TrìnhCa
Chim TO



Không phải ai cũng hiểu nỗi lòng mình.
Nhưng nếu bạn đã đi qua nửa đời người mà vẫn chưa sống cho chính mình - thì có lẽ, hôm nay là lúc nên bắt đầu.
Có những ngày, giữa một buổi chiều rất đỗi bình thường, ta chợt lặng người...
Không vì điều gì quá lớn, chỉ là cảm giác mỏi mệt ập đến - như thể vừa đi qua bao năm tháng mà quên mất cách sống thật lòng với chính mình.
Từng có lúc tin rằng: chỉ cần mình tốt hơn, nhẫn nại hơn, hy sinh nhiều hơn... thì sẽ được thương yêu, được công nhận.
Nhưng càng cố gắng, lòng càng trống rỗng.
Rồi đến một lúc, chợt hiếu: không phải ai cũng hiểu những vết thương mình mang. Và rồi cũng thôi mong ai hiểu nữa.
Nửa đời còn lại, xin được sống nhẹ hơn một chút.
Không chạy theo những cái "phải", không cố gồng để làm hài lòng người khác.
Chỉ mong mỗi sớm mai tỉnh dậy, còn đủ khỏe để sống một ngày trọn vẹn.
Có một tách trà, một khoảng trời yên, và lòng không còn xáo động vì điều gì không xứng đáng.
Không cần mọi thứ thuận theo ý mình - chỉ mong trái tim đủ vững để đi qua ngày giông gió.
Không cầu ai thấu hết, chỉ mong sống đủ chân thành, để không đánh mất mình giữa những ồn ào.
Đi đủ xa mới hiểu:
Hạnh phúc không phải là được yêu thương thật nhiều, mà là còn đủ can đảm để yêu đời, yêu mình - dù mọi thứ chẳng còn hoàn hảo. Không cần quá đủ đầy. Chỉ cần đủ bình an.
Vì cuối cùng, điều quý giá nhất... không phải là sống đúng kỳ vọng ai đó.
Mà là đủ dũng khí để sống đúng với mình - dù chỉ một nửa đời còn lại.

