Chương 171 Bạn thuở nhỏ
Linh nhìn Nam, nghe anh phủ nhận quen biết vị khách VIP, lòng nhẹ nhõm, nghĩ rằng chắc chỉ là nhầm lẫn. Cô tự nhủ mình lo xa, nụ cười trở lại trên môi, ánh mắt sáng lên niềm vui. Cô quay về quầy, tay cầm ly cà phê sữa Nam mua sáng nay, lòng rộn ràng với những dự định mới. Cuối tuần, cô sẽ gây bất ngờ bằng chuyến đi Đà Lạt, đã lên kế hoạch chi tiết: thuê homestay view đồi thông, dạo chợ đêm, ăn bánh tráng nướng, nắm tay Nam dưới trời se lạnh, và có thể trao anh những khoảnh khắc đê mê. Nhìn Nam qua cửa kính, đang kiểm hàng, cơ bắp săn chắc nổi lên dưới áo thun đen, mồ hôi lấm tấm trên trán.
Đêm qua, trong căn phòng nhỏ, Linh đứng trước gương, thử bộ đồ ngủ mới mua, một bộ lụa đen mỏng manh, gợi dục đến nghẹt thở. Áo hai dây mỏng như sương, cổ khoét sâu táo bạo, lộ khe ngực đầy đặn, vải lụa ôm sát, phô diễn vòng eo con kiến và cặp mông căng tròn, như mời gọi ánh mắt. Chiếc quần lụa ngắn, chỉ vừa che, bó sát cặp đùi thon trắng mịn, làm nổi bật đường cong chết người. Linh xoay người, ngắm mình trong gương, thấy bản thân quyến rũ hơn bao giờ hết, lòng rạo rực khi tưởng tượng Nam nhìn cô trong bộ đồ này. *Anh Nam chắc không chịu nổi, lao vào mà xé tan bộ đồ, đè mình xuống mất thôi!* Cô mỉm cười, ánh mắt đê mê, cảm giác nhục dục trào dâng. Nhưng rồi cô tự trách, mặt đỏ bừng, tay che miệng: *Trời, sao mình dâm thế này!* Lòng vẫn rực cháy, nghĩ đến khoảnh khắc Nam ôm cô, hơi thở nóng bỏng, làm cô tan chảy.
Cuối ngày, khi hoàng hôn đỏ rực, Nam ra trước cửa hàng, lúi húi xếp lại đồ trên xe máy, chuẩn bị về.
Bỗng, một chiếc Porsche Panamera GTS màu đen bóng đỗ xịch trước cửa hàng, làm không gian như ngừng trôi. Xe sang trọng, thân mượt mà với đường cong tinh tế, toát lên vẻ quyền lực. Tí, còn ở lại, huýt sáo: “Trời, xe gì sang vãi! Ai trong đó vậy?” Linh, từ quầy, nhìn ra, lòng thoáng tò mò.
Cửa xe mở, vị khách VIP buổi sáng bước xuống, toát lên vẻ sang trọng, quyến rũ khó cưỡng. Tóc nâu hạt dẻ xoăn nhẹ, buông xõa, lấp lánh dưới ánh đèn đường. Cô không đeo kính râm, lộ đôi mắt sắc sảo, môi đỏ mọng nở nụ cười tự tin. Cô mặc áo crop top lụa trắng, khoe vòng eo thon nhỏ, ngực đầy đặn căng tròn dưới lớp vải mỏng, kết hợp quần ngắn cạp cao, ôm sát cặp mông cong vút, khoe cặp đùi thon dài trắng mịn, gợi cảm đến nao lòng. Mùi nước hoa sang trọng thoảng qua, khiến Tí thốt lên: “Nữ thần tái xuất!” Cô bước tới chỗ Nam, dáng đi uyển chuyển, như sở hữu cả thế giới.
