NHỮNG CHUYỆN TÌNH CỦA TAO TỪ KHI CẤP 3 ĐẾN LÚC TRƯỞNG THÀNH CÓ GIA ĐÌNH RIÊNG

zulol-hp

Yếu sinh lý
1 tuần nhận n tin nhắn, tôi trả lời lại duy nhất 1 tin ngắn gọn thôi, đại khái là
"Anh nghĩ chỉ một thời gian ko lâu nữa thì cũng đến thời điểm thôi.
Hãy để người ta cảm thấy xứng đáng với sự lựa chọn của em, giữa chúng mình thực sự đã chấm hết".
Dừng liên lạc cho đến
Hơn 1 năm sau thì cô ấy cưới, có xuống hn lấy bằng và mời tôi, lần đó cũng vì cảm xúc, cũng ở với nhau 1 ngày đêm và quan hệ vài lần.

Đám cưới cô ấy đầu 2008, tôi có lên tầm 20p vào buổi tối rồi về hn luôn
Đoạn bro kể qhe vài lần là cũng thực tế ấy nhỉ. Nhiều khi lý trí không thắng được cảm xúc và hoàn cảnh rồi :)). Đi dự đám cưới nyc như của bro là 1 cái gì đó cũng khó nói, tôi là chịu ấy. Gửi mừng bt nhưng nhìn thấy cảnh đám cưới có lẽ k dễ chịu gì
 

Chịch dạo đường phố

Tao là gay
Chủ thớt
Đoạn bro kể qhe vài lần là cũng thực tế ấy nhỉ. Nhiều khi lý trí không thắng được cảm xúc và hoàn cảnh rồi :)). Đi dự đám cưới nyc như của bro là 1 cái gì đó cũng khó nói, tôi là chịu ấy. Gửi mừng bt nhưng nhìn thấy cảnh đám cưới có lẽ k dễ chịu gì
Tiện đường công tác thì rẽ vào thôi, có hai anh em nên mới nhờ anh lái xe dc chứ đoàn đông hoặc có một mình thì cũng đành thôi
 

Chịch dạo đường phố

Tao là gay
Chủ thớt
Sau chuyện này, người tiếc nhất là chị Giang. Tao ở cùng khu trọ đến khi em gái tao đỗ đại học thì tao thuê nhà khác, có gác xép để anh em ở cùng. Chị ấy tìm hộ nhà và cũng sắp dọn đồ đạc hộ tao
 

Skyfly

Tao là gay
lướt xam giờ chỉ hóng thông báo câu chuyện của thằng giáp tý này hehe. Em nyc trước khi nhận lời yêu thằng ku chồng cũng hẹn gặp tao tâm sự và hỏi ý kiến tao về thằng nó sắp nhận lời yêu, và cái kết là 2 đứa tắt đt 1 ngày 1 đêm ở trong hotel view biển. Ngày em đi chọn áo cưới vẫn nói tao đi cùng, muốn tao là người thấy em mặc đầu tiên, nhưng xin phép tao từ chối, đám cứoi em tao cũng không đến dự chỉ gửi quà. Còn đến giờ cả 2 đều yên ổn với gđ riêng thì tao muốn gặp em thăm hỏi em lại sợ nhớ lại chuyện xưa và trốn tao, dù tao rất trong sáng …
 

zai97

Tao là gay
1 tuần nhận n tin nhắn, tôi trả lời lại duy nhất 1 tin ngắn gọn thôi, đại khái là
"Anh nghĩ chỉ một thời gian ko lâu nữa thì cũng đến thời điểm thôi.
Hãy để người ta cảm thấy xứng đáng với sự lựa chọn của em, giữa chúng mình thực sự đã chấm hết".
Dừng liên lạc cho đến
Hơn 1 năm sau thì cô ấy cưới, có xuống hn lấy bằng và mời tôi, lần đó cũng vì cảm xúc, cũng ở với nhau 1 ngày đêm và quan hệ vài lần.

