Bố mẹ tôi cứ ra vào cằn nhằn tôi. Đặc biệt là bố tôi, ông rất bênh My. Thật lòng tôi cũng đâu có muốn ly hôn. My đúng là hơi tự cao tự đại, tính tình khó chịu nhưng tôi có thể kiếm đâu được một người vợ vừa xinh đẹp, giỏi giang lại kiếm được tiền như thế nữa. Hơn nữa, con gái mới 2 tuổi đã phải sống xa bố. Tôi rất chán nản và mệt mỏi, tôi lao vào làm việc để quên đi những rắc rối trong đời và nghĩ đến tương lai ảm đạm. Tôi không ngại làm thêm ngoài giờ đến tối mịt, tôi xin đi dạy thêm tiếng Anh ở trung tâm ngoại ngữ buổi tối. Tôi cũng bắt đầu tìm nhà thuê để ở riêng, tránh cãi nhau với bố mẹ. Một vài tháng sau, tôi thấy mình cũng nguôi ngoai hơn. Thời gian vừa qua tôi làm việc chăm chỉ nên đại lý rồi ban giám đốc cũng khen tôi lên tận mây xanh. Tôi thấy mình cũng là thằng đa tài, cũng có bằng cao học lại ăn nói giỏi. Nhìn lên thì chẳng bằng ai mà nhìn xuống cũng chẳng ai bằng mình, nên có phần hơi khinh khi người khác. Đặc biệt, trong môi trường làm việc của tôi, đại lý rồi những học viên ở lớp tiếng Anh buổi tối, đối với tôi đều không đáng để ý.
Cùng lúc đó tôi tiếp tục nhận lớp thứ 2 ở trung tâm. Cũng với tư tưởng như lớp trước, học sinh của các trung tâm tiếng Anh này thường là tạp nham, chẳng biết gì mấy. Dù đây là trình độ C, tôi cũng chẳng hy vọng gì ở lớp mới này. Buổi đâu tiên như bình thường, tôi vào lớp sát giờ bắt đầu. Tôi không muốn tiếp có tiếp xúc cá nhân nào với ai, tôi chỉ muốn dạy xong 2h rồi về. Tôi vào lớp, liếc mắt qua loa rồi tự giới thiệu với cả lớp bằng tiếng Anh. Tôi rất tự tin với vốn tiếng Anh của mình, dù gì tôi cũng từng đi du học nước ngoài mà. Hơn nữa, giọng tôi trầm ấm rất đặc biết nên tôi biết cả lớp bắt đầu xì xào "giọng thầy hay thế nhỉ Quá quen với những lời tán dương, tôi chẳng mấy để tâm. Với kinh nghiệm của mình, tôi biết có nhiều đồng chí không hiểu tôi nói gì, nên tôi lại giới thiệu bằng tiếng Việt. Rôi tôi yêu cầu mỗi người tự giới thiệu về bản thân mình. Cùng lúc đó, tôi lướt qua danh sach tên tuổi của học sinh. Lớp này có vẻ trẻ hơn những lớp trước, dù có một vài anh chị đã gần 40 nhưng đại đa số khoảng qua 20 một chút. Trẻ nhất là 19 tuổi.
Đúng như tôi dự đoán, học sinh chỉ nói được bặp bẹ vài câu đơn giản, giọng điệu nghe cũng buồn cười. Tôi cũng chẳng hy vọng gì hơn. Nhẩm tính chắc cũng đến người cuối cùng giới thiệu rồi, tôi quay lưng lên bảng bắt đầu ghi bài. Một giọng giới thiệu vang lên. Tôi phải ngay lập tức dừng tay và ngoái lại xem ai đang nói. Đó là giọng nói trong vắt với âm điệu tiếng Anh cực chuẩn, một giọng nói nhẹ nhàng rât đi vào lòng người phát ra từ một cô bé rất trẻ với nụ cười nhẹ trên môi. Tôi không tìm thấy một lỗi ngữ pháp nào trong lời giới thiệu của cô bé. Cô bé có một khuôn mặt xinh đẹp trong sáng rất tạo cảm tình cho người đối diện. Cả lớp thộn mặt ra. Tôi thộn mặt ra vì tôi không ngờ lại gặp một người khá tiếng Anh như vậy trong một môi trường thế này. Còn những người còn lại thì thộn mặt ra vì... không hiểu gì.
