💋💋💋 Siêu phẩm truyện sex AI "KẺ SĂN MỒI". Dành cho mấy đứa thèm các em TGDĐ như tao.

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 184 Thay đổi

Hương không biết chuyện gì đang xảy ra. Mấy ngày liền Nam không liên lạc, điện thoại không nghe máy, tin nhắn không hồi âm. Một nỗi lo âm ỉ len lỏi trong lòng cô. Cô đến công ty anh, nhưng người ta nói Nam đã xin nghỉ việc. Anh cũng không ở nhà nhiều ngày. Căn nhà mà anh đã chuẩn bị cho tổ ấm tương lai, giờ đây vắng lặng và lạnh lẽo đến đáng sợ.

Hương nhắn tin cho Nam, những dòng tin nhắn rụt rè, đầy sự lo lắng: "Anh Nam, anh đâu rồi? Sao anh không liên lạc với em? Anh có sao không?" Nam, ở một nơi nào đó, nhìn dòng tin nhắn trên màn hình điện thoại. Trái tim anh, giờ đây như một tảng đá, chỉ còn sự vô cảm. Anh gõ những dòng chữ cụt lủn, lạnh tanh: "Hạnh phúc nhé."

Hương giật mình, chiếc điện thoại rơi khỏi tay cô. Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, từng câu chữ như một lưỡi dao đâm sâu vào tim cô. "Hạnh phúc nhé"? Chẳng lẽ anh Nam đã biết chuyện mình? Hương bỗng nhớ lại những cánh hoa hồng tan tác còn sót lại ở công ty mấy hôm trước, những cánh hoa đỏ thắm giờ đã héo úa, tàn tạ trên nền gạch. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng cô. Chẳng lẽ Nam đã chứng kiến tất cả? Giờ cũng đã quá muộn màng. Nỗi hối hận và ám ảnh chợt dâng lên, nuốt chửng lấy cô bé. Cô chỉ còn biết gõ lại ba từ, ba từ đầy sự tự trách và tuyệt vọng: "Em xin lỗi."

Nam nhìn dòng tin nhắn "Em xin lỗi." Anh không hề cảm thấy chút hả hê nào, chỉ có sự trống rỗng và cay đắng. "Kết thúc thật rồi," Nam thầm nghĩ, giọng anh lạnh lẽo như băng giá. Giấc mơ ngọt ngào về một tổ ấm, về một tình yêu trong trẻo giờ đã vĩnh viễn sụp đổ.

Sau nhiều ngày sống trong vực thẳm của sự mất mát, Nam quyết định từ bỏ vị trí Giám đốc dự án cao sang hiện tại. Anh không còn thiết tha gì đến tiền tài, vật chất, hay những giấc mơ hào nhoáng của công việc nữa. Giấc mơ ngọt ngào về một gia đình, về một tương lai tươi sáng với Hương đã bị xé toạc một cách tàn nhẫn. Tiền tài, vật chất, địa vị... tất cả giờ đây chỉ còn là những thứ vô nghĩa, ghê tởm, là thứ đã dụ dỗ và biến chất người con gái anh yêu. Anh cảm thấy bị phản bội bởi chính những thứ mà anh đã từng tin rằng sẽ mang lại hạnh phúc. Sự nghiệp anh đã dày công xây dựng, giờ đây, trong mắt anh, chỉ là một trò cười cay đắng, một minh chứng cho sự ngốc nghếch và yếu đuối của bản thân.

Anh muốn làm một việc gì đó đơn giản, không cần mưu toan, không cần tin tưởng ai. Nam quyết định xin làm shipper ở TGDĐ. Việc làm shipper, với Nam, vừa bận rộn mà lại để trốn tránh thế giới hào nhoáng đầy dối trá và cám dỗ kia. Anh muốn trở lại với cuộc sống bụi bặm, đơn giản, không ganh đua, nơi anh không cần phải tin vào bất cứ ai, không cần phải đối mặt với những lời nói giả dối và những ánh mắt phản bội. Anh muốn hòa mình vào dòng người hối hả trên đường, nhìn ngắm cuộc sống trôi qua, gặp đủ thể loại hỉ nộ ái ố trên đường, nhưng không cần phải đặt niềm tin vào ai cả. Trong những chuyến đi bất tận ấy, anh tìm thấy một sự bình yên lạ lùng, một sự trống rỗng thỏa mãn trong tâm hồn tan nát của mình.

Anh trở nên lạnh lùng hơn, vô cảm hơn, như một pho tượng đá không còn cảm xúc. Ánh mắt anh không còn sự trong trẻo hay nồng nhiệt của ngày xưa, thay vào đó là sự sắc lạnh. Anh không còn tin vào tình yêu, giờ đây, đối với anh, tình yêu chỉ là một trò lừa dối hạ tiện, một thứ xa xỉ không tồn tại. Và có thể, anh sẽ bắt đầu chiếm hữu và thao túng những người phụ nữ khác một cách thô bạo hơn, chỉ để thỏa mãn dục vọng và khẳng định quyền lực của mình, như một cách trả thù cho sự phản bội nghiệt ngã mà anh phải gánh chịu. Anh sẽ trở thành một con thú săn mồi không chút lương tâm, chỉ tìm kiếm sự thỏa mãn trần trụi và quyền lực.

Nam ngắt lời, khung cảnh lại quay về bờ sông hiện tại, nơi ánh đèn lung linh lấp loáng như mặt nước, Thảo vẫn ngồi đó, ánh mắt cô bạn chăm chú nhìn anh, đầy sự thấu hiểu và đồng cảm. Cô khẽ đưa tay, nắm lấy bàn tay Nam một cách nhẹ nhàng, một cử chỉ an ủi và ấm áp.

23b1dcb738e9b39452c19c9c8b656547.jpg


"Tui không ngờ chuyện lại như thế..." Thảo khẽ nói, giọng cô nghẹn ngào, pha chút xót xa.

Nam nhìn Thảo, đôi mắt anh vẫn xa xăm, nhưng khóe môi lại khẽ cong lên một nụ cười cay đắng. "Cuộc sống mà, đâu thiếu sự bất ngờ." Giọng anh lạnh lùng và vô cảm, như thể chuyện vừa kể không phải của chính mình.

Thảo siết nhẹ tay Nam, ánh mắt cô vẫn không rời khỏi anh. "Vậy giờ Hương sao rồi? Ông có biết không?"

Nam lắc đầu, ánh mắt anh đầy vẻ khinh miệt và thờ ơ. "Tui không quan tâm và cũng không muốn quan tâm." Anh nói, giọng anh lạnh tanh, như đóng sập cánh cửa với quá khứ. "Cô ta sống chết thế nào, không liên quan đến tui nữa." Thảo im lặng, cô biết Nam đang đau khổ đến nhường nào, và việc nói thêm chỉ càng khoét sâu vào vết thương lòng của anh. Cô chỉ siết chặt tay Nam, như muốn truyền cho anh chút hơi ấm và sự sẻ chia, trong không gian buồn bã bên bờ sông.

Ánh đèn vàng vọt từ quán nước ven bờ sông hắt lên khuôn mặt Thảo, làm nổi bật vẻ lo lắng và quan tâm trên đôi mắt lanh lợi của cô. Nam vẫn ngồi đó, điếu thuốc trên tay cháy đỏ, đôi mắt anh xa xăm, nhìn vào dòng sông đen kịt như chính tâm hồn anh lúc này. Khói thuốc cuộn mình trong gió đêm, mang theo sự buồn bã và mệt mỏi của một trái tim đổ vỡ.

Thảo khẽ đưa tay, siết nhẹ bàn tay Nam, giọng cô bạn nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định, như muốn kéo anh về thực tại. "Ông coi Linh sao, tui thấy dạo này bé nó thay đổi nhiều lắm, Nam. Đừng để nó lún sâu như vậy." Giọng Thảo chứa đựng sự xót xa, một nỗi lo lắng thực sự cho cô bé trong trẻo ngày nào.

Nam khẽ thở dài, một tiếng thở dài nặng trĩu. Anh dụi điếu thuốc vào gạt tàn, ánh mắt vẫn không rời khỏi mặt nước. "Tui không biết nữa, Thảo à. Linh đang ráng ép buộc mình như vậy, hay sâu trong con người Linh... vốn dĩ là như vậy?" Giọng anh trầm khàn, mang theo sự hoài nghi và cả nỗi đau đớn từ vết sẹo cũ của Hương.

Thảo khẽ nhíu mày, cô không hiểu hết được sự phức tạp trong suy nghĩ của Nam. "Ông nói vậy là sao? Tui thấy con bé dễ mến lắm mà. Trong trẻo như một đóa hoa mới nở vậy."

Nam nhìn Thảo, ánh mắt anh trở nên u buồn. "Đúng là vậy. Lần đầu gặp, tui đã liên tưởng tới Hương. Cái nụ cười, ánh mắt trong veo ấy... nó làm tui có cảm giác phải che chở, phải bảo vệ. Nhưng rồi ai biết được sau này..." Anh bỏ lửng câu nói, lòng anh trĩu nặng những lo âu không thể gọi thành tên.

