💋💋💋 Siêu phẩm truyện sex AI "KẺ SĂN MỒI". Dành cho mấy đứa thèm các em TGDĐ như tao.

vision1205

Yếu sinh lý
Tính trêu tao hả Trưởng lão????ta từng dốc hết can đảm lẫn sĩ diện để rời bỏ con bà đó???ông viết vậy…khác nào lặp lại quá khứ của tôi r
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 191 Lòng thương hại

Nam không ôm cô. Anh đứng đó, ánh mắt lạnh lùng, chỉ nhìn Hương khóc hết, nhìn bờ vai cô run rẩy không ngừng, nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt tiều tụy. Anh để cô nức nở, để nước mắt cô giàn giụa làm ướt đẫm vạt áo mình. Sau một thoáng đắn đo, đôi mắt anh lướt qua con hẻm tối và chiếc xe máy cũ kỹ của Hương đang ngã chỏng chơ. Anh thở dài, một hơi thở nặng trĩu mang theo bao nỗi niềm. Cuối cùng, Nam quyết định đưa Hương về căn nhà của mình. Lý do có thể là vì trời đã khuya, cô không còn nơi nào để đi, anh cũng không thể bỏ mặc cô giữa đường phố Sài Gòn sau khi vừa cứu cô khỏi đám côn đồ. Và hơn hết, đây là cơ hội để anh tìm hiểu rõ hơn chuyện gì đã xảy ra, một tia tò mò khó cưỡng trỗi dậy trong lòng anh, xen lẫn chút "lòng trắc ẩn" hiếm hoi còn sót lại từ mối tình đầu.

Chiếc xe máy cũ kỹ của Nam rẽ vào một con hẻm nhỏ, dẫn đến một con đường rải sỏi yên tĩnh. Trước mắt Hương, hiện ra một căn nhà hai tầng nhỏ nhắn, sơn màu be ấm áp, với giàn hoa giấy rực rỡ đang khoe sắc trước hiên. Ánh đèn vàng dịu nhẹ từ trong nhà hắt ra, tạo nên một không gian bình yên đến lạ thường, đối lập hoàn toàn với sự ồn ào, hỗn loạn của quán nhậu và con hẻm tối tăm cô vừa thoát ra.

Nam mở cổng, bước vào, rồi Hương theo sau, từng bước chân nặng trĩu. Không gian ấm cúng cùng sự gọn gàng, sạch sẽ đến kinh ngạc của căn nhà làm Hương khẽ giật mình, một cảm giác bình yên đến lạ lùng len lỏi trong trái tim vốn đang tan nát của cô. Cô nhìn Nam, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, cô khóc nấc lên vì vẫn còn sợ hãi, vì những gì vừa xảy ra quá khủng khiếp. Nam vẫn lạnh lùng, không nói gì, chỉ im lặng đóng cánh cổng sắt lại.

Hương run rẩy nhìn quanh căn nhà, ánh mắt lướt qua từng vật dụng quen thuộc. Cô biết chứ. “Căn nhà này… có phải…” Cô thì thầm, giọng nói đứt quãng, nghẹn ngào.

Nam không để cô nói hết câu. Anh gật đầu, một cái gật đầu nhẹ, đủ để Hương hiểu. Nước mắt cô lại tuôn rơi, nóng hổi. Cô biết chứ. Ngày trước, anh từng nói với cô, sau này khi cưới nhau, anh sẽ cùng cô ở trong một căn nhà hai tầng nhỏ nhắn, có một giàn hoa trước cửa, tuy không phải biệt thự xa hoa nhưng sẽ gọn gàng, ngăn nắp, ấm cúng, một tổ ấm đơn sơ nhưng đầy ắp tình yêu. Bây giờ, cô đang đứng trong chính căn nhà đó, nhưng là với một thân phận hoàn toàn khác, một kẻ thảm bại, nhục nhã, và kẻ đứng trước mặt cô, là người đã từng bị cô phản bội.

Cô bàng hoàng, xấu hổ đến tột cùng khi nhận ra mình đang ở đâu, trong tình cảnh nào. Cô cố gắng che giấu sự nhục nhã, cố gắng giữ lại chút tự trọng cuối cùng, nhưng ánh mắt Nam, dù lạnh lùng hay chỉ đơn thuần là dò xét, cũng khiến cô cảm thấy như bị lột trần. Hương biết, trong mắt Nam bây giờ, cô chỉ là sự thương hại, không hơn không kém. Cái cảm giác bị thương hại còn đau đớn hơn cả sự căm ghét.
027785a37cd5b66c84ab2c44c8dfc06b.jpg


Nam không hỏi ngay. Anh đi vào bếp, rót cho cô một ly nước lọc mát lạnh. Anh không nói một lời, chỉ đặt ly nước xuống bàn, rồi ngồi xuống ghế sofa cũ kỹ trong phòng khách, tạo ra một không khí ngột ngạt, khiến Hương tự phải mở lời. Anh muốn cô phải tự nguyện kể, tự nguyện phơi bày tất cả.

Hương nhìn ly nước, bàn tay cô run rẩy cầm lấy, nhưng không uống. Cô nhìn Nam, ánh mắt đầy sự cầu xin, sự nhục nhã, và cả một nỗi sợ hãi cố giấu. Hít một hơi sâu, Hương bắt đầu kể, giọng cô thì thầm, đứt quãng, đôi lúc nghẹn lại vì những tiếng nấc, như một sợi tơ đứt đoạn.

“Em… em không biết phải bắt đầu từ đâu nữa…” Hương bắt đầu, đôi mắt cô nhắm nghiền lại, như muốn xua đi những hình ảnh kinh hoàng. “Anh biết đấy… sau khi em đã lừa dối anh, anh rời đi…” Cô ngừng lại, nuốt khan, như sợ hãi phải nhắc lại cái tên đó, cái tên đã từng là nỗi ám ảnh của Nam. “Hoàng… Hoàng hứa hẹn rất nhiều. Hắn nói sẽ cho em một cuộc sống mà em mơ ước, một cuộc sống xa hoa, không phải lo nghĩ.” Hương mím chặt môi, nỗi nhục nhã hiện rõ trên khuôn mặt cô.

“Em tưởng chừng như rất hạnh phúc, anh Nam à…” Cô nói, giọng đầy chua xót, “Hay ít ra em đã tự ảo tưởng như vậy. Hắn ta đưa em đi du lịch khắp nơi, những chuyến đi sang trọng, những khách sạn đắt tiền, những bữa tiệc thâu đêm suốt sáng. Chúng em… chúng em ăn uống ở những nhà hàng sang trọng nhất, đêm nào cũng là những buổi làm tình hoan lạc, cuồng nhiệt… Hắn ta luôn biết cách khiến em sướng điên dại, khiến em quên hết tất cả… những buổi tiệc tùng thâu đêm, những lời nói ngọt ngào rót vào tai em, những món quà đắt đỏ, Em cứ nghĩ mình đã tìm được hạnh phúc, tìm được người đàn ông của đời mình…”

Giọng Hương khẽ lạc đi, một giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má. “Rồi một ngày… hắn ngỏ ý muốn em làm giám đốc, phụ trách một dự án lớn của công ty hắn. Hắn nói em có tài, có tố chất lãnh đạo, có thể cùng hắn xây dựng một đế chế. Đồng thời, hắn nói công ty đang cần một khoản vốn đầu tư cho dự án mới, và muốn mượn em một số tiền… chỉ là làm thủ tục thôi, để em có tên trong hồ sơ, như một cổ đông nhỏ. Em… em không do dự. Em hoàn toàn tin tưởng hắn ta. Em đã đặt bút ký tên vào những tờ giấy mà em không hiểu rõ, chỉ vì những lời hứa hẹn và viễn cảnh tương lai tươi sáng, xa hoa mà hắn vẽ ra.”

Một tiếng nấc nghẹn ngào vỡ òa, làm rung chuyển cả lồng ngực gầy guộc của cô. “Chỉ vài ba hôm sau đó… em không thể liên lạc được với Hoàng nữa. Điện thoại tắt. Tin nhắn không trả lời. Em đến công ty thì thấy cửa khóa, văn phòng trống rỗng. Mọi người đều nói hắn đã biến mất, không để lại dấu vết. Em bàng hoàng, em điên cuồng tìm kiếm, nhưng hắn ta đã cao chạy xa bay, mang theo tất cả.”

Hương run rẩy, tay cô siết chặt lấy nhau đến trắng bệch. “Công ty hắn ta… hóa ra là một công ty ma, chuyên lừa đảo khách hàng, huy động vốn rồi ôm tiền bỏ trốn. Em… em là giám đốc trên giấy tờ, là người đứng tên, nên tất cả những khoản nợ khổng lồ, những vụ kiện tụng đều đổ lên đầu em. Họ tìm đến em, đòi nợ… họ hăm dọa, họ muốn em phải chịu trách nhiệm, phải đi tù…” Nước mắt cô lại tuôn rơi, nóng hổi, thấm đẫm vạt áo.

“Để không phải vào tù, để không bị vấy bẩn bởi những thứ dơ bẩn đó, em đã dốc hết vốn liếng, những khoản tiền mà em đã gầy dựng bao năm, tất cả những gì em có, tất cả những tài sản mà em đã tích cóp được… Nhưng vẫn không đủ, không đủ để trả hết. Đến cuối cùng, em đã phải vay nóng… vay của xã hội đen… Số tiền em vay chỉ là 100 triệu thôi, anh Nam à… tưởng chừng nhỏ bé, nhưng với lãi mẹ đẻ lãi con, nó cứ lớn dần lên như một con quái vật nuốt chửng em. Em đã cố gắng tìm việc. Em xin việc ở rất nhiều nơi, những công ty lớn, những vị trí mà em đã từng mơ ước… Nhưng dường như em đã bị đưa vào danh sách đen trong ngành. Không ai nhận em. Không ai tin em. Họ nhìn em như một kẻ lừa đảo, một thứ dơ bẩn.”

