Chương 27: Dâng hiến (3)
Nhận thấy những dấu hiệu thay đổi rõ rệt trong cơ thể và hành động của cô giáo Ngọc Anh, Trí Chủng khẽ mỉm cười, một nụ cười chứa đựng sự trân trọng, yêu thương, và cả sự thỏa mãn khi ngắm nhìn người phụ nữ mình yêu đang dần buông bỏ những e dè, ngại ngùng, và khám phá những khía cạnh dục vọng tiềm ẩn trong bản thân. Anh cảm nhận được rõ ràng sự kích thích đang dâng trào mạnh mẽ trong cơ thể cô giáo, không chỉ qua những tiếng rên rỉ ngày càng lớn hơn và đứt quãng hơn, mà còn qua sự chuyển động của đôi tay cô, và qua nhịp thở ngày càng gấp gáp và nặng nhọc. Anh biết rằng, cô giáo Ngọc Anh, không chỉ đang mang lại khoái cảm cho anh, mà chính cô cũng đang tận hưởng những xúc cảm tuyệt vời mà hành động này mang đến.
Tuy nhiên, Trí Chủng hiểu rằng, thời điểm cho một bước tiến mới đã đến. Anh cảm nhận được ham muốn trong cơ thể mình đang trào dâng đến đỉnh điểm, “cậu nhỏ” như muốn căng vỡ ra vì khoái lạc. Anh khao khát được tiến xa hơn, không chỉ dừng lại ở những vuốt ve bằng miệng, mà muốn hòa làm một với cô giáo Ngọc Anh, muốn cảm nhận trọn vẹn sự ấm áp và mềm mại từ bên trong cơ thể cô, muốn trao cho cô những khoái cảm mãnh liệt nhất, và cũng muốn chiếm đoạt trọn vẹn trái tim và linh hồn của người phụ nữ này.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Trí Chủng: đây là thời điểm hoàn hảo để tiến đến giai đoạn quan trọng nhất, giai đoạn giao hợp thực sự, giai đoạn phá bỏ rào cản cuối cùng giữa anh và cô giáo Ngọc Anh, và cũng là khoảnh khắc thiêng liêng đánh dấu sự hòa quyện trọn vẹn về thể xác và tinh thần giữa hai người. Anh muốn là người đàn ông đầu tiên chiếm hữu trọn vẹn cơ thể cô, muốn khắc sâu dấu ấn tình yêu của mình vào trái tim và tâm trí cô, và muốn cùng cô trải nghiệm những khoảnh khắc thăng hoa và đam mê tột đỉnh.
Với một quyết định dứt khoát và đầy nhẹ nhàng, Trí Chủng khẽ đặt tay lên đầu cô giáo Ngọc Anh, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt ửng hồng và đẫm mồ hôi của cô lên. Động tác của anh vừa dịu dàng, vừa kiên quyết, như một sự thông báo và cũng là một lời xin phép đầy trân trọng. Anh muốn cô giáo Ngọc Anh hiểu được rằng, anh dừng lại không phải vì không còn muốn tiếp tục, mà là vì anh muốn đưa cả hai đến một cung bậc cảm xúc cao hơn, một trải nghiệm sâu sắc và mãnh liệt hơn nữa.
Cô giáo Ngọc Anh có chút ngỡ ngàng khi Trí Chủng đột ngột ngưng lại những vuốt ve đầy kích thích. Cô hé mở đôi mắt còn đẫm lệ và ngước nhìn anh, ánh mắt thoáng chút khó hiểu và hụt hẫng. Cô vẫn còn đang chìm đắm trong cơn say men tình, cơ thể vẫn còn rạo rực và khát khao được tiếp tục tận hưởng những khoái cảm mà anh mang lại. Việc anh đột ngột dừng lại, khiến cô có chút hụt hẫng và tiếc nuối, như thể một bản nhạc đang đến hồi cao trào bỗng nhiên bị ngắt quãng.
“Sao vậy em…?” Cô giáo Ngọc Anh khẽ hỏi, giọng nói vẫn còn run run và đứt quãng, hơi thở vẫn còn gấp gáp và nặng nhọc. Ánh mắt cô chất chứa sự mong chờ, sự quyến luyến, và cả một chút lo lắng không rõ vì sao anh lại dừng lại.
Trí Chủng khẽ mỉm cười, ánh mắt anh trìu mến nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh của cô giáo, anh nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán cô, giọng nói anh trầm ấm và dịu dàng, như rót mật vào tai cô, “Cô giáo à, em biết là cô thích lắm mà… nhưng mà… em nghĩ… có lẽ bây giờ… đã đến lúc cho món chính rồi… cô thấy sao?”
Lời nói của Trí Chủng, vừa mang theo chút trêu đùa ý nhị, vừa ẩn chứa một sự đề nghị nghiêm túc và đầy mong chờ. Anh muốn thăm dò ý kiến của cô giáo, muốn đảm bảo rằng cô hoàn toàn tự nguyện và sẵn sàng cho bước tiến tiếp theo. Anh không muốn ép buộc cô, mà muốn cả hai cùng nhau trải nghiệm khoảnh khắc thiêng liêng và đáng nhớ này, trong sự đồng thuận và hòa hợp tuyệt đối.
