Truyện sáng tác: nô lệ

Ronal Tran

Yếu sinh lý
Phần 1: Quá khứ bị lãng quên
Sáng thứ Hai đầu tuần, Hồng mở email, chuẩn bị cho một ngày làm việc bận rộn như mọi khi. Hộp thư đến có một email lạ, không tiêu đề, không người gửi. Cô cau mày, định xóa đi, nhưng một linh cảm kỳ lạ giữ tay cô lại. Nhấp chuột. Màn hình hiện lên một bức ảnh.
Tim Hồng như ngừng đập. Bức ảnh là một cú sốc mạnh, giáng thẳng vào sự tự mãn và vô tâm bấy lâu nay của cô. Trong hình, một cô gái trẻ trung, bạo dạn, đang khỏa thân ngồi trong một công viên vắng người. Hai chân dạng rộng phơi bày mọi bí mật, đôi tay đặt xuống băng ghế gỗ, thân hình ưỡn nhẹ khoe vòng ngực dù nhỏ nhắn nhưng căng tràn sức sống tuổi thanh xuân. Đây là cô – Hồng của những năm tháng đại học, của những chuyến đi chơi xa đầy ngẫu hứng với người bạn trai thuở ấy, nay là chồng cô. Cô nhớ như in khoảnh khắc đó, nhớ cái cảm giác gió thổi se lạnh trên da thịt, sự hồi hộp đến tột độ khi khỏa thân giữa đường phố vắng người để bạn trai cô chụp lại. Một bí mật riêng tư, một ký ức hoang dại mà cô tưởng chừng đã ngủ yên trong sâu thẳm tâm hồn.
Nhưng giờ đây, nó không còn là một ký ức ngọt ngào mà là một sự sỉ nhục hiển hiện.
Hồng trân trân nhìn vào màn hình, khuôn mặt biến sắc. Cô đã quá lâu không chú ý đến cơ thể mình, đến những đường nét từng đầy đặn, căng tràn sức sống. Suốt bao năm qua, cô chỉ vùi đầu vào công việc, vào những con số và deadline, bỏ quên cả bản thân và người bạn đời. Giờ đây, hình ảnh một Hồng trẻ trung, đầy khiêu khích như một lời trách móc, một bằng chứng sống động về những gì cô đã đánh mất, đã lãng quên.
Một cảm giác kinh hoàng dâng lên. Ai đã có được bức ảnh này? Kẻ nào đã dám xâm phạm vào ký ức riêng tư và biến nó thành công cụ đe dọa? Cô chưa từng nghĩ có người thứ ba biết được sự tồn tại của tấm hình này, hay có khả năng sử dụng nó. Ngay bên dưới bức ảnh là những dòng chữ lạnh lùng, gằn từng chữ một: "Cô có hai tuần. Hoặc phục tùng mọi mệnh lệnh, hoặc bức hình này sẽ được gửi đến mọi người quen của cô."
Sự phẫn nộ bùng lên trong lồng ngực. Hồng muốn gào thét, muốn đập phá mọi thứ. Nhưng rồi, sự sợ hãi nhanh chóng đè bẹp cơn giận. Hai tuần. Mọi người quen. Đồng nghiệp, đối tác, gia đình... Cuộc đời cô, sự nghiệp cô đã gây dựng bấy lâu, tất cả có thể sụp đổ chỉ vì một khoảnh khắc bốc đồng của tuổi trẻ. Cô cảm thấy như bị bóp nghẹt, bị dồn vào đường cùng.
Nỗi lo sợ bị phơi bày, bị xã hội phán xét, bị mất đi tất cả danh tiếng mà cô đã dày công xây dựng, lấn át mọi cảm xúc khác. Cô nuốt nước bọt khan. Rõ ràng, có một trò chơi tàn nhẫn đang được bày ra, và cô, bằng cách này hay cách khác, đã trở thành con tốt trong đó. Cô phải làm gì đây? Sự nghiệp, danh tiếng, và cả cuộc hôn nhân đang nguội lạnh của cô... liệu có thứ gì đáng để đánh đổi không?
 

Ronal Tran

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Phần 2: Hồng và Con Thú Dâm Dục Thức Tỉnh

Khi đối diện với chồng mình, Hồng chỉ hỏi một cách nhẹ nhàng, như vô tình: "Anh này, cái ảnh hồi mình đi Đà Lạt ấy, cái ảnh em chụp ở công viên ấy, anh còn giữ không?". Trong lòng cô, một dòng chảy ngầm của cảm xúc đang cuộn trào. Nỗi sợ hãi vẫn còn đó, nhưng giờ đây nó đã hòa lẫn với một sự tò mò đến rợn người, một khao khát được dấn thân vào những giới hạn mà từ lâu cô đã chôn vùi. Con thú dâm dục trong Hồng, bị kìm nén bởi công việc và cuộc sống hôn nhân tẻ nhạt, giờ đây đang cựa mình thức tỉnh.
Chồng Hồng chỉ ừ hữ, không mảy may nghi ngờ, nói anh vẫn giữ trong máy tính cũ. Anh ta đâu biết rằng lời thú nhận vô tình đó lại như một lời khẳng định cho linh cảm của cô, và như một đòn bẩy đẩy cô sâu hơn vào trò chơi. Hồng không nói gì thêm, giữ chặt bí mật về mối đe dọa này cho riêng mình. Cô muốn tự mình đối mặt, tự mình khám phá những giới hạn mới của bản thân.

Hồng cố gắng đe dọa kẻ nặc danh một lần nữa: "Nếu anh dám phát tán, tôi sẽ báo công an!" Cô viết ra những lời cứng rắn đó, hy vọng có thể răn đe được kẻ đứng sau.
Nhưng phản hồi lại không phải là sự sợ hãi, mà là một cú sốc điện giật. Một email mới đến. Lần này, không chỉ là lời đe dọa, mà là một bức hình thứ hai.
Hồng nhìn chằm chằm vào màn hình, máu trong người như đông cứng lại, rồi lại sôi lên một cách điên dại. Đó vẫn là cô, nhưng ở một tư thế táo bạo và khiêu khích hơn gấp vạn lần. Hồng trong bức hình đang đưa tay vào giữa hai chân, mắt nhắm nghiền, gương mặt nhăn nhó vì khoái cảm tột độ. Điều đáng sợ nhất, và cũng là điều kích thích nhất, là trên mặt cô phủ đầy tinh dịch, và khuôn miệng cô đang liếm một cách ngấu nghiến, đầy thèm khát.
Đây là một khoảnh khắc riêng tư tột cùng, một bí mật chỉ thuộc về cô và chồng cô. Nó được chụp vào một đêm nào đó, khi cả hai đang chìm đắm trong dục vọng nguyên thủy, vượt qua mọi giới hạn. Hồng chưa bao giờ nghĩ rằng khoảnh khắc đó lại bị ghi lại, và càng không thể ngờ nó lại bị kẻ khác sở hữu.
Sự kinh hoàng ban đầu nhanh chóng bị lu mờ bởi một cơn sóng của những cảm xúc phức tạp khác. Có sự nhục nhã đến tận cùng khi bí mật ghê tởm và thầm kín nhất bị phơi bày. Nhưng song song đó, một ngọn lửa kích thích bệnh hoạn bùng cháy dữ dội hơn bao giờ hết. Nhìn vào hình ảnh của chính mình, cô thấy một Hồng hoàn toàn khác – một Hồng nguyên thủy, hoang dại, chìm đắm trong khoái lạc mà cô đã cố gắng lãng quên bấy lâu. Nụ cười ngấu nghiến của Hồng trong ảnh như đang chế nhạo sự "thanh lịch" và "thành đạt" mà cô cố gắng xây dựng.
Cảm giác bị thao túng, bị ép buộc, giờ đây lại mang một vị ngọt ngào kỳ lạ. Bức ảnh này là bằng chứng thép, một sợi xích vô hình trói buộc cô vào trò chơi này. Nó khẳng định rằng "chủ nhân" bí ẩn kia biết mọi thứ về cô, mọi góc khuất, mọi dục vọng thầm kín nhất. Và chính điều đó đã thức tỉnh hoàn toàn con thú dâm dục trong Hồng. Cô không còn là nạn nhân nữa. Cô đã trở thành một người tham gia, một con rối say mê trong bàn tay của kẻ điều khiển.
Lời đe dọa "hai tuần, tuân phục mọi điều kiện và cô sẽ được trả tự do" không còn là một bản án. Nó trở thành một lời mời gọi hấp dẫn, một cơ hội để Hồng khám phá lại bản thân, khám phá lại những dục vọng đã ngủ quên. Cô biết mình phải làm theo. Và trong sâu thẳm, cô háo hức chờ đợi nhiệm vụ.
 

