Ch119. Thay đổi.
Buổi chiều hôm đấy còn dài lắm, nhất là với Hoa. Bởi sau khi đã thành công hạ gục nữ thần, lũ đàn ông kia quay sang hành hạ một thiên sứ. Trong giấc ngủ chập chờn Mai còn nhớ tiếng Hoa xưng con van vỉ lẫn trong tiếng cười và những nhát dập điên cuồng của những ông bố của cô. Trong khi đó Tuyết cũng góp vui nhưng trong tâm thế hoàn toàn chủ động. Cô ta có thể dùng hai lỗ chứa 2 dương vật, dùng miệng bú cây dương vật thứ 3 và hai tay chơi đùa cùng hai cây dương vật khác.
Mọi thứ hoang đường ấy không biết dừng lại bao lâu thì Mai thức dậy. Cô uể oải đứng lên, rồi: “á” hai lông mày cô nhíu chặt vì cơn buốt nhói lên từ hai cái lỗ ở hạ thể. Cô bước lại chỗ chiếc gương rồi soi mình trong đó. Hình phản chiếu trong gương là con đàn bà lõa lồ với hai vú bầm dập chỗ đỏ chỗ xanh. Tóc tai lòa xòa chảy xuống vai nhưng bết chặt vào nhau vì những đám tinh trùng còn vương lại. Trên gương mặt xinh đẹp đã từng kiêu sa, là những đường loang lổ, dấu vết của gã đàn ông biến thái nào đó đã xuất tinh lên mặt của nàng.
Cô tự hỏi ai trong gương đây, Mai sao? Mai mà lại tả tơi nhếch nhác thế này à? Trước nay Mai luôn là biểu tượng của sắc đẹp, của cao sang và được vây quanh bởi những lời khen có cánh. Vậy sao bây giờ nhìn mình Mai lại phải rơi nước mắt, mới đây thôi cô còn vui lắm cơ mà, cô rên rỉ gào thét rồi quằn quại trong sướng khoái đấy thôi. Lúc đó cô say sao, hay cơn say chỉ là cái cớ để cô chiều chuộng sự dâm loàn đói khát tình dục trong cô. TỦI HỔ, NHỤC NHÃ. Là những gì cảm nhận từ cô lúc này.
Nhưng rồi cô quệt nước mắt đi ngay vì một ý nghĩ khác khiến cô thấy mình không sai. “Vì tình yêu” đúng vậy cô chỉ vì tình yêu của mình nên bị đồng tiền bức ép, cô chỉ đổi thân thể lấy 300 triệu vì nghĩ rằng sẽ chỉ lên giường với một mình lão Phát… cùng lắm thêm Thuận nữa mà thôi. Đúng rồi, cô thành ra thế này là do lũ người kia. Cô ngoảnh quay lại nhìn bầy người trần truồng la liệt khắp phòng, cô thoáng ghê tởm khi mình đã từng là một trong số đó. Rồi cô dùng ánh mắt sắc như dao nhìn xoáy vào Thuận. Do hắn, tất cả là do hắn hết, hắn lừa cô bán cô cho một bầy thú vật đội lốt người bao gồm luôn cả hắn, cũng chính hắn đã ghì lấy cô cho lão Trí hiếp dâm lỗ đít. Còn cả rượu nữa, họ đã ép cô uống rất nhiều, cô đã say, rất say. Đấy chính là nguồn cơn để tội lỗi và sự nhục nhã này vấy bẩn lên cô.
Cô gom tất cả hờn căm ấy chất chứa ở trong lòng rồi đi tìm quần áo, điện thoại cùng với thẻ phòng. Chiếc váy nhàu nhĩ vất ở trong góc, thậm chí cô còn chẳng thấy đồ lót của mình đâu, cô mặc vội chiếc váy lên người rồi mở cửa đi ra. Cô sợ chỉ chậm trễ thêm dù chỉ là chốc lát những con thú vật kia tỉnh lại sẽ nuốt chửng lấy cô. Bên ngoài trời đã tối từ lâu, mọi khách ở đấy chắc đi chơi trên đảo hết rồi, cả hành lang, sảnh chính đều chẳng thấy ai. Tuy vậy cô vẫn xõa mái tóc che đi nửa mặt, như giấu đi sự nhơ nhớp bẩn thỉu của tấm thân này, rồi cô bước như bay, dù mỗi bước đều kèm theo những cơn đau nhói cả từ cửa mình đến cả trong lỗ đít.
