Tốibao h ra chap mới vậy thớt
.Ch13. Cuộc họp ở dưới nhà máy.
Sáng hôm sau, Chi lại trở về với sự lanh lẹ hoạt bát, còn ông Danh cũng đã cất đi vẻ tang thương, vẫn đón Chi bằng nụ cười cố hữu.
-Một ngày đẹp trời cho một chuyến đi xa, lên xe đi cháu.
-Vâng ạ.
Chiếc SUV thoải mái và sang trọng, mùi hương lavender thoang thoảng trong xe, giọng hát êm tai của Nguyên Khang vang lên những khúc nhạc du dương do Anh Bằng sáng tác. Một không khí nhẹ nhàng, khoáng đạt đủ để cả hai thấy quãng đường hơn 40km không quá xa xôi và nặng nề.
Chiếc xe chạy thẳng tắp trên con đường mới với hai bên là những cánh đồng xanh ngát, thẳng cánh cò bay. Ông Danh ngồi sau tay lái, một tay để lên bậc cửa tận hưởng làn gió mát trong lành. Đằng sau ghế phụ, cô gái nhỏ đang lim dim để các cơn gió nhẹ luồn qua kẽ tóc và vuốt ve trên khuôn mặt xinh đẹp của cô. Sự vui tươi thích thú đã lấn át đi cái gọi là lúng túng, miễn cưỡng khi ở trước mặt ông. Ông Danh nhìn thấy thế cũng mỉm cười, ông kéo gần khoảng cách hơn bằng những câu hỏi nhẹ nhàng.
-Chi có hay đi xa không?
-Dạ ít lắm chú ạ, chỉ vài lần đi thực tế và tình nguyện thời sinh viên thôi ạ. Cháu cũng muốn được đi nhiều lắm nhưng chưa có dịp.
-Nếu mẹ cháu khỏi cháu sẽ cùng mẹ đi hết những địa điểm hôm qua cháu đã liệt kê chứ.
-Dạ vâng, đấy là việc thứ hai cháu ghi trong cuốn sổ “nguyện ước trưởng thành” đấy ạ.
-Là gì vậy, cái tên nghe thú vị quá.
Chi hơi ngượng, nhưng đã lỡ nói rồi nên cô cũng thật lòng kể luôn.
-Là cuốn sổ ghi những điều mong muốn của cháu sau khi tốt nghiệp đại học đấy ạ.
-Ra thế, vậy điều đầu tiên trong cuốn sổ đó cháu ghi là gì.
-Là, có một công việc như ý để cống hiến hết mình, rất may cháu đã tìm được.
-Những điều kế tiếp thì sao, kể chú nghe với.
Nhìn đôi má ửng hồng, của Chi ông Danh liền cười sảng khoái rồi nói tiếp.
-Chú đoán những điều sau sẽ có mong ước về chuyện tình yêu của cháu. Chú đoán nhé, một bạch mã hoàng tử đẹp trai, biết yêu và chiều cháu đúng cách, hay một anh chàng thật thà, đáng tin cậy và sẵn sàng nhận sai khi cháu dỗi hờn.
Chi nhẹ lắc đầu nhìn ra cửa sổ, ông Danh đã đoán đúng về điều thứ 3, là một mong ước về tình yêu của Chi, nhưng không cụ thể như ông nói. Đấy chỉ là một dòng ngắn ngủi rất chung chung “tìm được một người tử tế để rung động”. Có lúc Chi tưởng mình đã tìm được nhưng hóa ra chỉ là ngộ nhận mà thôi.
Thấy em im lặng, lúc này ông Danh cũng không hỏi thêm nữa mà chú ý vào đường đi. Hơn 40km rất nhanh thì đến, trước sảnh tòa nhà hành chính, một đoàn người đã đứng đợi tự bao giờ.
Chi nhìn qua và nhận ra hầu hết những người đứng ở hàng đầu. Người trước nhất là giám đốc Philips, anh khoảng dưới 30 cao to trắng trẻo, gương mặt thư sinh khá điển trai. Chi có ấn tượng rất tốt với anh, khi cái đêm cô bị tên Quân sàm sỡ anh cùng ông Danh là những người xông vào đầu tiên. Thấy cô trong tình trạng khó xử, chính anh là người đã đẩy thư ký của mình ra che chắn và ôm em ra sofa ngồi. Đứng sau giám đốc phân xưởng là 2 phó giám đốc, chị Hạ thì đã quá quen, chị về đây phụ trách hành chính và hậu cần. Tiếp sau là anh Lâm, phó giám đốc phụ trách sản xuất, cô cũng đã gặp khi anh lên gặp Tổng Giám đốc.
Rồi cô chạm đến một ánh mắt khá ngả ngớn, rà qua rà lại như muốn nuốt sống cả cô và chị Hạ, kẻ đó không ai khác ngoài Đạo, đã hơn một lần gặp gỡ và để lại ấn tượng rất xấu trong em. Ông Danh gật đầu, lưng thẳng tắp, ông tiến lại chào hỏi từng người không bỏ sót một ai.
Philips.
-Con chào bố.
-Ừ.
Hạ.
-Chào sếp, anh rất đúng hẹn.
-Khà khà, tất nhiên, đâu thể làm người đẹp thất vọng chứ.
Lâm.
-Chào Tổng Giám đốc, rất mừng được đón giám đốc đến thăm ạ.
-Ừ, mọi người đã vất vả rồi.
Đạo cũng muốn chìa tay ra bắt nhưng ông Danh lại dùng tay vỗ vai hắn mà động viên.
-Dạo này nghe nói khâu nguyên liệu lại có chút khó khăn, lại vất vả bên anh Đạo rồi.
-Giám đốc đừng nói thế, đấy là trách nhiệm của tôi mà.
-Tốt, tốt.
Rõ ràng khi đối diện với ông hắn tỏ ra dè dặt và khúm núm, nhưng đó chỉ là làm ra vẻ để cho ông thấy. Vì ngay khi ông đi qua ánh mắt hắn ta lại thể hiện rõ sự gian tà, dâm giật khi nhìn đến Chi, và kể cả khi lướt qua chị Hạ. Ông Danh làm ra vẻ không để ý, nhưng chỉ những người đã hiểu rõ về ông thì mới thấy cái nhìn thoáng qua kia sắc lạnh thế nào. Đúng lúc này giám đốc Philips lên tiếng.
-Mời giám đốc lên nghỉ tạm ở phòng con, khoảng nửa tiếng nữa thôi thì phòng họp sẽ sẵn sàng ạ.
Rõ ràng vừa xong anh ta đã gọi ông Danh là bố, nhưng có vẻ ông không thích cách gọi này, vì thế anh phải đổi lại ngay.
-Được.
Nhưng giọng ông vẫn lạnh nhạt như cũ, chẳng có chút thay đổi nào.
Nói là nghỉ ngơi, nhưng thực chất trong quãng thời gian nửa giờ, ông Danh được Hạ và Philips nói sơ lược về tình hình gần đây của phân xưởng. Sau đó cuộc họp đầy đủ ban bệ mới thực sự diễn ra.
Khi hầu hết mọi người đã ổn định vị trí thì ông Danh, Philips, Hạ và Chi mới bước vào. Hai bóng dáng cao lớn bừng bừng khí chất lãnh đạo khiến nhiều người ở đây bị áp bách. Bù lại hai mỹ nhân yểu điệu mang hai vẻ khác nhau làm không khí trở lại tươi sáng, dễ chịu hơn.