Ronal Tran

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Phần 3 Màn Sương Nghi Ngờ và Lời Cầu Xin Vô Vọng

Khi chồng Hồng vô tư thú nhận việc anh ta đã đăng ảnh riêng tư của hai người lên một diễn đàn, với lời đảm bảo rằng anh ta đã "che chắn rõ ràng" khuôn mặt cô, một tia sáng lóe lên trong tâm trí Hồng. Cô biết rõ anh ấy có thói quen khoe khoang một cách kín đáo. Nhưng những bức ảnh cô nhận được – đặc biệt là bức hình thứ hai với khuôn mặt cô rõ mồn một, không hề che giấu một chi tiết nào – đã bác bỏ hoàn toàn lời nói của chồng. Ai đó đã can thiệp. Ai đó đã tìm cách đảo ngược sự che mặt của anh, biến những khoảnh khắc riêng tư thành công cụ tống tiền trần trụi. Một kẻ thứ ba, một hacker, hay một người nào đó có kỹ năng đặc biệt, đã âm thầm xen vào cuộc đời cô.
Sự nghi ngờ về chồng vẫn lởn vởn, nhưng Hồng không thể hỏi thêm. Một câu hỏi thừa thãi, một ánh mắt chất vấn cũng có thể khiến anh ta nhận ra điều bất thường, và cô không muốn anh ta biết về mối đe dọa này. Cô muốn tự mình đối phó. Con thú dâm dục trong cô đã bị đánh thức, đúng, nhưng nó chỉ là một phần của sự phức tạp. Nỗi khiếp sợ bị phơi bày, bị đánh mất tất cả, vẫn là động lực chính yếu thúc đẩy cô.
Hồng biết rằng mình không còn lựa chọn nào khác. Cô đã cố gắng, đã đe dọa, nhưng kẻ nặc danh quá cao tay. Giờ đây, chỉ còn một con đường.
Cô nhắn tin, giọng điệu từ cứng rắn chuyển sang khẩn khoản, van lơn: "Làm ơn, hãy xóa những bức hình đó đi. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì. Tôi xin anh/cô." Hồng cảm thấy sự tuyệt vọng bóp nghẹt lấy lồng ngực. Mọi danh dự, mọi sự kiêu hãnh của một người phụ nữ thành đạt dường như tan biến.
Nhưng kẻ đứng sau chỉ trả lời bằng một thông điệp lạnh lùng, dứt khoát, và không một chút nhượng bộ: "Chỉ cần hai tuần. Tuân phục mọi điều kiện. Và cô sẽ được trả tự do."
Hai tuần. Mười bốn ngày. Hồng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Đây không phải là sự tự nguyện hoàn toàn. Đây là một sự trao đổi cay đắng, một cái giá phải trả để giữ lấy cuộc đời mà cô đã dày công xây dựng. Cô sẽ phải sống trong những ngày tháng mà ranh giới giữa nỗi sợ hãi, sự nhục nhã, và cả sự kích thích bệnh hoạn đang dần trở nên mờ nhạt. Cô sẽ tuân phục, nhưng không phải vì khao khát đơn thuần, mà vì sự sống còn.
Giờ Hồng đã chấp nhận số phận hai tuần của mình.
 

Ronal Tran

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Nhiệm vụ đầu tiên: Phơi bày trong bóng tối riêng tư
Đêm đó, khi Hồng vừa bước vào phòng ngủ, tin nhắn đến. Không phải là một lời đe dọa, mà là một mệnh lệnh cụ thể, như một lời nhắc nhở về sự kiểm soát tuyệt đối của kẻ nặc danh: "Chụp hình bộ đồ bây giờ cô đang mặc. Phải thấy màu của quần con. Và hãy online mọi lúc. Mọi mệnh lệnh có thể đến bất cứ khi nào."
Hồng đọc đi đọc lại tin nhắn, cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Phòng ngủ. Nơi riêng tư nhất, an toàn nhất của cô, giờ đây cũng bị xâm phạm bởi ánh mắt vô hình của kẻ đó. Và yêu cầu "online mọi lúc" như một sợi xích vô hình trói buộc cô vào thế giới ảo, vào vòng tay của "chủ nhân" bí ẩn.
Cô nhìn xuống chiếc váy ngủ lụa màu xanh pastel đơn giản đang mặc. Nó không hề gợi cảm, không hề nổi bật, chỉ là một món đồ bình thường cô mặc hàng đêm. Nhưng giờ đây, dưới ánh đèn phòng ngủ mờ ảo, nó bỗng trở thành một thứ trang phục trình diễn cho một kẻ lạ mặt.
Hồng đi đến trước gương, cầm điện thoại lên. Tay cô run rẩy. Cô phải làm gì đây? Một sự sợ hãi bao trùm lấy cô, nhưng xen lẫn vào đó là một sự kích thích khó tả. Cuộc sống thường ngày của cô gần như tẻ nhạt, xoay quanh công việc và những thói quen lặp lại. Giờ đây, có một làn gió mới, một sự hồi hộp đầy nguy hiểm đang thổi vào cuộc đời cô.
Cô đưa điện thoại lên, tự căn chỉnh góc độ. Cô phải cúi xuống một chút, hoặc nghiêng người, để lộ rõ chiếc quần con màu trắng tinh đang ẩn hiện dưới lớp vải mỏng. Ánh sáng điện thoại hắt lên khuôn mặt cô, phản chiếu sự bối rối, nhưng sâu thẳm trong ánh nhìn đó, có một tia sáng lạ lùng, một sự chấp nhận ngầm của số phận, và cả sự phấn khích khi dấn thân vào một điều cấm kỵ.
Khoảnh khắc cô nhấn nút chụp, một cảm giác nhục nhã dâng trào. Cô không ngờ có lúc mình phải gửi một bức hình riêng tư đến mức này cho một người hoàn toàn xa lạ. Nhưng cùng lúc đó, một sự thỏa mãn bệnh hoạn len lỏi. Cô đang làm theo mệnh lệnh. Cô đang phục tùng. Và điều đó, một cách kỳ lạ, lại mang đến một cảm giác quyền lực – quyền lực của sự kiểm soát bản thân, của việc che giấu cảm xúc thật, và của việc dấn thân vào một trò chơi nguy hiểm mà cô không thể rút ra.
Sau khi gửi bức ảnh, Hồng đặt điện thoại xuống. Màn hình vẫn sáng, kết nối internet vẫn bật. Cô biết, từ giờ trở đi, cô sẽ không bao giờ thực sự một mình. Kẻ đó đang ở ngoài kia, đang theo dõi, và có thể ra lệnh bất cứ lúc nào. Cảm giác bị theo dõi, bị kiểm soát, vừa đáng sợ, vừa... kích thích đến rợn người.
 

Ronal Tran

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Lời Khen và Giấc Ngủ Hồi Hộp
Tin nhắn đến ngay sau khi Hồng gửi bức ảnh, chỉ vỏn vẹn một câu: "Ngoan lắm." Chỉ hai từ đơn giản đó lại khiến một cảm giác vui vẻ lạ lùng dâng lên trong lòng Hồng. Giữa nỗi nhục nhã vì bị phơi bày và sự sợ hãi bị kiểm soát, lời khen đó như một luồng điện nhỏ, kích thích vào cái bản năng sâu kín mà cô đã chôn vùi. Cô cảm thấy được công nhận, được "thưởng" cho sự phục tùng của mình. Nó không chỉ là sự kích thích đơn thuần, mà còn là cảm giác được sống lại, được làm điều gì đó phiêu lưu và bí mật giữa cuộc sống tẻ nhạt hàng ngày.
Cô đem theo những cảm giác khó tả ấy vào giấc ngủ. Một giấc ngủ chập chờn, không sâu, nhưng không phải vì lo lắng hoàn toàn. Trong tiềm thức, cô cảm thấy một sự mong chờ, một sự háo hức về những gì sẽ đến tiếp theo. Trò chơi này, mặc dù đáng sợ, nhưng lại đang mang đến một làn gió mới, một sự phấn khích mà cô đã đánh mất từ rất lâu.
Mệnh Lệnh Sáng Sớm và Sự Kích Thích Nổi Loạn
Tờ mờ sáng, khi bình minh còn chưa ló dạng rõ ràng, chiếc điện thoại bên cạnh giường rung lên. Một tin nhắn mới: "Hôm nay, không được mặc áo con đi làm."
Mắt Hồng mở choàng. Một luồng điện giật chạy khắp cơ thể cô. Không mặc áo con đi làm! Ý nghĩ đó khiến cô vừa choáng váng, vừa kích thích tột độ. Cô đã từng có những suy nghĩ bốc đồng như vậy thời sinh viên, những lần muốn thử cảm giác tự do và nổi loạn. Nhưng rồi cuộc sống trưởng thành, sự nghiệp, và hình ảnh chuyên nghiệp đã buộc cô phải kìm nén tất cả. Giờ đây, mệnh lệnh này, đến từ một kẻ bí ẩn, lại đang thực hiện hóa một khao khát thầm kín của cô.
Hồng ngồi dậy, nhìn vào chiếc áo sơ mi công sở phẳng phiu treo sẵn. Ý nghĩ sẽ mặc nó mà không có gì bên trong, giữa văn phòng đông người, giữa những ánh mắt đồng nghiệp, khiến tim cô đập thình thịch. Sự sợ hãi vẫn còn đó, một nỗi lo bị phát hiện, bị đánh giá. Nhưng nó nhanh chóng bị lấn át bởi sự phấn khích. Cô hình dung ra cảnh mình đi lại, làm việc, mà không ai biết được bí mật dưới lớp áo. Chỉ có cô và "chủ nhân" của mình.
Lần này, cô lại càng nghi ngờ người đồng nghiệp thành đạt kia. "Không mặc áo con đi làm chỉ để cho đồng nghiệp thấy," cô tự nhủ. Rất có thể kẻ đó muốn thử thách cô, muốn nhìn thấy cô trong tình trạng đó, ngay giữa nơi làm việc chung. Điều này càng làm tăng thêm sự kích thích và cảm giác bị "quan sát" của Hồng.
Dù rất kích thích, nhưng nỗi sợ hãi vẫn khiến Hồng thận trọng. Cô lấy ra một chiếc áo khoác hợp thời trang, một chiếc blazer phom rộng mà cô thường mặc. Nó sẽ là tấm màn che chắn an toàn, giúp cô che giấu bí mật của mình, đồng thời mang lại một sự tự tin giả tạo. Cô sẽ đi làm như không có chuyện gì, nhưng bên trong, một ngọn lửa nổi loạn đang bùng cháy.
 