Thảo khẽ vỗ vai Nam, giọng cô cố gắng lạc quan hơn. "Ông cứ bi quan mãi vậy. Đâu phải ai cũng giống nhau đâu, Nam."

Nam cười nhạt. "Vậy để tui kể cho bà nghe chuyện Cần Giờ."

Nam bắt đầu kể cho Thảo nghe chuyện Linh đi Cần Giờ với Kiên, về những mưu mô đê tiện của hắn, về việc Kiên đã bỏ thuốc vào nước của Linh để chiếm đoạt cô như thế nào, và may mắn thay anh đã đến kịp thời, như một vị cứu tinh từ trên trời rơi xuống. Anh kể lại từng chi tiết, giọng anh lạnh lùng, nhưng sâu thẳm ẩn chứa một sự phẫn nộ và bảo vệ khó tả.

Thảo nghe Nam kể, cô tròn mắt, khuôn mặt kinh ngạc và phẫn nộ. "Trời ơi! Tui không ngờ lại có những chuyện như vậy xảy ra đó! Con bé này thật là... quá liều lĩnh! Cũng may mà có ông ở đó."

Nam thở dài, ánh mắt anh đầy mệt mỏi. "Đó, thấy chưa? Chỉ vì những ham muốn nhất thời, những phút giây bồng bột của tuổi trẻ mà suýt nữa thì..." Anh bỏ lửng, lòng anh nghiệt ngã khi nghĩ đến những gì có thể đã xảy ra với Linh.

Thảo im lặng một lúc, rồi cô quay sang nhìn thẳng vào Nam, ánh mắt cô bạn sâu sắc và đầy chất vấn. "Nhưng ông có thật sự có tình cảm với Linh không, Nam? Tôi thấy cách ông nhìn Linh, cách ông quan tâm Linh, cách ông lo lắng cho nó... nó không giống như cái cách ông nhìn một con mồi đâu."

Nam không đáp. Anh đưa ly bia lên miệng, uống một ngụm dài. Vị đắng của bia lan tỏa trong cổ họng, như chính cái vị đắng chát của những suy nghĩ đang cuộn xoáy trong lòng anh. Anh nhìn xa xăm, về phía dòng sông, nơi những ánh đèn lấp loáng như những ký ức chập chờn.

"Linh... Phương... hay Thảo..." Nam lẩm bẩm, giọng anh mệt mỏi, như đang tự nói với chính mình. Cuối cùng, trong lòng Nam cũng không biết phải làm gì, anh cảm thấy mình như đang đứng giữa một ngã ba đường mịt mùng.

Đúng là Linh đã làm anh rung động, đã đánh thức những cảm xúc cất giấu trong anh. Anh muốn che chở, muốn bảo vệ cô. Nhưng cái cách cô nửa vời, lúc này lúc nọ, đặc biệt là khi anh lúc nào cũng phải kè kè theo sau, bảo vệ cô khỏi những nguy hiểm, nhắc nhở cô đừng quá bồng bột, mà cô lại không hiểu điều đó, cứ giận hờn, càu nhàu, như một đứa trẻ con không biết tự chăm sóc bản thân.

Phương thì lại khác. Cô ấy mang cho anh những khoái cảm khác lạ, những giây phút sung sướng tột cùng mà Nam chưa từng trải nghiệm. Sự phục tùng của cô ấy làm anh thỏa mãn cái bản năng chiếm hữu và quyền lực của mình. Nhưng đó là một sự ràng buộc không chặt, một mối quan hệ phù du, Nam biết rồi sẽ đến lúc Phương tìm được một người khác để thỏa mãn cái ham muốn mạnh mẽ của cô, một người đàn ông có thể cho cô những thứ mà anh không thể cho mãi mãi.

Thảo là bạn thân của anh. Cô ấy là người đã cùng anh trải qua những năm tháng ngây thơ của tuổi học trò, những biến cố khó khăn. Dù có những ham muốn nhất thời len lỏi trong anh khi ở bên Thảo, nhưng Nam không muốn vấy bẩn cái tình bạn trong sáng đó. Thảo có sự nghiệp, có tương lai sáng lạn, cô ấy xứng đáng có được một người đàn ông hoàn hảo, một tình yêu thuần khiết, chứ không phải một kẻ đổ vỡ như anh.

"Đáng lẽ ra, mình cứ nên như trước..." Nam thở dài, một tiếng thở dài cay đắng. "...Coi tất cả chỉ là những con mồi chờ anh săn, không hơn không kém. Sống không tình yêu, không niềm tin, không đau khổ... có lẽ sẽ tốt hơn." Ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo, vô cảm, như một dòng sông băng đang chảy xiết trong đêm tối.
 

vision1205

Yếu sinh lý
Chương 184 Thay đổi

Hương không biết chuyện gì đang xảy ra. Mấy ngày liền Nam không liên lạc, điện thoại không nghe máy, tin nhắn không hồi âm. Một nỗi lo âm ỉ len lỏi trong lòng cô. Cô đến công ty anh, nhưng người ta nói Nam đã xin nghỉ việc. Anh cũng không ở nhà nhiều ngày. Căn nhà mà anh đã chuẩn bị cho tổ ấm tương lai, giờ đây vắng lặng và lạnh lẽo đến đáng sợ.

Hương nhắn tin cho Nam, những dòng tin nhắn rụt rè, đầy sự lo lắng: "Anh Nam, anh đâu rồi? Sao anh không liên lạc với em? Anh có sao không?" Nam, ở một nơi nào đó, nhìn dòng tin nhắn trên màn hình điện thoại. Trái tim anh, giờ đây như một tảng đá, chỉ còn sự vô cảm. Anh gõ những dòng chữ cụt lủn, lạnh tanh: "Hạnh phúc nhé."

Hương giật mình, chiếc điện thoại rơi khỏi tay cô. Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, từng câu chữ như một lưỡi dao đâm sâu vào tim cô. "Hạnh phúc nhé"? Chẳng lẽ anh Nam đã biết chuyện mình? Hương bỗng nhớ lại những cánh hoa hồng tan tác còn sót lại ở công ty mấy hôm trước, những cánh hoa đỏ thắm giờ đã héo úa, tàn tạ trên nền gạch. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng cô. Chẳng lẽ Nam đã chứng kiến tất cả? Giờ cũng đã quá muộn màng. Nỗi hối hận và ám ảnh chợt dâng lên, nuốt chửng lấy cô bé. Cô chỉ còn biết gõ lại ba từ, ba từ đầy sự tự trách và tuyệt vọng: "Em xin lỗi."

Nam nhìn dòng tin nhắn "Em xin lỗi." Anh không hề cảm thấy chút hả hê nào, chỉ có sự trống rỗng và cay đắng. "Kết thúc thật rồi," Nam thầm nghĩ, giọng anh lạnh lẽo như băng giá. Giấc mơ ngọt ngào về một tổ ấm, về một tình yêu trong trẻo giờ đã vĩnh viễn sụp đổ.

Sau nhiều ngày sống trong vực thẳm của sự mất mát, Nam quyết định từ bỏ vị trí Giám đốc dự án cao sang hiện tại. Anh không còn thiết tha gì đến tiền tài, vật chất, hay những giấc mơ hào nhoáng của công việc nữa. Giấc mơ ngọt ngào về một gia đình, về một tương lai tươi sáng với Hương đã bị xé toạc một cách tàn nhẫn. Tiền tài, vật chất, địa vị... tất cả giờ đây chỉ còn là những thứ vô nghĩa, ghê tởm, là thứ đã dụ dỗ và biến chất người con gái anh yêu. Anh cảm thấy bị phản bội bởi chính những thứ mà anh đã từng tin rằng sẽ mang lại hạnh phúc. Sự nghiệp anh đã dày công xây dựng, giờ đây, trong mắt anh, chỉ là một trò cười cay đắng, một minh chứng cho sự ngốc nghếch và yếu đuối của bản thân.

Anh muốn làm một việc gì đó đơn giản, không cần mưu toan, không cần tin tưởng ai. Nam quyết định xin làm shipper ở TGDĐ. Việc làm shipper, với Nam, vừa bận rộn mà lại để trốn tránh thế giới hào nhoáng đầy dối trá và cám dỗ kia. Anh muốn trở lại với cuộc sống bụi bặm, đơn giản, không ganh đua, nơi anh không cần phải tin vào bất cứ ai, không cần phải đối mặt với những lời nói giả dối và những ánh mắt phản bội. Anh muốn hòa mình vào dòng người hối hả trên đường, nhìn ngắm cuộc sống trôi qua, gặp đủ thể loại hỉ nộ ái ố trên đường, nhưng không cần phải đặt niềm tin vào ai cả. Trong những chuyến đi bất tận ấy, anh tìm thấy một sự bình yên lạ lùng, một sự trống rỗng thỏa mãn trong tâm hồn tan nát của mình.