Chi mộc mạc, sơmi trắng quần đen vẫn giữ vẻ ngây thơ thuần khiết nhưng nhiều thêm khí chất thong dong và sự tự tin trong ứng xử.Xem nội dung: 446575 Em không ngồi vào bàn họp mà ngồi phía sau ông Danh vừa để ghi chép vừa để nhắc số liệu khi ông cần. Còn Hạ, cô mặc váy công sở liền thân hơi bó sát, kèm thêm chiếc áo vest mỏng khoác nhẹ bên ngoài. Ngoài nét quyến rũ trời ban từ hình thể uyển chuyển và gương mặt đẹp, sau mấy tháng ngồi ở vị trí phó giám đốc đã cho cô khí chất cao quý của người nắm quyền. Cô ngồi bên tay trái thấp hơn ông Danh và Philips một hàng.Xem nội dung: 446579
Cuộc họp chủ yếu nói về kế hoạch mở rộng vùng nguyên liệu, sau khi phía UBND huyện sở tại mới ký duyệt chuyển đổi 2 vạn hecta rừng để trồng tre. Mọi người ngồi đây hầu hết đã nắm rõ, nhưng vì họp cùng Tổng Giám đốc nên ai cũng rất chú tâm. Chỉ riêng Đạo, hắn gần như bỏ ngoài tai nội dung cuộc họp, mà dồn toàn bộ chú ý vào mông, ngực và những vùng da thịt hở ra của Hạ và Chi. Trong đầu hắn là ngập tràn những ý nghĩ tối đen, bẩn thỉu.
-Địt mẹ, hai con này không biết con nào địt sướng hơn đây. Con Chi thì nhìn như nai tơ, lúc rên chắc hẳn êm tai lắm. Còn con Hạ, nhìn hai quả vú tròn vo như bát úp thế kia chắc bóp thì sướng tay chẳng gì bằng. Cửng hết cả buồi.
Chỉ tưởng tượng trong đầu hình như với hắn còn chưa đủ, hắn cố tình làm rơi bút rồi cúi xuống gầm bàn để nhặt, nhân cơ hội ngắm đôi chân dài của Hạ ở đối diện. Đúng lúc vì mỏi chân do ngồi vắt chéo quá lâu, Hạ đổi tư thế, hai chân mở rộng hơn. Dưới gầm bàn tuy không quá sáng nhưng đủ để cho Đạo chảy máu mũi với cảnh tượng ở giữa 2 chân cô.
-Con ranh đĩ gớm, mặc quần lót màu trắng còn phía trước hoàn toàn là ren. Cái khoảng mờ mờ đen đen phía trước chắc chắn là lông lồn, còn cái rãnh ở giữa là khe lồn chứ còn gì nữa. Ngon quá, đã hết cả mắt, nếu mà được bú thì tuyệt biết bao.
Tưởng việc mình làm không ai nhìn thấy nhưng hắn đã sai. Ông Danh vừa nhìn liếc qua, thấy bộ mặt ngây như phỗng của hắn từ gầm bàn ngẩng lên thì biết tên này vừa làm việc không đàng hoàng. Để ý vị trí của hắn và Hạ, không khó để ông đoán được chuyện gì vừa xảy ra.
Ông khá bực bội nhưng đủ lý trí để không nổi giận giữa cuộc họp. Thay vào đó ông hội ý nhanh cùng Hạ và Philips, 2 phút sau ông gật gù vì vừa tìm ra cách cho hắn bài học để hắn khắc ghi.
-Ngoài những công việc cần làm ngay cho vùng nguyên liệu, tôi cũng có vấn đề khác muốn nêu ra để mọi người chung tay giải quyết.
Khi mọi người đồng loạt chú ý, ông Danh tiếp tục nói thêm.
-Vẫn là vấn đề vật tư và nguyên liệu thôi, vừa qua nhà máy tăng công suất, mong cho anh em có cái tết hoành tráng. Nhưng do nguồn cung nhỏ giọt nên các xưởng vẫn chưa ổn định sản xuất như ý muốn, về vấn đề này tôi muốn hỏi thêm anh Đạo có ý kiến gì không.
Đạo đang để mắt đến dáng ngồi ưỡn cong mông của Chi ở xa, nghe tiếng ông Danh hỏi mình hắn nuốt nước bọt cái ực rồi mới trả lời.
-Tôi đã nói rồi, nông dân họ chỉ cần giá cao là sẽ bán, nhà máy mình muốn tăng công suất thì thỏa thuận tăng giá lên cho họ, họ chịu bán tre cho nhà máy của mình thì tha hồ mà tăng công suất.
-Lần trước đã cho tăng giá từ 3 đến 5% còn gì, giờ họ lại muốn bao nhiêu.
-10%, mà cái này giờ do cậu Ất lo, tôi chỉ giám sát chất lượng 2 đầu mà thôi.
Hắn biết ông Danh và giám đốc phân xưởng đều muốn mở rộng sản xuất, thế nên hắn muốn rũ bỏ trách nhiệm không thu thập đủ nguyên liệu, để ông Danh không có cớ khiển trách hắn ta. Thế nhưng đây lại đúng ý mà ông Danh muốn, ông cười mỉm rồi tiếp tục nói.
-Thì ra vậy, trước tiên là phải biểu dương cậu Ất đã rất khéo xoay sở để những ngày vừa qua xưởng vẫn duy trì được sản xuất. Với năng lực như thế, tôi muốn thành lập ban “cân đối vật tư-nguyên liệu” để do cậu Ất làm trưởng ban, toàn quyền đàm phán với nông dân, duy trì giá ở mức cho phép. Nên nhớ khuyến khích người nông dân ký hợp đồng bán tre độc quyền cho chúng ta. Nếu ký được hợp đồng như thế thì đồng ý hỗ trợ các hộ tiền giống và tiền cải tạo đất nếu cần. Còn cậu Ất cứ mỗi thêm một hecta ký hợp đồng thì nhận được mức thưởng tương ứng.
Một người đàn ông ở cuối hàng đứng lên nhận nhiệm vụ, mới đầu anh ta nhìn Đạo hơi áy náy, nhưng khi nghe thấy tiền thưởng thì mắt sáng lên. Ông ta cảm ơn Ban Giám đốc rối rít và hứa sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ.
Ông Danh gật gù rồi khà khà nói.
-Tôi tin rằng cậu sẽ làm được, thậm chí làm tốt hơn anh Đạo là đằng khác. Và để cho người dân biết rằng chúng ta vẫn còn rất nhiều nguồn cung, tôi quyết định nhập 100 tấn tre từ Tây Bắc. Cái loại mà lần trước tôi với cậu Lâm, anh Đạo đã bàn rồi đấy, chốc nữa tôi sẽ đưa phương thức liên lạc cho giám đốc Philips. Còn cậu muốn thành công và thăng tiến ở trong công ty này, tôi có một lời khuyên dành cho cậu, đấy là hãy chuyên tâm làm việc và chú ý mắt nhìn.
Rõ ràng ông nói với Ất nhưng lại khiến Đạo chột dạ và đôi chút sợ sệt. Hắn cũng biết rằng một vài cái nhìn không sạch sẽ của mình đã chọc giận ông Danh. Hành động thành lập ban “cân đối vật tư-nguyên liệu” và cho một người khác toàn quyền tiếp xúc với nông dân chính là cách mà ông cảnh cáo lão. Từ giờ chắc hẳn lão sẽ phải cụp lại cái đuôi và cẩn thận ánh mắt lẫn thái độ của mình.
Người vui và cảm kích nhất với ông Danh lúc này là Hạ, qua ánh mắt và một vài phút hội ý vừa rồi, cô biết Đạo lại sàm sỡ cô bằng ánh mắt. Và hành động vừa rồi là sếp thay cô trừng phạt lão ta, thấy ông bảo vệ mình, cô vui sướng cũng là điều dễ hiểu.