Nghe những lời nói của Trí Chủng, cô giáo Ngọc Anh chợt hiểu ra ý định của anh. Khuôn mặt ửng hồng của cô càng thêm phần nóng bừng, đôi mắt ánh lên vẻ ngượng ngùng và e thẹn, nhưng cũng không giấu được sự tò mò, chờ đợi và cả một chút hồi hộp pha lẫn lo lắng. Cô đã mơ hồ đoán trước được rằng, chuyện gì đến cũng sẽ phải đến, và khoảnh khắc này, có lẽ đã đến sớm hơn dự kiến của cô.
Cô giáo Ngọc Anh khẽ cụp mắt xuống, tránh ánh nhìn trực diện từ Trí Chủng, hai má ửng đỏ như hoa đào. Cô cảm thấy trái tim mình đập loạn xạ trong lồng ngực, những suy nghĩ rối bời và mâu thuẫn bủa vây tâm trí cô. Một phần trong cô vẫn còn chút e dè và lo lắng, nhất là ý nghĩ về sự đau đớn có thể xảy ra trong lần đầu tiên, và cả những rào cản đạo đức, xã hội vẫn còn ám ảnh trong tiềm thức. Nhưng một phần khác trong cô lại trỗi dậy một khát khao mãnh liệt, một sự thôi thúc từ sâu thẳm trái tim, thôi thúc cô khám phá những bí mật của tình yêu, thôi thúc cô hòa làm một với người đàn ông mà cô yêu thương.
Trong sự im lặng ngại ngùng của cô giáo Ngọc Anh, Trí Chủng kiên nhẫn chờ đợi, anh không hề thúc giục hay ép buộc cô, mà chỉ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, truyền cho cô sự dịu dàng và tin tưởng. Anh hiểu rằng, đối với một người phụ nữ như cô giáo Ngọc Anh, việc vượt qua những rào cản tâm lý và e ngại vốn không hề dễ dàng, cần có thời gian và sự kiên nhẫn để cô chuẩn bị tinh thần và đưa ra quyết định cuối cùng.
Sau một hồi im lặng, cuối cùng cô giáo Ngọc Anh cũng ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt dịu dàng và đầy mong chờ của Trí Chủng. Trong ánh mắt cô, vẻ e ngại và bối rối ban đầu đã dần tan biến, thay vào đó là một sự quyết tâm và bạo dạn, pha lẫn chút ngượng ngùng đáng yêu. Cô khẽ mím môi, rồi nhẹ nhàng gật đầu, một cái gật đầu khe khẽ nhưng đầy ý nghĩa, như một lời đồng ý thầm lặng, một sự trao đi hoàn toàn tự nguyện và đầy tin tưởng.
Nụ cười rạng rỡ nở rộ trên môi Trí Chủng khi nhận được tín hiệu đồng ý từ cô giáo Ngọc Anh. Anh biết rằng, quyết định của cô không hề dễ dàng, và sự tin tưởng mà cô dành cho anh là vô cùng lớn lao và quý giá. Anh cúi xuống, nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn dịu dàng và âu yếm, như một lời cảm ơn và cũng là một lời hứa hẹn về một trải nghiệm ngọt ngào và đáng nhớ sắp tới.
Sau nụ hôn, Trí Chủng nhẹ nhàng tách khỏi cô giáo Ngọc Anh, từ từ đứng dậy. Anh kéo theo cả cô đứng dậy cùng mình, hai người đối diện nhau, trong ánh mắt chứa chan yêu thương và chờ đợi. Trí Chủng nhẹ nhàng cởi bỏ hoàn toàn chiếc áo nội y ren màu kem còn sót lại trên người cô giáo, để lộ ra thân thể ngọc ngà trắng mịn màng, không chút che chắn. Anh ngắm nhìn, chiêm ngưỡng vẻ đẹp tuyệt mỹ của người phụ nữ trước mắt, lòng tràn ngập sự yêu thương và chiếm hữu.
Cô giáo Ngọc Anh có chút ngượng ngùng khi bị Trí Chủng ngắm nhìn cơ thể trần trụi của mình, cô khẽ đưa tay lên che đi bầu ngực, nhưng rồi lại từ từ hạ tay xuống, ánh mắt e ấp nhìn anh, chấp nhận sự ngắm nhìn say đắm của anh, như một sự trao dâng trọn vẹn cả thể xác lẫn tâm hồn.
Trí Chủng dịu dàng vòng tay ôm lấy cô giáo Ngọc Anh, kéo cô sát lại gần mình, hai cơ thể áp chặt vào nhau, cảm nhận hơi ấm và nhịp tim của đối phương. Anh khẽ thì thầm vào tai cô, giọng nói trầm ấm và đầy yêu thương, “Cô giáo… em hứa… em sẽ nhẹ nhàng… và em sẽ làm cho cô cảm thấy hạnh phúc nhất… được không?”
