Ronal Tran
Yếu sinh lý
Phần 1: Quá khứ bị lãng quên
Sáng thứ Hai đầu tuần, Hồng mở email, chuẩn bị cho một ngày làm việc bận rộn như mọi khi. Hộp thư đến có một email lạ, không tiêu đề, không người gửi. Cô cau mày, định xóa đi, nhưng một linh cảm kỳ lạ giữ tay cô lại. Nhấp chuột. Màn hình hiện lên một bức ảnh.
Tim Hồng như ngừng đập. Bức ảnh là một cú sốc mạnh, giáng thẳng vào sự tự mãn và vô tâm bấy lâu nay của cô. Trong hình, một cô gái trẻ trung, bạo dạn, đang khỏa thân ngồi trong một công viên vắng người. Hai chân dạng rộng phơi bày mọi bí mật, đôi tay đặt xuống băng ghế gỗ, thân hình ưỡn nhẹ khoe vòng ngực dù nhỏ nhắn nhưng căng tràn sức sống tuổi thanh xuân. Đây là cô – Hồng của những năm tháng đại học, của những chuyến đi chơi xa đầy ngẫu hứng với người bạn trai thuở ấy, nay là chồng cô. Cô nhớ như in khoảnh khắc đó, nhớ cái cảm giác gió thổi se lạnh trên da thịt, sự hồi hộp đến tột độ khi khỏa thân giữa đường phố vắng người để bạn trai cô chụp lại. Một bí mật riêng tư, một ký ức hoang dại mà cô tưởng chừng đã ngủ yên trong sâu thẳm tâm hồn.
Nhưng giờ đây, nó không còn là một ký ức ngọt ngào mà là một sự sỉ nhục hiển hiện.
Hồng trân trân nhìn vào màn hình, khuôn mặt biến sắc. Cô đã quá lâu không chú ý đến cơ thể mình, đến những đường nét từng đầy đặn, căng tràn sức sống. Suốt bao năm qua, cô chỉ vùi đầu vào công việc, vào những con số và deadline, bỏ quên cả bản thân và người bạn đời. Giờ đây, hình ảnh một Hồng trẻ trung, đầy khiêu khích như một lời trách móc, một bằng chứng sống động về những gì cô đã đánh mất, đã lãng quên.
Một cảm giác kinh hoàng dâng lên. Ai đã có được bức ảnh này? Kẻ nào đã dám xâm phạm vào ký ức riêng tư và biến nó thành công cụ đe dọa? Cô chưa từng nghĩ có người thứ ba biết được sự tồn tại của tấm hình này, hay có khả năng sử dụng nó. Ngay bên dưới bức ảnh là những dòng chữ lạnh lùng, gằn từng chữ một: "Cô có hai tuần. Hoặc phục tùng mọi mệnh lệnh, hoặc bức hình này sẽ được gửi đến mọi người quen của cô."
Sự phẫn nộ bùng lên trong lồng ngực. Hồng muốn gào thét, muốn đập phá mọi thứ. Nhưng rồi, sự sợ hãi nhanh chóng đè bẹp cơn giận. Hai tuần. Mọi người quen. Đồng nghiệp, đối tác, gia đình... Cuộc đời cô, sự nghiệp cô đã gây dựng bấy lâu, tất cả có thể sụp đổ chỉ vì một khoảnh khắc bốc đồng của tuổi trẻ. Cô cảm thấy như bị bóp nghẹt, bị dồn vào đường cùng.
Nỗi lo sợ bị phơi bày, bị xã hội phán xét, bị mất đi tất cả danh tiếng mà cô đã dày công xây dựng, lấn át mọi cảm xúc khác. Cô nuốt nước bọt khan. Rõ ràng, có một trò chơi tàn nhẫn đang được bày ra, và cô, bằng cách này hay cách khác, đã trở thành con tốt trong đó. Cô phải làm gì đây? Sự nghiệp, danh tiếng, và cả cuộc hôn nhân đang nguội lạnh của cô... liệu có thứ gì đáng để đánh đổi không?