Tôi hỏi cô bé một vài câu phức tạp. Vì nghe giọng cô bé khá chuẩn nên tôi cũng cố gắng để phát âm chuẩn nhất có thể. Tôi hỏi xong, thấy cô bé hơi bật cười. Tôi hơi xấu hổ, có lẽ cô bé hiểu ý định của tôi và âm điệu của tôi vẫn chưa được chuẩn lắm. Nhưng nàng vẫn trả lời rất nghiêm túc. Ánh mắt nàng khiến cho người ta có cảm giác được thông cảm, có gì đó rât gần gũi và dễ mến. Nàng ăn vận đơn giản, áo phông quần ngố, chắc nàng là sinh viên. Tôi biết cả lớp không ai hiểu chúng tôi đang nói gì. Nàng nói học tiếng Anh lâu rồi, nhưng vào đại học lại học tiếng Trung, không muốn tiếng Anh bị mai một nên đi học để có môi trường luyện tập. Vừa hay bạn nàng có chị làm ở trung tâm này và có suất học miễn phí nên 2 đứa cùng đi học.
Tôi thật sự rất ấn tượng với cô bé. Xung quanh nàng có một từ trường nhẹ nhàng gì đó khiến người ta cảm thấy rất yên bình. Có lẽ là nụ cười dịu dàng luôn nở trên môi hay ánh mắt long lanh trong vắt ngây thơ. Đối chiếu tên nàng trong danh sach, tôi biết nàng là người trẻ nhất trong lớp, 19 tuổi. Còn tôi lúc đó sắp bước sang tuổi 30. Một thằng trải đời như tôi, đã gặp rất nhiều loại phụ nữ, xinh đẹp yêu đuối như Huệ, bạo dạn mạnh mẽ như Giang, giỏi giang tự lập như My hay khêu gợi sexy như Dung, bình dị bỗ bã như Hương hay chị Hà, tôi đều nếm trải, nhưng tôi chưa bao giờ gặp ai thanh cao như thế này. Mặc dù vậy, với điều kiện của mình, tôi biết tôi và nàng là 2 thế giới khác biệt. Nàng cũng chẳng để ý gì đến tôi. Tôi đoán, ở thế giới của nàng, người như tôi là hạng tầm thường. Tự nhiên tôi cảm thấy tự ti vô cùng. Trước đây, dù sống với My, My rất giỏi giang và cũng tỏ ra giỏi giang, My cũng hay ngầm ý là tôi kém cỏi, nhưng tôi vẫn tự tin phản kháng lại. Tuy vậy, đứng trước mặt người con gái này, nàng chẳng tỏ ra gì cả, nhưngn tôi cảm thấy mình như hàng giun dế vậy.
Tôi yêu cầu cả lớp cung cấp số di dộng để tiện liên lạc, Thực chất là tôi muốn lưu lại số của nàng. Tôi mong chờ đến mỗi buổi học để được nhìn thấy nàng và bàn luận với nàng về một vấn đề nào đấy. Nàng trẻ tuổi nhưng không thiếu phần tự tin. Chỉ cần nói với nàng vài câu là tôi biết nàng rất thông minh và hiểu biết. Tôi nói chuyện với nàng bằng tiếng Anh vì cả lơp không ai hiểu chúng tôi nói gì. Tôi thường đưa ra 1 chủ đề để cả lớp bàn luận, còn tôi thì bàn luận với nàng. Tôi thích cái cách mà nàng sử dụng ngôn từ, rất giản dị mà lịch lãm.
Càng tiếp xúc với nàng, tôi càng cảm nhận nàng giống như một cô công chúa nhỏ, từ bé đến lớn được nuôi dạy với những quy tắc thanh cao, với sở thích và phong thái tao nhã lịch lãm của người Hà Nội gốc. Một phiên bản sông của một con búp bê trong lồng kính được chăm chút bao bọc, theo học ở những trường giỏi nhất và tốt nhất của thành phố, nếu không nói là cả nước. So với nàng, My cũng không cùng đẳng cấp.