Anh trở nên lạnh lùng hơn, vô cảm hơn, như một pho tượng đá không còn cảm xúc. Ánh mắt anh không còn sự trong trẻo hay nồng nhiệt của ngày xưa, thay vào đó là sự sắc lạnh. Anh không còn tin vào tình yêu, giờ đây, đối với anh, tình yêu chỉ là một trò lừa dối hạ tiện, một thứ xa xỉ không tồn tại. Và có thể, anh sẽ bắt đầu chiếm hữu và thao túng những người phụ nữ khác một cách thô bạo hơn, chỉ để thỏa mãn dục vọng và khẳng định quyền lực của mình, như một cách trả thù cho sự phản bội nghiệt ngã mà anh phải gánh chịu. Anh sẽ trở thành một con thú săn mồi không chút lương tâm, chỉ tìm kiếm sự thỏa mãn trần trụi và quyền lực.

Nam ngắt lời, khung cảnh lại quay về bờ sông hiện tại, nơi ánh đèn lung linh lấp loáng như mặt nước, Thảo vẫn ngồi đó, ánh mắt cô bạn chăm chú nhìn anh, đầy sự thấu hiểu và đồng cảm. Cô khẽ đưa tay, nắm lấy bàn tay Nam một cách nhẹ nhàng, một cử chỉ an ủi và ấm áp.

23b1dcb738e9b39452c19c9c8b656547.jpg


"Tui không ngờ chuyện lại như thế..." Thảo khẽ nói, giọng cô nghẹn ngào, pha chút xót xa.

Nam nhìn Thảo, đôi mắt anh vẫn xa xăm, nhưng khóe môi lại khẽ cong lên một nụ cười cay đắng. "Cuộc sống mà, đâu thiếu sự bất ngờ." Giọng anh lạnh lùng và vô cảm, như thể chuyện vừa kể không phải của chính mình.

Thảo siết nhẹ tay Nam, ánh mắt cô vẫn không rời khỏi anh. "Vậy giờ Hương sao rồi? Ông có biết không?"

Nam lắc đầu, ánh mắt anh đầy vẻ khinh miệt và thờ ơ. "Tui không quan tâm và cũng không muốn quan tâm." Anh nói, giọng anh lạnh tanh, như đóng sập cánh cửa với quá khứ. "Cô ta sống chết thế nào, không liên quan đến tui nữa." Thảo im lặng, cô biết Nam đang đau khổ đến nhường nào, và việc nói thêm chỉ càng khoét sâu vào vết thương lòng của anh. Cô chỉ siết chặt tay Nam, như muốn truyền cho anh chút hơi ấm và sự sẻ chia, trong không gian buồn bã bên bờ sông.

Ánh đèn vàng vọt từ quán nước ven bờ sông hắt lên khuôn mặt Thảo, làm nổi bật vẻ lo lắng và quan tâm trên đôi mắt lanh lợi của cô. Nam vẫn ngồi đó, điếu thuốc trên tay cháy đỏ, đôi mắt anh xa xăm, nhìn vào dòng sông đen kịt như chính tâm hồn anh lúc này. Khói thuốc cuộn mình trong gió đêm, mang theo sự buồn bã và mệt mỏi của một trái tim đổ vỡ.

Thảo khẽ đưa tay, siết nhẹ bàn tay Nam, giọng cô bạn nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định, như muốn kéo anh về thực tại. "Ông coi Linh sao, tui thấy dạo này bé nó thay đổi nhiều lắm, Nam. Đừng để nó lún sâu như vậy." Giọng Thảo chứa đựng sự xót xa, một nỗi lo lắng thực sự cho cô bé trong trẻo ngày nào.

Nam khẽ thở dài, một tiếng thở dài nặng trĩu. Anh dụi điếu thuốc vào gạt tàn, ánh mắt vẫn không rời khỏi mặt nước. "Tui không biết nữa, Thảo à. Linh đang ráng ép buộc mình như vậy, hay sâu trong con người Linh... vốn dĩ là như vậy?" Giọng anh trầm khàn, mang theo sự hoài nghi và cả nỗi đau đớn từ vết sẹo cũ của Hương.

Thảo khẽ nhíu mày, cô không hiểu hết được sự phức tạp trong suy nghĩ của Nam. "Ông nói vậy là sao? Tui thấy con bé dễ mến lắm mà. Trong trẻo như một đóa hoa mới nở vậy."

Nam nhìn Thảo, ánh mắt anh trở nên u buồn. "Đúng là vậy. Lần đầu gặp, tui đã liên tưởng tới Hương. Cái nụ cười, ánh mắt trong veo ấy... nó làm tui có cảm giác phải che chở, phải bảo vệ. Nhưng rồi ai biết được sau này..." Anh bỏ lửng câu nói, lòng anh trĩu nặng những lo âu không thể gọi thành tên.

Thảo khẽ vỗ vai Nam, giọng cô cố gắng lạc quan hơn. "Ông cứ bi quan mãi vậy. Đâu phải ai cũng giống nhau đâu, Nam."

Nam cười nhạt. "Vậy để tui kể cho bà nghe chuyện Cần Giờ."

Nam bắt đầu kể cho Thảo nghe chuyện Linh đi Cần Giờ với Kiên, về những mưu mô đê tiện của hắn, về việc Kiên đã bỏ thuốc vào nước của Linh để chiếm đoạt cô như thế nào, và may mắn thay anh đã đến kịp thời, như một vị cứu tinh từ trên trời rơi xuống. Anh kể lại từng chi tiết, giọng anh lạnh lùng, nhưng sâu thẳm ẩn chứa một sự phẫn nộ và bảo vệ khó tả.

Thảo nghe Nam kể, cô tròn mắt, khuôn mặt kinh ngạc và phẫn nộ. "Trời ơi! Tui không ngờ lại có những chuyện như vậy xảy ra đó! Con bé này thật là... quá liều lĩnh! Cũng may mà có ông ở đó."

Nam thở dài, ánh mắt anh đầy mệt mỏi. "Đó, thấy chưa? Chỉ vì những ham muốn nhất thời, những phút giây bồng bột của tuổi trẻ mà suýt nữa thì..." Anh bỏ lửng, lòng anh nghiệt ngã khi nghĩ đến những gì có thể đã xảy ra với Linh.

Thảo im lặng một lúc, rồi cô quay sang nhìn thẳng vào Nam, ánh mắt cô bạn sâu sắc và đầy chất vấn. "Nhưng ông có thật sự có tình cảm với Linh không, Nam? Tôi thấy cách ông nhìn Linh, cách ông quan tâm Linh, cách ông lo lắng cho nó... nó không giống như cái cách ông nhìn một con mồi đâu."

Nam không đáp. Anh đưa ly bia lên miệng, uống một ngụm dài. Vị đắng của bia lan tỏa trong cổ họng, như chính cái vị đắng chát của những suy nghĩ đang cuộn xoáy trong lòng anh. Anh nhìn xa xăm, về phía dòng sông, nơi những ánh đèn lấp loáng như những ký ức chập chờn.

"Linh... Phương... hay Thảo..." Nam lẩm bẩm, giọng anh mệt mỏi, như đang tự nói với chính mình. Cuối cùng, trong lòng Nam cũng không biết phải làm gì, anh cảm thấy mình như đang đứng giữa một ngã ba đường mịt mùng.

Đúng là Linh đã làm anh rung động, đã đánh thức những cảm xúc cất giấu trong anh. Anh muốn che chở, muốn bảo vệ cô. Nhưng cái cách cô nửa vời, lúc này lúc nọ, đặc biệt là khi anh lúc nào cũng phải kè kè theo sau, bảo vệ cô khỏi những nguy hiểm, nhắc nhở cô đừng quá bồng bột, mà cô lại không hiểu điều đó, cứ giận hờn, càu nhàu, như một đứa trẻ con không biết tự chăm sóc bản thân.

Phương thì lại khác. Cô ấy mang cho anh những khoái cảm khác lạ, những giây phút sung sướng tột cùng mà Nam chưa từng trải nghiệm. Sự phục tùng của cô ấy làm anh thỏa mãn cái bản năng chiếm hữu và quyền lực của mình. Nhưng đó là một sự ràng buộc không chặt, một mối quan hệ phù du, Nam biết rồi sẽ đến lúc Phương tìm được một người khác để thỏa mãn cái ham muốn mạnh mẽ của cô, một người đàn ông có thể cho cô những thứ mà anh không thể cho mãi mãi.

Thảo là bạn thân của anh. Cô ấy là người đã cùng anh trải qua những năm tháng ngây thơ của tuổi học trò, những biến cố khó khăn. Dù có những ham muốn nhất thời len lỏi trong anh khi ở bên Thảo, nhưng Nam không muốn vấy bẩn cái tình bạn trong sáng đó. Thảo có sự nghiệp, có tương lai sáng lạn, cô ấy xứng đáng có được một người đàn ông hoàn hảo, một tình yêu thuần khiết, chứ không phải một kẻ đổ vỡ như anh.