Cô giáo Ngọc Anh không đáp lời, chỉ khẽ gật đầu, siết chặt vòng tay ôm lấy Trí Chủng, hoàn toàn tin tưởng và trao phó bản thân cho anh.
Trong vòng tay ấm áp của Trí Chủng, cô giáo Ngọc Anh cảm thấy một sự an toàn và tin tưởng kỳ lạ. Mọi e dè, lo lắng trong lòng dường như tan biến hết, nhường chỗ cho sự hồi hộp và mong chờ một điều gì đó mới mẻ, một trải nghiệm mà cô chưa từng biết đến. Cô nhắm mắt lại, hoàn toàn thả lỏng bản thân, phó thác cho Trí Chủng dẫn dắt vào thế giới của tình yêu và dục vọng, tin tưởng rằng anh sẽ không làm cô thất vọng, sẽ mang đến cho cô những khoảnh khắc hạnh phúc và đáng nhớ nhất trong cuộc đời.
Trí Chủng nhẹ nhàng bế xốc cô giáo Ngọc Anh lên, vòng tay ôm chặt lấy vòng eo thon thả của cô, đôi chân dài mềm mại của cô vòng qua hông anh. Anh từ từ bước về phía chiếc nệm êm ái dưới sàn nhà, nơi mà những xúc cảm mãnh liệt vừa nãy đã đưa cả hai đến đỉnh cao của khoái lạc. Anh nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống, cơ thể trần trụi của cô trải dài trên tấm nệm trắng tinh, như một đóa hoa e ấp vừa hé nở dưới ánh bình minh.
Anh quỳ xuống bên cạnh cô giáo Ngọc Anh, ánh mắt anh đắm đuối nhìn xuống cơ thể ngọc ngà của cô, lòng tràn ngập sự yêu thương, trân trọng và cả một chút hồi hộp. Anh biết rằng, khoảnh khắc sắp tới sẽ đánh dấu một bước ngoặt quan trọng trong mối quan hệ của cả hai, một sự kiện thiêng liêng và đáng nhớ trong cuộc đời của người phụ nữ mà anh yêu thương. Anh muốn mọi thứ phải thật hoàn hảo, thật dịu dàng, để cô giáo Ngọc Anh có một trải nghiệm lần đầu tiên thật đẹp và ý nghĩa.
Trí Chủng cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán cô giáo Ngọc Anh, một nụ hôn âu yếm và tràn đầy yêu thương. Rồi anh hôn xuống đôi mắt nhắm nghiền của cô, những nụ hôn nhẹ nhàng như lông vũ, lướt qua gò má ửng hồng, đến đôi môi căng mọng đang hé mở chờ đợi. Nụ hôn của anh, vừa dịu dàng, vừa nồng nàn, như một lời an ủi, động viên, và cũng là một sự khích lệ, mời gọi.
Cô giáo Ngọc Anh đón nhận những nụ hôn của Trí Chủng, đôi môi cô khẽ mấp máy đáp trả, vòng tay ôm chặt lấy cổ anh, kéo anh sát lại gần mình hơn. Cô cảm nhận được sự run rẩy nhẹ nhàng trong cơ thể anh, và biết rằng anh cũng đang hồi hộp và mong chờ không kém gì cô. Cô cảm thấy một sự đồng điệu kỳ lạ giữa hai người, một sự kết nối không chỉ về thể xác, mà còn về tâm hồn và cảm xúc.
Sau những nụ hôn nồng cháy, Trí Chủng nhẹ nhàng tách khỏi đôi môi của cô giáo Ngọc Anh. Anh quỳ xuống giữa hai chân cô, ánh mắt anh nóng rực nhìn xuống “khu vườn bí mật” đang hé mở trước mắt, như một bông hoa e ấp đang khoe sắc dưới ánh trăng rằm. “Nơi ấy”, mềm mại và ẩm ướt, đang khẽ run rẩy chờ đợi sự khám phá của anh. Một mùi hương nồng nàn, quyến rũ đặc trưng của phái nữ lan tỏa trong không khí, kích thích mọi giác quan của Trí Chủng, khiến anh không thể kìm nén được ham muốn đang trào dâng mạnh mẽ.
Trí Chủng hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén sự nôn nóng trong lòng, anh muốn mọi thứ phải diễn ra thật chậm rãi và dịu dàng, để cô giáo Ngọc Anh có thời gian chuẩn bị và thích nghi với trải nghiệm mới mẻ này. Anh nhẹ nhàng dùng tay nâng một chân cô giáo lên, đặt lên vai mình, tạo một góc độ thuận lợi cho sự xâm nhập. Cô giáo Ngọc Anh khẽ rên lên một tiếng nho nhỏ, hai tay bấu chặt vào vai Trí Chủng, có lẽ đã bắt đầu cảm thấy hồi hộp và có chút lo lắng.