Nam, đang buộc dây, không để ý. Bỗng một bàn tay mềm mại khoác lên vai anh, kèm mùi nước hoa dịu ngọt. Anh ngửi thấy, quay lại, sững người khi thấy nụ cười rạng rỡ của vị khách. Cô cười lớn, giọng trong trẻo: “Nam, lâu quá không gặp! Ông vẫn lùn như hồi xưa, ha!”
Nam đứng hình một giây, mắt dò xét, rồi như nhận ra người quen. Anh bật cười, giọng trêu: “Thảo hả? Trời, dám nói tui lùn? Tui cao hơn bà cả cái đầu nè!” Anh giơ tay, làm động tác so chiều cao, đứng thẳng, khoe dáng cao lớn, cơ bắp nổi lên. Thảo cười phá lên, đấm nhẹ vai Nam: “Cao cái đầu mà vẫn lùn trong mắt tui! Ông khỏe hơn xưa, cơ bắp thế này, chắc gái mê chết!” Cả hai cười vui vẻ, như trở lại thời thơ ấu, quên mất cửa hàng phía sau.
Thảo khoác vai Nam, giọng hào hứng: “Tui tìm ông muốn mệt, nhờ một chị bạn mách mới biết ông làm ở đây. Sao ông làm shipper vậy? Tướng tá thế này, tui tưởng ông làm sếp lớn, giám đốc chi nhánh gì chứ!”
Nam trầm ngâm, ánh mắt thoáng u tối: “Chuyện dài lắm, Thảo. Làm shipper tự do, thoải mái, tui thích vậy. Còn bà, về Việt Nam lâu chưa? Làm gì mà xe xịn thế?”
Thảo gật, ánh mắt tinh nghịch: “Tui về tuần trước, làm bên bất động sản, bận rục xương. Nhưng về là phải tìm ông ngay! Hồi nhỏ ông với tui phá làng phá xóm, giờ phải ôn lại kỷ niệm chứ! Đi ăn đi, kể chuyện cho đã!” Cô kéo tay Nam, chỉ ra chiếc Porsche: “Lên xe đi, tui chở, tiện kể luôn!”
Nam lắc đầu, cười nhẹ: “Thôi, tui lấm lem, mồ hôi mồ hóng, lên xe bà bẩn hết. Đi quán bò lá lốt nha, chỗ hồi xưa mình hay ăn.” Anh vỗ vai Thảo, lấy mũ bảo hiểm, chuẩn bị lên xe máy.
Thảo cười lớn, vỗ tay: “Quán bò lá lốt hả? Trời, nhớ mùi thịt nướng thơm muốn chết! Được, ông chạy trước, tui theo sau. Đừng chạy nhanh quá, xe tui xịn nhưng lạc đường là toi!” Cô lấy kính râm từ túi xách, đeo lên, bước về xe, dáng đi gợi cảm.
Linh đứng sau quầy, nhìn qua cửa kính, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng. Lòng cô như bị bóp nghẹt, ánh mắt tối sầm, tay siết chặt cuốn sổ bán hàng đến trắng bệch. *Thảo? Quen hồi nhỏ? Quán bò lá lốt?* Cô nhớ lần Nam rủ mình đi ăn ở quán đó, mùi thịt nướng thơm lừng, ánh mắt anh nhìn cô dịu dàng, cả hai cười đùa vui vẻ. Giờ anh rủ người con gái khác, giọng thân mật, cười rạng rỡ, làm tim Linh như vỡ vụn. *Anh Nam nói không quen ai sang trọng, sao giờ thân thiết thế? Quán bò lá lốt là gì? Họ hay đi cùng nhau à?* Cô cắn môi, nước mắt chực trào, nhưng cố kìm lại. Bộ đồ ngủ lụa đen, kế hoạch Đà Lạt, tất cả như sụp đổ. *Anh giấu em chuyện gì? Cô ta là ai mà khoác vai anh, cười với anh như vậy?* Ghen tuông bùng cháy, Linh quay mặt, không muốn nhìn Nam phóng xe máy, theo sau là chiếc Porsche bóng loáng, ánh đèn hậu đỏ rực trong hoàng hôn.