Cô về đến phòng liền đóng cửa lại, lao ngay vào phòng tắm rồi đứng dưới vòi sen mà xả nước kì cọ toàn thân. Thế nhưng làm gì có thứ nước nào tẩy đi được sự ô uế trong tâm hồn cơ chứ. Cô đằm mình dưới dòng nước ấy đến cả giờ đồng hồ mới đứng lên. Cô đi vào giường, quấn chăn quanh thân rồi nằm co ro một góc.
Mai bắt đầu tự trách, rồi dần dà là tự sỉ vả bản thân, sau đó vì mệt mỏi mà nàng thiếp đi lúc nào không biết.
Liên tục 3 ngày liền nàng nhốt mình căn phòng đó, phớt lờ mọi cuộc gọi, tin nhắn và cả những lời hỏi thăm của lão Thuận cùng đám bạn. Cô không mở cửa cho họ, thậm chí đồ ăn cũng đặt đến tận phòng. Mai không muốn gặp họ vì nàng thật sự ghê tởm, ghê tởm những bộ mặt giả nhân nghĩa đạo mạo của lũ đó, xuất phát từ những việc biến thái họ đã làm. Nhưng nếu đúng hơn thì có lẽ cô sợ nhìn thấy họ vì mỗi khi nhìn thấy họ cô lại nhớ về hành động của mình chiều hôm đó. Vậy nên nói cô ghê tởm họ không bằng nói cô ghê tởm chính mình lúc ấy.
3 ngày này Mai nằm nghĩ đủ mọi chuyện trên đời, cô nghĩ nhiều nhất về cuộc đời của mình. Và trong suốt 33 năm cuộc sống lần đầu tiên cô thấy sắc đẹp của mình không phải may mắn mà là một tai họa. Cô có nó một cách vượt trội đến gần như thừa thãi để rồi nó dắt theo những tai họa đến cho cô. Vì nó nên cô mới bị những gã đàn ông ngoài kia hau háu thèm thuồng, để rồi bằng mọi cách họ rắp tâm hãm hại. Không có nó, thứ sắc đẹp chết người ấy thì sẽ chẳng ai coi cô như một món hàng để dâng lên cho sếp nọ hay đối tác kia. Rồi cô nghĩ có khi nào nếu cô bớt xinh đẹp đi một chút cô sẽ có một cuộc đời yên bình tươi sáng hơn không.
Nhưng rồi cô lại nghĩ đến mẹ mình, và cả Yến nữa. Họ cũng đẹp, cũng gặp những trắc trở với sắc đẹp đó, họ vượt qua và học cách sử dụng nó để đối phó lại với đàn ông.
Mẹ đã từng có rất nhiều đàn ông nhưng họ đều chiều chuộng mẹ như nữ hoàng, bằng lòng cung phụng và chiều theo mọi ý thích của bà. Cô đã từng coi thường điều đó, từng coi đấy là sự xấu hổ, nhưng giờ cô nghĩ lại nhờ sự khéo léo của bà mà cô chưa từng chịu cảnh thiếu thốn.
Còn Yến, cô ấy từng bị bao người chê bai về sự thực dụng và lẳng lơ. Cô có thể cưới một lão già hơn cả tuổi bố mình để đổi lấy cuộc sống giàu sang. Sau khi li hôn cô cũng lang chạ với hết người đàn ông này đến người đàn ông khác miễn sao họ giàu. Nhưng nếu không như thế thì cô gái quê năm xưa chưa học xong đại học, mới có thể bám trụ lại thủ đô, mới thoát được cái nghèo và sự vất vả mưu sinh. Mẹ cô và Yến không sai, họ thích nghi và phát huy thế mạnh của mình, họ chỉ học khôn lên sau khi bị cuộc đời này nhiều lần vùi dập.
Giờ thử nhìn họ mà xem, họ đều là những quý bà, quý cô có cuộc sống triệu triệu người ước ao. Rồi cô hiểu ra, sắc đẹp đúng là một món quà, chẳng qua cô chưa biết sử dụng nó, cũng chưa đủ khôn ngoan và tàn nhẫn để đối phó lại bọn đàn ông mà thôi. Nếu biết những thứ này thì cái lũ háo sắc ngoài kia sẽ trở thành công cụ cho cô sai bảo.
Chỉ qua mấy ngày nhưng tính cách và cách nhìn nhận của cô với cuộc đời đã có rất nhiều thay đổi, cô nghĩ rằng mình đã khôn ngoan và tự tin hơn. Nhưng nếu ai hiểu về cô sẽ biết rằng cô đang dần mất đi sự hiền dịu, thanh cao thay vào đó là sự thực dụng toan tính. Đấy là sự thui chột của bản tính tốt đẹp chứ chẳng phải tiến bộ gì. Nhưng Mai thì lại vì những thứ mình nghĩ ra mà đắc ý, cô hào hứng sắp đặt những bước tiếp theo mình cần làm.