"Đáng lẽ ra, mình cứ nên như trước..." Nam thở dài, một tiếng thở dài cay đắng. "...Coi tất cả chỉ là những con mồi chờ anh săn, không hơn không kém. Sống không tình yêu, không niềm tin, không đau khổ... có lẽ sẽ tốt hơn." Ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo, vô cảm, như một dòng sông băng đang chảy xiết trong đêm tối.
Cũng từng như hoàn cảnh của Hương và Nam…và đã chọn rời Hà Nội về Đà Nẵng,đọc đến đoạn này tự nhiên kí ức ùa về mày ơi
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 185 Giải thích

Nam nhìn Thảo, đôi mắt anh vẫn xa xăm, mông lung suy nghĩ, như những đám mây trôi không định hướng. Anh không trả lời, chỉ im lặng, chìm trong thế giới riêng của mình, một thế giới đầy những vết sẹo cũ và nỗi đau mới.

Thảo khẽ thở dài. Cô đứng dậy "Thôi, để tui đi gặp Linh nói cho rõ. Tui biết ông có nỗi lòng riêng mà, giờ kể được chắc ông thấy nhẹ lòng lắm." Thảo cúi xuống, nhìn thẳng vào Nam, ánh mắt cô bạn chứa đựng sự thấu hiểu và đồng cảm. "Tui đi trước nhé, có chuyện gì cứ gọi tui."

Thảo bước đi, cặp mông căng tròn ngúng nguẩy theo từng bước trong bộ đồ thể thao bó sát, gợi cảm một cách khỏe khoắn. Nam nhìn theo bóng cô khuất dần, ánh mắt anh vẫn xa xăm, không biết Thảo định làm gì, nhưng trong lòng anh khẽ dâng lên một chút mong chờ và bất an.

Thảo vừa đi vừa nghĩ cách giúp Nam, tâm trí cô quay cuồng với những suy tính phức tạp. Nếu nói thật việc cả hai đã làm tình ở nhà Nam thì không được, Linh sẽ càng đau đớn hơn, và mối quan hệ giữa hai người con gái cũng sẽ tan vỡ. Có lẽ, cô phải nói dối tiếp, một lời nói dối hoàn hảo và đầy cảm xúc, rồi sau đó khéo léo lồng ghép câu chuyện bi kịch của Nam vào, làm Linh đồng cảm với Nam hơn, để cô bé hiểu được nỗi đau mà anh đã trải qua. Thảo vừa đi vừa lẩm bẩm, giọng nói nhẹ như gió, nhưng lại chứa đựng một sự quyết tâm và hy sinh cho bạn: "Tui giúp ông lần này nhé, Nam. Đừng phụ lòng tui."

Trưa hôm sau, giờ nghỉ trưa, Linh đang ngồi nghỉ, bỗng nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ. Cô nhấc máy, giọng hơi khó chịu vì bị làm phiền. "Alo?"

"Em Linh hả? Chị Thảo nè. Chị có vài chuyện muốn nói với em, em ra trước cửa hàng nha." Giọng Thảo nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết.

Linh khẽ nhíu mày, ánh mắt cô lộ rõ sự ngạc nhiên và nghi ngờ. "Có chuyện gì ạ? Em với chị cũng đâu có gì nói đâu." Giọng cô bé có chút lạnh lùng, không còn sự trong trẻo như trước.

Thảo không ngần ngại. "Thì em cứ ra đi. Có chuyện cấp bách mới nhờ em được. Chị đang ở ngay ngoài cửa đó."

Linh khẽ thở dài, trong lòng đầy bất mãn. Nhưng vì tò mò, cô bé vẫn đứng dậy, bước ra cửa. Chiếc xe của Thảo đã đỗ sẵn ở đó. Thảo mỉm cười thân thiện, mời cô ra quán cà phê bên đường.

Hương ngồi đối diện Thảo, khuôn mặt cô bé vẫn giữ vẻ lạnh lùng và xa cách. "Chị muốn nói gì thì nói nhanh đi, em còn phải làm việc."
ofUTUN.jpg


Thảo chậm rãi nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt cô bạn sâu sắc nhìn thẳng vào Linh. "Em đừng lo, có gì chị nói với quản lý bên em. Chị gặp em là để giải thích chuyện hôm nọ, chị sợ em hiểu nhầm chị thôi." Giọng Thảo đầy sự chân thành và mong muốn được thanh minh.

Linh nhếch mép cười khẩy, nụ cười cay đắng. "Hiểu nhầm ư? Chuyện đã rõ ràng vậy rồi mà còn hiểu nhầm gì nữa chứ."

Thảo nhìn Linh, ánh mắt cô bạn lộ rõ sự đau lòng. Cô bắt đầu kể, giọng cô trầm hẳn xuống, như đang cố gắng kìm nén một cảm xúc nào đó. "Linh biết không, tối hôm đó, chị đến nhà Nam không phải vì một chuyện bình thường nào cả. Chị đến đó vì chị đang cực kỳ stress, áp lực từ cuộc sống riêng của chị. Chuyện gia đình chị, rồi cả mấy chuyện tình cảm cá nhân nữa, nó cứ dồn dập đến mức chị muốn nổ tung. Nam là người bạn thân nhất, người duy nhất chị có thể tin tưởng để chia sẻ mọi thứ." Thảo khẽ đưa tay lên bịt miệng, đôi mắt cô rơm rớm, như đang cố nén một tiếng nấc. "Chị đến tìm Nam để giải tỏa, để được an ủi, và chị đã... chị đã uống rất nhiều bia, rất nhiều rượu."

Thảo tiếp tục, giọng cô vẫn còn nghẹn ngào "Tối đó, Nam cứ an ủi chị, Nam nói đủ kiểu cho chị nghe. Rồi không hiểu sao, chắc chị say quá, hay chị cứ thấy Nam nhắc đến chuyện của Nam và Hương - người yêu cũ của Nam, chị lại thấy tức giận cho Nam, cho cái sự phản bội mà Nam đã gánh chịu từ con bé đó. Chị cứ thế mà khóc, cứ thế mà gào lên. Rồi không biết sao, lúc chị khóc, Nam ôm chị an ủi, chị lại vô thức cắn Nam một cái. Giống như kiểu trút giận vậy á. Sáng ra nhìn thấy dấu răng trên cổ Nam mà chị cũng hoảng hồn luôn, không ngờ chị lại làm vậy khi say xỉn và đau khổ." Thảo đưa tay lên bịt miệng, đôi mắt cô rơm rớm, nhìn Linh đầy vẻ hối lỗi và xấu hổ tột cùng, như một người vừa tỉnh dậy sau một cơn ác mộng kinh hoàng.

Thảo không nghĩ câu chuyện này sẽ làm Linh tin ngay lập tức, có thể Linh sẽ chất vấn, sẽ nghi ngờ. Nhưng Thảo đã nhầm. Linh, từ đầu đến cuối, lại đang chăm chú lắng nghe, ánh mắt cô bé to tròn nhìn Thảo, không chút nghi ngờ, chỉ có sự tò mò và một chút đồng cảm khó tả.

Thảo nhìn thấy phản ứng của Linh, lòng cô chợt dấy lên một niềm hy vọng. Cô cố gắng gợi lên tính tò mò sâu sắc hơn nữa của Linh. "Em biết chuyện gì với Nam hồi xưa không, Linh? Chuyện đó làm Nam tưởng chừng như không bao giờ vượt qua được."

Đúng như Thảo dự liệu. Ánh mắt Linh long lanh sự tò mò, cái vẻ lạnh lùng thường ngày như bị xua đi. "Có chuyện gì vậy chị?" Giọng cô bé khẽ hỏi, đầy vẻ háo hức.

Thảo thở dài, giọng cô trầm hẳn xuống, như đang kể một câu chuyện bi kịch. Cô bắt đầu kể về Hương nhưng một cách khéo léo, từ tốn, nhấn nhá vào nỗi đau và sự tổn thương của Nam, để Linh thấy Nam cũng là một nạn nhân đáng thương, không phải là kẻ bội bạc hay người đàn ông hờ hững.

"Linh biết không, Nam thương Hương dữ lắm. Tình yêu của cả hai trong trẻo như sách truyện vậy đó, cứ như bước ra từ trong tiểu thuyết." Thảo nhấn mạnh từng câu chữ, "Nam vì con bé mà bỏ hết tật xấu, từ một thằng lười học, chỉ biết ngủ gật trong lớp, Nam cày ngày cày đêm học hành, cày cuốc như một con trâu, từ thằng học dốt trở thành học giỏi nhất lớp luôn. Nam vì Hương mà thay đổi tất cả, vì một lời hứa mà thay đổi cả cuộc đời Nam." Thảo ngừng lại, nhìn Linh, ánh mắt cô bạn sâu sắc, muốn Linh cảm nhận được sự vĩ đại của tình yêu Nam dành cho Hương cũ, và cả sự hy sinh của anh.