Giọng Hương vỡ òa, nghẹn ngào đến mức không thể nói thành lời. “Em bàng hoàng, em tuyệt vọng. Em không còn cách nào khác. Cuối cùng, em cũng phải làm công việc này…” Cô liếc nhìn Nam, ánh mắt đầy sự nhục nhã, sự tự ti, và cả một nỗi sợ hãi tột cùng. “Em phải làm gái phục vụ ở quán nhậu, cố gắng chịu đựng sự sàm sỡ, những lời nói tục tĩu, những cái chạm bẩn thỉu của mấy gã đàn ông say xỉn. Em phải cười gượng, phải giả vờ vui vẻ để đổi lại có tiền boa nhiêu hơn, nhanh chóng trả nợ từng chút một, để sống qua ngày, để thoát khỏi cơn ác mộng này. Đến ngày hôm nay… vì chưa trả đúng hạn, tên khốn đó đã tìm tới em…”

Hương cúi gằm mặt, úp mặt vào lòng bàn tay, những tiếng nấc nghẹn ngào vỡ òa, làm rung chuyển cả cơ thể gầy guộc của cô. Cô không dám nhìn Nam, không dám đối diện với ánh mắt anh, ánh mắt của người đã từng yêu cô chân thành, người mà cô đã phản bội không thương tiếc. Mọi đau đớn, nhục nhã, và cả sự ân hận tột cùng đều bùng nổ trong giây phút này, khi cô phải thú nhận tất cả sự thật trần trụi của mình với anh, người đàn ông đang ngồi đối diện, lạnh lùng nhưng cũng đầy vẻ dò xét.


Hương đã kể hết mọi chuyện, giọng cô đứt quãng, nghẹn ngào trong những tiếng nấc. Cô cúi gằm mặt, úp mặt vào lòng bàn tay, cơ thể run rẩy. Nam không nói một lời an ủi. Anh vẫn ngồi đó, lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt lạnh như băng. Trong ánh mắt đó, xen lẫn sự khinh miệt và cả chút hả hê ngầm, một sự hả hê của kẻ đã từng bị xé nát giờ chứng kiến kẻ gây ra đau khổ phải nếm trải sự bi kịch tương tự.

Không gian chìm trong sự im lặng đến ngột ngạt, chỉ còn tiếng nức nở của Hương. Nam khẽ cất giọng, trầm thấp, không chút cảm xúc, nhưng mỗi câu chữ lại như một lưỡi dao sắc bén cứa vào da thịt, xé toạc lớp vỏ bọc yếu ớt của Hương.

“Em nghĩ hạnh phúc đó dễ dàng có được vậy sao, Hương?” Anh hỏi chất chứa sự mỉa mai đến tột cùng. “Hay em nghĩ cuộc sống xa hoa có thể có được mà không cần phải trả giá?” Ánh mắt anh xoáy sâu vào cô, như muốn xuyên thấu tận cùng sự ngu muội của cô. “Giờ em thấy thế nào khi ‘cuộc sống xa hoa’ đó biến em thành thế này? Một kẻ khốn cùng, bị vứt bỏ, phải làm những việc mà trước đây em khinh bỉ nhất?”

Hương giật mình. Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, chất chứa sự hoảng loạn và nhục nhã tột cùng. Mỗi lời nói của Nam như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim và lòng tự trọng cuối cùng của cô.

“Em… em xin lỗi anh…” Hương lí nhí, giọng nói đứt quãng, đầy yếu ớt. Cô muốn chạm vào anh, muốn tìm kiếm sự tha thứ, nhưng không dám.

Nam thờ ơ, gạt nhẹ lời xin lỗi của cô bằng một cái lắc đầu khẽ. “Không cần xin lỗi anh.” Anh đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, nhìn ra giàn hoa giấy rực rỡ dưới ánh trăng, như một lời tuyên bố về sự vô cảm của mình. Anh hít một hơi sâu, rồi quay lại nhìn Hương.

“Anh sẽ giúp em trả số nợ đó.” Nam nói thẳng, giọng điệu dứt khoát, không chút do dự, nhưng cũng không chút ấm áp. “Tuyệt đối đừng hiểu lầm.” Anh nhấn mạnh, từng chữ như đóng đinh vào trái tim Hương. “Đây không phải vì lòng thương hại. Đây là để anh kết thúc mọi chuyện, để cái quá khứ đó không còn ám ảnh anh nữa. Nó là một vết nhơ mà anh muốn gột rửa.” Ánh mắt anh sắc lạnh như lưỡi dao, xuyên thấu Hương.

Anh bước lại gần hơn, cúi xuống, giọng anh khẽ thì thầm, đủ để chỉ mình Hương nghe thấy, một sự pha trộn kỳ lạ giữa sự lạnh lùng và một chút hoài niệm, đau đáu. “Dù sao, em cũng từng là một phần của tôi, là cả một thời thanh xuân của tôi.” Anh ngừng lại, nhìn thẳng vào đôi mắt sưng húp của cô. “Nhưng em đã vứt bỏ nó, vứt bỏ tất cả. Em sẽ phải biết cái giá của sự lựa chọn sai lầm, cái giá của sự phản bội.” Nam hít một hơi sâu. “Để em hiểu rõ hơn cái cảm giác đó, em cứ tiếp tục công việc ở quán nhậu đó một thời gian nữa đi. Tự mình cảm nhận sự thấp hèn của cuộc sống, cảm nhận những lời nói, những cái chạm bẩn thỉu mà em đã từng coi thường.”

Nam vạch ra ranh giới rõ ràng, không thể mập mờ: “Sau khi mọi chuyện được giải quyết, số nợ được trả hết… chúng ta sẽ không còn liên quan gì nữa. Đường ai nấy đi. Vĩnh viễn.”

Hương sững sờ. Nước mắt lại tuôn rơi, nhưng lần này không phải vì sợ hãi, mà vì một cảm giác biết ơn lẫn đau đớn, nhục nhã tột cùng. Cô biết ơn vì cuối cùng vẫn có người cứu vớt mình khỏi vũng lầy, nhưng lại đau đớn vì lời tuyên bố đoạn tuyệt lạnh lùng của Nam, và nhục nhã vì anh muốn cô phải tiếp tục công việc ghê tởm đó để “cảm nhận” tội lỗi của mình. Cô cảm thấy mình thật nhỏ bé, thảm hại. Giữa lúc khốn cùng nhất, bị cả thế giới bỏ rơi, không một ai đưa tay ra, thì chính Nam, người cô đã phản bội, lại là người duy nhất dang tay. Cảm ơn anh, nhưng cũng căm ghét anh vì sự tàn nhẫn này.

Nam nhìn cô khóc, ánh mắt vẫn lạnh lùng. Anh đi về phía cầu thang dẫn lên tầng hai, giọng nói không chút cảm xúc, như một câu ra lệnh cuối cùng. “Em không nên về phòng trọ nữa. Có thể thằng đó sẽ lại tìm. Hiện tại, cứ ở đây tạm đi.” Nói xong, anh quay lưng bước lên những bậc cầu thang gỗ, để lại Hương bơ vơ một mình trong căn phòng khách, giữa không gian ấm cúng nhưng lại lạnh lẽo đến thấu xương, chìm trong nỗi hổ thẹn và sự tuyệt vọng.
 

mr alone

Yếu sinh lý
Chương 191 Lòng thương hại

Nam không ôm cô. Anh đứng đó, ánh mắt lạnh lùng, chỉ nhìn Hương khóc hết, nhìn bờ vai cô run rẩy không ngừng, nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt tiều tụy. Anh để cô nức nở, để nước mắt cô giàn giụa làm ướt đẫm vạt áo mình. Sau một thoáng đắn đo, đôi mắt anh lướt qua con hẻm tối và chiếc xe máy cũ kỹ của Hương đang ngã chỏng chơ. Anh thở dài, một hơi thở nặng trĩu mang theo bao nỗi niềm. Cuối cùng, Nam quyết định đưa Hương về căn nhà của mình. Lý do có thể là vì trời đã khuya, cô không còn nơi nào để đi, anh cũng không thể bỏ mặc cô giữa đường phố Sài Gòn sau khi vừa cứu cô khỏi đám côn đồ. Và hơn hết, đây là cơ hội để anh tìm hiểu rõ hơn chuyện gì đã xảy ra, một tia tò mò khó cưỡng trỗi dậy trong lòng anh, xen lẫn chút "lòng trắc ẩn" hiếm hoi còn sót lại từ mối tình đầu.

Chiếc xe máy cũ kỹ của Nam rẽ vào một con hẻm nhỏ, dẫn đến một con đường rải sỏi yên tĩnh. Trước mắt Hương, hiện ra một căn nhà hai tầng nhỏ nhắn, sơn màu be ấm áp, với giàn hoa giấy rực rỡ đang khoe sắc trước hiên. Ánh đèn vàng dịu nhẹ từ trong nhà hắt ra, tạo nên một không gian bình yên đến lạ thường, đối lập hoàn toàn với sự ồn ào, hỗn loạn của quán nhậu và con hẻm tối tăm cô vừa thoát ra.

Nam mở cổng, bước vào, rồi Hương theo sau, từng bước chân nặng trĩu. Không gian ấm cúng cùng sự gọn gàng, sạch sẽ đến kinh ngạc của căn nhà làm Hương khẽ giật mình, một cảm giác bình yên đến lạ lùng len lỏi trong trái tim vốn đang tan nát của cô. Cô nhìn Nam, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, cô khóc nấc lên vì vẫn còn sợ hãi, vì những gì vừa xảy ra quá khủng khiếp. Nam vẫn lạnh lùng, không nói gì, chỉ im lặng đóng cánh cổng sắt lại.

Hương run rẩy nhìn quanh căn nhà, ánh mắt lướt qua từng vật dụng quen thuộc. Cô biết chứ. “Căn nhà này… có phải…” Cô thì thầm, giọng nói đứt quãng, nghẹn ngào.

Nam không để cô nói hết câu. Anh gật đầu, một cái gật đầu nhẹ, đủ để Hương hiểu. Nước mắt cô lại tuôn rơi, nóng hổi. Cô biết chứ. Ngày trước, anh từng nói với cô, sau này khi cưới nhau, anh sẽ cùng cô ở trong một căn nhà hai tầng nhỏ nhắn, có một giàn hoa trước cửa, tuy không phải biệt thự xa hoa nhưng sẽ gọn gàng, ngăn nắp, ấm cúng, một tổ ấm đơn sơ nhưng đầy ắp tình yêu. Bây giờ, cô đang đứng trong chính căn nhà đó, nhưng là với một thân phận hoàn toàn khác, một kẻ thảm bại, nhục nhã, và kẻ đứng trước mặt cô, là người đã từng bị cô phản bội.

Cô bàng hoàng, xấu hổ đến tột cùng khi nhận ra mình đang ở đâu, trong tình cảnh nào. Cô cố gắng che giấu sự nhục nhã, cố gắng giữ lại chút tự trọng cuối cùng, nhưng ánh mắt Nam, dù lạnh lùng hay chỉ đơn thuần là dò xét, cũng khiến cô cảm thấy như bị lột trần. Hương biết, trong mắt Nam bây giờ, cô chỉ là sự thương hại, không hơn không kém. Cái cảm giác bị thương hại còn đau đớn hơn cả sự căm ghét.
027785a37cd5b66c84ab2c44c8dfc06b.jpg


Nam không hỏi ngay. Anh đi vào bếp, rót cho cô một ly nước lọc mát lạnh. Anh không nói một lời, chỉ đặt ly nước xuống bàn, rồi ngồi xuống ghế sofa cũ kỹ trong phòng khách, tạo ra một không khí ngột ngạt, khiến Hương tự phải mở lời. Anh muốn cô phải tự nguyện kể, tự nguyện phơi bày tất cả.