Đám cưới cô ấy đầu 2008, tôi có lên tầm 20p vào buổi tối rồi về hn luôn
Dửng liên lạc hẳn cho đến khi tôi hoàn thành chuyến Trung Đông hồi 2013 thì gặp lại mẹ con cô ấy
Còn tình cảm không tránh được phát cuối
 

Tdms1310

Yếu sinh lý
Tiếng chuông tin nhắn liên tục và cuộc gọi nhỡ máy chị, khiến tao nhanh chóng tỉnh dậy, chị vẫn mơ màng giấc ngủ, dường như chị đã được hưởng cái thỏa mãn quen thuộc như ngày nào. Lần này cũng thế xong tâm trạng trong tao lại có chút khác hẳn chứ không còn là khơi khác nữa. Vẫn ôm tấm thân trơn trần của chị trong tay, tao lần lượt trả lời từng tin nhắn trong hơn 2 tiếng vừa qua, xem ra hôm nay cần thiết vẫn có thể ở lại đây mai về cũng được, nhưng cũng cần xem tình hình như nào. Chị cựa mình tỉnh giấc và nhìn tao
- Anh phải về luôn hay sao mà chăm chú cái điện thoại thế?
- Không, anh nhắn tin thôi, em không muốn anh ở lại đây đến mai ah?
- Sao lại hỏi em thế, anh phải về thì ai giữ được.
- Em có phải quay lại cơ quan không hay nghỉ luôn ?
- Em nghỉ cũng được, việc cũng không có gì. Sao thế?
- Anh thấy máy em có tin nhắn nhiều, em xem thế nào, nếu rảnh thì anh ở lại với em đến mai.
Chị tiến lại với cái điện thoại, vài giây sau nhìn sắc mặt chị có gì không ổn, nhưng tao vẫn tỏ ra thản nhiên với cái điện thoại của mình trên tay.
- Sao thế, có gì không ổn ah? – Tao hỏi thử đánh tiếng nhưng chị không trả lời,mà vẫn chăm chú vào cái điện thoại nhưng có gì đó sốt ruột hoặc không thoải mái. Một cuộc gọi đến, khả năng chị không muốn để nhỡ nữa, dù tao vẫn chăm chú nhắn tin nhưng vẫn cảm thấy chị đang hơi ngoái lại nhìn tao
- Nay vẫn giờ làm việc, nếu là cơ quan gọi thì em cứ nghe đi, có phát sinh còn kịp, gì phải ngại anh. Và chị nghe máy, chưa kịp alo thì đầu máy bên kia có giọng đàn ông, kiểu câu hỏi thắc mắc và khá bực dọc, sốt ruột. Và chắc chắn không phải bố chị. Lúc này khiến tao nhớ lại lúc đón chị vào giờ trưa ở cổng cơ quan. Vậy là có chút dư luận là không sai khi tao đang nghĩ. Cuộc điện thoại chỉ nghe đầu kia nói là chính còn đầu này thì không tự nhiên và có chút ngập ngừng và cúp máy ngang.
- Mình về đi anh
- Anh tưởng em không bận lắm. tính xuống thuê hẳn phòng đến mai; ai gọi mà em lại ngập ngừng và cúp máy ngang thế? Anh hỏi có thiếu tế nhị không? Chị đặt máy và quay lại nhìn tao trong khi hai đứa vẫn không mảnh vải trên người.
- Anh ấy gọi.
- Sao thế, gọi có việc gì?
- Không có việc gì, chỉ hỏi thôi.

- Liên quan gì mà hỏi nhỉ, công việc hay việc riêng? Nếu là công việc thì hình như đâu có làm cùng bộ phận với em. Người quản lý hay đồng nghiệp hỏi thì đã đành.
- Em nói rõ xem nào, không việc gì phải thế này, cứ nói rõ đi , anh đã bảo bao lần rồi mà.
- Kệ anh ấy thôi, anh đừng bận tậm
- Không thể nói thế được, lý do gì cho anh không phải bận tâm? Nếu em không ở đây lúc này thì liệu có cuộc gọi này không?
- Và anh hỏi luôn là trong thời gian qua, trên này đã và đang có những chuyện gì xảy ra giữa em và anh ta. Anh muốn nghe em nói đúng và đủ
- Nếu em đang phân vân đắn đo hay không có lý do gì đề tránh né hay cự tuyệt thì cũng cứ nói cho anh biết. vì bố mẹ em đã để ngỏ cơ hội cho anh ta nhưng mấu chốt vẫn là ở em, anh tôn trọng mọi ý kiến này. Anh không cấm cản việc em giao lưu đồng nghiệp, vì nó là công việc thì cần thiết và chính đáng, xong vì một mục đích nào đó mà có sự lượng lự,thì anh không đồng ý tí nào. Em hãy thử đứng ở cương vị của anh thì thấy, còn anh thì không níu kéo quỵ lụy, song chả thằng nào thoải mái khi người yêu mình để thằng khác ve vãn, rồi lại nghe nó tỏ thái độ khó chịu khi mình đang đi chơi với người yêu hiện tại của mình như em đâu.
Bà này nói bắt cá 2 tay thì tự ái chứ ko dám quyết định vì ctay a nào cũng tiếc.Bên tình bên sự nghiệp lúc đó
 