Nam, phóng xe, gió thổi qua làm anh tỉnh táo. Anh nghĩ về Thảo, bạn thuở nhỏ, người từng cùng anh trèo cây, ăn trộm khoai nướng, bị mẹ đuổi đánh quanh xóm. *Thảo, bà về lúc nào không hay. Tìm tui làm gì?* Anh liếc gương chiếu hậu, thấy Porsche của Thảo bám theo. Anh không biết, qua lớp kính cửa hàng, Linh đứng lặng, lòng ngập trong ghen tuông và nghi ngờ, ánh mắt đau đớn dõi theo anh.
Nam tới trước, dừng xe trước quán bò lá lốt vỉa hè, vẫn tấp nập khách ra vô . Quán nhỏ, chỉ vài bộ bàn ghế nhựa xanh đỏ đặt lộn xộn trên vỉa hè, ánh đèn vàng ấm áp từ bóng tròn treo lơ lửng. Khói từ bếp than nghi ngút, mùi thịt bò nướng quyện với lá lốt thơm lừng, lan tỏa khắp không gian, khiến bụng Nam réo lên. Dì Tư, chủ quán, đứng quạt than, tay thoăn thoắt lật xiên thịt, mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng miệng vẫn cười tươi khi thấy Nam: “Nam, lâu quá mày không ghé! Ngồi đi, dì làm hai đĩa nha, như cũ hả?” Nam gật, cười nhẹ: “Dạ, như cũ, dì. Hai đĩa đầy ú luôn nha!” Anh kéo ghế nhựa, ngồi xuống bàn góc, nơi có thể quan sát cả quán, ánh mắt trầm tĩnh, nhưng lòng rạo rực vì mùi hương quen thuộc. Quán này, bao nhiêu kỷ niệm, anh nghĩ, nhớ những lần ngồi đây với bạn bè, cả với Linh, khi cô đỏ mặt vì ngại, làm anh bật cười.
Thảo đến sau, đỗ xe Porsche ngay cạnh vỉa hè, thu hút ánh nhìn của đám trai trẻ đang ngồi nhậu ở bàn bên. Cô bước xuống, dáng vẻ tự tin, quyến rũ khó cưỡng. Một thằng nhóc bàn bên huýt sáo: “Trời, xe xịn, người đẹp!” Thảo chẳng bận tâm, bước tới bàn Nam, ngồi xuống, hít hà mùi thịt nướng: “Trời ơi, thơm muốn chết! Lâu lắm tui mới ngửi lại mùi này, nhớ quá!” Cô cười rạng rỡ, ánh mắt sáng lên, như trở lại thời con nít.
Dì Tư, mang hai đĩa bò lá lốt nóng hổi ra, đặt xuống bàn, nhìn Thảo, mắt tròn xoe: “Trời, ai mà đẹp dữ thần! Con là bạn Nam hả?” Thảo tinh nghịch, nháy mắt: “Dạ, con Thảo nè, dì! Thảo ‘Đen’ đây, hồi nhỏ hay bị dì la vì ăn quỵt đó!” Dì Tư bật cười, vỗ đùi: “Thảo Đen? Con nhỏ da ngăm, lóc chóc chạy theo Nam hả? Giờ đẹp thế này, dì nhìn không ra! Làm gì mà giàu dữ, xe xịn thế kia?” Thảo cười, xua tay: “Dạ, con làm bên nước ngoài, mới về Việt Nam. Xe là của công ty thôi, dì đừng trêu!”
Dì Tư quay sang Nam, nháy mắt: “Mày có phước quá, Nam! Có đứa bạn đẹp thế này, còn gì mà chê!” Nam cười nhẹ, lắc đầu: “Dì cứ trêu, bạn chí cốt thôi, hồi nhỏ phá làng phá xóm với tui. Có gì mà phước!” Anh cầm xiên bò lá lốt, cắn một miếng, vị thịt thơm lừng, lá lốt giòn tan, khiến anh nhắm mắt xuýt xoa.