Hương nhìn ly nước, bàn tay cô run rẩy cầm lấy, nhưng không uống. Cô nhìn Nam, ánh mắt đầy sự cầu xin, sự nhục nhã, và cả một nỗi sợ hãi cố giấu. Hít một hơi sâu, Hương bắt đầu kể, giọng cô thì thầm, đứt quãng, đôi lúc nghẹn lại vì những tiếng nấc, như một sợi tơ đứt đoạn.

“Em… em không biết phải bắt đầu từ đâu nữa…” Hương bắt đầu, đôi mắt cô nhắm nghiền lại, như muốn xua đi những hình ảnh kinh hoàng. “Anh biết đấy… sau khi em đã lừa dối anh, anh rời đi…” Cô ngừng lại, nuốt khan, như sợ hãi phải nhắc lại cái tên đó, cái tên đã từng là nỗi ám ảnh của Nam. “Hoàng… Hoàng hứa hẹn rất nhiều. Hắn nói sẽ cho em một cuộc sống mà em mơ ước, một cuộc sống xa hoa, không phải lo nghĩ.” Hương mím chặt môi, nỗi nhục nhã hiện rõ trên khuôn mặt cô.

“Em tưởng chừng như rất hạnh phúc, anh Nam à…” Cô nói, giọng đầy chua xót, “Hay ít ra em đã tự ảo tưởng như vậy. Hắn ta đưa em đi du lịch khắp nơi, những chuyến đi sang trọng, những khách sạn đắt tiền, những bữa tiệc thâu đêm suốt sáng. Chúng em… chúng em ăn uống ở những nhà hàng sang trọng nhất, đêm nào cũng là những buổi làm tình hoan lạc, cuồng nhiệt… Hắn ta luôn biết cách khiến em sướng điên dại, khiến em quên hết tất cả… những buổi tiệc tùng thâu đêm, những lời nói ngọt ngào rót vào tai em, những món quà đắt đỏ, Em cứ nghĩ mình đã tìm được hạnh phúc, tìm được người đàn ông của đời mình…”

Giọng Hương khẽ lạc đi, một giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má. “Rồi một ngày… hắn ngỏ ý muốn em làm giám đốc, phụ trách một dự án lớn của công ty hắn. Hắn nói em có tài, có tố chất lãnh đạo, có thể cùng hắn xây dựng một đế chế. Đồng thời, hắn nói công ty đang cần một khoản vốn đầu tư cho dự án mới, và muốn mượn em một số tiền… chỉ là làm thủ tục thôi, để em có tên trong hồ sơ, như một cổ đông nhỏ. Em… em không do dự. Em hoàn toàn tin tưởng hắn ta. Em đã đặt bút ký tên vào những tờ giấy mà em không hiểu rõ, chỉ vì những lời hứa hẹn và viễn cảnh tương lai tươi sáng, xa hoa mà hắn vẽ ra.”

Một tiếng nấc nghẹn ngào vỡ òa, làm rung chuyển cả lồng ngực gầy guộc của cô. “Chỉ vài ba hôm sau đó… em không thể liên lạc được với Hoàng nữa. Điện thoại tắt. Tin nhắn không trả lời. Em đến công ty thì thấy cửa khóa, văn phòng trống rỗng. Mọi người đều nói hắn đã biến mất, không để lại dấu vết. Em bàng hoàng, em điên cuồng tìm kiếm, nhưng hắn ta đã cao chạy xa bay, mang theo tất cả.”

Hương run rẩy, tay cô siết chặt lấy nhau đến trắng bệch. “Công ty hắn ta… hóa ra là một công ty ma, chuyên lừa đảo khách hàng, huy động vốn rồi ôm tiền bỏ trốn. Em… em là giám đốc trên giấy tờ, là người đứng tên, nên tất cả những khoản nợ khổng lồ, những vụ kiện tụng đều đổ lên đầu em. Họ tìm đến em, đòi nợ… họ hăm dọa, họ muốn em phải chịu trách nhiệm, phải đi tù…” Nước mắt cô lại tuôn rơi, nóng hổi, thấm đẫm vạt áo.

“Để không phải vào tù, để không bị vấy bẩn bởi những thứ dơ bẩn đó, em đã dốc hết vốn liếng, những khoản tiền mà em đã gầy dựng bao năm, tất cả những gì em có, tất cả những tài sản mà em đã tích cóp được… Nhưng vẫn không đủ, không đủ để trả hết. Đến cuối cùng, em đã phải vay nóng… vay của xã hội đen… Số tiền em vay chỉ là 100 triệu thôi, anh Nam à… tưởng chừng nhỏ bé, nhưng với lãi mẹ đẻ lãi con, nó cứ lớn dần lên như một con quái vật nuốt chửng em. Em đã cố gắng tìm việc. Em xin việc ở rất nhiều nơi, những công ty lớn, những vị trí mà em đã từng mơ ước… Nhưng dường như em đã bị đưa vào danh sách đen trong ngành. Không ai nhận em. Không ai tin em. Họ nhìn em như một kẻ lừa đảo, một thứ dơ bẩn.”

Giọng Hương vỡ òa, nghẹn ngào đến mức không thể nói thành lời. “Em bàng hoàng, em tuyệt vọng. Em không còn cách nào khác. Cuối cùng, em cũng phải làm công việc này…” Cô liếc nhìn Nam, ánh mắt đầy sự nhục nhã, sự tự ti, và cả một nỗi sợ hãi tột cùng. “Em phải làm gái phục vụ ở quán nhậu, cố gắng chịu đựng sự sàm sỡ, những lời nói tục tĩu, những cái chạm bẩn thỉu của mấy gã đàn ông say xỉn. Em phải cười gượng, phải giả vờ vui vẻ để đổi lại có tiền boa nhiêu hơn, nhanh chóng trả nợ từng chút một, để sống qua ngày, để thoát khỏi cơn ác mộng này. Đến ngày hôm nay… vì chưa trả đúng hạn, tên khốn đó đã tìm tới em…”

Hương cúi gằm mặt, úp mặt vào lòng bàn tay, những tiếng nấc nghẹn ngào vỡ òa, làm rung chuyển cả cơ thể gầy guộc của cô. Cô không dám nhìn Nam, không dám đối diện với ánh mắt anh, ánh mắt của người đã từng yêu cô chân thành, người mà cô đã phản bội không thương tiếc. Mọi đau đớn, nhục nhã, và cả sự ân hận tột cùng đều bùng nổ trong giây phút này, khi cô phải thú nhận tất cả sự thật trần trụi của mình với anh, người đàn ông đang ngồi đối diện, lạnh lùng nhưng cũng đầy vẻ dò xét.


Hương đã kể hết mọi chuyện, giọng cô đứt quãng, nghẹn ngào trong những tiếng nấc. Cô cúi gằm mặt, úp mặt vào lòng bàn tay, cơ thể run rẩy. Nam không nói một lời an ủi. Anh vẫn ngồi đó, lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt lạnh như băng. Trong ánh mắt đó, xen lẫn sự khinh miệt và cả chút hả hê ngầm, một sự hả hê của kẻ đã từng bị xé nát giờ chứng kiến kẻ gây ra đau khổ phải nếm trải sự bi kịch tương tự.

Không gian chìm trong sự im lặng đến ngột ngạt, chỉ còn tiếng nức nở của Hương. Nam khẽ cất giọng, trầm thấp, không chút cảm xúc, nhưng mỗi câu chữ lại như một lưỡi dao sắc bén cứa vào da thịt, xé toạc lớp vỏ bọc yếu ớt của Hương.

“Em nghĩ hạnh phúc đó dễ dàng có được vậy sao, Hương?” Anh hỏi chất chứa sự mỉa mai đến tột cùng. “Hay em nghĩ cuộc sống xa hoa có thể có được mà không cần phải trả giá?” Ánh mắt anh xoáy sâu vào cô, như muốn xuyên thấu tận cùng sự ngu muội của cô. “Giờ em thấy thế nào khi ‘cuộc sống xa hoa’ đó biến em thành thế này? Một kẻ khốn cùng, bị vứt bỏ, phải làm những việc mà trước đây em khinh bỉ nhất?”

Hương giật mình. Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, chất chứa sự hoảng loạn và nhục nhã tột cùng. Mỗi lời nói của Nam như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim và lòng tự trọng cuối cùng của cô.

“Em… em xin lỗi anh…” Hương lí nhí, giọng nói đứt quãng, đầy yếu ớt. Cô muốn chạm vào anh, muốn tìm kiếm sự tha thứ, nhưng không dám.

Nam thờ ơ, gạt nhẹ lời xin lỗi của cô bằng một cái lắc đầu khẽ. “Không cần xin lỗi anh.” Anh đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, nhìn ra giàn hoa giấy rực rỡ dưới ánh trăng, như một lời tuyên bố về sự vô cảm của mình. Anh hít một hơi sâu, rồi quay lại nhìn Hương.

“Anh sẽ giúp em trả số nợ đó.” Nam nói thẳng, giọng điệu dứt khoát, không chút do dự, nhưng cũng không chút ấm áp. “Tuyệt đối đừng hiểu lầm.” Anh nhấn mạnh, từng chữ như đóng đinh vào trái tim Hương. “Đây không phải vì lòng thương hại. Đây là để anh kết thúc mọi chuyện, để cái quá khứ đó không còn ám ảnh anh nữa. Nó là một vết nhơ mà anh muốn gột rửa.” Ánh mắt anh sắc lạnh như lưỡi dao, xuyên thấu Hương.

Anh bước lại gần hơn, cúi xuống, giọng anh khẽ thì thầm, đủ để chỉ mình Hương nghe thấy, một sự pha trộn kỳ lạ giữa sự lạnh lùng và một chút hoài niệm, đau đáu. “Dù sao, em cũng từng là một phần của tôi, là cả một thời thanh xuân của tôi.” Anh ngừng lại, nhìn thẳng vào đôi mắt sưng húp của cô. “Nhưng em đã vứt bỏ nó, vứt bỏ tất cả. Em sẽ phải biết cái giá của sự lựa chọn sai lầm, cái giá của sự phản bội.” Nam hít một hơi sâu. “Để em hiểu rõ hơn cái cảm giác đó, em cứ tiếp tục công việc ở quán nhậu đó một thời gian nữa đi. Tự mình cảm nhận sự thấp hèn của cuộc sống, cảm nhận những lời nói, những cái chạm bẩn thỉu mà em đã từng coi thường.”