Sáng thứ Hai đầu tuần, Hồng mở email, chuẩn bị cho một ngày làm việc bận rộn như mọi khi. Hộp thư đến có một email lạ, không tiêu đề, không người gửi. Cô cau mày, định xóa đi, nhưng một linh cảm kỳ lạ giữ tay cô lại. Nhấp chuột. Màn hình hiện lên một bức ảnh.
Tim Hồng như ngừng đập. Bức ảnh là một cú sốc mạnh, giáng thẳng vào sự tự mãn và vô tâm bấy lâu nay của cô. Trong hình, một cô gái trẻ trung, bạo dạn, đang khỏa thân ngồi trong một công viên vắng người. Hai chân dạng rộng phơi bày mọi bí mật, đôi tay đặt xuống băng ghế gỗ, thân hình ưỡn nhẹ khoe vòng ngực dù nhỏ nhắn nhưng căng tràn sức sống tuổi thanh xuân. Đây là cô – Hồng của những năm tháng đại học, của những chuyến đi chơi xa đầy ngẫu hứng với người bạn trai thuở ấy, nay là chồng cô. Cô nhớ như in khoảnh khắc đó, nhớ cái cảm giác gió thổi se lạnh trên da thịt, sự hồi hộp đến tột độ khi khỏa thân giữa đường phố vắng người để bạn trai cô chụp lại. Một bí mật riêng tư, một ký ức hoang dại mà cô tưởng chừng đã ngủ yên trong sâu thẳm tâm hồn.
Nhưng giờ đây, nó không còn là một ký ức ngọt ngào mà là một sự sỉ nhục hiển hiện.
Hồng trân trân nhìn vào màn hình, khuôn mặt biến sắc. Cô đã quá lâu không chú ý đến cơ thể mình, đến những đường nét từng đầy đặn, căng tràn sức sống. Suốt bao năm qua, cô chỉ vùi đầu vào công việc, vào những con số và deadline, bỏ quên cả bản thân và người bạn đời. Giờ đây, hình ảnh một Hồng trẻ trung, đầy khiêu khích như một lời trách móc, một bằng chứng sống động về những gì cô đã đánh mất, đã lãng quên.
Một cảm giác kinh hoàng dâng lên. Ai đã có được bức ảnh này? Kẻ nào đã dám xâm phạm vào ký ức riêng tư và biến nó thành công cụ đe dọa? Cô chưa từng nghĩ có người thứ ba biết được sự tồn tại của tấm hình này, hay có khả năng sử dụng nó. Ngay bên dưới bức ảnh là những dòng chữ lạnh lùng, gằn từng chữ một: "Cô có hai tuần. Hoặc phục tùng mọi mệnh lệnh, hoặc bức hình này sẽ được gửi đến mọi người quen của cô."
Sự phẫn nộ bùng lên trong lồng ngực. Hồng muốn gào thét, muốn đập phá mọi thứ. Nhưng rồi, sự sợ hãi nhanh chóng đè bẹp cơn giận. Hai tuần. Mọi người quen. Đồng nghiệp, đối tác, gia đình... Cuộc đời cô, sự nghiệp cô đã gây dựng bấy lâu, tất cả có thể sụp đổ chỉ vì một khoảnh khắc bốc đồng của tuổi trẻ. Cô cảm thấy như bị bóp nghẹt, bị dồn vào đường cùng.
Nỗi lo sợ bị phơi bày, bị xã hội phán xét, bị mất đi tất cả danh tiếng mà cô đã dày công xây dựng, lấn át mọi cảm xúc khác. Cô nuốt nước bọt khan. Rõ ràng, có một trò chơi tàn nhẫn đang được bày ra, và cô, bằng cách này hay cách khác, đã trở thành con tốt trong đó. Cô phải làm gì đây? Sự nghiệp, danh tiếng, và cả cuộc hôn nhân đang nguội lạnh của cô... liệu có thứ gì đáng để đánh đổi không?