Ronal Tran

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Bằng Chứng Trong Văn Phòng: Lời Thách Thức Thầm Lặng
Sáng hôm đó, văn phòng vẫn nhộn nhịp như thường lệ, nhưng trong tâm trí Hồng là một cuộc chiến nội tâm không ngừng. Mỗi cử động, mỗi ánh mắt của đồng nghiệp đều khiến cô căng thẳng. Chiếc áo sơ mi công sở giờ đây không còn là lớp vỏ bọc chuyên nghiệp, mà là tấm màn che giấu một bí mật đầy kích thích.
Đang giữa buổi làm việc, màn hình điện thoại của Hồng rung lên. Một tin nhắn ngắn gọn, dứt khoát: "Chứng minh đi."
Tim Hồng đập thình thịch. Lời thách thức đến sớm hơn cô nghĩ, nhưng lại đúng như cô mong đợi. Một cảm giác vừa sợ hãi tột độ, vừa phấn khích đến điên dại chiếm lấy cô. Cô liếc nhìn quanh, đồng nghiệp vẫn đang dán mắt vào màn hình máy tính, tiếng gõ phím lách tách đều đặn. Đây là khoảnh khắc cô phải thể hiện sự phục tùng của mình, nhưng theo cách riêng của cô.
Hồng khẽ lách vào góc khuất nhất của khu vực làm việc, nơi ít người qua lại nhất. Cô giả vờ cúi xuống tìm tài liệu, nhưng thực chất là để giấu đi hành động táo bạo sắp tới. Nhẹ nhàng, cô kéo chiếc áo khoác hợp thời trang đang khoác ngoài trễ xuống. Hai bờ vai trần mảnh mai hiện ra, đầy gợi cảm dưới lớp áo sơ mi mỏng manh. Cô nghiêng người một chút, tạo một tư thế đầy ẩn ý và thách thức. Ánh sáng hắt vào từ cửa sổ làm chiếc áo sơ mi trắng càng trở nên mờ ảo, để lộ thấp thoáng đường nét cơ thể. Cô không phơi bày hoàn toàn bộ ngực, mà chỉ để nó lấp ló, ẩn hiện sau lớp vải, như một lời mời gọi đầy khiêu khích gửi đến "chủ nhân" bí ẩn.
Nhanh như cắt, cô đưa điện thoại lên, căn góc thật chuẩn để bức ảnh vừa đủ "bằng chứng" mà lại vừa đủ "kín đáo". Đó không chỉ là sự tuân lệnh; đó còn là một màn trình diễn tinh quái, một cách cô tái khẳng định sự kiểm soát của mình trong trò chơi này. Một cú nhấp chuột nhẹ, và bức ảnh đã được gửi đi.
Hồng kéo áo khoác lên, trở lại vẻ ngoài bình thường của một nữ nhân viên công sở thành đạt. Nhưng bên trong cô, một ngọn lửa cuồng nhiệt đang bùng cháy dữ dội. Cô đã thành công trong nhiệm vụ đầu tiên, và cảm giác đó thật khó tả. Nỗi sợ hãi vẫn còn, nhưng giờ đây nó đã hòa quyện với niềm phấn khích của kẻ thách thức và sự thỏa mãn khi khám phá giới hạn của chính mình. Cô biết, trò chơi này mới chỉ bắt đầu, và cô đã sẵn sàng.
IMG_3765.jpeg
 

Đính kèm

  • IMG_3765.jpeg
    IMG_3765.jpeg
    59.6 KB · Xem: 9
Chỉnh sửa lần cuối:

Ronal Tran

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Bằng Chứng Trong Văn Phòng: Lời Thách Thức Thầm Lặng
Sáng hôm đó, văn phòng vẫn nhộn nhịp như thường lệ, nhưng trong tâm trí Hồng là một cuộc chiến nội tâm không ngừng. Mỗi cử động, mỗi ánh mắt của đồng nghiệp đều khiến cô căng thẳng. Chiếc váy công sở thanh lịch giờ đây không còn là lớp vỏ bọc chuyên nghiệp, mà là tấm màn che giấu một bí mật đầy kích thích.
Đang giữa buổi làm việc, màn hình điện thoại của Hồng rung lên. Một tin nhắn ngắn gọn, dứt khoát: "Chứng minh đi."
Tim Hồng đập thình thịch. Lời thách thức đến sớm hơn cô nghĩ, nhưng lại đúng như cô mong đợi. Một cảm giác vừa sợ hãi tột độ, vừa phấn khích đến điên dại chiếm lấy cô. Cô liếc nhìn quanh, đồng nghiệp vẫn đang dán mắt vào màn hình máy tính, tiếng gõ phím lách tách đều đặn. Đây là khoảnh khắc cô phải thể hiện sự phục tùng của mình, nhưng theo cách riêng của cô.
Hồng khẽ lách vào góc khuất nhất của khu vực làm việc, nơi ít người qua lại nhất. Cô giả vờ cúi xuống tìm tài liệu, nhưng thực chất là để giấu đi hành động táo bạo sắp tới. Nhẹ nhàng, cô kéo chiếc áo khoác hợp thời trang đang khoác ngoài trễ xuống. Hai bờ vai trần mảnh mai hiện ra, đầy gợi cảm dưới lớp váy công sở. Cô nghiêng người một chút, tạo một tư thế đầy ẩn ý và thách thức. Ánh sáng hắt vào từ cửa sổ làm chiếc váy trở nên mờ ảo, để lộ thấp thoáng đường nét cơ thể. Cô không phơi bày hoàn toàn bộ ngực, mà chỉ để nó lấp ló, ẩn hiện sau lớp vải, như một lời mời gọi đầy khiêu khích gửi đến "chủ nhân" bí ẩn.
Nhanh như cắt, cô đưa điện thoại lên, căn góc thật chuẩn để bức ảnh vừa đủ "bằng chứng" mà lại vừa đủ "kín đáo". Đó không chỉ là sự tuân lệnh; đó còn là một màn trình diễn tinh quái, một cách cô tái khẳng định sự kiểm soát của mình trong trò chơi này. Một cú nhấp chuột nhẹ, và bức ảnh đã được gửi đi.
Hồng kéo áo khoác lên, trở lại vẻ ngoài bình thường của một nữ nhân viên công sở thành đạt. Nhưng bên trong cô, một ngọn lửa cuồng nhiệt đang bùng cháy dữ dội. Cô đã thành công trong nhiệm vụ đầu tiên, và cảm giác đó thật khó tả. Nỗi sợ hãi vẫn còn, nhưng giờ đây nó đã hòa quyện với niềm phấn khích của kẻ thách thức và sự thỏa mãn khi khám phá giới hạn của chính mình. Cô biết, trò chơi này mới chỉ bắt đầu, và cô đã sẵn sàng.
Lời Khen Ngợi và Ánh Mắt Đầy Ẩn Ý
Tin nhắn đến ngay sau khi Hồng gửi bức ảnh, chỉ vỏn vẹn ba chữ: "Tốt lắm. Giờ cứ mặc như vậy cho đến khi có mệnh lệnh mới."
Lời khen ngợi đó, kết hợp với ánh mắt của người đồng nghiệp kia, khiến Hồng cảm thấy một sự thỏa mãn kỳ lạ. Cô đã làm tốt. Cô đã tuân lệnh. Và cô đang là một phần của một trò chơi bí mật, đầy nguy hiểm, mà chỉ mình cô và "chủ nhân" kia biết. Cảm giác nhục nhã vẫn còn đó, nhưng nó đã bị pha loãng bởi sự phấn khích, sự mong chờ và cả một chút kiêu hãnh ngầm.
Hồng im lặng, giữ nguyên tư thế ngồi, cảm nhận sự tự do của cơ thể khi không có áo ngực dưới lớp váy. Cô chờ đợi. Chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo. Cô nghĩ rằng sẽ có một yêu cầu mới đến ngay lập tức, một thử thách khác để cô phải vượt qua.
Nhưng không có gì.
Màn hình điện thoại vẫn im lìm. Thời gian trôi qua chậm chạp. Buổi chiều dần buông. Ánh nắng tắt dần, nhường chỗ cho ánh đèn văn phòng. Hồng vẫn ngồi đó, online mọi lúc, trong tư thế "tuân phục" mà không ai hay biết. Sự chờ đợi kéo dài, tạo ra một cảm giác căng thẳng đến tột độ. Cô không còn cảm thấy hoàn toàn sợ hãi nữa, mà thay vào đó là một sự mong ngóng đến cháy bỏng.
Mãi cho đến tối, khi văn phòng đã vắng tanh, chỉ còn lác đác vài người ở lại, điện thoại của Hồng vẫn không có thêm tin nhắn nào. Cô thở dài, một sự hụt hẫng nhẹ dâng lên. Trò chơi tạm thời kết thúc, ít nhất là cho ngày hôm nay. Cô đem theo sự mong chờ và cả chút thất vọng vào đêm tối, tự hỏi liệu ngày mai, "chủ nhân" sẽ yêu cầu cô làm gì tiếp theo?
 