Với ông Danh, việc đánh phủ đầu tên Đạo không chỉ vì hắn mạo phạm Hạ và Chi mà đây là việc cần thiết, phù hợp với lợi ích của công ty. Việc vẫn để cho đệ của hắn làm trưởng ban nhìn thì có vẻ bất đắc dĩ nhưng lại mang theo nhiều tính toán của ông. Ông muốn dùng lợi ích và quyền lực để phân hóa khối lợi ích chung do Đạo cầm đầu.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
NgonCh13. Cuộc họp ở dưới nhà máy.
Sáng hôm sau, Chi lại trở về với sự lanh lẹ hoạt bát, còn ông Danh cũng đã cất đi vẻ tang thương, vẫn đón Chi bằng nụ cười cố hữu.
-Một ngày đẹp trời cho một chuyến đi xa, lên xe đi cháu.
-Vâng ạ.
Chiếc SUV thoải mái và sang trọng, mùi hương lavender thoang thoảng trong xe, giọng hát êm tai của Nguyên Khang vang lên những khúc nhạc du dương do Anh Bằng sáng tác. Một không khí nhẹ nhàng, khoáng đạt đủ để cả hai thấy quãng đường hơn 40km không quá xa xôi và nặng nề.
Chiếc xe chạy thẳng tắp trên con đường mới với hai bên là những cánh đồng xanh ngát, thẳng cánh cò bay. Ông Danh ngồi sau tay lái, một tay để lên bậc cửa tận hưởng làn gió mát trong lành. Đằng sau ghế phụ, cô gái nhỏ đang lim dim để các cơn gió nhẹ luồn qua kẽ tóc và vuốt ve trên khuôn mặt xinh đẹp của cô. Sự vui tươi thích thú đã lấn át đi cái gọi là lúng túng, miễn cưỡng khi ở trước mặt ông. Ông Danh nhìn thấy thế cũng mỉm cười, ông kéo gần khoảng cách hơn bằng những câu hỏi nhẹ nhàng.
-Chi có hay đi xa không?
-Dạ ít lắm chú ạ, chỉ vài lần đi thực tế và tình nguyện thời sinh viên thôi ạ. Cháu cũng muốn được đi nhiều lắm nhưng chưa có dịp.
-Nếu mẹ cháu khỏi cháu sẽ cùng mẹ đi hết những địa điểm hôm qua cháu đã liệt kê chứ.
-Dạ vâng, đấy là việc thứ hai cháu ghi trong cuốn sổ “nguyện ước trưởng thành” đấy ạ.
-Là gì vậy, cái tên nghe thú vị quá.
Chi hơi ngượng, nhưng đã lỡ nói rồi nên cô cũng thật lòng kể luôn.
-Là cuốn sổ ghi những điều mong muốn của cháu sau khi tốt nghiệp đại học đấy ạ.
-Ra thế, vậy điều đầu tiên trong cuốn sổ đó cháu ghi là gì.
-Là, có một công việc như ý để cống hiến hết mình, rất may cháu đã tìm được.
-Những điều kế tiếp thì sao, kể chú nghe với.
Nhìn đôi má ửng hồng, của Chi ông Danh liền cười sảng khoái rồi nói tiếp.
-Chú đoán những điều sau sẽ có mong ước về chuyện tình yêu của cháu. Chú đoán nhé, một bạch mã hoàng tử đẹp trai, biết yêu và chiều cháu đúng cách, hay một anh chàng thật thà, đáng tin cậy và sẵn sàng nhận sai khi cháu dỗi hờn.
Chi nhẹ lắc đầu nhìn ra cửa sổ, ông Danh đã đoán đúng về điều thứ 3, là một mong ước về tình yêu của Chi, nhưng không cụ thể như ông nói. Đấy chỉ là một dòng ngắn ngủi rất chung chung “tìm được một người tử tế để rung động”. Có lúc Chi tưởng mình đã tìm được nhưng hóa ra chỉ là ngộ nhận mà thôi.
Thấy em im lặng, lúc này ông Danh cũng không hỏi thêm nữa mà chú ý vào đường đi. Hơn 40km rất nhanh thì đến, trước sảnh tòa nhà hành chính, một đoàn người đã đứng đợi tự bao giờ.
Chi nhìn qua và nhận ra hầu hết những người đứng ở hàng đầu. Người trước nhất là giám đốc Philips, anh khoảng dưới 30 cao to trắng trẻo, gương mặt thư sinh khá điển trai. Chi có ấn tượng rất tốt với anh, khi cái đêm cô bị tên Quân sàm sỡ anh cùng ông Danh là những người xông vào đầu tiên. Thấy cô trong tình trạng khó xử, chính anh là người đã đẩy thư ký của mình ra che chắn và ôm em ra sofa ngồi. Đứng sau giám đốc phân xưởng là 2 phó giám đốc, chị Hạ thì đã quá quen, chị về đây phụ trách hành chính và hậu cần. Tiếp sau là anh Lâm, phó giám đốc phụ trách sản xuất, cô cũng đã gặp khi anh lên gặp Tổng Giám đốc.
Rồi cô chạm đến một ánh mắt khá ngả ngớn, rà qua rà lại như muốn nuốt sống cả cô và chị Hạ, kẻ đó không ai khác ngoài Đạo, đã hơn một lần gặp gỡ và để lại ấn tượng rất xấu trong em. Ông Danh gật đầu, lưng thẳng tắp, ông tiến lại chào hỏi từng người không bỏ sót một ai.
Philips.
-Con chào bố.
-Ừ.
Hạ.
-Chào sếp, anh rất đúng hẹn.
-Khà khà, tất nhiên, đâu thể làm người đẹp thất vọng chứ.
Lâm.
-Chào Tổng Giám đốc, rất mừng được đón giám đốc đến thăm ạ.
-Ừ, mọi người đã vất vả rồi.
Đạo cũng muốn chìa tay ra bắt nhưng ông Danh lại dùng tay vỗ vai hắn mà động viên.
-Dạo này nghe nói khâu nguyên liệu lại có chút khó khăn, lại vất vả bên anh Đạo rồi.
-Giám đốc đừng nói thế, đấy là trách nhiệm của tôi mà.
-Tốt, tốt.
Rõ ràng khi đối diện với ông hắn tỏ ra dè dặt và khúm núm, nhưng đó chỉ là làm ra vẻ để cho ông thấy. Vì ngay khi ông đi qua ánh mắt hắn ta lại thể hiện rõ sự gian tà, dâm giật khi nhìn đến Chi, và kể cả khi lướt qua chị Hạ. Ông Danh làm ra vẻ không để ý, nhưng chỉ những người đã hiểu rõ về ông thì mới thấy cái nhìn thoáng qua kia sắc lạnh thế nào. Đúng lúc này giám đốc Philips lên tiếng.
-Mời giám đốc lên nghỉ tạm ở phòng con, khoảng nửa tiếng nữa thôi thì phòng họp sẽ sẵn sàng ạ.
Rõ ràng vừa xong anh ta đã gọi ông Danh là bố, nhưng có vẻ ông không thích cách gọi này, vì thế anh phải đổi lại ngay.
-Được.
Nhưng giọng ông vẫn lạnh nhạt như cũ, chẳng có chút thay đổi nào.
Nói là nghỉ ngơi, nhưng thực chất trong quãng thời gian nửa giờ, ông Danh được Hạ và Philips nói sơ lược về tình hình gần đây của phân xưởng. Sau đó cuộc họp đầy đủ ban bệ mới thực sự diễn ra.
Khi hầu hết mọi người đã ổn định vị trí thì ông Danh, Philips, Hạ và Chi mới bước vào. Hai bóng dáng cao lớn bừng bừng khí chất lãnh đạo khiến nhiều người ở đây bị áp bách. Bù lại hai mỹ nhân yểu điệu mang hai vẻ khác nhau làm không khí trở lại tươi sáng, dễ chịu hơn.