Chịch dạo đường phố

Tao là gay
Chủ thớt
Tao đứng dậy cúi chào rồi ra về lập tức, không nhìn ngoái lại, ông bà không kịp nói câu mời ở lại ăn cơm, chị ngồi cúi mặt khóc, bố mẹ chị lịch sự tiễn ra cổng. Tao chạy một mạch về Hn trong cái nắng nóng rát mặt dù lúc đó cũng đã cuối giờ chiều. Trên đường đi, tin nhắn lia lịa nhưng tao không đọc mà chỉ nhận cuộc gọi chỗ ông anh đang làm mấy gói bảo dưỡng lắp đặt cho tao. Một tâm trạng trống rỗng, rối bời và buồn bã, nhưng tao không muốn xuống xe mà cứ đi tiếp đến khi hết xăng, đầy bình lại chạy tiếp cho đến khi về Trung Kính cũng đã gần 7h tối.
ĐÚng là khi mất đi thứ gì đó, con người ta mới tiếc nuối và buồn bã, đã thế lại là thứ mà suốt hơn 2 năm bản thân mình chăm chút từng li từng tí.
Cơ thể chị đã quen thuộc với tao từng cm, mọi nơi trên tấm thân đó đều mang lại cho tao những cảm xúc thăng hoa, sung sướng và hứng khởi để đầy năng lượng cho những ngày mới trong quãng thời gian có nhau,nhưng giờ mọi thứ đã trở thành hư không, buồn chán kinh khủng.
Chị Giang đang giặt quần áo, thấy tao về dựng xe rồi ném cái ba lô vào trong giường rồi đóng rầm cửa phòng, khả năng chị cũng đã nắm dc câu chuyện hôm nay trên kia.
Vừa buồn và mệt, tao nằm rồi ngủ thiếp đi một lúc, dậy tắm gội thay giặt xong cũng đã quá 21h tối, gọi vài cuộc điện thoại cho Hương nhà tao, rồi chạy đi lùa mấy thằng ra quán làm trận bia, tao muốn cảm giác say bí tỉ ngủ một giấc để mai tỉnh dậy không còn thấy không nghe những gì liên quan đến cô ấy nữa. Nhưng càng uống càng buồn, dù cố gắng không để lộ cảm xúc cho những đứa kia xong tao thấy càng ngấm men càng chán nản. Tao đang có mùa hè thành công nhất thời sinh viên ở góc độ kiếm tiền, là tiền đề cơ sở cho những thời gian tới tao đang ấp ủ nhưng thứ quý giá nhất thì tao lại phải buông bỏ khỏi tay mình.
 