Trí Chủng nhẹ nhàng đặt “cậu nhỏ” đang căng cứng và nóng hổi của mình vào cửa mình cô giáo Ngọc Anh, chạm nhẹ vào cánh môi trinh nguyên còn khép chặt. Anh dừng lại một chút, hít thở sâu, cố gắng điều chỉnh nhịp thở và nhịp tim của mình, cảm nhận sự hồi hộp và run rẩy trong cơ thể cô giáo. Anh ngước nhìn khuôn mặt cô, ánh mắt anh dịu dàng và đầy động viên. “Cô giáo… thả lỏng ra nhé… đừng sợ… em sẽ nhẹ nhàng thôi mà…” Anh khẽ thì thầm, giọng nói trầm ấm và đầy ân cần.
Cô giáo Ngọc Anh khẽ gật đầu, đôi mắt nhắm nghiền, cố gắng thả lỏng cơ thể theo lời Trí Chủng. Cô cảm nhận được sự căng thẳng và run rẩy trong chính mình, và biết rằng, đây là khoảnh khắc quyết định, khoảnh khắc mà cuộc đời cô sẽ thay đổi mãi mãi. Một chút sợ hãi, một chút hồi hộp, nhưng cũng xen lẫn một sự chờ đợi và khát khao mãnh liệt, tất cả những cảm xúc đó hòa quyện lại, tạo thành một thứ hỗn hợp khó tả, chiếm lĩnh toàn bộ tâm trí và cảm xúc của cô.
Trí Chủng nhẹ nhàng đặt tay lên hông cô giáo Ngọc Anh, giữ chặt cơ thể cô, rồi từ từ, chậm rãi ấn nhẹ “cậu nhỏ” của mình vào bên trong. Một cảm giác căng tức và đau rát nhẹ nhàng xuất hiện, cô giáo Ngọc Anh khẽ rên lên một tiếng nho nhỏ, cả thân thể khẽ giật mình. Anh dừng lại ngay lập tức, không dám tiến sâu hơn, ánh mắt anh lo lắng nhìn xuống cô. “Đau lắm hả cô giáo?” Anh khẽ hỏi, giọng nói đầy quan tâm và lo lắng.
Cô giáo Ngọc Anh khẽ lắc đầu, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, hàng mi cong dài khẽ run rẩy. “Không… không sao… em cứ… tiếp tục đi…” Cô khẽ thì thầm, giọng nói có chút nghẹn ngào, nhưng lại ẩn chứa sự tin tưởng và chấp nhận tuyệt đối. Cô biết rằng, một chút đau đớn là điều không thể tránh khỏi trong lần đầu tiên này, nhưng cô tin rằng, sau cơn mưa trời lại sáng, sau đau đớn sẽ là những khoái cảm tuyệt vời mà cô đang chờ đợi.
Trí Chủng nghe lời cô giáo Ngọc Anh, anh hít một hơi thật sâu, rồi lại từ từ, chậm rãi tiến sâu hơn vào bên trong cô. Cảm giác căng tức và đau rát ban đầu dần dần nhường chỗ cho một cảm giác ấm áp, chật chội và bao bọc lạ thường. Anh cảm nhận được sự trinh nguyên và khép kín của cô giáo. Một cảm giác tôn trọng và trân quý trào dâng trong lòng Trí Chủng, anh càng thêm dịu dàng và ân cần hơn, cố gắng giảm thiểu sự đau đớn cho cô giáo Ngọc Anh.
Khi “cậu nhỏ” của Trí Chủng đã đi qua rào cản trinh tiết, một tiếng kêu khe khẽ nhưng đầy đau đớn và ngạc nhiên thoát ra từ đôi môi của cô giáo Ngọc Anh. Cả thân thể cô cứng đờ lại trong giây lát, rồi từ từ mềm nhũn ra, hoàn toàn thả lỏng trong vòng tay Trí Chủng. Một vài giọt máu tươi đỏ thẫm thấm ra từ “nơi ấy” của cô, minh chứng cho sự trinh nguyên đã bị phá vỡ, một cánh cửa mới đã mở ra trong cuộc đời tình ái của cô.
Trí Chủng dừng lại hoàn toàn, không dám di chuyển thêm nữa, anh biết rằng, mình vừa trải qua một khoảnh khắc thiêng liêng và đáng nhớ nhất trong mối quan hệ với cô giáo Ngọc Anh. Anh cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi còn nhăn nhó vì đau đớn của cô, ánh mắt anh dịu dàng và đầy yêu thương, “Cô giáo… em xin lỗi… có đau lắm không?”
Cô giáo Ngọc Anh hé mở đôi mắt, ánh mắt còn vương chút lệ, nhưng lại ánh lên vẻ hạnh phúc và mãn nguyện lạ thường. Cô khẽ mỉm cười yếu ớt, lắc đầu nhẹ nhàng, “Không… không sao… chỉ… hơi đau một chút thôi…” Giọng nói cô khẽ khàng và yếu ớt, nhưng lại chứa đựng một niềm hạnh phúc và tự hào không thể che giấu. Cô biết rằng, mình vừa trao đi sự trinh nguyên quý giá nhất của mình cho người đàn ông mà cô yêu thương, và khoảnh khắc này, sẽ mãi mãi khắc sâu trong trái tim và tâm trí cô.
Trí Chủng nhìn sâu vào mắt cô giáo Ngọc Anh, cảm nhận được sự tin tưởng và tình yêu vô bờ bến mà cô dành cho anh.