Chi mộc mạc, sơmi trắng quần đen vẫn giữ vẻ ngây thơ thuần khiết nhưng nhiều thêm khí chất thong dong và sự tự tin trong ứng xử.Xem nội dung: 446575 Em không ngồi vào bàn họp mà ngồi phía sau ông Danh vừa để ghi chép vừa để nhắc số liệu khi ông cần. Còn Hạ, cô mặc váy công sở liền thân hơi bó sát, kèm thêm chiếc áo vest mỏng khoác nhẹ bên ngoài. Ngoài nét quyến rũ trời ban từ hình thể uyển chuyển và gương mặt đẹp, sau mấy tháng ngồi ở vị trí phó giám đốc đã cho cô khí chất cao quý của người nắm quyền. Cô ngồi bên tay trái thấp hơn ông Danh và Philips một hàng.Xem nội dung: 446579
Cuộc họp chủ yếu nói về kế hoạch mở rộng vùng nguyên liệu, sau khi phía UBND huyện sở tại mới ký duyệt chuyển đổi 2 vạn hecta rừng để trồng tre. Mọi người ngồi đây hầu hết đã nắm rõ, nhưng vì họp cùng Tổng Giám đốc nên ai cũng rất chú tâm. Chỉ riêng Đạo, hắn gần như bỏ ngoài tai nội dung cuộc họp, mà dồn toàn bộ chú ý vào mông, ngực và những vùng da thịt hở ra của Hạ và Chi. Trong đầu hắn là ngập tràn những ý nghĩ tối đen, bẩn thỉu.
-Địt mẹ, hai con này không biết con nào địt sướng hơn đây. Con Chi thì nhìn như nai tơ, lúc rên chắc hẳn êm tai lắm. Còn con Hạ, nhìn hai quả vú tròn vo như bát úp thế kia chắc bóp thì sướng tay chẳng gì bằng. Cửng hết cả buồi.
Chỉ tưởng tượng trong đầu hình như với hắn còn chưa đủ, hắn cố tình làm rơi bút rồi cúi xuống gầm bàn để nhặt, nhân cơ hội ngắm đôi chân dài của Hạ ở đối diện. Đúng lúc vì mỏi chân do ngồi vắt chéo quá lâu, Hạ đổi tư thế, hai chân mở rộng hơn. Dưới gầm bàn tuy không quá sáng nhưng đủ để cho Đạo chảy máu mũi với cảnh tượng ở giữa 2 chân cô.
-Con ranh đĩ gớm, mặc quần lót màu trắng còn phía trước hoàn toàn là ren. Cái khoảng mờ mờ đen đen phía trước chắc chắn là lông lồn, còn cái rãnh ở giữa là khe lồn chứ còn gì nữa. Ngon quá, đã hết cả mắt, nếu mà được bú thì tuyệt biết bao.
Tưởng việc mình làm không ai nhìn thấy nhưng hắn đã sai. Ông Danh vừa nhìn liếc qua, thấy bộ mặt ngây như phỗng của hắn từ gầm bàn ngẩng lên thì biết tên này vừa làm việc không đàng hoàng. Để ý vị trí của hắn và Hạ, không khó để ông đoán được chuyện gì vừa xảy ra.
Ông khá bực bội nhưng đủ lý trí để không nổi giận giữa cuộc họp. Thay vào đó ông hội ý nhanh cùng Hạ và Philips, 2 phút sau ông gật gù vì vừa tìm ra cách cho hắn bài học để hắn khắc ghi.
-Ngoài những công việc cần làm ngay cho vùng nguyên liệu, tôi cũng có vấn đề khác muốn nêu ra để mọi người chung tay giải quyết.
Khi mọi người đồng loạt chú ý, ông Danh tiếp tục nói thêm.
-Vẫn là vấn đề vật tư và nguyên liệu thôi, vừa qua nhà máy tăng công suất, mong cho anh em có cái tết hoành tráng. Nhưng do nguồn cung nhỏ giọt nên các xưởng vẫn chưa ổn định sản xuất như ý muốn, về vấn đề này tôi muốn hỏi thêm anh Đạo có ý kiến gì không.
Đạo đang để mắt đến dáng ngồi ưỡn cong mông của Chi ở xa, nghe tiếng ông Danh hỏi mình hắn nuốt nước bọt cái ực rồi mới trả lời.
-Tôi đã nói rồi, nông dân họ chỉ cần giá cao là sẽ bán, nhà máy mình muốn tăng công suất thì thỏa thuận tăng giá lên cho họ, họ chịu bán tre cho nhà máy của mình thì tha hồ mà tăng công suất.
-Lần trước đã cho tăng giá từ 3 đến 5% còn gì, giờ họ lại muốn bao nhiêu.
-10%, mà cái này giờ do cậu Ất lo, tôi chỉ giám sát chất lượng 2 đầu mà thôi.
Hắn biết ông Danh và giám đốc phân xưởng đều muốn mở rộng sản xuất, thế nên hắn muốn rũ bỏ trách nhiệm không thu thập đủ nguyên liệu, để ông Danh không có cớ khiển trách hắn ta. Thế nhưng đây lại đúng ý mà ông Danh muốn, ông cười mỉm rồi tiếp tục nói.
-Thì ra vậy, trước tiên là phải biểu dương cậu Ất đã rất khéo xoay sở để những ngày vừa qua xưởng vẫn duy trì được sản xuất. Với năng lực như thế, tôi muốn thành lập ban “cân đối vật tư-nguyên liệu” để do cậu Ất làm trưởng ban, toàn quyền đàm phán với nông dân, duy trì giá ở mức cho phép. Nên nhớ khuyến khích người nông dân ký hợp đồng bán tre độc quyền cho chúng ta. Nếu ký được hợp đồng như thế thì đồng ý hỗ trợ các hộ tiền giống và tiền cải tạo đất nếu cần. Còn cậu Ất cứ mỗi thêm một hecta ký hợp đồng thì nhận được mức thưởng tương ứng.
Một người đàn ông ở cuối hàng đứng lên nhận nhiệm vụ, mới đầu anh ta nhìn Đạo hơi áy náy, nhưng khi nghe thấy tiền thưởng thì mắt sáng lên. Ông ta cảm ơn Ban Giám đốc rối rít và hứa sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ.
Ông Danh gật gù rồi khà khà nói.
-Tôi tin rằng cậu sẽ làm được, thậm chí làm tốt hơn anh Đạo là đằng khác. Và để cho người dân biết rằng chúng ta vẫn còn rất nhiều nguồn cung, tôi quyết định nhập 100 tấn tre từ Tây Bắc. Cái loại mà lần trước tôi với cậu Lâm, anh Đạo đã bàn rồi đấy, chốc nữa tôi sẽ đưa phương thức liên lạc cho giám đốc Philips. Còn cậu muốn thành công và thăng tiến ở trong công ty này, tôi có một lời khuyên dành cho cậu, đấy là hãy chuyên tâm làm việc và chú ý mắt nhìn.
Rõ ràng ông nói với Ất nhưng lại khiến Đạo chột dạ và đôi chút sợ sệt. Hắn cũng biết rằng một vài cái nhìn không sạch sẽ của mình đã chọc giận ông Danh. Hành động thành lập ban “cân đối vật tư-nguyên liệu” và cho một người khác toàn quyền tiếp xúc với nông dân chính là cách mà ông cảnh cáo lão. Từ giờ chắc hẳn lão sẽ phải cụp lại cái đuôi và cẩn thận ánh mắt lẫn thái độ của mình.
Người vui và cảm kích nhất với ông Danh lúc này là Hạ, qua ánh mắt và một vài phút hội ý vừa rồi, cô biết Đạo lại sàm sỡ cô bằng ánh mắt. Và hành động vừa rồi là sếp thay cô trừng phạt lão ta, thấy ông bảo vệ mình, cô vui sướng cũng là điều dễ hiểu.