Dì Tư, đặt chai trà đá xuống, chợt hỏi: “Vậy còn con bé xinh xinh, hay đỏ mặt, hôm bữa mày dẫn tới đây đâu rồi? Nhìn hai đứa tình lắm mà!” Nam khựng lại, ánh mắt thoáng dao động, nhưng cười nhanh: “Dạ, đồng nghiệp thôi, dì. Lâu lâu rủ đi ăn cho đỡ thèm, chứ đâu có gì!” Anh nhấp trà đá, che giấu suy nghĩ về Linh, nhớ nụ cười cô khi ăn.
Thảo, nghe vậy, nhíu mày tinh nghịch: “Ồ, ông Nam có bồ rồi hả? Sao không giới thiệu cho tui biết? Xinh cỡ nào, kể nghe coi!” Cô cười, gắp một miếng bò, nhưng ánh mắt dò xét Nam.
Nam lắc đầu, giọng bình thản: “Đâu có, bà đừng nói bậy. Đồng nghiệp, rủ đi ăn thôi, kiểu như tui với bà đây. Mà bà kể đi, bên đó sống sao? Sao tự dưng về Việt Nam, nhớ mùi bò lá lốt à?” Anh trêu chuyển hướng câu chuyện.
Thảo bật cười, nhưng ánh mắt thoáng trầm: “Ờ, nhớ chứ! Bên đó toàn sushi, bánh mì, thèm đồ vỉa hè Việt Nam muốn chết. Tui làm việc ở Nhật bốn năm, bất động sản, bận tối mắt, nhưng nhớ mấy ngày phá làng phá xóm với ông, nên về tìm ngay. Mà ông sao rồi? Làm shipper thiệt hả? Tui tưởng ông phải làm to, tướng tá thế này!” Cô nghiêng đầu tò mò.
Nam nhún vai: “Thích tự do, làm shipper thoải mái. Chuyện dài, kể sau. Mà bà, tìm tui chi vậy? Không lẽ chỉ để ăn bò lá lốt?” Anh cười, nhưng ánh mắt dò xét, như muốn đoán ý Thảo.
Thảo gật, giọng hào hứng: “Thì nhớ ông, muốn gặp lại. Hồi nhỏ ông cứu tui khỏi bị bắt nạt, tui chưa trả ơn. Giờ tui có chút điều kiện, muốn giúp ông làm gì lớn hơn! Nghĩ sao?” Cô gắp miếng bò, nhai ngon lành, ánh mắt sáng lên.
Nam cười nhẹ: “Cảm ơn bà, nhưng tui ổn. Làm gì cũng được, miễn vui. Ăn đi, nguội hết giờ!” Anh đẩy đĩa bò về phía Thảo như trở lại thời thơ ấu.
Thảo không nói thêm, nhưng nghe Nam nhắc “đồng nghiệp,” cô chợt nhớ cô gái bán hàng buổi sáng, ánh mắt sững sờ khi cô hỏi về Nam. Chắc là con bé đó, Thảo nghĩ, nhưng không đào sâu. Cô tập trung vào đĩa bò lá lốt, hít hà mùi thơm, lòng rạo rực. Đã lâu lắm, cô mới ngồi vỉa hè, ăn món quen thuộc, trước mặt là Nam, chí cốt từng cùng cô phá làng phá xóm. Kỷ niệm ùa về: những ngày trèo cây, thả diều rơi ao, bị dì Tư la vì ăn quỵt. Thảo xúc động, ánh mắt thoáng ướt, nhưng cô cười lớn, che giấu: “Ông, mai tui rủ ông đi karaoke, hát lại bài ‘Cây đa quán nước’ như xưa, chịu không?”
Nam bật cười: “Bà còn nhớ bài đó? Thôi, để tui nghĩ, mai bận giao hàng. Ăn đi, kể thêm chuyện bên Nhật coi!” Cả hai cười nói, không khí ấm áp, như chưa từng xa cách.