Nhận thấy những dấu hiệu thay đổi rõ rệt trong cơ thể và hành động của cô giáo Ngọc Anh, Trí Chủng khẽ mỉm cười, một nụ cười chứa đựng sự trân trọng, yêu thương, và cả sự thỏa mãn khi ngắm nhìn người phụ nữ mình yêu đang dần buông bỏ những e dè, ngại ngùng, và khám phá những khía cạnh dục vọng tiềm ẩn trong bản thân. Anh cảm nhận được rõ ràng sự kích thích đang dâng trào mạnh mẽ trong cơ thể cô giáo, không chỉ qua những tiếng rên rỉ ngày càng lớn hơn và đứt quãng hơn, mà còn qua sự chuyển động của đôi tay cô, và qua nhịp thở ngày càng gấp gáp và nặng nhọc. Anh biết rằng, cô giáo Ngọc Anh, không chỉ đang mang lại khoái cảm cho anh, mà chính cô cũng đang tận hưởng những xúc cảm tuyệt vời mà hành động này mang đến.
Tuy nhiên, Trí Chủng hiểu rằng, thời điểm cho một bước tiến mới đã đến. Anh cảm nhận được ham muốn trong cơ thể mình đang trào dâng đến đỉnh điểm, “cậu nhỏ” như muốn căng vỡ ra vì khoái lạc. Anh khao khát được tiến xa hơn, không chỉ dừng lại ở những vuốt ve bằng miệng, mà muốn hòa làm một với cô giáo Ngọc Anh, muốn cảm nhận trọn vẹn sự ấm áp và mềm mại từ bên trong cơ thể cô, muốn trao cho cô những khoái cảm mãnh liệt nhất, và cũng muốn chiếm đoạt trọn vẹn trái tim và linh hồn của người phụ nữ này.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Trí Chủng: đây là thời điểm hoàn hảo để tiến đến giai đoạn quan trọng nhất, giai đoạn giao hợp thực sự, giai đoạn phá bỏ rào cản cuối cùng giữa anh và cô giáo Ngọc Anh, và cũng là khoảnh khắc thiêng liêng đánh dấu sự hòa quyện trọn vẹn về thể xác và tinh thần giữa hai người. Anh muốn là người đàn ông đầu tiên chiếm hữu trọn vẹn cơ thể cô, muốn khắc sâu dấu ấn tình yêu của mình vào trái tim và tâm trí cô, và muốn cùng cô trải nghiệm những khoảnh khắc thăng hoa và đam mê tột đỉnh.
Với một quyết định dứt khoát và đầy nhẹ nhàng, Trí Chủng khẽ đặt tay lên đầu cô giáo Ngọc Anh, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt ửng hồng và đẫm mồ hôi của cô lên. Động tác của anh vừa dịu dàng, vừa kiên quyết, như một sự thông báo và cũng là một lời xin phép đầy trân trọng. Anh muốn cô giáo Ngọc Anh hiểu được rằng, anh dừng lại không phải vì không còn muốn tiếp tục, mà là vì anh muốn đưa cả hai đến một cung bậc cảm xúc cao hơn, một trải nghiệm sâu sắc và mãnh liệt hơn nữa.
Cô giáo Ngọc Anh có chút ngỡ ngàng khi Trí Chủng đột ngột ngưng lại những vuốt ve đầy kích thích. Cô hé mở đôi mắt còn đẫm lệ và ngước nhìn anh, ánh mắt thoáng chút khó hiểu và hụt hẫng. Cô vẫn còn đang chìm đắm trong cơn say men tình, cơ thể vẫn còn rạo rực và khát khao được tiếp tục tận hưởng những khoái cảm mà anh mang lại. Việc anh đột ngột dừng lại, khiến cô có chút hụt hẫng và tiếc nuối, như thể một bản nhạc đang đến hồi cao trào bỗng nhiên bị ngắt quãng.
“Sao vậy em…?” Cô giáo Ngọc Anh khẽ hỏi, giọng nói vẫn còn run run và đứt quãng, hơi thở vẫn còn gấp gáp và nặng nhọc. Ánh mắt cô chất chứa sự mong chờ, sự quyến luyến, và cả một chút lo lắng không rõ vì sao anh lại dừng lại.
Trí Chủng khẽ mỉm cười, ánh mắt anh trìu mến nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh của cô giáo, anh nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán cô, giọng nói anh trầm ấm và dịu dàng, như rót mật vào tai cô, “Cô giáo à, em biết là cô thích lắm mà… nhưng mà… em nghĩ… có lẽ bây giờ… đã đến lúc cho món chính rồi… cô thấy sao?”
Lời nói của Trí Chủng, vừa mang theo chút trêu đùa ý nhị, vừa ẩn chứa một sự đề nghị nghiêm túc và đầy mong chờ. Anh muốn thăm dò ý kiến của cô giáo, muốn đảm bảo rằng cô hoàn toàn tự nguyện và sẵn sàng cho bước tiến tiếp theo. Anh không muốn ép buộc cô, mà muốn cả hai cùng nhau trải nghiệm khoảnh khắc thiêng liêng và đáng nhớ này, trong sự đồng thuận và hòa hợp tuyệt đối.