Với ông Danh, việc đánh phủ đầu tên Đạo không chỉ vì hắn mạo phạm Hạ và Chi mà đây là việc cần thiết, phù hợp với lợi ích của công ty. Việc vẫn để cho đệ của hắn làm trưởng ban nhìn thì có vẻ bất đắc dĩ nhưng lại mang theo nhiều tính toán của ông. Ông muốn dùng lợi ích và quyền lực để phân hóa khối lợi ích chung do Đạo cầm đầu.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
Hnay 2 ch à. Thảo thế
Dừng đúng lúcCh14. Khung trời kỷ niệm
Cuộc họp diễn ra đến giờ nghỉ trưa thì dừng, sau khi ăn uống và nghỉ tạm, ông Danh cùng Philips, Hạ và Chi đi thăm vùng nguyên liệu mới. Mọi việc đang tiến triển thuận lợi, không có gì đáng phải lo, điều này cũng cho thấy phần nào năng lực của vị giám đốc trẻ.
-Mọi việc xem như tạm ổn, anh xem thu xếp công việc trên này rồi đi dự hội thảo giúp tôi. Tôi về trước.
Ông Danh vẫn giữ nguyên thái độ khá thờ ơ, nhưng lúc này Philips lại muốn giữ ông ở lại.
-B…Giám đốc khoan hẵng về được không ạ, con có chỗ này muốn… giám đốc thăm qua.
Ông Danh trầm tư, nhưng thấy vẻ mong chờ của Philips ông cũng biết mình nên dành chút thời gian.
-Được rồi, anh dẫn đường đi.
Chiếc xe chở 4 người đi vào sâu thêm khoảng vài cây số, qua rất nhiều đoạn đường khúc khuỷu thì đỗ lại trước một bìa rừng.
-Giám đốc cùng chị với Chi đi theo em.
Đỗ xe vào một khoảng đất trống bằng phẳng rồi Philips phụ trách dẫn đường. Đi thêm vài trăm mét đường núi, họ đến một khoảng xanh mát mắt. Nơi đây được bao trùm bởi những cây trúc xanh tươi mọc thẳng tắp, xa xa lại thêm tiếng suối chảy róc rách, lúc này bước chân ông Danh bỗng vội vàng hơn.
Mấy chục mét nữa, một cảnh sắc tựa như trong tranh trước mắt họ hiện ra. Một con suối trong vắt chạy uốn lượn, một căn nhà gỗ chắc chắn đứng xa xa, vườn rau tươi mát, vài cây chè tỏa bóng xếp thẳng hàng. Nơi đây bình dị mà nên thơ, cứ lặng yên mà làm cho miền ký ức của ai xao động. Ông Danh đứng đó lặng người.
-Con làm cái này được gần 3 tháng rồi.
Philips từ phía sau lên tiếng.
-Con cố nhớ từng thứ một... từ chút ký ức từ năm ấy và từ những bức ảnh cũ. Con không biết có đúng hết không, nhưng mong là... bố thấy vui.
Những chữ cuối cùng anh để trong cổ họng, chỉ để mình mình nghe.
Ông Danh không đáp ngay, ông tiến lại căn nhà, đặt tay lên cánh cửa, chậm rãi bước vào. Mỗi bước chân như giẫm lên những hồi ức xa xưa nhưng chưa từng cũ. Chiếc ghế mây ngày xưa ai đó vừa hát vừa ngồi khâu, hay căn bếp sâu hút trong nhà thường bốc lên mùi thức ăn sực nức.
Ông ngồi xuống, lặng im. Trong mắt không phải sự ngỡ ngàng, mà là sự lặng thinh của một tâm hồn già cỗi vừa tìm lại được miền nhớ.
Philips ngồi một bên, một siêu nước nóng mới đun, một ấm trà sen đang được anh tỉ mỉ pha đúng cách.
-Bố uống đi.
Là bố ,chứ không phải giám đốc.
Ông cầm tách trà lên, nhấp một ngụm, vị rất đúng. Nhưng ông chỉ thở dài, giọng trầm xuống, pha lẫn một chút nghèn nghẹn mà ông chưa để lộ bao giờ.
-Dù cảnh vật có giống xưa đi nữa... thì một nửa quan trọng nhất đã không còn. Nó chỉ như một bức ảnh vô cảm, thiếu đi hơi ấm của người thương.
-Con…con xin lỗi.
Không ai nói gì thêm. Không gian như lặng lại trong ánh nắng chiều nghiêng qua kẽ lá. Một nỗi trống vắng âm thầm len vào căn nhà tưởng chừng ấm cúng nhất thế gian, hoặc giống như đã từng .
Một lúc sau, ông khẽ xua tay, mắt vẫn không rời khung cửa sổ nhìn ra vườn chè.
-Anh giúp tôi đưa Chi về thành phố. Đừng để trời tối quá, cô ấy còn mẹ chờ.
Philips do dự, nhưng rồi hiểu rằng lúc này bố mình cần được ở một mình. Anh gật đầu, ngoái lại nhìn Chi ra hiệu, cả hai lặng lẽ quay đi.
Chỉ còn lại ông và Hạ. Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế cạnh bên. Một tay cô rót thêm trà, tay còn lại khẽ đặt lên vai ông, như truyền thêm hơi ấm, đủ để người đàn ông ấy không lạnh lẽo trong cô đơn.
Ông không nhìn sang cô, chỉ nói một mình như tự sự.
-Cô ấy pha trà rất ngon, mỗi búp trà qua tay tự khắc thơm ngất ngây và đậm vị. Một ngày yên bình là khi cô ấy ngồi ngân nga bài “chuyện hoa sim” và đan áo. Cô ấy hay bỏ mặc bản thân nhưng chăm lo cho chồng con bằng tất cả tình yêu và sự quan tâm cô ấy có.
Người đàn ông từng mạnh mẽ chống đỡ cả giang sơn nay một mình gặm nhấm nỗi nhớ nhung trong lòng. Không hẳn ông đang buồn, vì người buồn sẽ không có ánh mắt long lanh như vậy. Nhưng cũng chính vì sự đắm chìm của ông trong giây phút này đã cho ta thấy mất mát kia với ông lớn đến thế nào.
Hạ vẫn ở bên ông, những vuốt ve nhẹ nhàng chỉ đủ để ông thấy mình không cô độc. Vì sự thân thuộc bao năm, ông Danh cũng chấp nhận cho cô thấy mặt yếu đuối của mình. Ông tiếp tục bằng một giọng tiếc nuối, lần này đã dễ dàng nhận ra sự buồn bã cùng hối hận bên trong.
-Ngày đó anh cứ nghĩ rằng phải đem lại cho người ta sự giàu sang nhung lụa mới là cách thiết thực nhất để thể hiện tình yêu của mình. Anh cứ nghĩ rằng một sự nghiệp vững vàng mới thể hiện được bản lĩnh đàn ông thực thụ.
Ông lắc đầu, nước mắt không rơi nhưng bàn tay run nhè nhẹ cho thấy ông đang xúc động vô cùng.
-Sai, anh đã sai quá nghiêm trọng. Tình yêu đích thực được nuôi bằng ánh mắt trìu mến, sự sẻ chia và những cái chạm quan tâm nhẹ nhàng. Và nếu thực sự đủ bản lĩnh thì anh đã chẳng để người mình yêu phải mòn mỏi mong chờ. Ngày ấy, anh hiểu được những điều đơn giản đó thì có lẽ anh sẽ giữ được cô ấy ở bên mình lâu hơn.
Hạ đứng lên, đi đến sau ông, áp má vào bờ lưng rộng lớn của ông như đem đến cho ông sự xoa dịu, dù chỉ là một chút. Lần đầu tiên cô mở lời.