Giống như với lão Thuận, lần tới cô gặp cô sẽ phải ngã giá với hắn, ép hắn phải lấy hết hình ảnh của cô trên điện thoại tên Tuấn để đổi lấy đoạn ghi âm trong tay cô. Chỉ có như vậy Mai sẽ mãi mãi không bị bất kể kẻ nào chi phối, ép buộc nàng làm những việc cô không muốn. Nhưng có một điều mà nàng quên, rằng lâu nay nàng quan hệ với Tuấn vì sự thèm khát tình dục, vì truy tìm cảm giác cực hạn thăng hoa chứ không vì bắt ép. Vì thế muốn rũ bỏ quan hệ với tên rác thải ấy đi thì cô phải giết chết con đàn bà dâm dục trong chính mình. Việc này chẳng dễ.
Cơ thể cô đã bình thường từ lâu, những vết bầm trên ngực hay những cơn đau nơi hạ thể đã không còn. Cô không bước ra ngoài vì để tránh đối mặt với những người không muốn gặp mà thôi. Sáng nay cô quyết định dở điện thoại ra kiểm tra tài khoản và xem mấy ngày qua lũ ngợm ấy nói những gì với cô. Tài khoản đã về đủ tiền đúng theo thỏa thuận của cô và lão kia, Mai khá hài lòng khi nỗi lo về kinh tế gần như đã được gỡ xuống. Tiếp tục đọc tin nhắn xem Thuận và lũ bạn kia của lão nói gì.
-“Em đâu rồi, về phòng sao? Về làm gì cơ chứ, ngủ cùng mọi người ở phòng lớn như vậy có phải vui hơn không.”
-“Nữ thần, sang đây cùng mọi người ăn sáng nhé, nhanh lên mọi người sắp tổ chức đi chơi trên du thuyền, chắc là sẽ vui lắm đó, ở đấy em có thể tha hồ mặc bikini để trưng ra cơ thể tuyệt đẹp của minh.”
-“Không đi sao, vậy buổi tối nay sẽ gặp, anh Phát cảm thấy nhớ em đó.”
Rồi còn khá nhiều tin khác nữa nàng chỉ đọc lướt qua, nhưng trong đấy có một tin lão Phát nhắn khiến cô giận run người.
-“Anh là Phát đây, anh muốn em tiếp tục tham gia cùng bọn anh đến khi hết kì nghỉ, anh biết giao kèo 300 triệu của em và ông Thuận đã hết. Nếu muốn tiền anh sẽ cho em thêm 500 triệu, chỉ cần em tiếp tục biểu hiện tốt như chiều qua trong những ngày sắp tới.”
Cô muốn cười vào cái mặt đầy nọng của gã, cho gã biết không phải cứ vung tiền ra là muốn gì cô sẽ làm theo đấy. Còn một tin cuối cùng vừa sáng nay lão Thuận mới gửi.
-“Bọn anh đi Casino, nếu muốn em có thể gửi tập hồ sơ, cùng những lưu ý trước đó, ở lễ tân rồi về, thỏa thuận của ta kết thúc, yên tâm anh sẽ giữ đúng lời hứa của mình.”
Tốt quá rồi, cô có thể đi dạo một chút, nếu muốn chiều nay có thể về, dù sao cô cũng còn nhiều việc, ví dụ như chuyện bán chiếc xe. Vậy là cô sửa soạn nhẹ nhàng, ra ngoài dùng bữa sáng, sau đó cô thơ thẩn dạo trên bãi cát dài trắng phau của khu vực dành riêng cho khách sạn.
Kì nghỉ dài đã qua đến 4 ngày mà giờ mới là lần đầu tiên cô ngắm biển, cũng là lần đầu tiên cô để cho cát trắng cùng những gợn sóng mơn man trên bàn chân của mình. Cảm giác thật thoải mái, thư giãn một cách rất nhẹ nhàng.
Những ai trên bãi biển lúc này đều hướng ánh nhìn về đây, họ nhìn ngắm say sưa một người đàn bà tuyệt sắc, với đôi mắt lim dim và làn tóc mềm đón gió.
Cô ăn mặc nhẹ nhàng, tay cầm đôi dép mỏng, mọi thứ rất bình thường nhưng lại tỏa sáng một cách tự nhiên.
Mai thoải mái nhận lấy những ánh nhìn khen ngợi đấy, đúng mà đẹp như cô thì việc đó giống như đặc quyền. Cô cười tủm tỉm rồi tiếp tục bước đi, nhưng một giọng nói cô không muốn nghe nhất lúc này lại vang lên.