Nghe những lời nói của Trí Chủng, cô giáo Ngọc Anh chợt hiểu ra ý định của anh. Khuôn mặt ửng hồng của cô càng thêm phần nóng bừng, đôi mắt ánh lên vẻ ngượng ngùng và e thẹn, nhưng cũng không giấu được sự tò mò, chờ đợi và cả một chút hồi hộp pha lẫn lo lắng. Cô đã mơ hồ đoán trước được rằng, chuyện gì đến cũng sẽ phải đến, và khoảnh khắc này, có lẽ đã đến sớm hơn dự kiến của cô.
Cô giáo Ngọc Anh khẽ cụp mắt xuống, tránh ánh nhìn trực diện từ Trí Chủng, hai má ửng đỏ như hoa đào. Cô cảm thấy trái tim mình đập loạn xạ trong lồng ngực, những suy nghĩ rối bời và mâu thuẫn bủa vây tâm trí cô. Một phần trong cô vẫn còn chút e dè và lo lắng, nhất là ý nghĩ về sự đau đớn có thể xảy ra trong lần đầu tiên, và cả những rào cản đạo đức, xã hội vẫn còn ám ảnh trong tiềm thức. Nhưng một phần khác trong cô lại trỗi dậy một khát khao mãnh liệt, một sự thôi thúc từ sâu thẳm trái tim, thôi thúc cô khám phá những bí mật của tình yêu, thôi thúc cô hòa làm một với người đàn ông mà cô yêu thương.
Trong sự im lặng ngại ngùng của cô giáo Ngọc Anh, Trí Chủng kiên nhẫn chờ đợi, anh không hề thúc giục hay ép buộc cô, mà chỉ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, truyền cho cô sự dịu dàng và tin tưởng. Anh hiểu rằng, đối với một người phụ nữ như cô giáo Ngọc Anh, việc vượt qua những rào cản tâm lý và e ngại vốn không hề dễ dàng, cần có thời gian và sự kiên nhẫn để cô chuẩn bị tinh thần và đưa ra quyết định cuối cùng.
Sau một hồi im lặng, cuối cùng cô giáo Ngọc Anh cũng ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt dịu dàng và đầy mong chờ của Trí Chủng. Trong ánh mắt cô, vẻ e ngại và bối rối ban đầu đã dần tan biến, thay vào đó là một sự quyết tâm và bạo dạn, pha lẫn chút ngượng ngùng đáng yêu. Cô khẽ mím môi, rồi nhẹ nhàng gật đầu, một cái gật đầu khe khẽ nhưng đầy ý nghĩa, như một lời đồng ý thầm lặng, một sự trao đi hoàn toàn tự nguyện và đầy tin tưởng.
Nụ cười rạng rỡ nở rộ trên môi Trí Chủng khi nhận được tín hiệu đồng ý từ cô giáo Ngọc Anh. Anh biết rằng, quyết định của cô không hề dễ dàng, và sự tin tưởng mà cô dành cho anh là vô cùng lớn lao và quý giá. Anh cúi xuống, nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn dịu dàng và âu yếm, như một lời cảm ơn và cũng là một lời hứa hẹn về một trải nghiệm ngọt ngào và đáng nhớ sắp tới.
Sau nụ hôn, Trí Chủng nhẹ nhàng tách khỏi cô giáo Ngọc Anh, từ từ đứng dậy. Anh kéo theo cả cô đứng dậy cùng mình, hai người đối diện nhau, trong ánh mắt chứa chan yêu thương và chờ đợi. Trí Chủng nhẹ nhàng cởi bỏ hoàn toàn chiếc áo nội y ren màu kem còn sót lại trên người cô giáo, để lộ ra thân thể ngọc ngà trắng mịn màng, không chút che chắn. Anh ngắm nhìn, chiêm ngưỡng vẻ đẹp tuyệt mỹ của người phụ nữ trước mắt, lòng tràn ngập sự yêu thương và chiếm hữu.
Cô giáo Ngọc Anh có chút ngượng ngùng khi bị Trí Chủng ngắm nhìn cơ thể trần trụi của mình, cô khẽ đưa tay lên che đi bầu ngực, nhưng rồi lại từ từ hạ tay xuống, ánh mắt e ấp nhìn anh, chấp nhận sự ngắm nhìn say đắm của anh, như một sự trao dâng trọn vẹn cả thể xác lẫn tâm hồn.
Trí Chủng dịu dàng vòng tay ôm lấy cô giáo Ngọc Anh, kéo cô sát lại gần mình, hai cơ thể áp chặt vào nhau, cảm nhận hơi ấm và nhịp tim của đối phương. Anh khẽ thì thầm vào tai cô, giọng nói trầm ấm và đầy yêu thương, “Cô giáo… em hứa… em sẽ nhẹ nhàng… và em sẽ làm cho cô cảm thấy hạnh phúc nhất… được không?”
Cô giáo Ngọc Anh không đáp lời, chỉ khẽ gật đầu, siết chặt vòng tay ôm lấy Trí Chủng, hoàn toàn tin tưởng và trao phó bản thân cho anh.