-Anh thôi đừng buồn nữa, hãy nhớ rằng khi còn bên anh ít nhất chị ấy đã yêu một cách trọn vẹn. Giờ đây chị ấy đang dõi theo, thấy anh vững vàng, thành đạt em tin rằng chị ấy mừng vui lắm. Anh hãy tiếp tục mạnh mẽ như vậy để sự hi sinh của chị ấy năm xưa trở nên đáng giá hơn từng ngày.
-Anh hiểu, rất cảm ơn em đã ở bên anh cho anh thấy rằng mình không cô độc.
Ông Danh đứng dậy, lấy lại vẻ phong độ rồi bước về phía con suối, Hạ vẫn đi bên ông tiếp tục an ủi.
-Giá mà có thể làm nhiều hơn cho anh em cũng sẵn sàng, nhưng em biết khi người ấy ra đi, khoảng trống để lại trong anh là quá lớn. Em có nói gì hay làm gì cũng chẳng thể hoàn toàn bù đắp nổi. Nhưng em cần anh biết rằng anh không hề cô đơn, em và cả Philips nữa luôn bên cạnh anh.
Hạ cũng không biết mình lấy tư cách gì để nói ra câu đó, nhưng việc cô lo lắng và xót xa cho ông là hoàn toàn thật lòng. Ông Danh vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô biểu đạt sự cảm kích, rồi ông dừng lại, soi bóng mình dưới làn nước trong veo.
-Khà khà, tự nhiên hôm nay lại tỏ ra ủ dột trước mặt em, còn phiền em phải dỗ dành, thật ngại quá.
-Sao anh nói vậy, trước đây những lúc em gặp khó khăn, áp lực đến mức khóc trước mặt anh thì sao. Lúc đó anh không những cho em lời khuyên mà còn nhiệt tình giúp đỡ, giờ em chỉ giúp anh được một xíu xiu mà anh đã nói ngại, em thấy thật xa cách.
Cả hai lúc này đã dừng những lời khách sáo, họ vai sóng vai tắm ánh nắng chiều ấm áp cuối thu.
-Trước đây cũng có những buổi chiều bọn anh chỉ đứng lặng bên bờ suối như thế này để tận hưởng sự bình yên. Quãng thời gian ấy thật tốt đẹp biết bao, tiếc rằng anh lại không biết quý trọng.
Thấy ông vẫn còn chút ưu tư, Hạ tự nhiên nảy ra một ý đồ tinh nghịch. Cô nhìn quanh rồi sau đó như đã lấy đủ quyết tâm, cô làm ra một việc khiến ông cũng bất ngờ.
Hạ ôm ông từ bên cạnh rồi ngước đôi mắt long lanh nhìn ông nói.
-Vậy em cho phép anh đền bù tiếc nuối trên người em đấy, em sẽ đóng vai chị ấy để bên anh lúc này.
Ông Danh ôm lại cô, hơi siết, ông nói rất thật tâm.
-Không cần, em không cần đóng vai ai hết, em chính là em, em có giá trị của riêng mình, khiến người ta phải tôn trọng.
-Nhưng em thích, hi hi. Lúc xưa chắc hai người yêu nhau rất mãnh liệt, vậy đã cùng nhau tắm suối bao giờ chưa.
Đôi tay dạn dĩ đưa lên, từng món đồ trên người của cô thưa dần, đến khi hoàn toàn trần trụi cô xoay một vòng trước mặt ông, rồi từ từ bước vào trong làn nước. Cuối thu, đầu đông, nước trong veo nhưng lạnh ngắt, Hạ hơi run quay lại nhõng nhẽo với ông.Xem nội dung: 447038
-Xuống đây với em, lạnh quá, anh không xuống với em, em chết cóng bây giờ.
Gương mặt cười xinh đẹp, hai tay rộng mở, Hạ đón mời ông bằng vẻ đẹp nguyên thủy nhất của mình. Bóng nước in soi một người đàn bà tuyệt phẩm với da trắng, dáng thon động tác lẳng lơ, phóng đãng. Cô để cho hai vú tròn to, đầu vú màu nâu cương và săn lại như hạt lạc, thỏa sức đong đưa trước mắt ông. Thấp xuống là bụng nhỏ phẳng lì không ngấn mỡ, eo thắt uốn lượn như cành liễu, vòng hông rộng nở nang, nâng đỡ đôi mông đẫy đà trơn mướt. Và lấp ló dưới làn nước trong là đôi chân dài miên man, giữa hai chân là một nhúm lông đen mọc trên gò mu mum múp, đâu đó còn ẩn hiện khe rãnh đang mấp máy gọi mời.
Giữa không gian tĩnh mịch, mấy ai có thể chống lại sức hút kia, ông Danh cất đi vẻ ủ dột, cởi ra quần áo trên người rồi bước về phía Hạ. Việc thường xuyên tắm nước lạnh khiến ông không chút khó chịu khi ngâm mình xuống đây.
-Lạnh quá, sưởi ấm cho em đi.
Hạ tự động rúc vào ngực ông khi ông vừa đến. Hạ lập tức hết run, còn ông Danh cũng thấy cõi lòng nhẹ nhõm, ấm áp hơn. Họ nhìn nhau rồi hôn. Nụ hôn không vội vàng cuồng bạo mà nhẹ nhàng nhưng sâu lắng. Lưỡi cô vờn lưỡi ông, nước bọt của cả 2 quyện lại chảy thành dòng.
-Hết lạnh chưa.
Ông Danh rời môi cô quan tâm hỏi.
-Hết lâu rồi, giờ em lại thấy nóng, anh có thấy vậy không.
Hạ đặt tay ông lên vú mình, trong khi tay kia táo bạo mò đến háng ông mà mò mẫm. Cây dương vật to dài đã dựng đứng, nó khẽ giật nhẹ trong lòng bàn tay cô. Dù đã được nó dắt lên tiên bao lần, nhưng mỗi lần cầm đến nó là người Hạ lại run lên.
-To quá, nước lạnh như thế mà của anh vẫn cứng như thép… Hấp dẫn quá đi.
-Cẩn thận nó sẽ bắt em phải van xin đấy.
-Hi hi, thật sao, vậy em sẽ thích lắm.
Càng ngày Hạ càng tiến bộ trong tình dục, từ nét cười đong đưa cho đến những lời lẳng lơ đều chứa đựng sự dụ hoặc chết người. Như lúc này đây, cái cách mà cô cầm cu ông siết nhẹ, cách cô để cho đôi núm vú của mình cọ vào ngực ông đều làm cho ông kích thích. Ông kéo Hạ đến gần con thác đầu nguồn, ép lưng nàng trên một phiến đá phẳng, rồi tiếp tục hôn.
Nụ hôn lần này rõ ràng tham lam và ướt át, nó khơi dậy ham muốn cháy bỏng của cả hai. Hạ tiếp tục xóc nhẹ cu ông, còn ông Danh dùng hai bàn tay mình nhào nặn đôi vú cô thành ra đủ dạng. Xem nội dung: 447047
-Hức…anh ơi thích quá…uhm…nữa đi anh…mạnh lên đi anh…
Lời rên rỉ của cô hòa trong tiếng thác đổ nhưng vẫn đủ để trong lòng ông dậy sóng cuộn trào.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
Đang đoạn hay mày ác quá chí ak lên tiếp cho ae sóc điCh14. Khung trời kỷ niệm
Cuộc họp diễn ra đến giờ nghỉ trưa thì dừng, sau khi ăn uống và nghỉ tạm, ông Danh cùng Philips, Hạ và Chi đi thăm vùng nguyên liệu mới. Mọi việc đang tiến triển thuận lợi, không có gì đáng phải lo, điều này cũng cho thấy phần nào năng lực của vị giám đốc trẻ.
-Mọi việc xem như tạm ổn, anh xem thu xếp công việc trên này rồi đi dự hội thảo giúp tôi. Tôi về trước.