Ronal Tran

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Nhiệm Vụ Đêm Khuya: Nấu Ăn Trong Sự Trần Trụi
Về đến nhà, sự vắng mặt của chồng khiến căn nhà trở nên rộng hơn, và cũng yên ắng hơn. Anh ấy đã đi công tác, mai mới về. Hồng biết mình sẽ có một đêm dài đối mặt với sự cô đơn và, hơn hết, với "chủ nhân" bí ẩn.
Đúng như dự đoán, điện thoại cô rung lên. Mệnh lệnh mới, cụ thể đến từng chi tiết: "Tối nay, khi nấu bữa ăn tối, cô không được mặc gì ngoài cái tạp dề."
Hồng đọc đi đọc lại tin nhắn, và một cảm giác ngạc nhiên đến ngỡ ngàng trỗi dậy. Nhiệm vụ này... nó quá đỗi quen thuộc. Cô nhớ như in buổi tối đầu tiên cô dọn ra sống riêng cùng anh ấy, bây giờ là chồng cô. Để tạo bất ngờ, để thắp lên ngọn lửa đam mê, cô đã từng trút bỏ tất cả, chỉ khoác lên người chiếc tạp dề khi đứng trong bếp nấu bữa tối đầu tiên cho hai người. Anh ấy đã đứng dựa khung cửa, ánh mắt đầy ngưỡng mộ và khao khát khi ngắm nhìn đường nét cơ thể cô, từng chuyển động uyển chuyển của cô dưới lớp vải mỏng manh. Đó là một ký ức ngọt ngào, đầy sự thân mật và tình yêu.
Giờ đây, ký ức đó lại bị tái hiện, nhưng dưới một sự điều khiển khác. Hồng đứng trong bếp, nhìn chiếc tạp dề treo trên móc. Sự sợ hãi vẫn còn đó, nhưng không mãnh liệt như những lần đầu. Thay vào đó, là một sự háo hức pha lẫn hoài niệm. Cô từ từ cởi bỏ bộ đồ công sở, rồi đến chiếc quần lót. Cơ thể cô trần trụi dưới ánh đèn bếp, một cảm giác lạ lùng dâng lên. Cô khoác chiếc tạp dề vào, buộc chặt phía sau lưng. Lớp vải cotton thô ráp cọ xát vào da thịt trần, tạo ra một sự kích thích nhẹ nhàng nhưng liên tục.
Hồng bắt đầu chuẩn bị bữa tối, từng động tác đều chậm rãi, như đang trình diễn cho một khán giả vô hình. Tiếng dao thớt lách cách, mùi gia vị thơm lừng lan tỏa trong không khí. Mỗi khi cô cúi xuống lấy đồ từ tủ lạnh, hay vươn tay lấy gia vị trên cao, chiếc tạp dề lại đung đưa nhẹ, để lộ thấp thoáng đường cong cơ thể. Cảm giác gió thổi qua da thịt trần, sự tự do không vướng bận của quần áo, lại khơi gợi những ký ức của một thời tuổi trẻ đầy bạo gan.
Trong suốt quá trình nấu ăn, tâm trí Hồng cứ miên man nghĩ về chồng cô. Nghĩ về cái đêm đầu tiên đó, về ánh mắt anh ấy đã dành cho cô. Cô cảm thấy một sự đồng điệu kỳ lạ với kẻ điều khiển mình. Có phải người đó biết quá khứ của cô và chồng? Hay chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên? Dù là gì đi nữa, cái cảm giác vừa bị thao túng, vừa được sống lại những khoảnh khắc nồng nhiệt đã mất, khiến cô đắm chìm vào một trạng thái tâm lý khó tả.
Cô không biết liệu kẻ đứng sau có đang theo dõi cô qua camera ẩn hay không, nhưng điều đó không còn quan trọng. Quan trọng là cô đang thực hiện mệnh lệnh, đang dấn thân vào một trò chơi mà cô, một cách kỳ lạ, đã bắt đầu tận hưởng.
 

Ronal Tran

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Cuộc Gọi Bất Ngờ và Nhiệm Vụ Đầy Mạo Hiểm
Hồng đang say sưa với công việc bếp núc, cảm nhận từng hạt gạo, từng thớ thịt dưới bàn tay trần, đắm chìm trong dòng ký ức và sự kích thích khó tả. Bỗng, tiếng điện thoại vang lên, cắt ngang sự tập trung của cô. Nhìn màn hình, tim Hồng lỡ một nhịp: là chồng cô gọi.
"Em đang làm gì đó? Ăn tối chưa?" Giọng anh ấy qua điện thoại ấm áp, đầy quan tâm, như một lời nhắc nhở về cuộc sống bình thường mà cô đang cố gắng che giấu. Hồng cảm thấy một làn sóng tội lỗi dâng lên. Cô đang đứng đây, trần trụi dưới lớp tạp dề, thực hiện một nhiệm vụ bí mật mà anh ấy không hề hay biết. Cô muốn kể, muốn hét lên tất cả, nhưng nỗi sợ hãi về những bức ảnh bị phát tán và viễn cảnh gia đình bị sỉ nhục lại đè nặng lên cô. Hồng nuốt khan, cố gắng giữ giọng điệu bình thường: "Em đang nấu nè anh, mới về tới. Anh sao rồi? Công việc thuận lợi không?"
Ngay lúc đó, một tin nhắn mới hiện lên màn hình. Mắt Hồng liếc nhanh. Nội dung khiến cô lạnh sống lưng, nhưng cũng thổi bùng lên ngọn lửa kích thích đang âm ỉ: "Chụp hình. Để lộ cơ thể nhất có thể. Đừng cố che giấu chân và mông."
Cả hai cuộc gọi và tin nhắn diễn ra cùng lúc, tạo thành một sự căng thẳng tột độ. Một bên là cuộc trò chuyện bình thường với chồng, một bên là mệnh lệnh táo bạo từ "chủ nhân" bí ẩn. Hồng phải giữ cho cuộc nói chuyện với chồng diễn ra tự nhiên nhất có thể, trong khi đầu óc cô đang xoay chuyển tìm cách thực hiện nhiệm vụ mới.
"Em làm gì mà im lặng vậy?" Chồng cô hỏi, giọng đầy thắc mắc.
"À... dạ... em đang bận tay một chút," Hồng lúng túng đáp. Cô vừa nói chuyện, vừa khéo léo di chuyển ra một góc bếp ít ánh sáng hơn, một tay giữ điện thoại bên tai, tay kia nhanh chóng căn chỉnh tư thế.
Hồng hạ thấp người, xoay nghiêng cơ thể. Chiếc tạp dề, giờ đây, gần như không còn tác dụng che chắn. Cô tạo một tư thế đầy khiêu khích, cố ý để lộ nhiều nhất có thể. Ánh đèn bếp mờ ảo hắt vào, làm nổi bật đường cong cơ thể. Cô biết, trong góc chụp này, dù cố gắng đến mấy cũng không thể che giấu được đôi chân thon dài và vòng mông tròn trịa. Chiếc tạp dề chỉ còn vương trên người một cách hờ hững, đủ để tạo nên sự bí ẩn, nhưng lại phơi bày gần như toàn bộ cơ thể cô cho kẻ vô hình kia.
"Tối nay anh ăn gì? Nhớ ăn đúng bữa đó," chồng cô vẫn tiếp tục trò chuyện, không hề hay biết về màn trình diễn bí mật đang diễn ra ở đầu dây bên kia.
Hồng chỉ ậm ừ, tim đập như trống bỏi. Cô nhấn nút chụp. Cảm giác vừa lén lút, vừa tội lỗi, nhưng lại vô cùng hồi hộp và kích thích. Trò chơi này đang đẩy cô đến những giới hạn mà cô chưa từng nghĩ mình sẽ chạm tới.
 