"Rồi Nam ra trường, đi làm, cũng vì Hương mà Nam cố gắng lắm," Thảo tiếp tục, giọng cô chứa đựng sự xót xa. "Suốt ngày thấy Nam làm việc, kiếm tiền, Nam cứ nói là phải lo cho Hương một cuộc sống sung túc, phải mua nhà, cưới Hương... Mọi thứ Nam làm, đều là vì Hương đó, Linh à. Nam đặt hết niềm tin, cả cuộc đời Nam vào con bé." Thảo nhấn mạnh vào sự chung thủy, trách nhiệm và lòng tận tụy đến mức mù quáng của Nam, để Linh thấy được sự trong sáng trong tình yêu của Nam.

"Nhưng rồi... đời đâu có như là mơ." Thảo dừng lại, giọng nghẹn ngào, tỏ vẻ thông cảm cho cả Hương lẫn Nam"Gần đến ngày cưới rồi, Nam mới phát hiện ra... Hương lại..." Thảo ngừng hẳn lại, ánh mắt cô bạn nhìn Linh đầy đau đớn không dám nói tiếp.

"Hương nó đi theo một người đàn ông khác, một người có thể cho nó những thứ mới mẻ hơn, những thứ sung sướng mà Nam lúc đó chưa thể đáp ứng được. Nam nó sụp đổ hoàn toàn. Nam cứ như chết đi sống lại vậy đó. Nam mất hết niềm tin vào tình yêu. Nam cứ nói, tình yêu chỉ là một trò đùa, một thứ xa xỉ không tồn tại, một thứ dối trá đáng kinh tởm. Nam bỏ hết công việc tốt đẹp đang có, cái chức Giám đốc dự án mà bao nhiêu người mơ ước, để đi làm shipper. Nam muốn trốn tránh tất cả. Nam cứ nghĩ, sống không có niềm tin, không có tình yêu thì sẽ không bao giờ đau khổ nữa." Thảo miêu tả nỗi đau ám ảnh của Nam, sự trống rỗng của Nam, để Linh thấy được sự mong manh và đáng thương trong con người Nam, một người đàn ông tưởng chừng mạnh mẽ nhưng lại tan nát vì tình yêu.

"Linh thấy không?" Thảo nhìn thẳng vào mắt Linh, giọng cô bạn trầm hẳn xuống, đầy sự nghiêm túc và khẩn thiết. "Đôi khi người ta đau khổ quá, người ta sẽ làm những chuyện mà bình thường không bao giờ làm. Nam nó... nó thay đổi nhiều lắm..."

Sau khi nghe câu chuyện của Nam, Linh cảm thấy ám ảnh. Linh nhìn Thảo, đôi mắt to tròn của cô giờ đây không còn sự lạnh lùng hay nghi ngờ nữa, thay vào đó là sự thấu hiểu và đồng cảm sâu sắc. Cô nhận ra Nam đã phải chịu đựng những gì, một nỗi đau kinh hoàng mà cô chưa từng tưởng tượng. Sự lạnh nhạt của mình trong thời gian gần đây, những lời than phiền về sự nhàm chán của Nam, giờ đây như những nhát dao vô hình khoét sâu thêm vết thương lòng của Nam. Linh sẽ hối hận về những lời mình đã nói, về sự thay đổi bất chợt của bản thân, và về cách cô đã vô tình làm Nam đau khổ hơn.

Thảo như được đà, cô lấn tới, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy trọng lượng, như rót mật vào tai, từng câu chữ gieo vào tâm hồn Linh một hạt mầm nghi ngờ và tò mò mới: "Chị cũng hay nghe Nam kể về em nhiều lắm, Linh. Em có biết lúc nào Nam cũng dõi theo, bảo vệ em hay không?"

Linh khẽ nhíu mày, nét ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt. Cô ngước nhìn Thảo, cố gắng lục lọi trong ký ức. Đúng là Nam thường xuất hiện kịp thời những lúc cô gặp rắc rố. Nhưng cô chỉ nghĩ, "Cùng lắm là một hai lần thôi, đâu đến mức lúc nào cũng dõi theo hay bảo vệ chứ." Cô vẫn chưa tin hoàn toàn, trong lòng vẫn còn vướng bận những nghi ngờ non nớt, những cái lý lẽ vu vơ mà cô tự đặt ra để trấn an mình.

Thảo nhìn thấy vẻ hoài nghi trên nét mặt Linh, cô khẽ thở dài, một tiếng thở dài trĩu nặng. Giọng nói cô bạn trầm hẳn xuống "Em còn nhớ chuyến đi Cần Giờ của em với thằng Kiên hồi trước không?" Thảo hỏi. "Chị biết tất cả, Linh à. Kiên nó không đơn giản như em nghĩ đâu. Nó có một âm mưu đê tiện, một kế hoạch đen tối để chiếm đoạt em. Em có biết, nó đã bỏ thuốc vào bình nước của em để làm em mất kiểm soát, rồi nó định đưa em vào rừng, định làm gì với em thì chắc em cũng biết rồi đó..." Thảo ngừng lại, nhìn Linh, vẻ mặt cô bạn xót xa và đầy cảnh báo. "May mắn thay, Nam đã đến kịp thời, như một vị cứu tinh từ trên trời rơi xuống, phá tan mọi âm mưu của hắn. Nam đã đánh cho Kiên một trận tơi tả, rồi bế em ra khỏi đó. Nam không nói cho em biết vì sợ em bị sốc, và buồn, sợ em bị ám ảnh, sợ em bị tổn thương tâm lý. Nam chỉ muốn bảo vệ em thôi."

Linh nghe Thảo kể, toàn thân cô bàng hoàng, đôi môi hé mở vì kinh ngạc và hoảng sợ, như thể cô đang xem một bộ phim kinh dị mà chính mình là nhân vật chính. Từng câu từng chữ của Thảo như những mũi tên cắm thẳng vào trái tim cô , lạnh buốt và sắc nhọn, khiến cô thở dốc. Linh chỉ nhớ sau đêm đó, cô ngồi sau xe Nam, ôm Nam thật chặt, và Nam đưa cô về phòng trọ, sau đó thì Kiên có vẻ làm lơ cô thôi, không còn trêu chọc hay mời cô đi chơi nữa. Linh không ngờ đằng sau đó lại là cả một âm mưu đen tối của Kiên, cũng như sự nhạy bén và lòng tận tụy âm thầm của Nam. Nếu như Nam không quan tâm cô, nếu như anh không âm thầm dõi theo và bảo vệ cô, có lẽ giờ này cô đã không thoát khỏi tay Kiên, có lẽ cuộc đời cô đã hoàn toàn tan nát, bị vấy bẩn một cách trần trụi. Nghĩ tới đã rùng mình, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, khiến Linh không muốn nghĩ tiếp nữa, sợ hãi những gì có thể đã xảy ra.

"Em... em không ngờ chuyện lại như vậy..." Linh lí nhí, giọng cô run rẩy, đôi mi khẽ rung động, những giọt lệ trong suốt như sương sớm.

Thảo nhìn Linh, và cô tiếp lời, giọng cô trầm ấm: "Nam nói với chị... chị Hương cũ của Nam cũng vì ham những thứ mới mẻ, những thứ kích thích mà thành ra vậy đó, Linh. Nam không muốn em cũng theo con đường như vậy." Thảo thở dài "Chị không biết đối với em Nam là gì, Linh. Nhưng chị nhận thấy, Nam đối với em tốt lắm. Lâu lắm rồi Nam mới quan tâm một người, mới đặt niềm tin vào một người như vậy đó."

Thảo siết nhẹ tay Linh "Nam là người bạn tốt nhất mà chị từng gặp, Linh à. Nam không nói ra, nhưng Nam làm mọi thứ cho những người Nam quan tâm. Chỉ tiếc là những lúc Nam gặp chuyện, chị không thể ở bên chia sẻ hay làm gì được, chị chỉ có thể đứng đó nhìn Nam đau khổ thôi, bất lực lắm." Thảo thở dài, một tiếng thở dài trĩu nặng. "Nhưng có một điều chắc chắn, nếu có thể, chị vẫn luôn đứng lên để giúp đỡ Nam hết mình. Dù Nam có trở thành thế nào đi nữa, Nam vẫn là bạn của chị, và Nam xứng đáng có được hạnh phúc."

Linh chợt nhớ về lần Nam bị vu oan trộm điện thoại, cái ngày mà cả công ty đều quay lưng lại với anh. Khi Nam đứng giữa một rừng người chỉ trích, xầm xì, không một ai đứng lên bênh vực hay nói đỡ cho Nam, kể cả chính Linh. Cô bé chỉ biết đứng nhìn anh một mình chịu trận, cô đã không làm gì cả. Nỗi xấu hổ và day dứt bỗng dâng lên, cồn cào trong lồng ngực. Lời nói vu vơ của Thảo lại như xoáy vào chính cô, đâm sâu vào lương tâm, khắc sâu vào vết sẹo mới của sự hối hận. Cô cúi đầu, đôi má phúng phính đỏ bừng, tay cô vân vê ly cà phê trên bàn, không nói gì. Cô cảm thấy mình thật hèn nhát, thật vô dụng khi không làm được gì cho Nam lúc anh cần nhất.