Nam vạch ra ranh giới rõ ràng, không thể mập mờ: “Sau khi mọi chuyện được giải quyết, số nợ được trả hết… chúng ta sẽ không còn liên quan gì nữa. Đường ai nấy đi. Vĩnh viễn.”

Hương sững sờ. Nước mắt lại tuôn rơi, nhưng lần này không phải vì sợ hãi, mà vì một cảm giác biết ơn lẫn đau đớn, nhục nhã tột cùng. Cô biết ơn vì cuối cùng vẫn có người cứu vớt mình khỏi vũng lầy, nhưng lại đau đớn vì lời tuyên bố đoạn tuyệt lạnh lùng của Nam, và nhục nhã vì anh muốn cô phải tiếp tục công việc ghê tởm đó để “cảm nhận” tội lỗi của mình. Cô cảm thấy mình thật nhỏ bé, thảm hại. Giữa lúc khốn cùng nhất, bị cả thế giới bỏ rơi, không một ai đưa tay ra, thì chính Nam, người cô đã phản bội, lại là người duy nhất dang tay. Cảm ơn anh, nhưng cũng căm ghét anh vì sự tàn nhẫn này.

Nam nhìn cô khóc, ánh mắt vẫn lạnh lùng. Anh đi về phía cầu thang dẫn lên tầng hai, giọng nói không chút cảm xúc, như một câu ra lệnh cuối cùng. “Em không nên về phòng trọ nữa. Có thể thằng đó sẽ lại tìm. Hiện tại, cứ ở đây tạm đi.” Nói xong, anh quay lưng bước lên những bậc cầu thang gỗ, để lại Hương bơ vơ một mình trong căn phòng khách, giữa không gian ấm cúng nhưng lại lạnh lẽo đến thấu xương, chìm trong nỗi hổ thẹn và sự tuyệt vọng.
có thịt lại hương k tml:))
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 192 Quyền Lực Ngầm

Đêm đã về khuya, nhưng Hương không thể nào chợp mắt được trong căn nhà xa lạ, dù nó ấm cúng và sạch sẽ hơn căn phòng trọ của cô rất nhiều. Nỗi sợ hãi khi bị đám xã hội đen truy đuổi vẫn còn ám ảnh, từng tiếng động nhỏ ngoài cửa cũng khiến cô giật mình thon thót. Nhưng hơn hết, là lời nói lạnh lùng và cái giao kèo nghiệt ngã của Nam cứ văng vẳng bên tai, như một bản án vô hình đang đè nặng lên số phận cô. Anh đã giúp cô, nhưng sự giúp đỡ đó lại đi kèm với cái giá là sự nhục nhã, là sự đoạn tuyệt, và là nỗi đau khi phải đối mặt với chính những sai lầm của mình.

Cô khẽ cựa mình, tiếng cọt kẹt của chiếc ghế sofa vang lên trong đêm tĩnh lặng. Hương không dám ngủ trên giường của Nam, sợ rằng mình không xứng đáng. Cô lặng lẽ đi quanh phòng khách, ngắm nhìn những vật dụng đơn giản nhưng tinh tươm, được sắp xếp ngăn nắp, gọn gàng – một sự đối lập hoàn toàn với cuộc sống hỗn loạn mà cô vừa trải qua. Ánh mắt cô dừng lại ở một góc tủ nhỏ, nơi Nam đặt một khung ảnh gỗ mộc mạc. Đó là tấm hình Nam chụp cùng Linh và các đồng nghiệp ở cửa hàng điện thoại – ảnh Nam cười gượng, nụ cười ẩn chứa sự mệt mỏi nhưng vẫn đầy nam tính; Linh rạng rỡ, trong trẻo như đóa hoa ban mai; Phương kiêu kỳ, sắc sảo với vẻ gợi cảm không thể chối từ; Tuấn thì nhút nhát, lúng túng. Một bức tranh về cuộc sống hiện tại của Nam, giản dị nhưng lại toát lên một vẻ bình yên đến lạ thường.
c49EeT.jpeg

Nhìn tấm ảnh, Hương sẽ nhớ lại hình ảnh Nam – người đã từng là giám đốc dự án sáng giá, đầy tham vọng, luôn khoác lên mình những bộ vest lịch lãm. Giờ đây, anh lại là một shipper với chiếc áo khoác đen bạc màu, một nụ cười gượng gạo và ánh mắt đầy mệt mỏi. Cô sẽ cảm thấy một sự cay đắng, xót xa cho anh. Sao anh lại sa sút đến mức này? Là do mình ư? Cô tự hỏi, một câu hỏi không có lời đáp nhưng cứ day dứt trong tâm trí. Cô nhớ lại những lời mình đã nói với Hoàng về Nam là “nhàm chán”, là “không có gì mới mẻ”. Và giờ đây, chính anh, kẻ mà cô từng chối bỏ, lại xuất hiện như một “vị cứu tinh” duy nhất trong vai một shipper. Sự đối lập này, sự trớ trêu của số phận, khiến cô không khỏi chua xót. Hương cũng sẽ tự hỏi liệu Nam có thay đổi nhiều đến thế không, hay bản chất anh vẫn là một kẻ đầy quyền lực, chỉ là đang ẩn mình, chờ đợi thời cơ để bộc lộ?

Hương vô tình chạm vào một đồ vật cũ trên bàn – một chiếc bật lửa bạc đã cũ, trên đó có khắc một chữ “N” và H nhỏ. Ký ức ùa về như một dòng thác lũ. Những kỷ niệm trong trẻo của thời thanh xuân, những buổi hẹn hò dưới tán cây phượng, những nụ hôn vụng trộm đầy ngây thơ… và rồi, khoảnh khắc cô phản bội anh, khoảnh khắc cô chọn Hoàng, chọn cuộc sống xa hoa mà cô nghĩ là hạnh phúc. Nỗi ân hận dâng lên, như một vết cứa sâu hoắm trong trái tim cô, khiến cô đau đớn không ngừng.

Sáng hôm sau, ánh nắng ấm áp xuyên qua khung cửa sổ, rải những vệt sáng vàng trên nền nhà. Hương vẫn còn mơ màng trên ghế sofa. Nam bước ra từ phòng ngủ, quần áo chỉnh tề, sẵn sàng cho một ngày làm việc mới. Anh nhìn Hương, ánh mắt không chút cảm xúc, nhưng trong giọng nói vẫn có một sự dứt khoát đến lạnh lùng.

“Em cứ tạm ở đây đi.” Nam nói, giọng trầm đều. “Đến khi nào giải quyết xong chuyện của em. Bọn đó chắc tụi nó không để em yên đâu.” Anh không nói thêm lời nào, không một câu an ủi hay vỗ về. Nó như một lời tuyên bố về quyền kiểm soát của anh, và sự phụ thuộc hoàn toàn của cô vào anh.

Nói rồi, Nam quay lưng bước ra khỏi nhà, tiếng cửa đóng lại lạnh lẽo, để Hương bơ vơ một mình trong căn phòng khách, giữa ánh nắng ban mai rực rỡ nhưng lòng cô lại trống rỗng và đầy tuyệt vọng. Cô biết mình đang bị mắc kẹt, bị phụ thuộc hoàn toàn vào người đàn ông này, người đã từng là tình yêu của cô và giờ là người duy nhất nắm giữ số phận cô trong tay.


Buổi chiều, Nam xin về sớm tiếp. Linh lo lắng nhìn theo bóng anh khuất dần, lòng cô nặng trĩu những băn khoăn không tên. Có điều gì đó bất ổn trong Nam, một sự vội vã, một vẻ mặt đăm chiêu mà cô chưa từng thấy.

Nam không về nhà ngay. Anh lập tức hành động. Chiếc xe máy cũ kỹ lướt qua con phố đông đúc, anh phóng thẳng đến quán nhậu. Từ xa, anh đã thấy hai ba tên đàn em xăm trổ đang lảng vảng trước cửa, ánh mắt dò xét khắp nơi. Có vẻ tên đó sau khi bị Nam đánh hôm qua, hắn vẫn hậm hực không dễ mà bỏ qua. Nam rẽ vào một quán cà phê vỉa hè đối diện, chọn một góc khuất, gọi một ly đen đá, rồi ngồi lặng lẽ quan sát, như một kẻ săn mồi đang ẩn mình chờ đợi con mồi sa lưới.

Anh móc điện thoại, ngón tay lướt nhanh trên màn hình, tìm một cái tên cũ kỹ trong danh bạ: Cường. Tiếng chuông kéo dài vài hồi, rồi một giọng nói trầm khàn, mang chút chất ngang tàng của dân anh chị vang lên: “Thằng nào gọi tao giờ ăn vậy?”

“Tao, Nam đây.” Giọng Nam lạnh lùng, dứt khoát, không chút do dự.

Đầu dây bên kia chợt im bặt, rồi tiếng Cường trở nên khách sáo hơn hẳn, pha chút ngạc nhiên và cả sự nể trọng. “Nam… Lâu rồi không thấy mày gọi. Có chuyện gì mà mày phải đích thân gọi tao vậy?” Cường và Nam, ngày xưa là hai thằng nghịch nhất trường, một đứa học giỏi, lì lợm ngầm, một đứa quậy phá có số má. Sau này, khi Nam đã đi làm giám đốc, anh cũng từng hỗ trợ Cường vài phi vụ làm ăn khi Cường gặp khó khăn, bằng tiền bạc, bằng sự tính toán sắc bén mà chỉ Nam mới có. Sự giúp đỡ đó đã khiến Cường, dù là một đại ca giang hồ có tiếng, cũng phải nể Nam một phép.

Nam không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: “Tao có chuyện cần mày giúp. Mày rảnh không ra cà phê chỗ quán X, tao đang ngồi đây.”

Hai mươi phút sau, tiếng pô xe Harley nổ giòn, xé toang không khí tĩnh lặng của buổi chiều tà. Cường trên chiếc Harley đen bóng, dáng người vạm vỡ, bước xuống xe. Những hình xăm rồng phượng to lớn, dữ tợn chằng chịt trên cánh tay và cổ hắn, như những con thú dữ đang muốn nhảy múa, sẵn sàng vồ mồi, thể hiện rõ khí chất đại ca. Hắn kéo một chiếc ghế nhựa, cười hềnh hệch, tiếng cười vang vọng khắp con hẻm. “Lâu quá không gặp mày, Nam! Dạo này thế nào? Sao nhìn mày ốm đi vậy?” Cường vỗ vai Nam bốp bốp, nói chuyện rôm rả, đầy vẻ thân thiết của những thằng bạn cũ.