Ông Danh vẫn giữ nguyên thái độ khá thờ ơ, nhưng lúc này Philips lại muốn giữ ông ở lại.
-B…Giám đốc khoan hẵng về được không ạ, con có chỗ này muốn… giám đốc thăm qua.
Ông Danh trầm tư, nhưng thấy vẻ mong chờ của Philips ông cũng biết mình nên dành chút thời gian.
-Được rồi, anh dẫn đường đi.
Chiếc xe chở 4 người đi vào sâu thêm khoảng vài cây số, qua rất nhiều đoạn đường khúc khuỷu thì đỗ lại trước một bìa rừng.
-Giám đốc cùng chị với Chi đi theo em.
Đỗ xe vào một khoảng đất trống bằng phẳng rồi Philips phụ trách dẫn đường. Đi thêm vài trăm mét đường núi, họ đến một khoảng xanh mát mắt. Nơi đây được bao trùm bởi những cây trúc xanh tươi mọc thẳng tắp, xa xa lại thêm tiếng suối chảy róc rách, lúc này bước chân ông Danh bỗng vội vàng hơn.
Mấy chục mét nữa, một cảnh sắc tựa như trong tranh trước mắt họ hiện ra. Một con suối trong vắt chạy uốn lượn, một căn nhà gỗ chắc chắn đứng xa xa, vườn rau tươi mát, vài cây chè tỏa bóng xếp thẳng hàng. Nơi đây bình dị mà nên thơ, cứ lặng yên mà làm cho miền ký ức của ai xao động. Ông Danh đứng đó lặng người.
-Con làm cái này được gần 3 tháng rồi.
Philips từ phía sau lên tiếng.
-Con cố nhớ từng thứ một... từ chút ký ức từ năm ấy và từ những bức ảnh cũ. Con không biết có đúng hết không, nhưng mong là... bố thấy vui.
Những chữ cuối cùng anh để trong cổ họng, chỉ để mình mình nghe.
Ông Danh không đáp ngay, ông tiến lại căn nhà, đặt tay lên cánh cửa, chậm rãi bước vào. Mỗi bước chân như giẫm lên những hồi ức xa xưa nhưng chưa từng cũ. Chiếc ghế mây ngày xưa ai đó vừa hát vừa ngồi khâu, hay căn bếp sâu hút trong nhà thường bốc lên mùi thức ăn sực nức.
Ông ngồi xuống, lặng im. Trong mắt không phải sự ngỡ ngàng, mà là sự lặng thinh của một tâm hồn già cỗi vừa tìm lại được miền nhớ.
Philips ngồi một bên, một siêu nước nóng mới đun, một ấm trà sen đang được anh tỉ mỉ pha đúng cách.
-Bố uống đi.
Là bố ,chứ không phải giám đốc.
Ông cầm tách trà lên, nhấp một ngụm, vị rất đúng. Nhưng ông chỉ thở dài, giọng trầm xuống, pha lẫn một chút nghèn nghẹn mà ông chưa để lộ bao giờ.
-Dù cảnh vật có giống xưa đi nữa... thì một nửa quan trọng nhất đã không còn. Nó chỉ như một bức ảnh vô cảm, thiếu đi hơi ấm của người thương.
-Con…con xin lỗi.
Không ai nói gì thêm. Không gian như lặng lại trong ánh nắng chiều nghiêng qua kẽ lá. Một nỗi trống vắng âm thầm len vào căn nhà tưởng chừng ấm cúng nhất thế gian, hoặc giống như đã từng .
Một lúc sau, ông khẽ xua tay, mắt vẫn không rời khung cửa sổ nhìn ra vườn chè.
-Anh giúp tôi đưa Chi về thành phố. Đừng để trời tối quá, cô ấy còn mẹ chờ.
Philips do dự, nhưng rồi hiểu rằng lúc này bố mình cần được ở một mình. Anh gật đầu, ngoái lại nhìn Chi ra hiệu, cả hai lặng lẽ quay đi.
Chỉ còn lại ông và Hạ. Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế cạnh bên. Một tay cô rót thêm trà, tay còn lại khẽ đặt lên vai ông, như truyền thêm hơi ấm, đủ để người đàn ông ấy không lạnh lẽo trong cô đơn.
Ông không nhìn sang cô, chỉ nói một mình như tự sự.
-Cô ấy pha trà rất ngon, mỗi búp trà qua tay tự khắc thơm ngất ngây và đậm vị. Một ngày yên bình là khi cô ấy ngồi ngân nga bài “chuyện hoa sim” và đan áo. Cô ấy hay bỏ mặc bản thân nhưng chăm lo cho chồng con bằng tất cả tình yêu và sự quan tâm cô ấy có.
Người đàn ông từng mạnh mẽ chống đỡ cả giang sơn nay một mình gặm nhấm nỗi nhớ nhung trong lòng. Không hẳn ông đang buồn, vì người buồn sẽ không có ánh mắt long lanh như vậy. Nhưng cũng chính vì sự đắm chìm của ông trong giây phút này đã cho ta thấy mất mát kia với ông lớn đến thế nào.
Hạ vẫn ở bên ông, những vuốt ve nhẹ nhàng chỉ đủ để ông thấy mình không cô độc. Vì sự thân thuộc bao năm, ông Danh cũng chấp nhận cho cô thấy mặt yếu đuối của mình. Ông tiếp tục bằng một giọng tiếc nuối, lần này đã dễ dàng nhận ra sự buồn bã cùng hối hận bên trong.
-Ngày đó anh cứ nghĩ rằng phải đem lại cho người ta sự giàu sang nhung lụa mới là cách thiết thực nhất để thể hiện tình yêu của mình. Anh cứ nghĩ rằng một sự nghiệp vững vàng mới thể hiện được bản lĩnh đàn ông thực thụ.
Ông lắc đầu, nước mắt không rơi nhưng bàn tay run nhè nhẹ cho thấy ông đang xúc động vô cùng.
-Sai, anh đã sai quá nghiêm trọng. Tình yêu đích thực được nuôi bằng ánh mắt trìu mến, sự sẻ chia và những cái chạm quan tâm nhẹ nhàng. Và nếu thực sự đủ bản lĩnh thì anh đã chẳng để người mình yêu phải mòn mỏi mong chờ. Ngày ấy, anh hiểu được những điều đơn giản đó thì có lẽ anh sẽ giữ được cô ấy ở bên mình lâu hơn.
Hạ đứng lên, đi đến sau ông, áp má vào bờ lưng rộng lớn của ông như đem đến cho ông sự xoa dịu, dù chỉ là một chút. Lần đầu tiên cô mở lời.
-Anh thôi đừng buồn nữa, hãy nhớ rằng khi còn bên anh ít nhất chị ấy đã yêu một cách trọn vẹn. Giờ đây chị ấy đang dõi theo, thấy anh vững vàng, thành đạt em tin rằng chị ấy mừng vui lắm. Anh hãy tiếp tục mạnh mẽ như vậy để sự hi sinh của chị ấy năm xưa trở nên đáng giá hơn từng ngày.
-Anh hiểu, rất cảm ơn em đã ở bên anh cho anh thấy rằng mình không cô độc.
Ông Danh đứng dậy, lấy lại vẻ phong độ rồi bước về phía con suối, Hạ vẫn đi bên ông tiếp tục an ủi.
-Giá mà có thể làm nhiều hơn cho anh em cũng sẵn sàng, nhưng em biết khi người ấy ra đi, khoảng trống để lại trong anh là quá lớn. Em có nói gì hay làm gì cũng chẳng thể hoàn toàn bù đắp nổi. Nhưng em cần anh biết rằng anh không hề cô đơn, em và cả Philips nữa luôn bên cạnh anh.