Trong vòng tay ấm áp của Trí Chủng, cô giáo Ngọc Anh cảm thấy một sự an toàn và tin tưởng kỳ lạ. Mọi e dè, lo lắng trong lòng dường như tan biến hết, nhường chỗ cho sự hồi hộp và mong chờ một điều gì đó mới mẻ, một trải nghiệm mà cô chưa từng biết đến. Cô nhắm mắt lại, hoàn toàn thả lỏng bản thân, phó thác cho Trí Chủng dẫn dắt vào thế giới của tình yêu và dục vọng, tin tưởng rằng anh sẽ không làm cô thất vọng, sẽ mang đến cho cô những khoảnh khắc hạnh phúc và đáng nhớ nhất trong cuộc đời.
Trí Chủng nhẹ nhàng bế xốc cô giáo Ngọc Anh lên, vòng tay ôm chặt lấy vòng eo thon thả của cô, đôi chân dài mềm mại của cô vòng qua hông anh. Anh từ từ bước về phía chiếc nệm êm ái dưới sàn nhà, nơi mà những xúc cảm mãnh liệt vừa nãy đã đưa cả hai đến đỉnh cao của khoái lạc. Anh nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống, cơ thể trần trụi của cô trải dài trên tấm nệm trắng tinh, như một đóa hoa e ấp vừa hé nở dưới ánh bình minh.
Anh quỳ xuống bên cạnh cô giáo Ngọc Anh, ánh mắt anh đắm đuối nhìn xuống cơ thể ngọc ngà của cô, lòng tràn ngập sự yêu thương, trân trọng và cả một chút hồi hộp. Anh biết rằng, khoảnh khắc sắp tới sẽ đánh dấu một bước ngoặt quan trọng trong mối quan hệ của cả hai, một sự kiện thiêng liêng và đáng nhớ trong cuộc đời của người phụ nữ mà anh yêu thương. Anh muốn mọi thứ phải thật hoàn hảo, thật dịu dàng, để cô giáo Ngọc Anh có một trải nghiệm lần đầu tiên thật đẹp và ý nghĩa.
Trí Chủng cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán cô giáo Ngọc Anh, một nụ hôn âu yếm và tràn đầy yêu thương. Rồi anh hôn xuống đôi mắt nhắm nghiền của cô, những nụ hôn nhẹ nhàng như lông vũ, lướt qua gò má ửng hồng, đến đôi môi căng mọng đang hé mở chờ đợi. Nụ hôn của anh, vừa dịu dàng, vừa nồng nàn, như một lời an ủi, động viên, và cũng là một sự khích lệ, mời gọi.
Cô giáo Ngọc Anh đón nhận những nụ hôn của Trí Chủng, đôi môi cô khẽ mấp máy đáp trả, vòng tay ôm chặt lấy cổ anh, kéo anh sát lại gần mình hơn. Cô cảm nhận được sự run rẩy nhẹ nhàng trong cơ thể anh, và biết rằng anh cũng đang hồi hộp và mong chờ không kém gì cô. Cô cảm thấy một sự đồng điệu kỳ lạ giữa hai người, một sự kết nối không chỉ về thể xác, mà còn về tâm hồn và cảm xúc.
Sau những nụ hôn nồng cháy, Trí Chủng nhẹ nhàng tách khỏi đôi môi của cô giáo Ngọc Anh. Anh quỳ xuống giữa hai chân cô, ánh mắt anh nóng rực nhìn xuống “khu vườn bí mật” đang hé mở trước mắt, như một bông hoa e ấp đang khoe sắc dưới ánh trăng rằm. “Nơi ấy”, mềm mại và ẩm ướt, đang khẽ run rẩy chờ đợi sự khám phá của anh. Một mùi hương nồng nàn, quyến rũ đặc trưng của phái nữ lan tỏa trong không khí, kích thích mọi giác quan của Trí Chủng, khiến anh không thể kìm nén được ham muốn đang trào dâng mạnh mẽ.
Trí Chủng hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén sự nôn nóng trong lòng, anh muốn mọi thứ phải diễn ra thật chậm rãi và dịu dàng, để cô giáo Ngọc Anh có thời gian chuẩn bị và thích nghi với trải nghiệm mới mẻ này. Anh nhẹ nhàng dùng tay nâng một chân cô giáo lên, đặt lên vai mình, tạo một góc độ thuận lợi cho sự xâm nhập. Cô giáo Ngọc Anh khẽ rên lên một tiếng nho nhỏ, hai tay bấu chặt vào vai Trí Chủng, có lẽ đã bắt đầu cảm thấy hồi hộp và có chút lo lắng.
Trí Chủng nhẹ nhàng đặt “cậu nhỏ” đang căng cứng và nóng hổi của mình vào cửa mình cô giáo Ngọc Anh, chạm nhẹ vào cánh môi trinh nguyên còn khép chặt. Anh dừng lại một chút, hít thở sâu, cố gắng điều chỉnh nhịp thở và nhịp tim của mình, cảm nhận sự hồi hộp và run rẩy trong cơ thể cô giáo. Anh ngước nhìn khuôn mặt cô, ánh mắt anh dịu dàng và đầy động viên. “Cô giáo… thả lỏng ra nhé… đừng sợ… em sẽ nhẹ nhàng thôi mà…” Anh khẽ thì thầm, giọng nói trầm ấm và đầy ân cần.