Sau một hồi tán gẫu, Cường mới hạ giọng, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn. “Được rồi, nói đi. Có chuyện gì mà mày phải đích thân gọi tao vậy?”

Nam không nói nhiều, anh kể lại chuyện hôm qua một cách ngắn gọn, không chút cảm xúc.

Cường im lặng một lúc, tiếng hắn trở nên giận dữ: “Mẹ kiếp! Thằng nào dám làm càn ở đây mà không báo tao một tiếng! Dám động vào người của mày thì sống không yên với tao đâu!” Hắn biết Nam không bao giờ nói đùa, và nếu Nam đã đích thân ra mặt, thì chuyện chắc chắn không nhỏ. "Để tao xử lý", Cường vừa nói vừa xắn tay áo lên.

Bỗng Cường nhớ ra, hỏi nhỏ, giọng có chút tò mò, pha lẫn sự ngạc nhiên. “Ủa thế em nào mà làm mày phải ra tay như vậy? Con bé đó… là con nào?” Nam đáp gọn lỏn, ánh mắt anh vẫn lạnh như băng: “Hương.”

Cường bất ngờ. Chuyện tình yêu của Nam và Hương, một cặp đôi đẹp nhất trường ngày xưa, cả trường ai cũng biết. Cường cũng lờ mờ biết sau này hai người đường ai nấy đi. Cái khiến Cường bất ngờ là Hương, người con gái ngày xưa rất giỏi giang, xinh đẹp, sao lại trở nên thảm hại như vậy. “Con bé đó sao mà giờ như vậy? Mà mày tính nối lại tình xưa à? Thế lâu ngày gặp nhau đã đụ nhau chưa…”

Nam ngắt lời, giọng anh lạnh lùng, dứt khoát: “Không. Tao giúp nó coi như ân huệ cuối cùng của tao cho nó thôi. Coi như đứt duyên, không còn vương vấn gì nữa.”

Nam ngó ra ngoài đường, khóe mắt anh liếc nhanh qua. Tên đó, kẻ đã đánh anh hôm qua, giờ đang đứng ở cổng quán nhậu, mặt hắn vẫn còn sưng và bầm tím. Hắn đang ra lệnh cho ba bốn tên đàn em chờ sẵn.

Nam từ quán cà phê bước tớ. Tên đó, thấy Nam xuất hiện một mình, hắn vênh váo, hống hách, cười khẩy một cách ghê tởm: “Ồ, thằng anh hùng cứu mỹ nhân đây à? Mày nghĩ mày là ai mà dám xen vào chuyện của tao, hôm nay tụi mày không trả nợ thì đừng hòng lết ra khỏi đây?” Hắn khạc nhổ xuống đất, “Mặt tao vẫn còn đau đây, đụ má mày!” nói xong hắn lao vào Nam, bàn tay thô lỗ vung lên định đấm.

Một lần nữa, Nam vung cú đá nhanh như chớp, chính xác vào giữa hạ bộ hắn. “Á… thằng chó!” Tên đó gầm lên một tiếng đau đớn, hai tay ôm chặt lấy hạ bộ, quỵ gối xuống đất, khuôn mặt hắn tái mét vì đau. Hắn nằm lăn lóc, lồm cồm bò dậy, hắn kêu ba bốn tên đàn em quây quanh Nam, mắt hắn đỏ ngầu. “Đánh chết mẹ thằng này cho tao!”

Nam thủ thế, từng này tên với anh cũng bình thường

“Ồ, ra thằng Hùng “Xăm Trổ”.” Một giọng nói lạnh lùng, đầy uy lực cất lên phía sau Nam. Mãi đến lúc này, Nam mới quay đầu lại.

Hùng vừa nghe thấy tiếng Cường, mặt hắn lập tức tái mét, máu huyết trong người như đông cứng lại. Hắn quay lại, nhìn thấy Cường đang đứng đó, dáng vẻ đại ca ngạo nghễ, những hình xăm chằng chịt. Hùng “Xăm Trổ” cuống quýt cúi đầu, khúm núm, giọng run rẩy: “Đại… đại ca Cường! Sao… sao đại ca lại ở đây ạ?”

Cường không nói gì, chỉ liếc Hùng một cái sắc lạnh như dao, ánh mắt đầy sự khinh bỉ. Hùng hiểu ý, hắn lập tức im bặt, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng, ướt đẫm áo. Nam không thèm liếc nhìn Hùng, ánh mắt anh vẫn dán vào Cường, như đang chờ đợi một lời xác nhận. “Thằng này là đàn em của mày?”

Cường gật đầu, giọng hắn đầy sự nể Nam và khinh bỉ Hùng: “Thằng tép riu này lính lác do đàn em tao quản lý thôi. Nó làm phiền mày à, Nam?”

Nam không trả lời Cường. Anh quay sang nhìn Hùng khiến hắn run rẩy không kiểm soát. “Mày đòi nợ con bé đó bao nhiêu?”

Hùng đổ mồ hôi hột, mặt hắn tái mét, giọng run rẩy như sắp khóc khi đối diện với Nam. “Dạ… dạ 100 triệu gốc… với lãi nữa ạ… Tổng cộng… dạ tổng cộng là 300 triệu ạ…”

Nam cười nhếch mép, một nụ cười đầy sự khinh bỉ và miệt thị. Anh rút ra một cọc tiền dày, đủ 100 triệu, đặt xuống tay Hùng. “Đây là tiền gốc.”

Hùng run rẩy, đôi tay hắn không dám nhận. “Dạ… dạ không dám ạ…”

Nam lạnh lùng, giọng nói dứt khoát. “Có vay có trả. Nhận lấy đi.”

Hùng cầm lấy cọc tiền, cúi gằm mặt. Nam rút thêm một cọc tiền nữa, dày hơn cọc trước, định đưa cho hắn. “Còn tiền lãi”

Hùng hoảng hốt, mặt hắn tái mét như cắt không còn giọt máu. Hắn vội vàng rụt tay lại như bị bỏng, cúi gằm mặt, không dám nhận. “Dạ… dạ không dám ạ! Tiền lãi… tiền lãi em xin xóa hết! Coi như… coi như không có ạ!” Hắn không dám đòi thêm một xu nào từ Nam, hắn biết, nếu dám đòi lãi, dám làm phật ý Nam, thì cái kết sẽ không đơn giản chỉ là bị Cường “dạy dỗ” đâu.

Nam nhìn Hùng, ánh mắt lạnh lùng, buông một câu đầy uy lực, khiến tên đó sợ hãi đến tột cùng: “Đừng để tao thấy mặt mày bén mảng đến con bé đó hay bất cứ nơi nào tao xuất hiện nữa. Nếu không…” Anh bỏ lửng câu nói, nhưng đủ để tên đó hiểu. Hùng cúi đầu, liên tục dạ vâng, hắn lấm lét nhìn Nam và Cường cười nói, rồi cùng tụi đàn em khúm núm cúi chào hai người, sau đó chạy biến vào màn đêm, như những con chuột trốn khỏi mèo.

Nam quay sang Cường. Cường khẽ gật đầu, ánh mắt đầy sự thán phục. “Mày vẫn bá đạo như ngày nào, Nam”

Anh chỉ gật đầu nhẹ, không nói thêm lời nào về chuyện Hương. “Chừng nào tao rảnh, anh em mình ngồi lai rai. Dạo này hơi bận.” Nam chào Cường, rồi lên xe đi, hòa vào màn đêm, để lại Cường đứng đó, nhìn theo bóng anh với vẻ mặt trầm tư.

Nam quay về nhà. Lòng anh không chút gợn sóng, như vừa làm một việc hiển nhiên, không có gì to tát. Anh không cảm thấy hả hê tột độ, không có cảm giác chiến thắng tưng bừng. Anh chỉ thấy mọi chuyện đã được giải quyết gọn gàng, dứt khoát.
 

TakTak0203

Yếu sinh lý
Ae đọc truyện sắc hiệp hãy vào web http://Dasactruyen.xyz, web đọc truyện tự động hay. Chuyên sắc hiệp và những bộ truyện hay. Đây là web truyện mới nên mong được mọi người ủng hộ
 

Đính kèm

  • GyGy3smbsAADQdq.jpg
    GyGy3smbsAADQdq.jpg
    45.1 KB · Xem: 7

mr alone

Yếu sinh lý
Chương 192 Quyền Lực Ngầm

Đêm đã về khuya, nhưng Hương không thể nào chợp mắt được trong căn nhà xa lạ, dù nó ấm cúng và sạch sẽ hơn căn phòng trọ của cô rất nhiều. Nỗi sợ hãi khi bị đám xã hội đen truy đuổi vẫn còn ám ảnh, từng tiếng động nhỏ ngoài cửa cũng khiến cô giật mình thon thót. Nhưng hơn hết, là lời nói lạnh lùng và cái giao kèo nghiệt ngã của Nam cứ văng vẳng bên tai, như một bản án vô hình đang đè nặng lên số phận cô. Anh đã giúp cô, nhưng sự giúp đỡ đó lại đi kèm với cái giá là sự nhục nhã, là sự đoạn tuyệt, và là nỗi đau khi phải đối mặt với chính những sai lầm của mình.