-Em đã chịu ra khỏi căn phòng đó rồi đấy à, vậy sao không gọi cho anh.
Thuận ở ngay phía sau cô, mắt nhìn cô lom lom khi lại vừa phát hiện ở cô vẻ đẹp khác.
-Ơ, anh Thuận, anh nói đi Casino cơ mà, sao giờ lại ở đây.
-Anh có cuộc họp online quan trọng vì thế đi muộn hơn mọi người, còn em, vì sao mấy ngày qua em nhốt mình trong phòng, không trả lời tin nhắn cũng như các cuộc gọi của anh. Hôm nay cũng thế, đã ra ngoài sao lại không cho anh biết.
Lão hơi nhăn mày, cô cũng thế, có lẽ thói quen lãnh đạo kiểm soát mọi việc đã ngấm vào trong máu của lão ta, hắn đưa ra câu hỏi kiểu chất vấn khiến Mai chẳng dễ chịu tẹo nào.
-Anh Thuận có gì đó nhầm lẫn à, thỏa thuận riêng của tôi và anh đã kết thúc, anh đâu có quyền gì mà kiểm soát tôi, tôi đâu có nghĩa vụ phải thông báo cho anh từng đường đi, nước bước của mình.
Thuận có chút sượng sùng, anh ta quên rằng cô ả hoàn toàn không nằm trong tay lão, thậm chí nàng còn có thứ khiến lão ta phải e dè. Nhưng dù sao hắn vẫn coi mình đứng cao hơn, việc nàng nói chuyện thái độ như thế đã để hắn không vui chút nào. Hắn nhếch môi cười mai mỉa.
-Sao rồi, cầm tiền rồi là rũ sạch quan hệ thế sao em, lại treo cái bộ mặt thanh cao ấy lên rồi à. Quên hết những việc đã làm với anh sao, nhanh thế.
Sự đểu giả đã lộ nguyên hình cả từ trong lời nói, đến hành động khi lúc này hắn còn bước tới muốn vươn tay mình đụng vào thân thể của cô. Mai lùi lại hai bước đồng thời gạt tay của hắn ra.
-Anh Thuận, anh tự trọng chút đi, hiện tại tôi với anh không chút nào liên quan ngoài công việc, nếu khi nào quay lại tp Uncle Lake nếu anh muốn tôi sẽ vẫn giữ đúng vai trò tham mưu. Còn bây giờ anh nên hiểu rằng, tôi đi đâu hay làm gì anh cũng không có quyền sắp đặt hay kiểm soát.
-Ha ha, xem kìa em lại nói đến chuyện tự trọng sao.
Hắn cười sang sảng, không lui mà lại càng bước tới, giọng thì thào chỉ đủ họ nghe.
-Tự trọng là liền lúc quan hệ tình dục với 5 người, nhận tiền sau đó làm như chẳng hề quen sao. Đấy không phải là tự trọng đấy là giả tạo, gương mặt đẹp đẽ thanh cao này là ngụy trang. Anh và em đều biết bản chất bên trong em là thế nào. Thôi đừng cố giả vờ nữa, đến đây, theo anh đi chơi, sẽ vui lắm đấy, có khi còn vui hơn buổi chiều hôm đó nữa cơ.
Mai ứa nước mắt, sau những lời tâng bốc ngợi khen, đây là những lời thật lão dành cho cô, cô chợt nghĩ ngoài kia còn bao nhiêu người như thế nữa mà tủi thân. Hắn lại lôi kéo tay cô, cô vùng vằng hất ra, lúc này hắn gằn giọng.
-Đừng chưng cái bộ mặt ấy ra, cô từng làm gì với những loại cặn bã như tên Tuấn lão Sang thì tự mình biết. Giờ thì cố làm hài lòng mấy lão kia đi, đem về lợi ích cho tập đoàn thì cô sẽ có được tự do theo ý muốn. Bằng không…
-Bằng không thì sao, ai cho mày lôi kéo, làm phiền cô ấy.
Một giọng nói trầm khàn có lực và một bàn tay như chiếc kìm sắt đặt trên vai ông ta, bàn tay kia siết chặt đầy cảnh cáo, khiến lão nhăn nhó không dám mở mồm. Phía bên này Mai như chết lặng, đúng lúc nàng đang chịu áp bức vậy mà có người chìa tay giúp đỡ cô, bóng dáng ấy thật cao lớn quá. Cô thấy thật yên tâm, Mai hơi cúi đầu chào.
-Chú, sao chú lại ở đây, chú có đi cùng mẹ con không ạ.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.