zai97

Tao là gay
Tao đứng dậy cúi chào rồi ra về lập tức, không nhìn ngoái lại, ông bà không kịp nói câu mời ở lại ăn cơm, chị ngồi cúi mặt khóc, bố mẹ chị lịch sự tiễn ra cổng. Tao chạy một mạch về Hn trong cái nắng nóng rát mặt dù lúc đó cũng đã cuối giờ chiều. Trên đường đi, tin nhắn lia lịa nhưng tao không đọc mà chỉ nhận cuộc gọi chỗ ông anh đang làm mấy gói bảo dưỡng lắp đặt cho tao. Một tâm trạng trống rỗng, rối bời và buồn bã, nhưng tao không muốn xuống xe mà cứ đi tiếp đến khi hết xăng, đầy bình lại chạy tiếp cho đến khi về Trung Kính cũng đã gần 7h tối.
ĐÚng là khi mất đi thứ gì đó, con người ta mới tiếc nuối và buồn bã, đã thế lại là thứ mà suốt hơn 2 năm bản thân mình chăm chút từng li từng tí.
Cơ thể chị đã quen thuộc với tao từng cm, mọi nơi trên tấm thân đó đều mang lại cho tao những cảm xúc thăng hoa, sung sướng và hứng khởi để đầy năng lượng cho những ngày mới trong quãng thời gian có nhau,nhưng giờ mọi thứ đã trở thành hư không, buồn chán kinh khủng.
Chị Giang đang giặt quần áo, thấy tao về dựng xe rồi ném cái ba lô vào trong giường rồi đóng rầm cửa phòng, khả năng chị cũng đã nắm dc câu chuyện hôm nay trên kia.
Vừa buồn và mệt, tao nằm rồi ngủ thiếp đi một lúc, dậy tắm gội thay giặt xong cũng đã quá 21h tối, gọi vài cuộc điện thoại cho Hương nhà tao, rồi chạy đi lùa mấy thằng ra quán làm trận bia, tao muốn cảm giác say bí tỉ ngủ một giấc để mai tỉnh dậy không còn thấy không nghe những gì liên quan đến cô ấy nữa. Nhưng càng uống càng buồn, dù cố gắng không để lộ cảm xúc cho những đứa kia xong tao thấy càng ngấm men càng chán nản. Tao đang có mùa hè thành công nhất thời sinh viên ở góc độ kiếm tiền, là tiền đề cơ sở cho những thời gian tới tao đang ấp ủ nhưng thứ quý giá nhất thì tao lại phải buông bỏ khỏi tay mình.
gọi c NB đến lấy chị làm mồi nhâu thôi
 

TâyĐộc

Chim TO
Tao đứng dậy cúi chào rồi ra về lập tức, không nhìn ngoái lại, ông bà không kịp nói câu mời ở lại ăn cơm, chị ngồi cúi mặt khóc, bố mẹ chị lịch sự tiễn ra cổng. Tao chạy một mạch về Hn trong cái nắng nóng rát mặt dù lúc đó cũng đã cuối giờ chiều. Trên đường đi, tin nhắn lia lịa nhưng tao không đọc mà chỉ nhận cuộc gọi chỗ ông anh đang làm mấy gói bảo dưỡng lắp đặt cho tao. Một tâm trạng trống rỗng, rối bời và buồn bã, nhưng tao không muốn xuống xe mà cứ đi tiếp đến khi hết xăng, đầy bình lại chạy tiếp cho đến khi về Trung Kính cũng đã gần 7h tối.
ĐÚng là khi mất đi thứ gì đó, con người ta mới tiếc nuối và buồn bã, đã thế lại là thứ mà suốt hơn 2 năm bản thân mình chăm chút từng li từng tí.
Cơ thể chị đã quen thuộc với tao từng cm, mọi nơi trên tấm thân đó đều mang lại cho tao những cảm xúc thăng hoa, sung sướng và hứng khởi để đầy năng lượng cho những ngày mới trong quãng thời gian có nhau,nhưng giờ mọi thứ đã trở thành hư không, buồn chán kinh khủng.
Chị Giang đang giặt quần áo, thấy tao về dựng xe rồi ném cái ba lô vào trong giường rồi đóng rầm cửa phòng, khả năng chị cũng đã nắm dc câu chuyện hôm nay trên kia.
Vừa buồn và mệt, tao nằm rồi ngủ thiếp đi một lúc, dậy tắm gội thay giặt xong cũng đã quá 21h tối, gọi vài cuộc điện thoại cho Hương nhà tao, rồi chạy đi lùa mấy thằng ra quán làm trận bia, tao muốn cảm giác say bí tỉ ngủ một giấc để mai tỉnh dậy không còn thấy không nghe những gì liên quan đến cô ấy nữa. Nhưng càng uống càng buồn, dù cố gắng không để lộ cảm xúc cho những đứa kia xong tao thấy càng ngấm men càng chán nản. Tao đang có mùa hè thành công nhất thời sinh viên ở góc độ kiếm tiền, là tiền đề cơ sở cho những thời gian tới tao đang ấp ủ nhưng thứ quý giá nhất thì tao lại phải buông bỏ khỏi tay mình.
Cái cảm giác ấy bia rượu mới làm ta có thể ngủ được.. nhưng sớm hay muộn cũng phải cố mà vượt qua.. khi cái ải này được thông qua... Thì m sẽ thấm câu Nhi nữ thường tình...
 
Bên trên