Cô khẽ cựa mình, tiếng cọt kẹt của chiếc ghế sofa vang lên trong đêm tĩnh lặng. Hương không dám ngủ trên giường của Nam, sợ rằng mình không xứng đáng. Cô lặng lẽ đi quanh phòng khách, ngắm nhìn những vật dụng đơn giản nhưng tinh tươm, được sắp xếp ngăn nắp, gọn gàng – một sự đối lập hoàn toàn với cuộc sống hỗn loạn mà cô vừa trải qua. Ánh mắt cô dừng lại ở một góc tủ nhỏ, nơi Nam đặt một khung ảnh gỗ mộc mạc. Đó là tấm hình Nam chụp cùng Linh và các đồng nghiệp ở cửa hàng điện thoại – ảnh Nam cười gượng, nụ cười ẩn chứa sự mệt mỏi nhưng vẫn đầy nam tính; Linh rạng rỡ, trong trẻo như đóa hoa ban mai; Phương kiêu kỳ, sắc sảo với vẻ gợi cảm không thể chối từ; Tuấn thì nhút nhát, lúng túng. Một bức tranh về cuộc sống hiện tại của Nam, giản dị nhưng lại toát lên một vẻ bình yên đến lạ thường.
c49EeT.jpeg

Nhìn tấm ảnh, Hương sẽ nhớ lại hình ảnh Nam – người đã từng là giám đốc dự án sáng giá, đầy tham vọng, luôn khoác lên mình những bộ vest lịch lãm. Giờ đây, anh lại là một shipper với chiếc áo khoác đen bạc màu, một nụ cười gượng gạo và ánh mắt đầy mệt mỏi. Cô sẽ cảm thấy một sự cay đắng, xót xa cho anh. Sao anh lại sa sút đến mức này? Là do mình ư? Cô tự hỏi, một câu hỏi không có lời đáp nhưng cứ day dứt trong tâm trí. Cô nhớ lại những lời mình đã nói với Hoàng về Nam là “nhàm chán”, là “không có gì mới mẻ”. Và giờ đây, chính anh, kẻ mà cô từng chối bỏ, lại xuất hiện như một “vị cứu tinh” duy nhất trong vai một shipper. Sự đối lập này, sự trớ trêu của số phận, khiến cô không khỏi chua xót. Hương cũng sẽ tự hỏi liệu Nam có thay đổi nhiều đến thế không, hay bản chất anh vẫn là một kẻ đầy quyền lực, chỉ là đang ẩn mình, chờ đợi thời cơ để bộc lộ?

Hương vô tình chạm vào một đồ vật cũ trên bàn – một chiếc bật lửa bạc đã cũ, trên đó có khắc một chữ “N” và H nhỏ. Ký ức ùa về như một dòng thác lũ. Những kỷ niệm trong trẻo của thời thanh xuân, những buổi hẹn hò dưới tán cây phượng, những nụ hôn vụng trộm đầy ngây thơ… và rồi, khoảnh khắc cô phản bội anh, khoảnh khắc cô chọn Hoàng, chọn cuộc sống xa hoa mà cô nghĩ là hạnh phúc. Nỗi ân hận dâng lên, như một vết cứa sâu hoắm trong trái tim cô, khiến cô đau đớn không ngừng.

Sáng hôm sau, ánh nắng ấm áp xuyên qua khung cửa sổ, rải những vệt sáng vàng trên nền nhà. Hương vẫn còn mơ màng trên ghế sofa. Nam bước ra từ phòng ngủ, quần áo chỉnh tề, sẵn sàng cho một ngày làm việc mới. Anh nhìn Hương, ánh mắt không chút cảm xúc, nhưng trong giọng nói vẫn có một sự dứt khoát đến lạnh lùng.

“Em cứ tạm ở đây đi.” Nam nói, giọng trầm đều. “Đến khi nào giải quyết xong chuyện của em. Bọn đó chắc tụi nó không để em yên đâu.” Anh không nói thêm lời nào, không một câu an ủi hay vỗ về. Nó như một lời tuyên bố về quyền kiểm soát của anh, và sự phụ thuộc hoàn toàn của cô vào anh.

Nói rồi, Nam quay lưng bước ra khỏi nhà, tiếng cửa đóng lại lạnh lẽo, để Hương bơ vơ một mình trong căn phòng khách, giữa ánh nắng ban mai rực rỡ nhưng lòng cô lại trống rỗng và đầy tuyệt vọng. Cô biết mình đang bị mắc kẹt, bị phụ thuộc hoàn toàn vào người đàn ông này, người đã từng là tình yêu của cô và giờ là người duy nhất nắm giữ số phận cô trong tay.


Buổi chiều, Nam xin về sớm tiếp. Linh lo lắng nhìn theo bóng anh khuất dần, lòng cô nặng trĩu những băn khoăn không tên. Có điều gì đó bất ổn trong Nam, một sự vội vã, một vẻ mặt đăm chiêu mà cô chưa từng thấy.

Nam không về nhà ngay. Anh lập tức hành động. Chiếc xe máy cũ kỹ lướt qua con phố đông đúc, anh phóng thẳng đến quán nhậu. Từ xa, anh đã thấy hai ba tên đàn em xăm trổ đang lảng vảng trước cửa, ánh mắt dò xét khắp nơi. Có vẻ tên đó sau khi bị Nam đánh hôm qua, hắn vẫn hậm hực không dễ mà bỏ qua. Nam rẽ vào một quán cà phê vỉa hè đối diện, chọn một góc khuất, gọi một ly đen đá, rồi ngồi lặng lẽ quan sát, như một kẻ săn mồi đang ẩn mình chờ đợi con mồi sa lưới.

Anh móc điện thoại, ngón tay lướt nhanh trên màn hình, tìm một cái tên cũ kỹ trong danh bạ: Cường. Tiếng chuông kéo dài vài hồi, rồi một giọng nói trầm khàn, mang chút chất ngang tàng của dân anh chị vang lên: “Thằng nào gọi tao giờ ăn vậy?”

“Tao, Nam đây.” Giọng Nam lạnh lùng, dứt khoát, không chút do dự.

Đầu dây bên kia chợt im bặt, rồi tiếng Cường trở nên khách sáo hơn hẳn, pha chút ngạc nhiên và cả sự nể trọng. “Nam… Lâu rồi không thấy mày gọi. Có chuyện gì mà mày phải đích thân gọi tao vậy?” Cường và Nam, ngày xưa là hai thằng nghịch nhất trường, một đứa học giỏi, lì lợm ngầm, một đứa quậy phá có số má. Sau này, khi Nam đã đi làm giám đốc, anh cũng từng hỗ trợ Cường vài phi vụ làm ăn khi Cường gặp khó khăn, bằng tiền bạc, bằng sự tính toán sắc bén mà chỉ Nam mới có. Sự giúp đỡ đó đã khiến Cường, dù là một đại ca giang hồ có tiếng, cũng phải nể Nam một phép.

Nam không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: “Tao có chuyện cần mày giúp. Mày rảnh không ra cà phê chỗ quán X, tao đang ngồi đây.”

Hai mươi phút sau, tiếng pô xe Harley nổ giòn, xé toang không khí tĩnh lặng của buổi chiều tà. Cường trên chiếc Harley đen bóng, dáng người vạm vỡ, bước xuống xe. Những hình xăm rồng phượng to lớn, dữ tợn chằng chịt trên cánh tay và cổ hắn, như những con thú dữ đang muốn nhảy múa, sẵn sàng vồ mồi, thể hiện rõ khí chất đại ca. Hắn kéo một chiếc ghế nhựa, cười hềnh hệch, tiếng cười vang vọng khắp con hẻm. “Lâu quá không gặp mày, Nam! Dạo này thế nào? Sao nhìn mày ốm đi vậy?” Cường vỗ vai Nam bốp bốp, nói chuyện rôm rả, đầy vẻ thân thiết của những thằng bạn cũ.

Sau một hồi tán gẫu, Cường mới hạ giọng, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn. “Được rồi, nói đi. Có chuyện gì mà mày phải đích thân gọi tao vậy?”

Nam không nói nhiều, anh kể lại chuyện hôm qua một cách ngắn gọn, không chút cảm xúc.

Cường im lặng một lúc, tiếng hắn trở nên giận dữ: “Mẹ kiếp! Thằng nào dám làm càn ở đây mà không báo tao một tiếng! Dám động vào người của mày thì sống không yên với tao đâu!” Hắn biết Nam không bao giờ nói đùa, và nếu Nam đã đích thân ra mặt, thì chuyện chắc chắn không nhỏ. "Để tao xử lý", Cường vừa nói vừa xắn tay áo lên.

Bỗng Cường nhớ ra, hỏi nhỏ, giọng có chút tò mò, pha lẫn sự ngạc nhiên. “Ủa thế em nào mà làm mày phải ra tay như vậy? Con bé đó… là con nào?” Nam đáp gọn lỏn, ánh mắt anh vẫn lạnh như băng: “Hương.”

Cường bất ngờ. Chuyện tình yêu của Nam và Hương, một cặp đôi đẹp nhất trường ngày xưa, cả trường ai cũng biết. Cường cũng lờ mờ biết sau này hai người đường ai nấy đi. Cái khiến Cường bất ngờ là Hương, người con gái ngày xưa rất giỏi giang, xinh đẹp, sao lại trở nên thảm hại như vậy. “Con bé đó sao mà giờ như vậy? Mà mày tính nối lại tình xưa à? Thế lâu ngày gặp nhau đã đụ nhau chưa…”

Nam ngắt lời, giọng anh lạnh lùng, dứt khoát: “Không. Tao giúp nó coi như ân huệ cuối cùng của tao cho nó thôi. Coi như đứt duyên, không còn vương vấn gì nữa.”

Nam ngó ra ngoài đường, khóe mắt anh liếc nhanh qua. Tên đó, kẻ đã đánh anh hôm qua, giờ đang đứng ở cổng quán nhậu, mặt hắn vẫn còn sưng và bầm tím. Hắn đang ra lệnh cho ba bốn tên đàn em chờ sẵn.

Nam từ quán cà phê bước tớ. Tên đó, thấy Nam xuất hiện một mình, hắn vênh váo, hống hách, cười khẩy một cách ghê tởm: “Ồ, thằng anh hùng cứu mỹ nhân đây à? Mày nghĩ mày là ai mà dám xen vào chuyện của tao, hôm nay tụi mày không trả nợ thì đừng hòng lết ra khỏi đây?” Hắn khạc nhổ xuống đất, “Mặt tao vẫn còn đau đây, đụ má mày!” nói xong hắn lao vào Nam, bàn tay thô lỗ vung lên định đấm.

Một lần nữa, Nam vung cú đá nhanh như chớp, chính xác vào giữa hạ bộ hắn. “Á… thằng chó!” Tên đó gầm lên một tiếng đau đớn, hai tay ôm chặt lấy hạ bộ, quỵ gối xuống đất, khuôn mặt hắn tái mét vì đau. Hắn nằm lăn lóc, lồm cồm bò dậy, hắn kêu ba bốn tên đàn em quây quanh Nam, mắt hắn đỏ ngầu. “Đánh chết mẹ thằng này cho tao!”

Nam thủ thế, từng này tên với anh cũng bình thường

“Ồ, ra thằng Hùng “Xăm Trổ”.” Một giọng nói lạnh lùng, đầy uy lực cất lên phía sau Nam. Mãi đến lúc này, Nam mới quay đầu lại.

Hùng vừa nghe thấy tiếng Cường, mặt hắn lập tức tái mét, máu huyết trong người như đông cứng lại. Hắn quay lại, nhìn thấy Cường đang đứng đó, dáng vẻ đại ca ngạo nghễ, những hình xăm chằng chịt. Hùng “Xăm Trổ” cuống quýt cúi đầu, khúm núm, giọng run rẩy: “Đại… đại ca Cường! Sao… sao đại ca lại ở đây ạ?”