Ronal Tran

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Nỗi Khó Chịu Khó Hiểu và Nụ Hôn Qua Mạng
Hồng cúp máy. Cả cơ thể cô như bị rút cạn năng lượng nhưng đồng thời lại dâng lên một cảm giác khó chịu đến khó hiểu. Đó không phải là sự sợ hãi đơn thuần, cũng không phải là sự phấn khích như ban đầu. Nó là một nỗi thèm khát sâu sắc, một mong muốn được thỏa mãn đã bị kìm nén quá lâu. Hơn ai hết, Hồng biết rõ điều này. Đã từ rất lâu rồi, mối quan hệ giữa cô và chồng không còn những cử chỉ thân mật nồng nhiệt, những khoảnh khắc mà dục vọng được bùng cháy tự do. Giờ đây, những nhiệm vụ táo bạo của "chủ nhân" bí ẩn đã khơi dậy con thú ngủ quên trong cô, làm dấy lên những ham muốn nguyên thủy mà cô tưởng chừng đã chai sạn.
Cô nhìn vào điện thoại, nơi cuộc gọi với chồng vừa kết thúc. Một sự thôi thúc kỳ lạ khiến cô gọi lại ngay lập tức, bấm vào mục FaceTime. Chồng cô bất ngờ, nhanh chóng bắt máy. Khuôn mặt anh ấy hiện rõ trên màn hình, ánh mắt vẫn còn sự ngạc nhiên.
"Anh... anh hôn em đi," Hồng thì thầm, giọng cô khan đặc, có chút ngập ngừng nhưng đầy khao khát.
Chồng cô thoáng bối rối, nhưng rồi khóe môi anh ấy cong lên thành một nụ cười ấm áp. "Hôn em hả? Qua màn hình sao?" Anh trêu chọc, nhưng rồi khuôn mặt anh tiến lại gần camera.
Hồng nhắm mắt lại. Cô cũng đưa điện thoại sát mặt, môi cô chạm vào màn hình lạnh lẽo. Không có hơi ấm, không có sự tiếp xúc da thịt, nhưng trong khoảnh khắc đó, cô cảm nhận được một sự kết nối mãnh liệt. Cô tưởng tượng đôi môi anh ấy đang chạm vào mình, cảm nhận sự dịu dàng và khao khát mà cô đã bỏ lỡ. Đó là một nụ hôn ảo, một sự giải tỏa tạm thời cho nỗi khó chịu đang cồn cào trong lòng. Nụ hôn qua mạng, kết hợp với những nhiệm vụ bí mật vừa qua, đang dần phá vỡ bức tường lạnh giá mà Hồng đã dựng lên giữa mình và chồng, giữa mình và những dục vọng bản năng. Nụ hôn qua màn hình không đủ. Nỗi thèm khát trong Hồng bùng lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết, không chỉ là ham muốn thể xác, mà còn là sự khao khát được kết nối, được nhìn nhận. Cô nhìn chiếc tạp dề đang khoác hờ trên người, nhìn vào màn hình FaceTime vẫn đang hiển thị khuôn mặt chồng. Một ý nghĩ táo bạo lóe lên, không phải từ mệnh lệnh của "chủ nhân" bí ẩn, mà từ chính con thú vừa thức tỉnh trong cô.
"Anh này," Hồng khẽ gọi, giọng cô giờ đây đã trở nên trầm hơn, đầy mời gọi. Cô không đợi chồng trả lời, từ từ lùi ra xa điện thoại một chút, đủ để chồng cô có thể nhìn thấy toàn bộ cơ thể mình dưới lớp tạp dề mỏng manh. Cô không nói gì, chỉ từ từ xoay người, để lộ những đường cong ẩn hiện dưới lớp vải, phơi bày cơ thể trần trụi của mình một cách có chủ đích. Chiếc tạp dề, vốn dĩ để che chắn, giờ đây lại trở thành một thứ công cụ khiêu khích, vừa đủ che đậy những phần nhạy cảm nhất, vừa đủ để trí tưởng tượng của chồng cô bay xa.
Chồng Hồng ở đầu dây bên kia dường như chết lặng. Ánh mắt anh ta dán chặt vào màn hình, sự ngạc nhiên ban đầu nhanh chóng chuyển thành khao khát và sự phấn khích tột độ. "Em... em đang làm gì vậy?" Giọng anh ấy khàn đi, đầy vẻ choáng váng.
Hồng không trả lời, chỉ khẽ mỉm cười đầy bí hiểm. Cô tiếp tục xoay người chậm rãi, ưỡn nhẹ lồng ngực, lắc hông theo từng chuyển động. Cô tận hưởng cảm giác được phơi bày, được khiêu khích người đàn ông của mình, người mà cô đã lãng quên bấy lâu. Nỗi khó chịu ban đầu đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự thỏa mãn dâng trào, một sự giải tỏa cho những ham muốn bị kìm nén suốt thời gian dài.
Cuộc điện thoại biến thành một màn trình diễn táo bạo và đầy khao khát. Cả hai chìm đắm trong cuộc trò chuyện đầy gợi tình, những lời thì thầm nóng bỏng và những tiếng thở dốc. Hồng cảm thấy mình được sống lại, được là một người phụ nữ đầy sức hút và ham muốn, điều mà cô đã nghĩ mình đã đánh mất trong guồng quay công việc. Cuộc trò chuyện cứ thế kéo dài, đầy thỏa mãn, đầy những lời hứa hẹn về một cuộc đoàn tụ nóng bỏng.
Nhưng trong khoảnh khắc thăng hoa đó, Hồng đã quên mất một điều quan trọng: chồng cô không hề hỏi tại sao cô lại không mặc đồ. Anh ta chỉ đơn thuần đón nhận sự bất ngờ này như một món quà, như một tia lửa bùng lên trong mối quan hệ nguội lạnh. Anh ta đâu biết rằng, màn trình diễn này không phải là do tự nguyện hoàn toàn, mà là kết quả của một trò chơi nguy hiểm mà anh ta, một cách vô tình, đã khởi nguồn
 