Cô giáo Ngọc Anh khẽ gật đầu, đôi mắt nhắm nghiền, cố gắng thả lỏng cơ thể theo lời Trí Chủng. Cô cảm nhận được sự căng thẳng và run rẩy trong chính mình, và biết rằng, đây là khoảnh khắc quyết định, khoảnh khắc mà cuộc đời cô sẽ thay đổi mãi mãi. Một chút sợ hãi, một chút hồi hộp, nhưng cũng xen lẫn một sự chờ đợi và khát khao mãnh liệt, tất cả những cảm xúc đó hòa quyện lại, tạo thành một thứ hỗn hợp khó tả, chiếm lĩnh toàn bộ tâm trí và cảm xúc của cô.
Trí Chủng nhẹ nhàng đặt tay lên hông cô giáo Ngọc Anh, giữ chặt cơ thể cô, rồi từ từ, chậm rãi ấn nhẹ “cậu nhỏ” của mình vào bên trong. Một cảm giác căng tức và đau rát nhẹ nhàng xuất hiện, cô giáo Ngọc Anh khẽ rên lên một tiếng nho nhỏ, cả thân thể khẽ giật mình. Anh dừng lại ngay lập tức, không dám tiến sâu hơn, ánh mắt anh lo lắng nhìn xuống cô. “Đau lắm hả cô giáo?” Anh khẽ hỏi, giọng nói đầy quan tâm và lo lắng.
Cô giáo Ngọc Anh khẽ lắc đầu, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, hàng mi cong dài khẽ run rẩy. “Không… không sao… em cứ… tiếp tục đi…” Cô khẽ thì thầm, giọng nói có chút nghẹn ngào, nhưng lại ẩn chứa sự tin tưởng và chấp nhận tuyệt đối. Cô biết rằng, một chút đau đớn là điều không thể tránh khỏi trong lần đầu tiên này, nhưng cô tin rằng, sau cơn mưa trời lại sáng, sau đau đớn sẽ là những khoái cảm tuyệt vời mà cô đang chờ đợi.
Trí Chủng nghe lời cô giáo Ngọc Anh, anh hít một hơi thật sâu, rồi lại từ từ, chậm rãi tiến sâu hơn vào bên trong cô. Cảm giác căng tức và đau rát ban đầu dần dần nhường chỗ cho một cảm giác ấm áp, chật chội và bao bọc lạ thường. Anh cảm nhận được sự trinh nguyên và khép kín của cô giáo. Một cảm giác tôn trọng và trân quý trào dâng trong lòng Trí Chủng, anh càng thêm dịu dàng và ân cần hơn, cố gắng giảm thiểu sự đau đớn cho cô giáo Ngọc Anh.
Khi “cậu nhỏ” của Trí Chủng đã đi qua rào cản trinh tiết, một tiếng kêu khe khẽ nhưng đầy đau đớn và ngạc nhiên thoát ra từ đôi môi của cô giáo Ngọc Anh. Cả thân thể cô cứng đờ lại trong giây lát, rồi từ từ mềm nhũn ra, hoàn toàn thả lỏng trong vòng tay Trí Chủng. Một vài giọt máu tươi đỏ thẫm thấm ra từ “nơi ấy” của cô, minh chứng cho sự trinh nguyên đã bị phá vỡ, một cánh cửa mới đã mở ra trong cuộc đời tình ái của cô.
Trí Chủng dừng lại hoàn toàn, không dám di chuyển thêm nữa, anh biết rằng, mình vừa trải qua một khoảnh khắc thiêng liêng và đáng nhớ nhất trong mối quan hệ với cô giáo Ngọc Anh. Anh cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi còn nhăn nhó vì đau đớn của cô, ánh mắt anh dịu dàng và đầy yêu thương, “Cô giáo… em xin lỗi… có đau lắm không?”
Cô giáo Ngọc Anh hé mở đôi mắt, ánh mắt còn vương chút lệ, nhưng lại ánh lên vẻ hạnh phúc và mãn nguyện lạ thường. Cô khẽ mỉm cười yếu ớt, lắc đầu nhẹ nhàng, “Không… không sao… chỉ… hơi đau một chút thôi…” Giọng nói cô khẽ khàng và yếu ớt, nhưng lại chứa đựng một niềm hạnh phúc và tự hào không thể che giấu. Cô biết rằng, mình vừa trao đi sự trinh nguyên quý giá nhất của mình cho người đàn ông mà cô yêu thương, và khoảnh khắc này, sẽ mãi mãi khắc sâu trong trái tim và tâm trí cô.
Trí Chủng nhìn sâu vào mắt cô giáo Ngọc Anh, cảm nhận được sự tin tưởng và tình yêu vô bờ bến mà cô dành cho anh.