Cường không nói gì, chỉ liếc Hùng một cái sắc lạnh như dao, ánh mắt đầy sự khinh bỉ. Hùng hiểu ý, hắn lập tức im bặt, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng, ướt đẫm áo. Nam không thèm liếc nhìn Hùng, ánh mắt anh vẫn dán vào Cường, như đang chờ đợi một lời xác nhận. “Thằng này là đàn em của mày?”

Cường gật đầu, giọng hắn đầy sự nể Nam và khinh bỉ Hùng: “Thằng tép riu này lính lác do đàn em tao quản lý thôi. Nó làm phiền mày à, Nam?”

Nam không trả lời Cường. Anh quay sang nhìn Hùng khiến hắn run rẩy không kiểm soát. “Mày đòi nợ con bé đó bao nhiêu?”

Hùng đổ mồ hôi hột, mặt hắn tái mét, giọng run rẩy như sắp khóc khi đối diện với Nam. “Dạ… dạ 100 triệu gốc… với lãi nữa ạ… Tổng cộng… dạ tổng cộng là 300 triệu ạ…”

Nam cười nhếch mép, một nụ cười đầy sự khinh bỉ và miệt thị. Anh rút ra một cọc tiền dày, đủ 100 triệu, đặt xuống tay Hùng. “Đây là tiền gốc.”

Hùng run rẩy, đôi tay hắn không dám nhận. “Dạ… dạ không dám ạ…”

Nam lạnh lùng, giọng nói dứt khoát. “Có vay có trả. Nhận lấy đi.”

Hùng cầm lấy cọc tiền, cúi gằm mặt. Nam rút thêm một cọc tiền nữa, dày hơn cọc trước, định đưa cho hắn. “Còn tiền lãi”

Hùng hoảng hốt, mặt hắn tái mét như cắt không còn giọt máu. Hắn vội vàng rụt tay lại như bị bỏng, cúi gằm mặt, không dám nhận. “Dạ… dạ không dám ạ! Tiền lãi… tiền lãi em xin xóa hết! Coi như… coi như không có ạ!” Hắn không dám đòi thêm một xu nào từ Nam, hắn biết, nếu dám đòi lãi, dám làm phật ý Nam, thì cái kết sẽ không đơn giản chỉ là bị Cường “dạy dỗ” đâu.

Nam nhìn Hùng, ánh mắt lạnh lùng, buông một câu đầy uy lực, khiến tên đó sợ hãi đến tột cùng: “Đừng để tao thấy mặt mày bén mảng đến con bé đó hay bất cứ nơi nào tao xuất hiện nữa. Nếu không…” Anh bỏ lửng câu nói, nhưng đủ để tên đó hiểu. Hùng cúi đầu, liên tục dạ vâng, hắn lấm lét nhìn Nam và Cường cười nói, rồi cùng tụi đàn em khúm núm cúi chào hai người, sau đó chạy biến vào màn đêm, như những con chuột trốn khỏi mèo.

Nam quay sang Cường. Cường khẽ gật đầu, ánh mắt đầy sự thán phục. “Mày vẫn bá đạo như ngày nào, Nam”

Anh chỉ gật đầu nhẹ, không nói thêm lời nào về chuyện Hương. “Chừng nào tao rảnh, anh em mình ngồi lai rai. Dạo này hơi bận.” Nam chào Cường, rồi lên xe đi, hòa vào màn đêm, để lại Cường đứng đó, nhìn theo bóng anh với vẻ mặt trầm tư.

Nam quay về nhà. Lòng anh không chút gợn sóng, như vừa làm một việc hiển nhiên, không có gì to tát. Anh không cảm thấy hả hê tột độ, không có cảm giác chiến thắng tưng bừng. Anh chỉ thấy mọi chuyện đã được giải quyết gọn gàng, dứt khoát.
dm nam nó vl
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 193 Bữa cơm tối
Nam quay về nhà. Vừa mở cổng, một mùi hương ấm áp, quen thuộc xộc vào mũi anh, không phải mùi thuốc lá hay khói bụi đường phố, mà là mùi cơm, mùi cá kho tộ dậy vị gừng, mùi canh rau muống luộc thanh mát – những món ăn dân dã, quen thuộc mà Nam từng rất thích ăn ngày xưa, những món mà anh chưa từng nghĩ sẽ được ăn trong căn nhà này, được bày biện đơn giản nhưng tươm tất trên chiếc bàn ăn nhỏ, khói vẫn còn nghi ngút.
Hương đang đứng đó, cạnh bàn ăn, đôi tay khẽ vuốt vạt áo. Cô mặc một chiếc áo thun cũ của Nam, màu xám bạc, quá rộng so với thân hình gầy guộc của cô, dài gần đến ngang đùi, nhưng lại vô tình tạo nên một vẻ gợi cảm nhẹ nhàng, mơ hồ. Mái tóc đen dài của cô còn hơi ẩm ướt sau khi tắm, vài sợi tóc lòa xòa trên vầng trán. Gương mặt cô mộc mạc, không son phấn, lộ rõ vẻ tiều tụy nhưng đôi mắt to tròn vẫn ánh lên chút lo lắng và sự biết ơn sâu sắc khi nhìn thấy Nam.
1005-18-202301041408.jpg

“Anh Nam… anh về rồi ạ.” Giọng Hương lí nhí, đầy e dè. “Anh chắc đói rồi… Em… em không có áo mặc nên mượn tạm áo anh. Em có nấu vài món cho anh… Anh ăn đi ạ.” Cô nói, rồi khẽ cúi đầu, tránh ánh mắt anh.
Bữa cơm hiếm hoi. Nam bước vào, nhìn bữa cơm, lòng anh chợt chùng xuống. Đã rất lâu rồi anh mới có một bữa cơm ấm cúng, có người chờ đợi, có người nấu nướng như vậy. Anh đã quen với những bữa ăn qua loa, vội vã trên đường, những bữa cơm hộp nguội lạnh hoặc mì gói vội vàng. Một khoảnh khắc bình yên hiếm có len lỏi vào trái tim đầy vết sẹo của anh. Anh không nói gì, chỉ kéo ghế ra, ngồi xuống, im lặng cầm đũa.
Hương khẽ cúi đầu, bàn tay cô run run gắp một miếng cá kho vào bát Nam. “Anh Nam, ăn đi ạ. Món này anh từng thích lắm…”
Nam vẫn im lặng ăn, không nhìn Hương, không đáp lời, nhưng anh cảm nhận được ánh mắt cô dõi theo từng cử động của mình. Nếu quay về quá khứ, cảnh này chắc hẳn Nam sẽ rất hạnh phúc, sẽ dịu dàng nhìn Hương, sẽ cảm ơn cô, sẽ tận hưởng từng khoảnh khắc bên nhau. Nhưng hiện tại, anh không thấy điều đó. Chỉ là một sự trống rỗng, một sự bình yên giả tạo.
Khi bữa cơm gần xong, Nam đặt đũa xuống, cất giọng trầm, phá tan sự im lặng. “Chuyện của em… anh đã giải quyết xong hết rồi.”
Hương sững sờ, đôi mắt cô mở to. “Thật… thật sao ạ? Anh… anh đã giúp em… trả hết rồi?” Nước mắt cô lại bắt đầu rơm rớm, sự nhẹ nhõm và biết ơn vỡ òa, hòa lẫn với một chút hy vọng mong manh. Cô vội vàng đứng dậy, quỳ gối xuống bên chân Nam, cúi đầu thật thấp. “Em… em cám ơn anh. Em cám ơn anh nhiều lắm, anh Nam. Em không biết phải làm sao để trả hết ơn này cho anh. Em… em sẽ đi làm, em sẽ cố gắng trả hết số tiền này cho anh. Em… em sẽ làm tất cả những gì anh muốn… Chỉ cần anh nói, em sẽ làm tất cả.”
Nam vẫn ngồi đó, ánh mắt anh không chút lay động. Anh đặt tay lên vai cô, nhưng không phải một cái chạm an ủi, mà là một sự ngăn cản, một sự phân định ranh giới rõ ràng. “Không cần.” Anh nói, giọng lạnh lùng, dứt khoát. “Anh đã nói rồi, đây không phải là ơn nghĩa. Đây là để anh kết thúc mọi chuyện” Anh hít một hơi sâu, rồi buông ra lời cuối cùng, như một bản án. “Anh không muốn em mắc nợ anh bất cứ thứ gì, dù là tiền bạc hay ân nghĩa. Chúng ta sẽ đoạn tuyệt. Vĩnh viễn.”
Hương sững sờ nhìn Nam, trái tim cô đau nhói. Cô biết ơn anh, nhưng lời nói của anh như một nhát dao đâm thẳng vào nỗi hy vọng mong manh vừa nhen nhóm. Anh đã giúp cô thoát khỏi vũng lầy, nhưng cũng đẩy cô ra xa khỏi cuộc đời anh, vĩnh viễn.
Ăn xong, Nam đứng dậy. “Em có thể về phòng trọ của em bây giờ.”
Hương vội vàng ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy cầu xin, giọng cô lí nhí. “Anh Nam… xin anh… cho em ở lại đây thêm một đêm nữa thôi được không ạ? Em… em sợ… Em không biết phải đi đâu bây giờ.”
Nam khẽ gật đầu, một cái gật đầu nhẹ, đủ để Hương hiểu. Dù gì thì ngày mai cũng sẽ kết thúc hết.
Nam đi vào phòng tắm, tiếng nước chảy xoa dịu những căng thẳng. Mùi cá kho, mùi canh rau muống vẫn còn thoảng thoảng trong không khí, quyện với mùi dầu gội của Hương. Anh cảm nhận được sự ấm áp, bình yên hiếm có này. Một khoảnh khắc Nam thấy mình trở về là một con người bình thường, không phải kẻ săn mồi, không phải kẻ mang đầy thù hận. Cái cảm giác này, nó rất giống với những ngày xưa cũ, khi anh và Hương còn bên nhau, khi anh vẫn còn là một chàng trai ngây thơ tin vào tình yêu, tin vào một mái nhà ấm cúng với những bữa cơm giản dị. Điều này khiến anh thoáng mềm lòng, một tia yếu ớt len lỏi. Nhưng rồi, Nam nhanh chóng dập tắt cảm xúc đó, tự nhắc nhở chính mình: Không. Đừng yếu lòng. Mọi chuyện đã kết thúc. Cô ta không còn là Hương của ngày xưa nữa. Và mình… mình cũng không còn là Nam của ngày đó. Anh nhắm mắt lại, cố gắng xua đi những ký ức ngọt ngào nhưng đầy đau đớn, những cảm xúc bị cấm kỵ.

