lại với em đến mai.
Chị tiến lại với cái điện thoại, vài giây sau nhìn sắc mặt chị có gì không ổn, nhưng tao vẫn tỏ ra thản nhiên với cái điện thoại của mình trên tay.
- Sao thế, có gì không ổn ah? – Tao hỏi thử đánh tiếng nhưng chị không trả lời,mà vẫn chăm chú vào cái điện thoại nhưng có gì đó sốt ruột hoặc không thoải mái. Một cuộc gọi đến, khả năng chị không muốn để nhỡ nữa, dù tao vẫn chăm chú nhắn tin nhưng vẫn cảm thấy chị đang hơi ngoái lại nhìn tao
- Nay vẫn giờ làm việc, nếu là cơ quan gọi thì em cứ nghe đi, có phát sinh còn kịp, gì phải ngại anh. Và chị nghe máy, chưa kịp alo thì đầu máy bên kia có giọng đàn ông, kiểu câu hỏi thắc mắc và khá bực dọc, sốt ruột. Và chắc chắn không phải bố chị. Lúc này khiến tao nhớ lại lúc đón chị vào giờ trưa ở cổng cơ quan. Vậy là có chút dư luận là không sai khi tao đang nghĩ. Cuộc điện thoại chỉ nghe đầu kia nói là chính còn đầu này thì không tự nhiên và có chút ngập ngừng và cúp máy ngang.
- Mình về đi anh
- Anh tưởng em không bận lắm. tính xuống thuê hẳn phòng đến mai; ai gọi mà em lại ngập ngừng và cúp máy ngang thế? Anh hỏi có thiếu tế nhị không? Chị đặt máy và quay lại nhìn tao trong khi hai đứa vẫn không mảnh vải trên người.
- Anh ấy gọi.
- Sao thế, gọi có việc gì?
- Không có việc gì, chỉ hỏi thôi.
- Liên quan gì mà hỏi nhỉ, công việc hay việc riêng? Nếu là công việc thì hình như đâu có làm cùng bộ phận với em. Người quản lý hay đồng nghiệp hỏi thì đã đành.
- Em nói rõ xem nào, không việc gì phải thế này, cứ nói rõ đi , anh đã bảo bao lần rồi mà.
- Kệ anh ấy thôi, anh đừng bận tậm
- Không thể nói thế được, lý do gì cho anh không phải bận tâm? Nếu em không ở đây lúc này thì liệu có cuộc gọi này không?
- Và anh hỏi luôn là trong thời gian qua, trên này đã và đang có những chuyện gì xảy ra giữa em và anh ta. Anh muốn nghe em nói đúng và đủ
- Nếu em đang phân vân đắn đo hay không có lý do gì đề tránh né hay cự tuyệt thì cũng cứ nói cho anh biết. vì bố mẹ em đã để ngỏ cơ hội cho anh ta nhưng mấu chốt vẫn là ở em, anh tôn trọng mọi ý kiến này. Anh không cấm cản việc em giao lưu đồng nghiệp, vì nó là công việc thì cần thiết và chính đáng, xong vì một mục đích nào đó mà có sự lượng lự,thì anh không đồng ý tí nào. Em hãy thử đứng ở cương vị của anh thì thấy, còn anh thì không níu kéo quỵ lụy, song chả thằng nào thoải mái khi người yêu mình để thằng khác ve vãn, rồi lại nghe nó tỏ thái độ khó chịu khi mình đang đi chơi với người yêu hiện tại của mình như em đâu.