Ronal Tran

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Lỗi Lầm và Hình Phạt Bất Ngờ: Phơi Bày Giữa Đêm
Sau cuộc điện thoại đầy khao khát với chồng, Hồng cảm thấy thỏa mãn đến mức quên bẵng đi nhiệm vụ phải gửi ảnh cho "chủ nhân" bí ẩn. Cảm giác ấm áp và gần gũi với chồng tạm thời lấn át mọi nỗi sợ hãi và sự kiểm soát. Cô chìm vào giấc ngủ, mang theo dư vị ngọt ngào của cuộc trò chuyện.
Nhưng sự bình yên đó không kéo dài. Đến tối muộn, ngay trước khi Hồng chuẩn bị đi ngủ, chiếc điện thoại rung lên bần bật. Một tin nhắn mới, không phải khen ngợi, mà là một lời nhắc nhở lạnh lùng về sự trừng phạt: "Cô đã không tuân thủ nhiệm vụ. Hình phạt: đi ra ngoài mua một thanh sô cô la. Không mặc gì ngoài cái áo choàng (robe) của cô." Kèm theo đó là một mệnh lệnh khác: "Chụp lại khoảnh khắc đó ở siêu thị."
Cả người Hồng như đông cứng lại. Sợ hãi tột độ ập đến, lạnh hơn cả gió đêm bên ngoài. Cô đã quên mất. Quên mất rằng mình đang bị kiểm soát, quên mất những hình ảnh kia có thể bị phát tán bất cứ lúc nào. Sự bất cẩn của cô giờ đây phải trả giá bằng một hành động công khai, táo bạo hơn bất kỳ nhiệm vụ nào trước đây.
Tuy nhiên, giữa làn sóng sợ hãi đó, một cảm giác khác lại trỗi dậy – một sự bùng cháy của ngọn lửa thèm khát mới. Chính cuộc điện thoại đầy kích thích với chồng đã thắp lên nó, và giờ đây, hình phạt này lại như một sự tiếp nối, một cách để cô tiếp tục được đẩy đến giới hạn của bản thân.
Không chần chừ, Hồng mau chóng cởi bỏ mọi thứ trên người. Cô khoác vội chiếc robe mỏng tang, thứ mà cô thường dùng để đi lại trong nhà. Lớp vải lụa mềm mại trượt trên làn da trần, cảm giác vừa tự do, vừa phơi bày. Tim cô đập thình thịch khi bước ra khỏi cửa, mỗi bước chân đều chứa đựng sự hồi hộp và lo lắng bị phát hiện.
May mắn thay, màn đêm đã buông xuống sâu, đường phố vắng tanh, chỉ có lác đác ánh đèn đường hắt hiu. Hồng cố gắng đi nhanh nhất có thể đến siêu thị tiện lợi gần nhà. Cảm giác những hạt gió đêm khẽ chạm vào da thịt trần dưới lớp robe mỏng manh thật kỳ lạ, vừa lạnh, vừa kích thích. Cô bước vào cửa hàng tiện lợi, ánh đèn trắng sáng của siêu thị khiến cô cảm thấy như bị lột trần.
Một chàng trai nhân viên đang đứng ở quầy thanh toán. Ánh mắt anh ta ngay lập tức đổ dồn vào Hồng, một cái nhìn chăm chú, không hề che giấu sự tò mò và ngạc nhiên. Chiếc áo choàng mỏng manh của Hồng, dù đã cố gắng che phủ, nhưng không thể giấu được những đường nét cơ thể. Đặc biệt, hai núm ngực của cô, lúc ẩn lúc hiện dưới lớp vải, như những điểm nhấn tố cáo rằng cô không mặc gì bên trong. Ánh mắt của chàng trai nhân viên dừng lại ở đó, đầy vẻ thấu hiểu và... một chút thích thú. Anh ta rõ ràng biết cô đang không mặc đồ. Hồng cảm thấy một sự nhục nhã dâng lên, nhưng sâu thẳm lại là sự kích thích điên rồ khi bị phát hiện.
Hồng nhanh chóng lấy thanh sô cô la. Trong khoảnh khắc chàng trai nhân viên cúi xuống để lấy túi, cô lén lút đưa điện thoại lên, chụp một bức ảnh nhanh gọn. Bằng chứng của sự tuân thủ. Cô vội vàng trả tiền và nhanh chóng rời đi.
Trở về đến căn phòng quen thuộc, Hồng thở phào nhẹ nhõm. Cô đã hoàn thành hình phạt. Nhưng cảm giác pha trộn giữa sự sợ hãi, nhục nhã, và sự kích thích điên rồ vẫn còn đọng lại, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cô nhận ra rằng, trò chơi này không chỉ là sự ép buộc, mà còn là một hành trình khám phá những góc khuất trong con người cô, những ham muốn mà cô đã cố tình lãng quên.
 

Ronal Tran

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Mệnh Lệnh Mới: Biến Hình Nơi Công Sở
Sau khi trở về nhà và gửi tấm hình ở siêu thị đi, Hồng cảm thấy một sự nhẹ nhõm tạm thời. Cô đã hoàn thành hình phạt, và dù vẫn còn chút ám ảnh về ánh mắt của chàng trai nhân viên, cô cũng đã có thể yên tâm chìm vào giấc ngủ.
IMG_3766.jpeg

Sáng hôm sau, khi ánh nắng ban mai vừa len lỏi qua khe cửa, điện thoại của Hồng lại rung lên. Một tin nhắn mới, không còn là lời đe dọa hay hình phạt, mà là một mệnh lệnh về trang phục cho ngày hôm nay: "Hôm nay, mặc chiếc mini skirt đi làm. Và một chiếc áo hai dây mỏng tang."
Hồng mở to mắt. Chiếc mini skirt. Đó là chiếc váy cô chỉ dám mặc khi đi hẹn hò với chồng, vào những buổi tối đặc biệt, khi cô muốn anh ấy ngắm nhìn đôi chân dài của mình. Chiếc váy ngắn đến nỗi chỉ vừa che được nửa vòng mông, tôn lên tuyệt đối đôi chân thon dài, nuột nà. Và chiếc áo hai dây mỏng tang... Ý nghĩ đó khiến Hồng vừa sợ hãi, vừa kích thích đến điên dại. Cô sẽ phải đi làm trong bộ dạng này ư?
Nỗi sợ hãi bị phán xét, bị coi thường, bị coi là thiếu chuyên nghiệp dâng lên. Nhưng rồi, một cảm giác nổi loạn và phấn khích lại lấn át tất cả. Cô đã từng khao khát được mặc những bộ đồ táo bạo như vậy, được giải phóng khỏi những quy tắc gò bó của công sở. Giờ đây, "chủ nhân" bí ẩn đang ban cho cô cơ hội đó.
Hồng từ từ lấy chiếc mini skirt ra khỏi tủ, rồi đến chiếc áo hai dây. Khi mặc chúng lên người, cô đứng trước gương, gần như không thể nhận ra chính mình. Chiếc váy ôm sát, khoe trọn đôi chân dài miên man. Chiếc áo hai dây mỏng manh, để lộ bờ vai trần và xương quai xanh gợi cảm, cùng với đường cong cơ thể ẩn hiện. Cô trông không khác gì một hot girl thời thượng, đầy quyến rũ và tự tin.
Bước ra khỏi nhà, mỗi bước chân của Hồng đều thu hút mọi ánh nhìn. Trên đường, trong thang máy, và đặc biệt là khi cô bước vào văn phòng. Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô, từ những đồng nghiệp nam đến những đồng nghiệp nữ, từ ánh mắt tò mò đến ánh mắt ngưỡng mộ, và cả ánh mắt có chút ghen tị. Hồng cảm thấy mình như đang trình diễn trên một sàn catwalk vô hình.
Cảm giác bị chú ý, bị mọi người "ngắm nhìn" một cách công khai, vừa khiến cô ngượng ngùng, vừa mang lại một sự thỏa mãn kỳ lạ. Cô biết, cô đang thực hiện mệnh lệnh của "chủ nhân", và điều đó khiến cô cảm thấy quyền lực hơn bao giờ hết. Cô là tâm điểm, là nhân vật chính trong một vở kịch bí mật mà chỉ mình cô và kẻ điều khiển biết.
 

Ronal Tran

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Ánh Mắt Thay Đổi và Sự Thức Tỉnh Ngầm
IMG_3767.jpeg

Sau khi gửi đi bức ảnh táo bạo chụp dưới gầm bàn, Hồng không nhận được bất kỳ tin nhắn phản hồi hay mệnh lệnh mới nào từ "chủ nhân" bí ẩn. Cô tiếp tục công việc như thường ngày, cố gắng tập trung vào những con số và báo cáo, nhưng trong sâu thẳm, tâm trí cô vẫn không ngừng nghĩ về trò chơi nguy hiểm này. Cô chờ đợi. Chờ đợi một yêu cầu mới, một thử thách khác để dấn thân.
Tuy nhiên, có một điều Hồng không nhận ra ngay lập tức, đó là những ánh mắt xung quanh cô đã thay đổi. Không còn chỉ là sự tò mò hay ngạc nhiên như buổi sáng. Giờ đây, trong văn phòng, những ánh nhìn đổ về phía cô mang theo một sự ngưỡng mộ rõ rệt, đặc biệt là từ những đồng nghiệp nam. Họ cố gắng che giấu, nhưng ánh mắt họ vẫn lấp lánh sự say mê. Và từ phía những đồng nghiệp nữ, cô cảm nhận được một chút ghen tị không thể che giấu, pha lẫn sự tò mò về phong cách táo bạo mà cô đang diện.
Hồng, trong bộ mini skirt và áo hai dây mỏng manh, sải bước tự tin hơn. Cô bắt đầu cảm thấy thoải mái với chính mình trong bộ dạng này, một sự thoải mái kỳ lạ mà cô chưa từng trải nghiệm ở nơi công sở. Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô: "Có lẽ mình nên làm điều này ngay từ đầu."
Đã bao lâu rồi cô không sống đúng với chính mình? Đã bao lâu rồi cô không dám thể hiện sự táo bạo, sự quyến rũ tiềm ẩn mà cô từng có thời sinh viên? Công việc, sự nghiệp, những chuẩn mực xã hội đã trói buộc cô vào một hình ảnh cứng nhắc, khô khan. Nhưng giờ đây, dưới sự "thúc đẩy" của "chủ nhân" bí ẩn, cô đang được giải phóng.
Hồng nhận ra rằng, việc mặc những gì mình thích, được phơi bày một cách tinh tế và thu hút ánh nhìn, không chỉ là thực hiện mệnh lệnh. Đó còn là cách để cô thỏa mãn đam mê của chính mình, thỏa mãn con thú dâm dục đang cựa mình thức tỉnh bên trong. Dường như, "chủ nhân" của cô không chỉ muốn kiểm soát, mà còn đang muốn cô theo đuổi một ước mơ từ nhỏ – ước mơ được sống đúng với bản ngã tự do, phóng khoáng của mình, thoát khỏi những xiềng xích vô hình của cuộc sống hiện tại.
Cảm giác này thật phức tạp. Vừa là sự phục tùng, vừa là sự tự do. Vừa là bị thao túng, vừa là được giải thoát. Hồng không biết "chủ nhân" là ai, nhưng cô bắt đầu cảm thấy một sự kết nối kỳ lạ với kẻ đó, như thể người đó đang nhìn thấu tâm hồn cô, đang giúp cô tìm lại chính mình.
 