Linh không ngừng lo lắng cho Nam. Sau buổi tối anh từ chối đi cà phê, xin về sớm rồi còn nghỉ phép, rồi lại không nghe máy điện thoại của cô. Một nỗi bất an cồn cào dâng lên, siết chặt trái tim Linh. Cô biết có điều gì đó không ổn.
Linh không thể tập trung được chút nào. Tay cô run rẩy khi sắp xếp điện thoại, ánh mắt liên tục dán ra cửa, chờ đợi bóng dáng Nam, chờ đợi một tin nhắn hay một cuộc gọi trấn an. Linh nhắn tin liên tục nhưng Nam chỉ trả lời qua loa: “Anh đang bận.” hoặc “Để sau đi.” Mỗi câu trả lời thờ ơ của anh lại như một nhát dao nhỏ, găm sâu vào lòng cô, khiến Linh càng thêm bất an và lo lắng tột độ. Cô không thể chịu đựng được sự mập mờ này thêm nữa.
Nỗi lo lắng dâng lên như một cơn sóng thần, thôi thúc cô phải hành động ngay lập tức. Linh quyết định đến nhà Nam vào đêm đó. Giờ này, Nam có lẽ đã về. Cô phải biết chuyện gì đã khiến anh bận rộn đến mức không thèm quan tâm đến cô, và tại sao anh lại có vẻ xa cách như vậy.
Chiếc taxi dừng lại đầu hẻm. Linh bước xuống, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Ánh mắt cô khựng lại ngay lập tức. Dưới ánh đèn đường vàng vọt, một chiếc xe máy cũ kỹ, đang dựng nghiêng trước cửa nhà Nam – chính là chiếc xe của Hương, chiếc xe đã bị ngã chỏng chơ tối qua, và Nam đã không đưa về phòng trọ cũ của Hương. Điều này đã gieo mầm nghi ngờ đầu tiên, một cảm giác bất an lạnh lẽo len lỏi trong lòng Linh.
Linh bước chân nhẹ nhàng, chậm rãi về phía cánh cổng. Cánh cửa gỗ không khóa, khẽ hé một khe nhỏ, như mời gọi. Linh tò mò, ghé mắt nhìn qua. Cảnh tượng bên trong căn nhà nhỏ ấm cúng của Nam khiến cô đông cứng lại.
Hương đang ở đó. Cô ấy đang đứng rửa chén trong bếp, lưng quay ra phía Linh. Hương mặc một chiếc áo thun cũ của Nam, màu xám bạc. Linh nhìn Hương, nhìn cái cách cô lau dọn, rửa chén – một cử chỉ quen thuộc, tự nhiên như thể đó là nhà của cô ấy. Linh theo dõi, mọi giác quan của cô đều căng như dây đàn. Đây… đây là nhà anh Nam mà? Tại sao cô ta lại ở đây? Lại còn mặc áo của anh ấy? Hàng loạt câu hỏi xé toạc tâm trí Linh, một sự hoảng loạn dâng lên, nhưng cô vẫn cố nén lại, muốn tìm ra sự thật.
Linh hít một hơi thật sâu, cố lấy lại bình tĩnh. Cô đẩy nhẹ cánh cửa, bước vào. Tiếng bước chân khẽ khàng nhưng đủ để Hương quay lại.
Hương sững sờ, đôi tay đang cầm chiếc đĩa chợt khựng lại. Ánh mắt cô mở to, đầy vẻ bàng hoàng khi nhìn thấy Linh. Hương đã nhận ra là cô gái đứng cạnh Nam trong tấm ảnh để ở phòng khách.
“Em… em đến tìm Nam hay gì à?” Hương lí nhí, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, nhưng ánh mắt đầy vẻ bối rối và có lỗi.
Linh nhìn thẳng vào Hương. Dù chưa từng gặp mặt trực tiếp, nhưng qua những lời Thảo đã kể, Linh ngay lập tức nhận ra cô gái này – Hương, tình đầu của Nam.
Linh không đáp. Cô chỉ đứng đó, nhìn Hương, nhìn chiếc áo cô gái đang mặc, nhìn cách cô ấy đứng trong căn nhà của Nam như đã quen thuộc rồi. Mọi lời Thảo đã kể về quá khứ của Nam và Hương, về sự phản bội đau đớn của cô ta, tất cả ùa về như một cơn lũ quét, nhấn chìm tâm trí Linh. Cô bàng hoàng, choáng váng. Niềm tin tuyệt đối của cô vào Nam bỗng chốc vỡ vụn, tan tành. “Bóng ma” của quá khứ, người mà Nam nói đã “đứt duyên”, giờ đây lại sống sờ sờ ngay trong nhà anh, mặc áo của anh, rửa chén cho anh. Cảm giác bị phản bội, bị lừa dối dâng lên mạnh mẽ, như một nhát dao đâm sâu vào trái tim.
Ngay lúc đó, Nam bước xuống từ trên lầu Anh định bước xuống bếp lấy nước uống, thì thấy Linh đang đứng đó, nhìn Hương với ánh mắt đầy giận dữ và đau đớn. Vẻ mặt Nam thoáng chút bối rối, nhưng rồi nhanh chóng trở lại lạnh lùng. Anh sải bước, nắm lấy tay Linh, kéo cô ra trước sân nhà, nơi ánh đèn đường yếu ớt chiếu rọi, để tránh Hương nghe thấy cuộc nói chuyện của họ.
Linh với nỗi đau đớn và giận dữ tột cùng, không kìm nén được nữa. Giọng cô run rẩy, vỡ òa trong nước mắ “Cô gái này… có phải là Hương không? Anh… anh nói anh đã buông bỏ rồi mà? Anh nói anh không còn vấn vương gì nữa mà? Anh nói anh đã ‘đứt duyên’ với cô ta rồi mà? Tại sao cô ta lại ở đây? Trong nhà anh? Mặc áo của anh? Rửa chén cho anh? Chuyện này là sao hả anh? Anh bận hoài là do ở với cô ta sao? Anh giải thích đi!”
Nam im lặng, nhìn Linh khóc. Anh biết mọi lời giải thích bây giờ đều trở nên vô nghĩa khi cảm xúc đang lấn át lý trí. Anh cố gắng giữ giọng bình thản, nhưng ánh mắt anh lại chất chứa sự mệt mỏi và cả chút bực bội.
“Hương… cô ấy gặp chuyện.” Nam bắt đầu, giọng anh trầm đều, cố gắng trấn an. “Bị lừa hết tiền bạc, còn bị xã hội đen truy đuổi. Tối qua, anh… anh tình cờ thấy cô ấy bị đánh đập ở quán nhậu, nên đã ra tay giúp đỡ. Trời khuya quá, cô ấy không còn chỗ nào để đi, nên anh đưa về đây tạm thời. Chỉ là chuyện đó thôi.”
Linh lắc đầu nguầy nguậy, những giọt nước mắt văng ra khỏi mi. “Gặp chuyện? Bị lừa? Bị đánh? Nghe thật vô lý. Sao anh phải nhận trách nhiệm đó làm gì? Anh biết cô ta là người thế nào mà, Nam? Cô ta… cô ta đã phản bội anh! Cô ta vứt bỏ anh để chạy theo người khác, vì tiền bạc, vì danh vọng! Giờ cô ta thảm hại, anh lại phải ra mặt giúp đỡ? Tại sao? Tại sao anh phải gánh lấy cái cục nợ đó? Hay… hay anh còn tình cảm, muốn sống chung với cô ta?”
Linh gằn lên, tiếng nấc nghẹn ngào trong cổ họng, đôi môi cô run rẩy bần bật. “Anh nói đi! Anh nói đi Nam!” Nước mắt tuôn như mưa, làm nhòe đi tầm nhìn của cô. “Em đã tin anh, Nam! Em đã tin anh hơn bất cứ ai!” Giọng cô vỡ òa, đầy tuyệt vọng. “Em đã nghĩ anh khác… Em đã nghĩ anh sẽ không bao giờ làm em thất vọng như những người khác… Nhưng… nhưng tại sao?”
Cô nhìn thẳng vào Nam, đôi mắt đỏ hoe, ánh nhìn chất chứa toàn bộ nỗi đau và sự vỡ vụn. “Em yêu anh, Nam. Điều đó chắc anh cũng biết.” Linh nói, giọng cô run run. Đây là lần đầu tiên cô thổ lộ tình cảm của mình một cách rõ ràng như vậy, giữa cơn bão cảm xúc, khi mọi thứ đang tan tành dưới chân cô.
Khuôn mặt Nam thoáng cứng lại. Anh không ngờ Linh lại nói ra điều đó vào lúc này, và theo cách này. Một chút ngạc nhiên lướt qua ánh mắt anh, rồi lại biến mất, nhường chỗ cho sự lạnh lùng thường thấy.
Linh không để ý biểu cảm của anh. Cô tiếp tục, giọng nói chất chứa nỗi đau tột cùng, từng tiếng nấc nghẹn ngào khiến cô phải dừng lại đôi chút. “Nhưng hôm nay, em rất thất vọng. Bởi anh đã lừa dối em, anh biết con gái sợ nhất điều gì không? Sợ nhất là bị lừa dối! Sợ nhất là khi mình tin một người, tin tưởng tuyệt đối, mà người đó lại luôn có những bí mật sau lưng, những bí mật mà mình không hề hay biết, mà người đó lại là người mình yêu thương nhất, tin tưởng nhất…” Mỗi từ thoát ra đều chất chữa nỗi lòng của Linh.
Linh quay bước đi, từng bước chân nặng nề, đau đớn. Cô thấy mình thật ngu ngốc khi đã dành tình cảm chân thành cho một người mà luôn ẩn chứa đầy bí mật. Lần trước là Thảo, lần này là Hương – cô cảm thấy mình như một người thay thế, một người được Nam tìm đến những lúc anh buồn chán, những lúc anh cần một sự an ủi hời hợt mà thôi. Cảm giác bị lợi dụng, bị phản bội, bị coi thường, khiến cô thấy ghê tởm chính bản thân mình vì đã quá tin tưởng.
4-hinh-anh-buon-co-gai-trung-quoc-inkythuatso-06-14-37-10.jpg

Trong nhà, Hương chứng kiến toàn bộ cuộc cãi vã. Cô cảm thấy có lỗi với Linh, vì chính sự xuất hiện của cô đã gây ra tất cả. Đồng thời, cô cũng nhận ra sự phức tạp trong lòng Nam. Giờ đây Hương đứng như trời trồng, chẳng biết là gì tiếp theo.
 
Bên trên