Haiz, tao thở dài đăm chiêu – tuy không được nhưng lại rất được, thậm chí còn được nhiều ấy chứ. Trong không lại có, trong có lại có không
Chị lao xuống, đẩy tao ra ghế và chồm lên ôm hôn tao một hồi rồi đi dọn cơm.
Chúng mày đọc đến đoạn này tùy ý phán xét nhé, phán xét về phía tao thôi đã, còn chị Ninh Bình thì hãy để dành về sau. Lúc này là tao thấy rối trí và khó xử nhất, thậm chí các việc làm ăn sau này có vướng đến mấy thậm chí thua lỗ tao cũng không thấy vướng như lúc này, cũng có thể do thời đó tuổi còn quá trẻ, và quen chu toàn với người yêu của mình nên mới như thế, còn khi lớn hơn , trưởng thành hơn thì chuyện làm ăn nó đổ vỡ hay vướng mắc thì do khi ấy mình có độ lỳ tuổi tác nhất định nên đương đầu một mất một còn là xong.
Đây là bữa cơm thứ 2 chị nấu cho tao với chị ăn cùng, thấy chị đi lại có vẻ hơi khó, với cái tay còn yếu lại bị tao xô ngã đêm hôm trước, nhưng tao đang ngồi nhìn gần như vô định trước màn hình TV đang chiếu chương trình tết. tao bê mâm cơm đặt lên bàn, nhìn ghế vẫn còn vết máu ở ngón tay chị bị lật hôm nọ, cái mặt kính bàn bị lệch sau cú ngã lúc say rượu của tao. Chị ôm đùi ngồi xuống từ từ, không thanh thoát như mọi lần, sao thế, Chân hay bụng bị làm sao ah? Chị lắc đầu mỉm cười, nết mặt lúc này đẫ khác hơn, thậm chí còn rạng rỡ tự nhiên những ngày trước, đến giờ đã tuổi 40 nhưng đôi mắt vẫn chưa có nếp nhăn dù không can thiệp thẩm mĩ và không dùng filler.
Đặt cái xuống mâm, chị bỏ đi vào phòng vài phút lại trở ra ăn cơm, tao không thắc mắc gì, ăn nhanh bát cơm tao tấp nắm thuốc rồi ngồi lôi điện thoại ra nhắn tin , đợi chị ăn xong.
- Có đứa đang hối hận kìa, nhìn cái mặt ngố đần ra , tao chỉ cười gượng và tiếp tục nhắn tin.
- anh đưa mấy cái máy đây, em bảo anh em bán cho, láy tiền về mà tiêu Tết
- Để mai lấy, đang cất trong tủ ở phòng trọ rồi, tết thì tiêu mấy, có điều bán nó sớm ko lại bị lỗ với lại ra Tết còn tính xem ntn. Mỗi cái tớ lấy 50k, còn lại trả công cho người môi giới. Chiu bĩu môi
- Tìm mua cho em một cái sim khác, sim mobifone hoặc vina cũng dc, chị nói và đưa tao thêm cốc nước
- Mua làm gì?
- Mua để trốn nợ, chủ nợ họ đỡ gọi được, chị cười khúc khích, ra Tết mua cũng dc, em sẽ dùng trả sau thuê bao tháng luôn. Số mobi đó chị dùng đến bây giờ
- Mà tết thì thôi đừng mang xe máy về, cứ để trên này, mang về đây mà gửi cho an toàn, đi xe khách mà về quê.
- Mà, về quê hay lên kia thăm em gái một lần cho đỡ nhớ - nếu lên thăm em ấy thì ăn hết mâm cơm mới có sức ma đi, còn về quê thì thôi không dám bắt ép, chị nháy mắt tròn dại vì không đeo kinh.
Chị bê mâm ra dọn, loạng choạng suýt làm đổ, tao đứng dậy bê đỡ và hỏi, sao thế, giờ vẫn lâng lâng vì uống rượu hôm qua ah?
Vâng, vẫn lâng lâng đấy, đau cả khớp hông và cái bàn tọa đến mức không đi nổi vì một con chuột ốm nặng hơn 60 cân , tao nghe mà buồn cười nhưng chỉ nhếch mép
- Vẫn không tin em nói ah, chị lấy trong túi quần ra cái quần lót trong tay vẫn thấy có màu máu trên đó
- Thế giờ đem giặt hay sấy khô cất làm kỷ niệm - tao nghe mà nhăn mặt, chị ném vào chậu quần áo trong wc rồi quay ra ôm tao đang xếp bát vào chậu. Nãy em phải vào thay cái khác, nó vẫn rỉ ra, ướt và dính , chị nói và nũng nịu sau lưng tao