Ronal Tran

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Món Quà Bất Ngờ và Lệnh Thử Thách Cực Hạn
Chiều hôm đó, khi ánh nắng đã ngả vàng và văn phòng dần trở nên thưa người, Hồng nhận được một bưu phẩm chuyển phát nhanh. Cô ngạc nhiên. Không có tên người gửi, chỉ có địa chỉ công ty. Mở gói hàng, trái tim Hồng đập thình thịch. Bên trong là một chiếc butt plug nhỏ nhắn, màu đen bóng, được thiết kế tinh xảo.
Hồng sững sờ. Đồ chơi này... cô biết nó là gì. Chồng cô đã từng nhiều lần đề nghị cô thử, vào những đêm nồng nhiệt khi cả hai đang chìm đắm trong đam mê. Nhưng lúc đó, Hồng luôn ngần ngại, luôn có một rào cản vô hình ngăn cô bước qua giới hạn đó. Cô sợ hãi, và cũng có chút e ngại khi nghĩ đến việc khám phá một khía cạnh hoàn toàn mới của bản thân.
Ngay sau đó, điện thoại Hồng rung lên. Mệnh lệnh mới, lạnh lùng nhưng đầy quyền lực: "Mang nó vào. Ngay bây giờ."
Cả người Hồng như phát điên. Một làn sóng kích thích dữ dội ập đến, mạnh mẽ hơn bất kỳ cảm giác nào từ trước đến nay. Nỗi sợ hãi đã hoàn toàn bị lấn át. Giờ đây, chỉ còn lại sự mong chờ tột độ, một khao khát được thử thách, được dấn thân vào những giới hạn mà chính cô đã từng từ chối. Lệnh này không chỉ là một sự ép buộc, nó còn là sự hiện thực hóa một mong muốn thầm kín mà cô chưa bao giờ dám thực hiện.
Hồng vội vã đi vào phòng vệ sinh nữ, may mắn thay lúc này đã không còn ai. Cô khóa trái cửa, đứng trước gương. Khuôn mặt cô đỏ bừng, hơi thở dồn dập. Tay cô run rẩy khi cầm lấy chiếc butt plug, cảm nhận sự trơn nhẵn của nó. Đây là lúc cô phải vượt qua chính mình, phải phá bỏ mọi rào cản cuối cùng.
Khi chiếc butt plug từ từ được đưa vào, một cảm giác lạ lẫm, căng tức và vô cùng kích thích lan tỏa khắp cơ thể cô. Nó không đau, mà là một sự xâm nhập đầy quyến rũ và bí ẩn. Hồng cắn chặt môi, mắt nhắm nghiền. Cả cơ thể cô run rẩy trong khoái cảm pha lẫn sự nhục nhã, nhưng đó là một nỗi nhục nhã ngọt ngào. Cô đang làm điều mà cô từng không dám, dưới sự điều khiển của một kẻ bí ẩn, người đang đẩy cô đến những giới hạn mà chính cô cũng không ngờ tới.
Hồng hít một hơi thật sâu. Giờ đây, với chiếc butt plug bên trong, cô cảm thấy một sự toàn vẹn kỳ lạ, một sự kết nối sâu sắc hơn với bản năng nguyên thủy của chính mình. Cô sẽ phải giữ bí mật này, bước đi và làm việc với nó bên trong cơ thể, dưới ánh mắt của mọi người mà không ai hay biết.

IMG_3768.jpeg
 

Ronal Tran

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Bài Thuyết Trình Đầy Kích Thích và Những Ánh Mắt Đổ Dồn
Sáng hôm đó là ngày quan trọng. Hồng phải thuyết trình cho dự án mới mà cô đã mất bao nhiêu tháng chuẩn bị. Bước lên bục, cô giữ vẻ tự tin thường thấy, bắt đầu trình bày một cách rành mạch. Tuy nhiên, bên trong cô là một dòng cảm xúc hỗn loạn. Chiếc mini skirt ngắn cũn cỡn và chiếc áo hai dây mỏng tang khiến cô cảm nhận rõ ràng từng ánh nhìn từ phía khán phòng. Chiếc butt plug bên trong cơ thể cô liên tục tạo ra một cảm giác căng tức, một sự kích thích âm ỉ không ngừng.

Khuôn mặt Hồng ửng đỏ, không chỉ vì căng thẳng mà còn vì những ham muốn đang cựa mình. Cô cố gắng tập trung vào nội dung, nhưng tâm trí lại không ngừng cảm nhận những ánh mắt dán chặt vào cơ thể mình – đặc biệt là đôi chân dài thon nuột và bờ mông cong gợi cảm ẩn hiện sau lớp váy ngắn. Chiếc áo hai dây mỏng manh cũng không thể che giấu hoàn toàn bờ ngực thấp thoáng. Sự hồi hộp khiến mồ hôi lấm tấm trên vai, càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ khó cưỡng.

Sau bài thuyết trình, vài đồng nghiệp nữ tiến lại gần. "Hồng ơi, hôm nay trông cậu khác quá!" "Có phải cậu vừa đi tập gym không? Dáng đẹp hẳn ra đấy!" "Nước da cũng hồng hào hơn hẳn." Những lời khen ngợi liên tục đổ về, Hồng chỉ cười gượng, cố gắng che giấu sự bối rối và kích thích. Mỗi lời khen như một ngọn lửa nhỏ, âm ỉ đốt cháy thêm con thú dục vọng trong cô.
unnamed.jpg
 

Ronal Tran

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Lệnh Chụp Ảnh Cực Hạn
Khi mọi người dần tản đi, Hồng vội vã trở về bàn làm việc, trái tim vẫn đập thình thịch. Cô lấy điện thoại ra, và một tin nhắn mới hiện lên màn hình. Nội dung tin nhắn khiến cô chấn động đến tột độ:

"Giờ thì chụp ảnh cô đang ngậm butt plug đi."

Cả người Hồng như đông cứng lại. Mắt cô mở to, đọc đi đọc lại từng chữ. Ngậm butt plug? Đây là một yêu cầu vượt xa mọi giới hạn mà cô từng tưởng tượng. Từ việc khoả thân trong công viên, đến mặc đồ lót đi làm, hay mang butt plug cả ngày... tất cả những điều đó chỉ là khởi đầu. Giờ đây, "chủ nhân" bí ẩn đang yêu cầu cô phải thực hiện một hành động vô cùng táo bạo, đầy tính phơi bày và nhục nhã, nhưng cũng tiềm ẩn một sự kích thích điên rồ mà cô chưa từng dám đối mặt.

Hồng cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng, không phải của sợ hãi hoàn toàn, mà là của sự bùng nổ. Nỗi nhục nhã, sự kháng cự, tất cả dường như tan biến. Thay vào đó là một sự chấp nhận điên cuồng và một khao khát được dấn thân vào những gì cấm kỵ nhất. Cô biết mình không thể từ chối. Trò chơi này đã không còn là sự ép buộc đơn thuần, mà đã trở thành một hành trình khám phá bản thân đầy nguy hiểm, mà cô, một cách kỳ lạ, đã sẵn sàng dấn bước.
 

Ronal Tran

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Khuất Phục và Giới Hạn Mới: Nụ Hôn Cấm Kỵ
Sau khi nhận được mệnh lệnh chấn động, Hồng chìm vào một khoảng lặng đầy giằng xé. Một bên là sự kinh tởm và nhục nhã tột cùng, một bên là con thú dục vọng đang gầm gừ đòi hỏi sự giải thoát. Cô biết mình không thể trốn tránh. Trò chơi này đã vượt quá tầm kiểm soát của cô, và cô đã trở thành con rối trong tay "chủ nhân" bí ẩn. Sau một thời gian lưỡng lự, Hồng hít một hơi thật sâu, chấp nhận số phận.

Cô liếc nhìn xung quanh. Văn phòng đã vắng tanh, chỉ còn lác đác vài người ở lại làm việc muộn. Hồng khẽ lách vào góc khuất nhất, nơi chiếc bàn làm việc của cô che chắn tầm nhìn. Tim cô đập thình thịch, mỗi nhịp đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cảm giác lén lút và kích thích dâng trào, một sự pha trộn điên rồ của tội lỗi và ham muốn.