Thảo nhìn thấy sự day dứt trên khuôn mặt Linh. Cô muốn để Linh tự suy nghĩ, để có thời gian thấm thía những gì vừa nghe được. Cô nhìn đồng hồ, rồi khẽ nói: "Thôi, chắc sắp tới giờ làm rồi. Chị về trước nha. Chị tâm sự với em vậy thôi, cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, Linh. Vậy nha."

Thảo chào Linh rồi nhanh chóng bước về chiếc xe, để lại Linh ngồi một mình trong quán cà phê. Những câu chuyện Thảo kể vẫn lơ lửng trong đầu cô, như những mảnh ghép kinh hoàng vừa được lắp lại, tạo thành một bức tranh đau đớn và ám ảnh. Linh nhìn ra ngoài cửa sổ, dòng người hối hả lướt qua. Nỗi bất ngờ ban đầu, rồi đến sự ngượng ngùng vì những gì Thảo nói về Nam, và giờ là nỗi hối hận cồn cào, day dứt trong từng tế bào, nhức nhối như một vết thương chưa lành. Hóa ra Nam vẫn âm thầm dõi theo, bảo vệ mình, như một thiên thần hộ mệnh giấu mặt. Vậy mà cô lại cố tình trêu ngươi anh ấy, cố tình đẩy anh ấy ra xa, cố tình ăn mặc khiêu gợi, lả lơi với những người đàn ông khác, chỉ vì những khao khát non nớt và sai lầm của bản thân, chỉ vì sự vô tâm và vô tình của chính mình. Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má Linh, nóng hổi và xót xa, hòa vào vị đắng của ly cà phê còn dang dở. Linh tự hỏi, mình đã làm gì vậy? Liệu mình nên làm gì đây?
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 186 Thèm khát

Linh trở về cửa hàng, hơi thở cô vẫn còn vương vấn mùi cà phê và những câu chuyện ám ảnh từ Thảo. Đám nhân viên nam, từ xa, vẫn buông những lời trêu đùa thiếu đứng đắn, ánh mắt họ hau háu dán chặt vào cô, vào chiếc áo sơ mi mỏng tanh ôm sát lấy từng đường cong, vào chiếc váy ngắn khiêu gợi lả lơi. Nhưng Linh, gương mặt cô lạnh băng, không một chút dao động hay lả lơi như những ngày gần đây nữa. Những lời lẽ thô tục kia giờ đây chỉ như những tiếng gió thoảng qua tai, không đủ sức chạm vào tâm hồn đang xám xịt của cô. Trong đầu cô lúc này, chỉ còn hình ảnh Nam – bờ vai cao lớn vững chắc của anh, cái giọng trầm khàn quen thuộc, và cái cách anh âm thầm bảo vệ cô mà không cần một lời nào. Đã lâu rồi cô không được gần gũi Nam, không được rúc vào lòng anh để tìm kiếm sự bình yên. Giờ đây, cô chợt nhận ra mình nhớ những khoảnh khắc ấy đến tột cùng, nhớ hơi ấm từ vòng tay anh, nhớ cái cảm giác an toàn khi được nép mình bên anh. Một nỗi hối hận cồn cào dâng lên, day dứt không ngừng trong tâm trí Linh.

Suốt buổi sáng, Nam bận rộn cả ngày với những đơn hàng, Linh cũng chẳng thể gặp anh dù chỉ một thoáng. Nhìn Linh cứ thẫn thờ, thỉnh thoảng lại thở dài, khuôn mặt u buồn không giấu được. Phương, quản lý cửa hàng, bước tới bên cạnh Linh, dáng vẻ sắc sảo và quyến rũ trong bộ đồ công sở ôm sát, khẽ hỏi han, giọng điệu quan tâm nhưng ẩn chứa chút tò mò: "Em Linh, dạo này sao vậy? Thấy em cứ buồn thiu. Có chuyện gì hả?"

Linh, không biết tâm sự với ai, khẽ thở dài. Cô quay sang nhìn Phương, đôi môi căng mọng khẽ mím lại, cuối cùng cũng quyết định hỏi thẳng. "Chị Phương, chị thấy anh Nam thế nào ạ?" Linh hỏi, giọng cô nhỏ nhẹ, đầy vẻ do dự.

Phương khẽ nhíu mày, khóe môi cô chợt nở một nụ cười bí ẩn. "Thế nào là sao, em? Em có gì với anh ta à?" Giọng Phương trêu chọc nhưng lại đầy ý tứ, như muốn thăm dò.

Linh đỏ mặt, nhưng cô lại quyết định nói thật lòng mình. "Dạ em... em thích anh Nam, chị à." Linh cúi đầu, hai tay vân vê vạt áo, một cử chỉ ngại ngùng rất riêng. "Chị là quản lý, chị có cách nhìn người. Em hỏi xem chị nghĩ gì về anh Nam, về con người anh ấy."

Phương đứng tần ngần một lúc, nét mặt đăm chiêu. Trong đầu cô, hình ảnh Nam hiện lên – dáng người cao lớn, cơ bắp săn chắc, vẻ ngoài lạnh lùng nhưng ẩn chứa sự bí ẩn và sức hút khó cưỡng. "Nam... anh đúng là làm người khác phải theo anh mà," Phương thầm nghĩ, một cảm giác thèm muốn và rạo rực chợt len lỏi. Đã lâu lắm rồi Nam không chủ động liên lạc hay ghé qua tìm cô, làm người cô cứ bứt rứt, khó chịu, như có một ngọn lửa âm ỉ cháy trong lòng.

Phương hít một hơi sâu, cố nén lại cảm xúc ghen tuông vừa nhen nhóm, rồi nở một nụ cười khéo léo, lạnh lùng nhưng vẫn giữ vẻ trịch thượng của một người đi trước. "Cao ráo, đẹp trai, chăm chỉ làm việc," Phương bắt đầu nhận xét về Nam, những lời nói đầu tiên đầy vẻ khen ngợi khiến Linh khẽ mỉm cười. "Nhưng mà..." Phương ngừng lại, một nụ cười bí ẩn thoáng qua môi cô.

Linh sốt ruột, cô quay sang Phương, đôi mắt nôn nóng. "Mà gì hả chị?"

Phương khẽ thở dài, như đang nói một điều gì đó đau lòng. "Mà chị thấy Nam không ổn định đâu em. Với lại, cảm giác... không được lâu bền đâu." Phương nói, giọng điệu thờ ơ, nhưng mỗi câu chữ lại như những nhát dao nhỏ, khéo léo châm chích vào trái tim Linh. Cô nói những lời này một cách khéo léo, dù trong lòng cô đang nhen nhóm ngọn lửa ghen tuông và sự hả hê ngầm ẩn.

Linh ngẫm nghĩ, cúi đầu, không nói gì, đôi môi căng mọng khẽ mím chặt. Cô không biết phải tin vào điều gì nữa.

Phương tiếp lời, giọng cô trêu chọc nhưng đầy ý tứ, như muốn kéo Linh trở lại với con đường "buông thả" mà cô đã từng chọn. "Mà hồi trước chị có khuyên em rồi mà. Em xinh đẹp thế này, thiếu gì người xếp hàng theo em, mà em lại cứ theo Nam vậy?"

Linh ngẩng đầu lên, nét ương ngạnh hiện rõ trên khuôn mặt. "Em không biết mấy người theo em có gì, nhưng anh Nam ảnh tốt với em." Giọng Linh hơi bực tức.

Phương cười khẩy "Tốt? Thì ai muốn làm quen mà không tốt? Coi chừng em bị dụ đó, Linh. Nam coi vậy chứ bí ẩn lắm. Em không hiểu đâu."

Linh chỉ cúi đầu, giọng lí nhí. "Dạ em biết rồi."

Phương nhìn Linh, trong lòng cô chợt dấy lên một suy nghĩ đầy hả hê và nghi ngờ. "Không biết Nam đã làm gì con bé này mà nó theo anh dữ vậy? Cả mình cũng vậy," Phương thầm nghĩ, một cảm giác rạo rực chạy khắp cơ thể. Cô bất giác đưa tay chạm nhẹ vào phía dưới lớp váy, nơi lồn cô đang âm ỉ nóng. "Mình cũng thèm khát Nam đây, đã lâu rồi mình chưa được anh ấy chiếm hữu... Cứ nghĩ đến cái cách anh ấy khuất phục mình... lại thấy nóng ran cả người."