Hạ cũng không biết mình lấy tư cách gì để nói ra câu đó, nhưng việc cô lo lắng và xót xa cho ông là hoàn toàn thật lòng. Ông Danh vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô biểu đạt sự cảm kích, rồi ông dừng lại, soi bóng mình dưới làn nước trong veo.
-Khà khà, tự nhiên hôm nay lại tỏ ra ủ dột trước mặt em, còn phiền em phải dỗ dành, thật ngại quá.
-Sao anh nói vậy, trước đây những lúc em gặp khó khăn, áp lực đến mức khóc trước mặt anh thì sao. Lúc đó anh không những cho em lời khuyên mà còn nhiệt tình giúp đỡ, giờ em chỉ giúp anh được một xíu xiu mà anh đã nói ngại, em thấy thật xa cách.
Cả hai lúc này đã dừng những lời khách sáo, họ vai sóng vai tắm ánh nắng chiều ấm áp cuối thu.
-Trước đây cũng có những buổi chiều bọn anh chỉ đứng lặng bên bờ suối như thế này để tận hưởng sự bình yên. Quãng thời gian ấy thật tốt đẹp biết bao, tiếc rằng anh lại không biết quý trọng.
Thấy ông vẫn còn chút ưu tư, Hạ tự nhiên nảy ra một ý đồ tinh nghịch. Cô nhìn quanh rồi sau đó như đã lấy đủ quyết tâm, cô làm ra một việc khiến ông cũng bất ngờ.
Hạ ôm ông từ bên cạnh rồi ngước đôi mắt long lanh nhìn ông nói.
-Vậy em cho phép anh đền bù tiếc nuối trên người em đấy, em sẽ đóng vai chị ấy để bên anh lúc này.
Ông Danh ôm lại cô, hơi siết, ông nói rất thật tâm.
-Không cần, em không cần đóng vai ai hết, em chính là em, em có giá trị của riêng mình, khiến người ta phải tôn trọng.
-Nhưng em thích, hi hi. Lúc xưa chắc hai người yêu nhau rất mãnh liệt, vậy đã cùng nhau tắm suối bao giờ chưa.
Đôi tay dạn dĩ đưa lên, từng món đồ trên người của cô thưa dần, đến khi hoàn toàn trần trụi cô xoay một vòng trước mặt ông, rồi từ từ bước vào trong làn nước. Cuối thu, đầu đông, nước trong veo nhưng lạnh ngắt, Hạ hơi run quay lại nhõng nhẽo với ông.Xem nội dung: 447038
-Xuống đây với em, lạnh quá, anh không xuống với em, em chết cóng bây giờ.
Gương mặt cười xinh đẹp, hai tay rộng mở, Hạ đón mời ông bằng vẻ đẹp nguyên thủy nhất của mình. Bóng nước in soi một người đàn bà tuyệt phẩm với da trắng, dáng thon động tác lẳng lơ, phóng đãng. Cô để cho hai vú tròn to, đầu vú màu nâu cương và săn lại như hạt lạc, thỏa sức đong đưa trước mắt ông. Thấp xuống là bụng nhỏ phẳng lì không ngấn mỡ, eo thắt uốn lượn như cành liễu, vòng hông rộng nở nang, nâng đỡ đôi mông đẫy đà trơn mướt. Và lấp ló dưới làn nước trong là đôi chân dài miên man, giữa hai chân là một nhúm lông đen mọc trên gò mu mum múp, đâu đó còn ẩn hiện khe rãnh đang mấp máy gọi mời.
Giữa không gian tĩnh mịch, mấy ai có thể chống lại sức hút kia, ông Danh cất đi vẻ ủ dột, cởi ra quần áo trên người rồi bước về phía Hạ. Việc thường xuyên tắm nước lạnh khiến ông không chút khó chịu khi ngâm mình xuống đây.
-Lạnh quá, sưởi ấm cho em đi.
Hạ tự động rúc vào ngực ông khi ông vừa đến. Hạ lập tức hết run, còn ông Danh cũng thấy cõi lòng nhẹ nhõm, ấm áp hơn. Họ nhìn nhau rồi hôn. Nụ hôn không vội vàng cuồng bạo mà nhẹ nhàng nhưng sâu lắng. Lưỡi cô vờn lưỡi ông, nước bọt của cả 2 quyện lại chảy thành dòng.
-Hết lạnh chưa.
Ông Danh rời môi cô quan tâm hỏi.
-Hết lâu rồi, giờ em lại thấy nóng, anh có thấy vậy không.
Hạ đặt tay ông lên vú mình, trong khi tay kia táo bạo mò đến háng ông mà mò mẫm. Cây dương vật to dài đã dựng đứng, nó khẽ giật nhẹ trong lòng bàn tay cô. Dù đã được nó dắt lên tiên bao lần, nhưng mỗi lần cầm đến nó là người Hạ lại run lên.
-To quá, nước lạnh như thế mà của anh vẫn cứng như thép… Hấp dẫn quá đi.
-Cẩn thận nó sẽ bắt em phải van xin đấy.
-Hi hi, thật sao, vậy em sẽ thích lắm.
Càng ngày Hạ càng tiến bộ trong tình dục, từ nét cười đong đưa cho đến những lời lẳng lơ đều chứa đựng sự dụ hoặc chết người. Như lúc này đây, cái cách mà cô cầm cu ông siết nhẹ, cách cô để cho đôi núm vú của mình cọ vào ngực ông đều làm cho ông kích thích. Ông kéo Hạ đến gần con thác đầu nguồn, ép lưng nàng trên một phiến đá phẳng, rồi tiếp tục hôn.
Nụ hôn lần này rõ ràng tham lam và ướt át, nó khơi dậy ham muốn cháy bỏng của cả hai. Hạ tiếp tục xóc nhẹ cu ông, còn ông Danh dùng hai bàn tay mình nhào nặn đôi vú cô thành ra đủ dạng. Xem nội dung: 447047
-Hức…anh ơi thích quá…uhm…nữa đi anh…mạnh lên đi anh…
Lời rên rỉ của cô hòa trong tiếng thác đổ nhưng vẫn đủ để trong lòng ông dậy sóng cuộn trào.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
Đang viết đến 33Viết full truyện chưa tác giả
Nhân có thằng nhận xét thế này tao cũng nói luôn. Truyện này mới đầu sẽ hơi rườm rà với nhiều đứa, thậm chí không hay hoặc như lol với mấy thằng thích kiểu đọc truyện mì ăn liền không động não. Nhưng nếu thích cách viết của tao từ "hành trình nữ thần hóa điếm" thì cứ yên tâm, truyện hay mà nhiều tình tiết hơn truyện cũ nhiều.Đọc như lol văn ai
Kệ mẹ nó đi chí quan tâm lziNhân có thằng nhận xét thế này tao cũng nói luôn. Truyện này mới đầu sẽ hơi rườm rà với nhiều đứa, thậm chí không hay hoặc như lol với mấy thằng thích kiểu đọc truyện mì ăn liền không động não. Nhưng nếu thích cách viết của tao từ "hành trình nữ thần hóa điếm" thì cứ yên tâm, truyện hay mà nhiều tình tiết hơn truyện cũ nhiều.
Còn vấn đề tml này nói tao dùng AI thì tao nói thẳng đéo có đâu. Còn không tin thì chúng mày có thể viết tóm tắt nội dung rồi bảo AI viết lại được mà. Lớn rồi nói gì thì phải chuẩn, cứ nói cho thích mồm người ta khinh.
Bọn này thích thể hiện, chê bai chỉ phá chứ ko đóng góp gì đâu. Mày cứ uy tín như bthuong là đc. Mày viết tốt, thiếu đéo gì người ủng hộ, chứ cái loại này thì đừng trông hòng gì.Kệ mẹ nó đi chí quan tâm lzi