Tay cô run rẩy đưa xuống dưới váy. Cảm nhận chiếc butt plug vẫn còn nằm yên vị bên trong, mang theo hơi ấm quen thuộc nhưng giờ đây lại trở nên xa lạ. Cô từ từ, chậm rãi tháo nó ra. Một tiếng "tách" nhỏ vang lên trong không gian tĩnh lặng, như một lời thú tội thầm kín. Hồng nắm chặt chiếc butt plug trong lòng bàn tay, cảm nhận sự trơn nhẵn, ấm nóng của nó.

Một cảm giác ghê rợn dâng lên, nhưng ngay lập tức bị lấn át bởi sự hồi hộp, hưng phấn và kích thích tột độ. Chiếc butt plug vừa ở hậu môn giờ lại đang nằm trong tay cô, chuẩn bị cho một hành động điên rồ hơn. Hồng đưa chiếc butt plug lên, đôi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt đỏ bừng. Cô từ từ, chậm rãi đưa nó vào đôi miệng nhỏ xinh của mình.

Cảm giác chiếc butt plug chạm vào môi, rồi từ từ trượt sâu vào khoang miệng, thật khó tả. Nó không phải là cảm giác đau đớn, mà là một sự xâm nhập đầy táo bạo, một hành động vượt qua mọi giới hạn của sự trong sạch. Cái hơi ấm của nó, hơi ấm từ chính cơ thể cô, lan tỏa trong miệng, càng làm Hồng điên cuồng. Lưỡi cô vô thức liếm nhẹ, cảm nhận từng đường nét của chiếc butt plug, như đang nếm trải một thứ trái cấm.

Cô giữ chặt chiếc butt plug trong miệng, cảm nhận sự tồn tại của nó, sự kết nối bệnh hoạn giữa cơ thể và dục vọng. Nhanh như cắt, Hồng đưa điện thoại lên, căn góc thật chuẩn. Một cú nhấp chuột nhẹ, và bức ảnh đã được gửi đi.

Hồng thở dốc, cả người cô run rẩy. Cô đã làm được. Cô đã vượt qua giới hạn cuối cùng, dấn thân vào một thế giới mà cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ chạm tới. Cảm giác nhục nhã vẫn còn đó, nhưng nó đã hoàn toàn bị nuốt chửng bởi sự thỏa mãn điên rồ, sự giải thoát cho con thú dục vọng đã bị kìm nén quá lâu. Trò chơi này đã không còn là sự ép buộc, mà đã trở thành một hành trình khám phá bản thân đầy nguy hiểm, mà cô, một cách kỳ lạ, đã sẵn sàng dấn bước.
 

Ronal Tran

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Hưng Phấn Kỳ Lạ và Sự Khao Khát Lấp Đầy
Sau khi gửi đi bức ảnh táo bạo, Hồng không ngờ cơ thể mình lại hưng phấn một cách kỳ lạ. Một cảm giác trống rỗng, một mong muốn được lấp đầy dâng trào, một khao khát mà cô đã đánh mất từ lâu trong cuộc sống hôn nhân tẻ nhạt. Dục vọng nguyên thủy, giờ đây được "chủ nhân" bí ẩn đánh thức, đang gầm gừ đòi hỏi sự thỏa mãn.

Ngay lúc đó, điện thoại Hồng rung lên. Là chồng cô gọi. Vẫn như mọi khi, anh ấy chỉ hỏi thăm công việc, cuộc sống của cô. Nhưng rồi, giọng anh ấy trở nên dịu dàng hơn, đầy nhung nhớ: "Anh nhớ em lắm. Em chụp cho anh một tấm hình bây giờ của em được không?"

Hồng hơi nhạy cảm. Cô vừa mới gửi một bức ảnh động trời cho "chủ nhân" bí ẩn. Nhưng vì chồng, vì khao khát được kết nối lại với anh, cô đã không ngần ngại.

Hồng đưa điện thoại lên, căn chỉnh góc độ. Cô cố gắng tạo dáng sao cho thật trong sáng, ngây thơ. Trong hình là một cô gái với chiếc áo hai dây mỏng manh, chiếc áo ngực màu đen ẩn hiện phía sau, bờ vai thon thả và khuôn mặt ánh lên vẻ thuần khiết. Bức ảnh được chụp một cách hoàn hảo, không ai có thể ngờ rằng, ẩn sâu bên trong cơ thể cô, tại hậu môn của nàng, là chiếc butt plug mà cô đã tự động mang vào ngay sau khi thực hiện nhiệm vụ cho "chủ nhân".

Hồng không hề nhận được mệnh lệnh này từ kẻ điều khiển. Đây là một hành động hoàn toàn tự nguyện, một sự khám phá giới hạn của chính bản thân cô, một sự thỏa mãn cho nỗi khao khát được phơi bày và kích thích mà cô đã không dám thừa nhận. Cô gửi bức ảnh cho chồng, cảm giác tội lỗi và phấn khích hòa quyện. Anh ta đâu biết rằng, dưới vẻ ngoài trong sáng đó là một bí mật động trời, là dấu vết của một trò chơi nguy hiểm mà cô đang dấn thân.

Hồng thở dài, nhìn vào màn hình điện thoại. Cô biết, cuộc hành trình này mới chỉ bắt đầu. Và cô không biết liệu mình sẽ đi đến đâu, sẽ khám phá thêm những giới hạn nào của bản thân, dưới sự thao túng và cũng là sự "giải phóng" từ kẻ bí ẩn.
 

Ronal Tran

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Từ Hoang Mang Đến Khao Khát: Hành Trình Của Một Nô Lệ

Sau khi gửi tấm hình cho chồng, Hồng đặt điện thoại xuống, tim vẫn đập rộn ràng. Ngay sau đó, tin nhắn phản hồi của anh ấy đến: "Em mặc đồ gợi cảm vậy? Mặt em cũng đỏ nữa, có chuyện gì không?"

Hồng thoáng giật mình. Cô đã lường trước được câu hỏi này, nhưng không ngờ nó lại đến nhanh như vậy. Một cảm giác bối rối xen lẫn thích thú dâng lên. Cô cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, trả lời qua loa: "À, em thấy nóng trong người thôi anh. Với lại hôm nay em muốn thử phong cách mới một chút." Cô cười gượng, hy vọng anh ấy sẽ không nghi ngờ gì thêm.

Cuộc trò chuyện kết thúc, nhưng những lời của chồng vẫn văng vẳng trong tai Hồng. Cô nhìn lại mình trong gương, chiếc áo hai dây trắng mỏng, chiếc áo ngực đen ren quyến rũ, bờ vai trần và nửa bầu ngực đầy đặn. Cô nhận ra, chỉ mới hai ngày trôi qua, nhưng mọi thứ đã thay đổi quá nhiều.

Ngày đầu tiên, khi nhận được mệnh lệnh chụp ảnh đồ lót, Hồng đã chìm trong sự hoang mang tột độ và sợ hãi tột cùng. Cô cảm thấy bị sỉ nhục, bị xâm phạm, và chỉ muốn thoát khỏi trò chơi quái đản này. Nỗi lo bị phát tán hình ảnh, bị hủy hoại danh tiếng đã đè nặng lên cô.

Nhưng giờ đây, chỉ sau hai ngày, mọi thứ đã đảo lộn. Cảm giác hoang mang ban đầu đã dần tan biến, nhường chỗ cho một sự khao khát mãnh liệt, một sự chờ mong đến cháy bỏng. Mỗi khi điện thoại rung lên, thay vì sợ hãi, Hồng lại cảm thấy một sự hưng phấn khó tả, một sự tò mò về những gì "chủ nhân" sẽ yêu cầu tiếp theo.

Nội tâm của Hồng đã thay đổi một cách chóng mặt. Cô không còn là cô gái công sở cứng nhắc, khô khan như trước. Những nhiệm vụ táo bạo, những lần bị phơi bày, và cả những ánh mắt thèm khát từ người khác đã khơi dậy con thú dục vọng ngủ quên trong cô. Cô nhận ra rằng, việc bị kiểm soát, bị đẩy đến giới hạn của bản thân, lại mang đến một cảm giác tự do kỳ lạ. Sự nhục nhã ban đầu đã biến thành một niềm khoái cảm bệnh hoạn, một sự thỏa mãn khi khám phá những góc khuất đen tối nhất trong tâm hồn mình.

Hồng giờ đây không chỉ là một con rối bị điều khiển. Cô đã trở thành một kẻ dấn thân, một người phụ nữ đang trên hành trình khám phá bản ngã thật sự của mình, một bản ngã đầy khao khát, táo bạo và không ngừng muốn vượt qua mọi giới hạn. Cô biết, mình đã trở thành "nô lệ" của trò chơi này, nhưng một cách kỳ lạ, cô lại đang tận hưởng nó.
unnamed (1).jpg
 
Bên trên