Tối muộn. Nam mồ hôi lấm tấm trên trán, lúi húi xếp những món đồ cuối cùng. Anh muốn về nhanh để nghỉ ngơi sau một ngày bận rộn và mệt mỏi, khao khát cái cảm giác giường chiếu mềm mại, mát lạnh như muốn xoa dịu những nhọc nhằn. Bỗng, Nam cảm nhận một cánh tay mềm mại, ấm áp khẽ vòng qua ôm anh từ phía sau, và cả cảm giác mềm mềm, êm ái của bầu ngực phụ nữ chạm vào lưng anh, như hai quả đào tiên đang kề sát, ve vãn. Mùi nước hoa ngọt ngào hòa quyện với mùi cơ thể đặc trưng đầy quyến rũ, Nam ngửi là biết ngay ai. Giọng nói phía sau khẽ cất lên, ướt át và đầy mời gọi, khác hẳn vẻ nghiêm nghị, kiêu kỳ ngày thường: "Sao anh cứ làm thinh hoài vậy?" Đồng thời, anh cảm nhận cánh tay thon dài ấy khẽ lướt xuống, lướt qua bụng dưới rắn chắc của anh, rồi nắm lấy phía dưới của Nam mà mơn trớn, ngón tay ma sát đầy khêu gợi qua lớp vải quần.

Con quản lý dâm đãng này, lâu ngày chưa được chịch chắc nhớ lắm, Nam thầm nghĩ, một nụ cười lạnh lướt qua khóe môi.

Anh xoay người lại. Phương đứng đó, ánh mắt đắm đuối pha chút thèm thuồng, như một con mãnh thú đang bị bỏ đói, chỉ chực vồ lấy con mồi. Cứ tối đến, khi màn đêm buông xuống, Phương lại như biến thành một con người khác, buông bỏ hoàn toàn cái vỏ bọc quản lý lạnh lùng, chỉ còn lại sự trần trụi của dục vọng. Vẫn phong cách cũ, chiếc áo sơ mi kem mỏng đã bung vài cúc, để lộ chiếc áo lót ren trắng tinh tế đang nâng đỡ cặp ngực to tròn, căng tràn sức sống, như muốn nhảy xổ ra ngoài. Chiếc váy ngắn đen bó sát cặp mông đầy đặn, và đôi chân thon dài như mời gọi ánh nhìn. Phương vòng tay lên cổ Nam, những ngón tay thon thả miết nhẹ sau gáy anh, cô nhìn Nam chỉ muốn ăn tươi nuốt sống anh, ánh mắt tóe lửa dục tình.
KMy54W.jpeg


"Giờ em muốn gì?" Nam hỏi, giọng điệu bằng phẳng, như một kẻ thợ săn đang giả vờ thờ ơ, muốn xem con mồi sẽ vùng vẫy đến mức nào.

Phương không chút ngần ngại. Cô khẽ cười, một nụ cười ma mị đầy dâm đãng. Cô cầm lấy bàn tay Nam, không nói một lời, mà trực tiếp đưa hẳn vào trong áo, đặt lên bầu ngực căng tròn của mình. "Muốn vậy nè," cô thì thầm, giọng nói khàn khàn, từng chữ như chạm vào màng nhĩ Nam, thổi bùng lên ngọn lửa trong anh.

Bàn tay Nam đặt lên bầu ngực Phương, cảm nhận sự cứng, mềm mịn và mát rượi của làn da, tưởng chừng như đang chạm vào một lớp kem béo ngậy. Anh bóp nhẹ, Núm vú Phương khẽ cứng lại, cọ xát vào lòng bàn tay anh, như hai viên ngọc trai đang chờ được mút mát.

“Con cặc mình cửng lên rồi”, Nam thầm nghĩ, cương cứng đến phát đau dưới lớp vải quần. Nhìn Phương thế này, thằng đàn ông nào mà chịu nổi chứ? Chiếc áo sơ mi bung cúc hờ hững, để lộ vòng eo thon gọn, chiếc váy bó sát tôn lên cặp mông tròn lẳn, căng mẩy như hai trái bưởi chín mọng. Cặp ngực như muốn nhảy khỏi áo, phập phồng theo từng hơi thở dồn dập của cô. Anh ngửi thấy mùi nước hoa đặc trưng của cô quyện với mùi dâm khí nồng nặc đang tỏa ra, như một lời mời gọi không thể chối từ.

Nam nhìn chiếc môi ướt át khẽ mở của Phương, đỏ mọng và mời gọi. Anh kéo Phương lại, vòng tay siết chặt eo cô, để cơ thể mềm mại của cô hoàn toàn áp sát vào mình. Không chần chừ, anh cúi xuống, hôn mãnh liệt lên đôi môi đó. Nụ hôn thô bạo, đầy chiếm hữu, lưỡi anh càn quét vào khoang miệng cô, tìm kiếm sự đáp trả. Phương không những không kháng cự mà còn đáp trả đầy cuồng nhiệt. Cô nút lưỡi Nam mạnh hơn, như muốn hút cạn sinh khí của anh, thèm thuồng quá lâu rồi, giờ đây mọi khao khát đều bùng nổ. Tay cô không ngừng sờ khắp cơ thể cứng rắn của Nam, cảm nhận từng múi cơ săn chắc, từng đường gân nổi lên dưới lớp áo thun mỏng, như đang tận hưởng một món ăn ngon đã chờ đợi quá lâu.

Phương không ngừng hôn, nhưng đồng thời, cô cũng khéo léo cởi hẳn áo Nam, để lộ thân hình vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn lấp lánh mồ hôi. Cô vục mặt vào lồng ngực anh, lè lưỡi liếm mút đầu ti Nam, những động tác điêu luyện và thuần thục.

"Anh Nam ơi... Em thèm anh quá... Thèm đến phát điên rồi..." Phương rên rỉ, giọng nói đứt quãng, đầy khát khao, "Lồn em... nó ướt sũng rồi anh ơi... nó đang co bóp... muốn được anh đụ quá! Em... em muốn bú cặc anh quá... Anh cho em bú đi mà... Em muốn nó... muốn nó trong miệng em ngay bây giờ!"

Nam nghe những lời Phương nói, khóe môi nhếch lên, một ánh mắt đầy toan tính lướt qua. Anh khẽ đẩy Phương ra một chút, đủ để nhìn sâu vào đôi mắt đang cháy bỏng dục vọng của cô. "Em chắc chứ?" Anh hỏi, giọng điệu trầm thấp, đầy thử thách. "Cái miệng dâm đãng của em có đủ để nuốt trọn nó không?"

Phương không chút do dự, ánh mắt vẫn không rời khỏi anh. "Đủ! Em đủ mà anh! Anh cứ thử xem!" Cô gằn giọng, "Em còn muốn nuốt cả tinh anh nữa! Anh cho em đi mà!"

Không đợi Nam trả lời, Phương đã tự mình cởi khóa quần Nam, động tác dứt khoát và điêu luyện. Con cặc Nam sừng sững hiện ra, to lớn và gân guốc, như một con quái vật vừa thoát khỏi xiềng xích. Phương dù đã nhìn thấy nó trong những đêm hoan lạc trước đây, nhưng vẫn không hết choáng ngợp trước kích thước và vẻ hung hãn của nó. Cô không vội đưa miệng vào ngay, mà cúi xuống, đưa mũi hít hà cái mùi đặc trưng của cặc Nam – một chút mồ hôi, một chút mùi đàn ông nồng nặc, và cả mùi dâm khí đang phảng phất, tất cả hòa quyện tạo thành một thứ hương thơm kích thích đến tột độ.

Chưa vội, Phương dùng bàn tay thon thả mân mê vuốt ve con cặc Nam. Ngón tay cô lướt nhẹ từ gốc đến đầu khấc, từng đường gân nổi lên, từng sợi lông mềm mại. Cô siết nhẹ, day day, rồi lại buông lỏng, trêu đùa nó như một món đồ chơi quý giá. Để anh chờ thêm chút nữa, cho anh biết thế nào là khao khát đến cháy lòng, Phương thầm nghĩ, một nụ cười dâm đãng ẩn hiện trên môi.

Chưa vội, Phương dùng bàn tay thon thả mân mê vuốt ve con cặc Nam. Ngón tay cô lướt nhẹ từ gốc đến đầu khấc, cảm nhận từng đường gân nổi lên, từng sợi lông mềm mại. Cô siết nhẹ, day day, rồi lại buông lỏng, trêu đùa nó như một món đồ chơi quý giá. Để anh chờ thêm chút nữa, cho anh biết thế nào là khao khát đến cháy lòng, Phương thầm nghĩ, một nụ cười dâm đãng ẩn hiện trên môi.

Phương vuốt ve từ đầu khấc sần sùi, nóng bỏng đến tận đáy chậu, nơi gốc cặc Nam gồ ghề đầy nam tính. Cô biết, qua những lần ân ái trước, đây chính là điểm G của Nam, nơi chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng có thể khiến anh run rẩy. Con cặc Nam vươn lên, như để hưởng ứng sự vuốt ve của cô, ngày càng cương cứng, gân guốc hơn. Người Nam giật theo mỗi khi Phương vuốt ve, từng múi cơ trên bắp tay, vai anh khẽ co lại, biểu lộ sự khoái cảm không thể kìm nén.

"Dạo này em có kinh nghiệm ghê nhỉ," Nam thì thầm, giọng khàn đặc, đôi mắt ánh lên vẻ thích thú xen lẫn thách thức.

Phương ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt cô đầy mời gọi, không chút che giấu. "Kinh nghiệm của em là do anh dạy đấy, anh yêu. Mà anh thì dạy dở quá, không cho em thực hành đủ. Nên giờ em phải tự luyện thôi," cô đáp, giọng điệu vừa dâm đãng vừa trách móc, một nụ cười ma mị nở trên môi.

Chẳng để Nam chờ đợi thêm một giây nào. Phương bắt đầu hành động. Lưỡi cô, nóng ẩm và mềm mại, liếm dọc theo thân cặc Nam, từ gốc đến ngọn, không bỏ sót một điểm nào, như một con rắn đang khám phá con mồi. Nước bọt của cô càng làm nó trơn tuột, bóng loáng, kích thích hơn bao giờ hết. Cô mút đầu khấc, rụt rè ở những cái chạm đầu tiên, rồi mạnh dạn hơn, ôm trọn nó vào miệng, lưỡi xoáy sâu, chóp chép dâm đãng. Sau đó, cô trượt xuống, mút lấy hai bìu Nam, cảm nhận sự mềm mại, nhăn nheo của chúng, liếm cả phần đáy chậu, nơi tiếp giáp với hậu môn, nơi đầy lông tơ và mùi đàn ông đặc trưng. Những động tác điêu luyện và đầy dâm đãng của Phương khiến Nam sướng không thể tả. Anh cứ việc đứng yên, hai tay buông thõng, còn Phương quỳ xuống, mái tóc đen mượt đổ xuống che khuất khuôn mặt, đôi môi đỏ mọng miệt mài bú liếm con cặc anh, trông cô không khác gì một con đĩ nô lệ đang phục tùng chủ nhân.

"Này, sao dạo này bú liếm ghê thế, không để anh hiếp à?" Nam hỏi, giọng điệu vẫn trầm thấp, đầy chất trêu đùa, nhưng ánh mắt anh đã bắt đầu nóng rực.

Phương ngẩng đầu lên, con cặc Nam vẫn còn dính chút nước bọt trên đầu khấc. "Anh hiếp em mãi chán rồi! Giờ em muốn tự mình phục vụ anh! Em muốn anh phải sướng... sướng đến mức phát điên vì em! Để anh biết em thèm anh đến mức nào!" Cô nói, giọng điệu vừa thách thức vừa mời gọi, ánh mắt đầy khiêu khích, như muốn thiêu đốt Nam bằng dục vọng của chính cô.

Nam cười gằn, bàn tay mạnh mẽ túm lấy tóc Phương, kéo đầu cô ngửa ra một chút. "Được thôi, con đĩ. Để anh xem cái miệng dâm đãng của em có thể làm được gì." Rồi cứ thế, không một lời báo trước, anh đẩy con cặc đang cương cứng, sưng to của mình vào cái miệng dâm dục nhoe nhoét nước bọt đó.

“Trời ơi, nó đây rồi! Con quái vật của anh!” Phương cảm nhận đầu khấc sần sùi, nóng bỏng của Nam đâm thẳng vào khoang miệng cô, xuyên qua môi, qua lưỡi, rồi tiến sâu vào cổ họng. Một cảm giác căng tức, khó chịu nhưng lại đầy kích thích. Cô ư ư một tiếng, cố gắng hít thở, nhưng con cặc Nam quá lớn, lấp đầy mọi ngóc ngách. Tiếng "chóp chép" ướt át vang lên đều đặn, hòa cùng giọng "ư ư" nghẹn ngào của Phương. Nam thúc mạnh hơn, từng nhịp, từng nhịp, đẩy con cặc chạm tới tận cổ họng cô. Cô cảm thấy cơ thể giật nhẹ theo từng cú thúc, nước mắt vô thức rịn ra nơi khóe mắt vì vừa căng tức vừa khoái cảm. Mùi đàn ông, mùi của anh ấy... nó tràn ngập trong miệng mình... nóng quá... sâu quá... mình muốn nôn mất... nhưng mình không thể ngừng lại được... sướng quá... anh ấy đang thao túng mình... Phương cố gắng hóp má, mút mạnh, để con cặc Nam có thể ra vào dễ dàng hơn, tận hưởng cảm giác bị nó lấp đầy.

Sau một lúc không chịu được, cô dẩy con cặc Nam ra khỏi miệng, ho sặc sụa, tiếng ho khan vọng khắp kho hàng. Nước miếng hòa lẫn chất nhờn của Nam rỏ từ miệng Phương, chảy xuống cằm, vương vãi trên nền gạch. "Khụ khụ... Cặc anh to quá... em bú không hết," cô thều thào, đôi mắt đỏ hoe, ánh nhìn vẫn đầy khao khát.

Nam không nói gì, chỉ cười lạnh. Anh kéo Phương lại một chồng hàng cao, nơi có những tấm bìa carton lớn. Anh đẩy cô ngồi xuống, nhưng lần này, anh để Phương tự bú cặc Nam. Không cần lời nhắc nhở, Phương lại quỳ xuống, say mê ngậm lấy con cặc anh. Cô bú, liếm, mút một cách cuồng nhiệt, môi cô ôm chặt lấy thân cặc, lưỡi cô xoáy đều quanh đầu khấc, tạo ra những âm thanh "chùn chụt" ướt át. Cặp vú căng tròn của Phương nảy tưng tưng theo mỗi nhịp cô nhấp đầu lên xuống, chúng cọ vào bắp đùi Nam, tạo nên những ma sát đầy kích thích.

Quản lý thường ngày nghiêm nghị, kiêu kỳ là thế, giờ đây không khác gì một con đĩ thèm đụ, quần áo xộc xệch, chiếc áo sơ mi bung cúc, áo lót ren xô lệch, chiếc váy đen kéo lên tận eo, lộ ra bờ mông trắng mịn. Quần lót trắng của cô ướt sũng nước lồn, bám dính vào khe lồn, nhìn thấy rõ sự ẩm ướt, dâm đãng. Miệng cô rên rỉ không ngớt, những tiếng "ưm... ah... sướng quá..." hòa cùng tiếng bú mút.

Phương bú mệt quá, cô nằm ngả ra tấm bìa carton sờn cũ, hai tay chống xuống sàn, thở dốc. Chưa để Phương đợi lâu, Nam đã vục mặt xuống phía dưới cô. Anh kéo váy cô lên cao, để lộ hoàn toàn quần lót trắng ướt sũng, bám vào khe lồn, nhìn thấy rõ những lọn lông tơ màu nâu sẫm và làn môi âm vật hồng hào, ẩm ướt, sưng nhẹ. Lâu lắm rồi Nam mới lại hít hà cái mùi này – mùi lồn của Phương, một sự kết hợp của mùi nước hoa còn sót lại, mùi mồ hôi đặc trưng, và mùi dâm khí nồng nặc, tanh nồng nhưng lại cực kỳ kích thích, khiến Nam chỉ muốn vùi mặt vào đó mà hít lấy hít để, nuốt chửng nó. Đó là cái mùi mà bao nhiêu thằng đàn ông ham muốn, cái mùi mà chỉ nghĩ tới thôi cũng đủ làm ứa nước miếng, khiến con cặc giật giật muốn đâm vào. Nam vạch quần lót sang một bên, để lộ hoàn toàn khe lồn đang rỉ nước, hồng hào và căng mọng, như một đóa hoa đang hé nở, mời gọi. Rồi cứ thế, anh lè lưỡi liếm dọc theo mép lồn, nước lồn ngọt ngào quá, anh mút chùn chụt, dùng lưỡi tách hẳn mép lồn ra rồi khám phá sâu bên trong, đầu lưỡi anh xoáy sâu vào hột le Phương, sau đó lại liếm dọc xuống khe lồn, lên xuống, lên xuống. Phương quằn quại, rên rỉ không ngừng, lưỡi Nam di chuyển tới đâu, người Phương như có luồng điện chạy qua tới đó, toàn thân cô giật nhẹ từng cơn. Phương cố gắng kìm tiếng rên, nhưng cơ thể cô cứ giật nhẹ, không kiểm soát được.

"Anh Nam... ah... sướng quá anh ơi... anh bú em sướng quá... ư ư..."

Nam đưa ngón tay vào lồn Phương, một ngón, rồi hai ngón, vừa móc vừa liếm, day mạnh vào hột le đang cương cứng. Phương giật người mấy cái liên tiếp, tiếng rên vỡ òa, rồi nước dâm thủy bắn thành tia, phun tung tóe, ướt cả người Nam, bắn cả lên mặt và tóc anh.

"Con đĩ này nay sướng tới vậy à, ướt hết người anh rồi," Nam thì thầm, giọng khàn đặc, đầy vẻ đắc thắng.
 
Bên trên